10: Lời tỏ tình muộn màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về Phong dặn tớ tránh xa Hải một chút, tớ thắc mắc thì bạn không nói gì nhiều. Chỉ nói tớ nghe lời, nếu không Phong không nhịn được là Phong đánh nhau với Hải luôn. Tớ cũng muốn hỏi thêm nhưng nhìn bạn nhăn nhó, lòng tớ khó chịu lắm, nên tớ không hỏi nữa. Tuy vậy Phong vẫn không quên hôn tạm biệt Hạ. Hạ hôn vào má Phong, lúc này bạn mới cười lên một tí.

- Phong cười lên nhìn đẹp trai quá!

- Hạ hôn nhiều hơn thì Phong sẽ cười.

Eo ơi ngọt xớt, có mùi dụ dỗ nhưng mà Hạ thích. 

Mãi đến lúc gần đi ngủ tớ nhận được tin nhắn của Trang. Bạn có vẻ buồn, giọng điệu của bạn rất khác so với mọi khi, tớ lo lắng gọi cho bạn. Lúc bắt máy bạn òa khóc nức nở, thật lòng từ bé đến lớn tớ chưa từng thấy Trang khóc như vậy bao giờ. Sống mũi tớ cay cay, tớ không nhịn được mà khóc theo bạn. Trang khóc nấc lên nói rằng người bạn thích đã có người trong lòng. Hôm nay bạn tỏ tình nhưng đã bị từ chối, người ấy thích một người khiến Trang không thể ngờ được. Người con gái ấy có lẽ cả đời này bạn cũng không thể sánh bằng. Bạn nói bạn mệt lắm.

Tớ mắng Trang ngốc, xinh đẹp, thông minh như bạn cả cái xã Hoàng Đan này không ai bì được. Hà cớ gì bạn lại hạ thấp bản thân mình như vậy? Người nào làm Trang không vui, tớ đều ghét người đó. Làm gì cũng được nhưng tuyệt đối không được để bạn thân của tớ khóc.

 - Trang đừng khóc nữa, nhìn Trang như vậy tớ đau lòng lắm!

- May mắn thật, dù sao thì vẫn còn Hạ thương tớ.

Bạn cười trong làn nước mắt nói, Hạ thương bạn không biết phải làm sao. Thằng chó chết nào làm bạn Hạ đau lòng, để bà gặp được thì bà giã mày ra bã. Tổ sư bố cái thằng điên, người tốt như vậy mà còn từ chối, tiêu chuẩn cao đến thế à? Phải yêu con điên nào mà chân dài tới nách, ngực to mông nở thì mới chịu được à? Đúng là không có cái ngu nào bằng cái ngu này. 

- Tớ vẫn luôn như vậy, nín đi nào, ngày mai tớ xử nó cho Trang. Bây giờ lau nước mắt, đắp chăn vào đi ngủ nhé. Khi nào Trang ngủ rồi tớ sẽ tắt máy.

- Cảm ơn Hạ vì đã ở bên mỗi khi tớ gặp chuyện buồn.

- Chúng mình là bạn thân mà.

Tớ phải dỗ mãi bạn mới nín khóc, hai mắt đỏ hoe, sụt sịt nhìn đau lòng lắm. Trang ngủ rồi sau đó tớ mới có thể yên tâm đi ngủ. Con người ai cũng sẽ có góc khuất, nhiều khi nhìn bên ngoài vui vẻ thế đấy, nhưng ai ngờ được có những giây phút yêu lòng đến bật khóc đâu. 

Hôm nay là một ngày thật đáng ghét...

*****

Tớ không cho Phong đèo đi học như mọi ngày nữa, mà qua đèo Trang đi học. Hôm qua vừa khóc một trận rồi, hôm nay sẽ không có tâm trạng đi học đâu. Tớ cứ thế đi thẳng lên phòng gọi bạn dậy khổ nỗi là nhà bạn to quá, tớ chạy mỏi cả chân. Nhà gì mà hệt như cái khách sạn 5 sao ấy, có khi từng mét vuông là một mớ tiền đấy nhỉ?

- Dậy đi, Đỗ Ngọc Nhã Trang dậy mau lên, muộn giờ học rồi.

Lật tung chăn ra cho bạn khỏi ngủ luôn, giờ này rồi còn chưa chịu dậy mà đi học. Mặt bạn ngơ ngác trông buồn cười vãi chưởng. 

- HA HA HAA.

- Con điên này cười cái gì?

- Nhìn xem có con gấu trúc bị đấm sưng mắt kìa.

Tớ đã cố gắng nhịn cười rồi, mà không tài nào làm được. Đầu tóc bạn thì bù xù, hai mắt xưng húp lên. 

- Khóc cho lắm vào rồi tàn phai nhan sắc nhé!

Tớ ném cho bạn cái gương, khỏi phải nói bạn hét rung trời lở đất. Lật đật chạy vào phòng tắm, lát sau bước ra phải gọi là giật cả mình. Ối dồi ôi cô hot gơ nào ấy, chứ không phải Nhã Trang bết bát lúc nãy. Xinh quá thể đáng.

- Được đấy em iu.

- Xời ơi, Nhã Trang mà, xinh đẹp không góc chết nhé!

Lại đến giờ tự luyến rồi, nhưng mà thế mới đúng là Nhã Trang của mọi khi chứ.  

- Thôi nhanh cái chân mà còn đi học.

Trang lên xe tớ đèo, còn ghé mua đồ ăn sáng cho bạn nữa. Dọc đường đi cứ luyên thuyên suốt thôi. Thế mà vào đến lớp là lại im bặt, hỏi sao bạn cũng không nói. Phong dọn bàn sang ngồi cùng Hạ, đá Hải trở về chốn xưa. Tớ cũng chẳng có thời gian mà quan tâm. 

Tiết Giáo dục công dân bọn tớ phải thảo luận nhóm, nhưng không khí có gì đó lạ lùng lắm. Ba bạn ấy chẳng ai nói với nhau câu nào cả, tớ cố gắng khuấy động không khí. Cũng chẳng thể khiến ba bạn vui lên, trong ánh mắt đều mang chút gì đó rối bời. Và thế là tớ phải đại điện nhóm trả lời phần câu hỏi tình huống, tận 9 điểm nhé. Nghỉ chuyển tiết có một người nào đó nhéo má rồi xoa đầu tớ cười hiền, Hạ thích lắm nên chẳng cản bạn. Hải đập bàn cái rầm, hại tớ với Trang giật bắn người. Chả hiểu các bạn làm sao nữa, người im lặng, người cáu bẳn. Bực không sao tả được.

- Mọi người làm sao vậy? Có gì thì phải nói ra chứ, sao cứ im lặng vậy?

- Hạ còn không biết à?

Hải buồn cười thật đấy, bạn cứ khóa miêng như thế hỏi tớ biết kiểu gì? Lớn rồi tự nhiên lại đi trút giận lên người vô tội thế? Tớ lúc này cũng hơi bực rồi, tớ gằn giọng bảo Hải vừa phải thôi, Hải chẳng nói lí lẽ gì cả. Tự dưng Hải bực lên rồi xả hết vào bọn tớ là thế nào? Bọn tớ là bao cát cho cậu thích làm gì thì làm à? 

- Còn cái Trang với Phong nữa, sao không nói câu nào đi?

Trang buồn bã nhìn tớ lắc đầu, mắt bạn chập chừng như sắp khóc đến nơi. Phong thì nhẹ nhàng xoa lưng tớ bảo không có gì để nói cả. Ai làm sai thì người ấy chịu. Đang định nói tiếp thì cô vào thế là phải gạt mọi chuyện sang một bên. 

*****

Giờ ra chơi tớ phải theo cô Hoa xuống phòng giáo viên lấy đề photo cho lớp. Trên đường về thì bị ai đó kéo tớ chạy thẳng lên sân thượng. 

- Hải bỏ cái tay ra.

- Hạ ghét tớ lắm à? 

- Tớ chẳng ghét ai cả, nhưng Hải cáu lên như thế là sao? Chúng mình lớn rồi sao lại cư xử trẻ con thế?

- Phong chưa nói gì với Hạ à?

Phong có nói gì với tớ đâu nhỉ, tớ ngơ ngác, Hải thở dài quay lưng bạn nói một câu thực sự rất sốc. 

- Tớ thích Hạ.

Cái gì vậy trời? Sao lại có cái tình huống máu chó như thế này nữa. 

- Hải bị điên à? Tớ thích Phong.

Bạn nói bạn biết, nhưng bạn vẫn muốn nói ra cho nhẹ lòng. Hôm qua bạn đã nói với Phong về chuyện bạn sẽ theo đuổi tớ, bạn muốn cạnh tranh công bằng. Chính vì thế mà Phong mới có thái độ như hôm qua. Việc Phong, Hạ yêu nhau Hải biết lâu rồi nhưng Hải không muốn chấp nhận thua cuộc. 

- Cuộc đời không có gì gọi là công bằng cả.

- Tớ biết mình như vậy là sai, nhưng có những điều nếu cứ ngập ngừng thì sẽ bỏ lỡ.

- Hạ và Hải chưa từng hứa hẹn với nhau điều gì nên chẳng có gì gọi là bỏ lỡ cả.

Tớ cười hiền hòa, nhẹ nhàng nói tiếp với bạn, trước kia tớ từng ngộ nhận rằng mình thích Hải. Hải đối với ai cũng như vậy, tớ không hề cảm thấy khó chịu hay ghen tuông gì. Nhưng khi tớ thấy Phong thân mật với người khác, tớ mới nhận ra người tớ thích là Phong chứ không phải là Hải. Hạ nghĩ Hải cũng giống như vậy đấy, không hiểu rõ cảm xúc của mình là điều dễ hiểu thôi. Hãy suy nghĩ kĩ lại, rung động nhất thời thì đừng lầm tưởng là tình yêu vĩnh cửu. Tình cảm dù có đậm sâu đến đâu thì cũng có thời phai nhạt. Tớ không nghĩ một người đối với ai cũng tốt như Hải, lại thực sự hiểu yêu một người là như thế nào. Biết người ta đã có người yêu rồi mà còn cố chấp xen vào thì gọi là người thứ ba. Đừng dùng lý lẽ vì yêu mà bao biện cho sai lầm của mình, nó kì cục lắm. 

Hải có lẽ hơi bất ngờ vì thái độ của tớ. Bạn tưởng bình thường tớ vô tư nên định giở trò mèo à? Sai rõ rành ra đấy, lấy cái tư cách gì mà cáu?

- Hải từ bỏ ngay cái suy nghĩ cạnh tranh công bằng gì đó đi, không có cái chuyện đấy đâu. Thua cuộc? Hải xem Hạ là trò chơi à? Trong chuyện tình cảm làm gì có thắng hay thua. Chỉ có người được yêu và người không được yêu thôi.

Nói rồi tớ bực mình rời đi, mặc kệ bạn buồn bã, sai là sai. Không cần nói gì nữa hết. Tớ không chấp nhận bạn thân của mình lại có những suy nghĩ như vậy. Tam quan lệch lạc không thể tả được, là người chen chân vào mối quan hệ của người khác mà dám mở miệng nói ra câu "cạnh tranh công bằng". Cứ đơn giản mà sống thôi không được hay sao nhỉ? Tỏ tình là để bày tỏ tình cảm trong lòng mình, chứ chẳng phải để mưu cầu một mối quan hệ. Hải dường như không hiểu được điều này thì phải?

 Trước kia tớ chỉ nghĩ đơn giản là có thể ở bên cạnh người mình thích, cùng ăn những món mình thích, đi đến những nơi mình chưa từng được đến. Kể cả không ở bên cạnh người mình thích cũng được, mình có thể làm tất cả những điều ấy một mình. Cuộc sống mà đâu phải không có người đồng hành thì mình không thể làm gì được đúng không? Chúng mình rồi sẽ làm được nhưng ở một hoàn cảnh khác, thời gian khác và một tâm thế khác. Đến tận bây giờ tớ vẫn giữ cho mình suy nghĩ lạc quan như vậy, có thì tốt mà không có cũng chẳng sao cả. Đời người chỉ sống một lần, lấy đâu ra thời gian để chần chừ chứ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net