Chương 2: Trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết kì nghỉ hè, tôi lên lớp 1, cậu ấy cũng lên lớp 1.

Tuy nhiên, chúng tôi không thể nào học cùng nhau.

Mẹ tôi lấy bố tôi ở xã khác, vì vậy sau khi kì nghỉ hè kết thúc, mẹ đã đón tôi về để chuẩn bị cho một học kì mới.

Gấp gáp đến mức, tôi chưa kịp chào hỏi một ai cả.

Lúc quay lại nhà ông bà ngoại, vừa mới xuống xe máy, còn một chân chưa kịp tiếp đất, một thân hình cao lớn hơn tôi đột nhiên lao đến ôm chầm lấy tôi, bế ngang tôi lên, sau đó là một giọng nam mếu máo bên tai:

"Mây đi đâu vậy? Chẳng phải đã hứa đi chơi cùng nhau rồi mà..."

Tôi đứng hình vài giây, sau đó giải thích bằng thứ ngôn ngữ của trẻ con khi đang gặm kẹo mút:

"Di ọc..." (Đi học)

"Mây không học chung với Vũ được hả?" Cậu ấy giương đôi mắt cún con nhìn tôi.

Tôi lắc đầu, nhả kẹo mút ra, nói: "Mẹ Mây bảo không được."

Cậu ấy dụi đầu vào hõm vai tôi, buồn bã nói: "Cứ tưởng được học chung với nhau..."

Tôi xoa đầu cậu ấy như những lần mẹ vẫn xoa đầu tôi, dỗ dành: "Không học chung thì vẫn chơi với nhau mà."

"Nhưng... nhưng... không được gặp nhau thường xuyên nữa..."

Vũ thả tôi xuống, khẽ cắn môi, vế sau nói lí nhí nhưng tôi vẫn nghe được.

Tôi đáp: "Mây xin mẹ rồi, mẹ bảo cứ cuối tuần sẽ cho vào nhà bà chơi, Vũ ráng chờ nhé?"

Vũ vẫn còn buồn, nhưng nghe tôi nói như vậy cũng chịu nở nụ cười.

Tôi nhanh trí được nước làm tới, nũng nịu ôm lấy cổ cậu ấy như cái cách tôi hay làm với bố, đòi ông bế lên cao.

"Vũ, cõng Mây đi!"

Vũ gật đầu, hạ lưng xuống cho tôi trèo lên. Cậu ấy cao hơn tôi, lại khỏe hơn tôi nên dễ dàng cõng tôi đi quanh sân nhà.

Tôi vui vẻ cười to, còn bắt cậu ấy cõng tôi ra đình làng chơi mà không hề biết rằng để gặp được tôi, ngày nào cậu ấy cũng sang nhà ông bà ngoại ngồi ngóng chờ.

Năm tôi học lớp 2, chỗ tôi bỗng bùng lên dịch thủy đậu rất nặng.

Tôi phải nghỉ học gần hai tháng vì vừa mới đỡ bệnh này đã nhiễm bệnh khác. Lúc đầu chỉ sốt phát ban nhẹ, tôi không nghĩ nhiều, tuy nhiên sau đó chưa kịp khỏi đã lên thủy đậu, cuối cùng thì bệnh sởi đã khiến tôi hoàn toàn gục ngã.

Lúc đi học trở lại, ai cũng sợ bị lây nên các bạn tránh né tôi như né tà, không ai dám đến gần tôi. Mãi đến khi có một bạn khác cũng giống như tôi quay trở về lớp học, tôi mới có bạn chơi cùng.

Cậu ấy với tôi dần trở nên thân thiết, có cái gì cũng cho nhau, đi đâu cũng rủ đi cùng, bài tập tôi không biết làm thì cậu ấy sẽ giảng cho tôi.

Dần dần nổi lên tin đồn tôi và cậu ấy thích nhau, nhưng tôi mặc kệ, bởi vì ở lứa tuổi đó, tôi không nghĩ sâu xa được đến như thế.

Suy nghĩ của tôi đơn giản lắm, chỉ nghĩ đi học về mình sẽ ăn gì? Sườn xào chua ngọt mà mẹ nấu hay món cá rán giòn mà bố làm.

Sau hai tháng không được vào nhà ông bà, cuối cùng tôi cũng nhận được lệnh "đặc xá".

Ngồi trên chiếc xe máy đã vỡ yếm xe, đi qua con đường đất gồ ghề rồi dừng lại. Để tạm xe ở nhà bác cả, mẹ nắm tay tôi dắt vào nhà ngoại.

Trên đường đi, chợt nhớ về những lời nói trêu chọc ở trên lớp, tôi ngước mặt lên hỏi mẹ:

"Mẹ ơi, thích một người là gì ạ?"

Mẹ cúi xuống nhìn tôi, điềm tĩnh trả lời:

"Là con muốn ở bên cạnh bạn đó."

Tôi vẫn không hiểu, hỏi tiếp:

"Muốn bên cạnh bạn đó là sao mẹ? Cô giáo con vẫn hay nói bạn bè là phải giúp đỡ, đối xử với nhau như anh em một nhà mà."

Mẹ cười, xoa đầu tôi, nói:

"Con còn quá nhỏ để hiểu con gái ạ! Chờ khi con lớn, con sẽ hiểu thích là gì thôi."

Đến khi tôi lớn lên, sẽ hiểu được thích là gì sao?

Bỗng nhiên, tôi ước rằng bản thân mình lớn nhanh hơn để hiểu được ý nghĩa của nó.

Bởi vì đường vào nhà bà đang làm, mẹ ôm tôi lên, đi qua hàng gạch được xếp sẵn để tiện đi lại rồi đi vào con ngõ nhỏ.

Tôi đẩy cửa ra, rồi chạy vào trong sân, mở to miệng chào hỏi:

"Ông ngoại, bà ngoại ơi!"

Vũ đang ngồi trên nền nhà đất chơi cờ tướng với ông ngoại, tay cậu ấy đang cầm quân cờ chuẩn bị đặt xuống. Nhìn thấy tôi, cậu ấy vội để quân cờ xuống, vui vẻ đứng phắt dậy, chạy ra ôm chầm lấy tôi.

Tôi đã quá quen rồi, mỗi lần chúng tôi gặp nhau, cậu ấy đều ôm chầm lấy tôi như vậy, dính người như keo 502 ấy.

"Sao ốm lâu thế?"

Vũ mở miệng hỏi tôi, mái tóc ngắn của cậu ấy cọ vào cổ tôi, hơi ngứa.

Tôi đẩy đầu cậu ấy ra nhưng cậu ấy vẫn không xi nhê gì, tôi thở dài, đưa tay xoa đầu cậu ấy, nói:

"Thả ra nhé? Mây vừa ốm xong. "

Vũ nghe lời, buông tôi ra.

Tôi kéo cậu ấy vào trong nhà, đi qua chỗ ông ngoại, ông móc ra trong túi áo một chiếc kẹo mút mà ông giấu bà, đưa cho tôi.

Hai đứa trẻ, một cây kẹo, làm cách nào để chia nhau?

Tất nhiên là cắn đôi ra rồi.

Tôi bỏ kẹo vào miệng rồi dùng sức cắn đôi nó ra, chia cho Vũ đang đứng ngây người bên cạnh một nửa.

Ông tôi nhìn thấy, chỉ cười, cầm chén trà đưa lên miệng thưởng thức.

Vũ chần chừ một lúc rồi cầm nửa viên kẹo trên tay tôi lên, cho vào miệng cậu ấy, trước khi xong việc còn không quên mút ngón tay tôi.

Tôi: "..."

Với mối quan hệ khăng khít giống như anh em, tôi sẽ bỏ qua mà không nửa lời chê bai.

Vì cũng đã tới giờ cơm, Vũ ở lại nhà ông bà tôi ăn cơm luôn.

Bố mẹ cậu ấy thường xuyên không có nhà, vì vậy trước cả khi tôi biết cậu ấy, Vũ đã biết tự lo cho bản thân mình rồi.

Cậu ấy tự nấu cơm, tự rửa bát, tự sắp xếp thời gian học của mình, không giống như tôi luôn bị mẹ la phải đi học bài.

Ăn cơm xong, tôi lấy bài vở từ trong cặp ra. Do hai tháng nghỉ ốm mà trí tuệ của tôi cũng suy giảm, tôi cắn bút, lăn qua lăn lại vì bài toán nghĩ mãi không ra cách làm.

Vũ ngồi tựa lưng vào tường đọc sách, cậu ấy thấy tôi lăn lộn trên phản thì cười:

"Sao vậy?"

Tôi chu môi, nói: "Không biết làm."

"Bài nào?"

"Đây nè!" Tôi chỉ tay vào câu 4 trong vở bài tập toán, nói tiếp: "Chả hiểu làm kiểu gì?"

Vũ cầm vở bài tập của tôi lên, rồi chỉ nhìn 3 giây, cậu ấy đã có kết quả.

"Đáp án bằng 28."

Tôi nhìn Vũ, thắc mắc: "Làm kiểu gì?"

Vũ lấy cây bút trong tay tôi rồi đặt bút lên giấy nháp, cậu ấy ôn tồn giảng:

"Đây nhé, đề bài bảo rằng 4 năm trước bố hơn con gái 20 tuổi, bố 40 tuổi, vậy con gái bao nhiêu?"

"20."

"Đúng rồi! Vậy bây giờ con gái bao nhiêu tuổi?

"Ừm... 24 hả?"

"Đúng rồi! Vậy 4 năm sau thì sao?"

"À! Hiểu rồi! Tớ quên mất!"

Tôi quên mất, người ta hỏi 4 năm sau, chỉ cần tôi cộng số năm lên là được mà.

Chắc ốm nhiều mà đầu óc cũng đình trệ rồi.

Tôi xoay bút, nằm ngửa ra, cười cười:

"Bình thường Tuấn giảng cho Mây chắc phải nói lại 2,3 lần, hôm nay Vũ giảng thấy vào đầu ghê!"

"Tuấn nào?"

Vũ cúi đầu, đột nhìn mặt cậu ấy dí sát vào mặt tôi, giọng khác hẳn.

Tôi không chút để ý, nói:

"Bạn cùng lớp với Mây. Còn cho tớ chép bài nữa đó!"

"Chép bài? Cậu không biết chép bài là xấu hả?"

Tôi nuốt nước miếng, đột nhiên thấy sợ sợ, nhưng vẫn nói:

"Tại tớ không hiểu bài chứ tớ có muốn chép bài đâu."

"Sau này vào đây học đi, tớ kèm cho cậu."

Cậu ấy nghiêm khắc nói, hơn nữa còn lôi đống sách vở chưa làm của tôi lại xem.

Tôi bật người dậy, tròn con mắt nhìn cậu ấy.

Vũ mới lớp 2, bằng tuổi tôi thôi mà... Tôi muốn cười lắm, nhưng nghĩ đến trí tuệ thông minh và sự giúp đỡ siêu có tâm này, tôi gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Tuy nhiên, do thành tích phá hoại trước đó mà khi tôi xin xỏ mẹ, mẹ lắc đầu không cho, chỉ sợ nỗi chúng tôi lại đi phá làng phá xóm.

Tôi giơ 3 ngón tay lên trên trời, thề thốt:

"Con hứa với mẹ, nếu con dẫn cậu ấy đi phá phách thì con... con..."

"Con làm sao?" Mẹ híp mắt nhìn tôi, chờ câu trả lời.

Sao bỗng nhiên tôi quên mấy câu thoại trong phim kiếm hiệp tôi xem rồi nhỉ? Cái gì mà tái phạm thì dung thân hay cái gì ấy ta?

À!

Tôi đập tay, nói lớn:

"Mẹ niệm chú vòng kim cô ạ!"

Không gian tĩnh lặng trong 3 giây...

Phụt!

Ông bà tôi cười lớn:

"Ha ha! Đúng con gái con, tính cách này y hệt con hồi bé rồi đó!"

Mẹ tôi cũng cười, nhưng ngay sau đó bà lập tức nghiêm mặt, hắng giọng:

"Tạm thời mẹ sẽ tin, nhưng nếu con nghịch ngợm truyền đến tai mẹ thì đừng hỏi mẹ sao không được vào bà nữa nhé."

Tôi giơ tay trước trán như chào cờ, nói lớn:

"Đã rõ ạ!"

Từ hôm đó, thay vì là "đệ tử", Vũ đã trở thành "thầy giáo nhí" của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net