CHƯƠNG 2: Tiếp Cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự gặp gỡ hôm qua,tuy trong lòng vẫn còn vươn lại những cảm xúc mơ hồ,từ sáng sớm trước khi đi làm trong đầu Nhi vẫn nghỉ về Hàn Băng,lúc ra khỏi nhà tay thì đang khóa cửa còn mắt thì nhìn sang nhà kế bên.

Thấy ngôi nhà đó đã khóa lại,Nhi nghỉ có lẽ Hàn Băng đã đi làm.Lúc nầy nhìn đồng hồ Nhi vội vàng lấy xe chạy một mạch đến chổ làm mà chưa kịp ăn sáng.Vì là lần đầu đi làm nên Nhi không muốn gây ấn tượng không tốt cho sếp,cũng may vừa đến công ty kịp lúc.Nhi vội vàng tới phòng tổ trưởng ra mắt.

-Chào sếp,hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm mong sếp chiếu cố cho! -Nhi nói trong sự hồi hộp trước những con mắt tò mò của đám nhân viên ngoài cửa.

-Tôi rất vui được gập cô,và mong sau nầy cô sẽ cố gắng phát huy trong công ty.-Hàn Băng quây lại và mỉm cười nói.

Nhi ngây người vì vẻ đẹp trước mắt không chỉ là chiêm sa cá lận mà vẻ đẹp nầy còn nhuộm lên sự uy nghiêm,khiến Nhi phải ngẩn ngơ đứng nhìn mà quên cả mục đích đến đây.

Hàn Băng thấy Nhi không nói gì mà chỉ đứng nhìn mình,thế là Hàn Băng đi tới đụng nhẹ tay Nhi và nói-Cậu nghỉ gì mà đứng thất thần thế? hihi hôm qua mình có xem qua hồ sơ của cậu rồi,chỉ là thấy cậu vừa dọn đến cạnh nhà mình,mình thấy hơi bất ngờ nên muốn tiềm hiểu cậu tí mà thôi cậu đừng bận tâm.

-Ukm mình không nghỉ gì đâu chỉ là không nghỉ hai đứa mình lại làm chung,vây sau nầy mong cậu giúp đỡ mình !-Vừa thu hồn lại Nhi vừa nói

-Ukm! đây là công việc đầu tiên của cậu hôm nay.-Vừa nói Hàn Băng vừa đưa cho Nhi một sắp hồ sơ kèm theo đó là nụ cười duyên dáng.

-Cám ơn cậu !Vậy mình ra ngoài làm việc đây không phiền cậu nữa!-Nói xong Nhi quây đầu bước ra cửa và đống cửa lại.

Quây về phòng làm việc của mình Nhi nhìn ngấm một lúc rồi sấp xếp đồ dùng ra,sau đó Nhi bắt đầu công việc của mình.

Một lúc lâu do làm việc quên thời gian,thì có mấy nhân viên ở ngoài ồ ạt vào phòng làm việc của Nhi rủ Nhi đi ăn.

Nhi ngại ngùng từ chối họ,vì Nhi biết họ chỉ là tò mò về lính mới,đặc biệt là về quan hệ của Nhi với Hàn Băng thông qua cuộc đối thoại lúc nãy.Sau khi từ chối họ Nhi mệt mỏi bước ra phòng vì thật sự lúc nầy Nhi rất đối.

Vừa bước ra thì Hàn Băng bước đến rủ Nhi đi ăn,Nhi liền đồng ý,hai người cùng xuống phòng ăn trong công ty và bất đầu gọi món ăn.Vừa ăn vừa trò chuyện

.Và cứ thế sau khi về nhà cũng vậy,hai người trở thành bạn thân khi nào cũng chẳng rỏ.Một tuần sau Nhi đi ra khỏi nhà mua đồ ăn thì gập Hàn Băng đang đi cùng một cậu thanh niên,người nầy nhìn cũng rất điển trai,vẻ ngoài phong độ,Hàn Băng đi cùng người nầy rất xứng đôi.

Xung quanh ai củng nói thế,riêng Nhi thì nghỉ nhìn tên nầy cũng bình thường thôi có gì đâu mà mấy người nầy tân bóc dử vậy!

-Nhi đi mua đồ hả ?-Hàn Băng vui vẻ hỏi

-Mình đi mua đồ ăn tối.-Miệng thì nói mà mắt Nhi thì liếc nhìn tên con trai đứng kế bên Hàn Băng

-À người nầy là bạn mình cậu ấy tên Bảo-Hàn Băng vừa nói vừa đưa tay chỉ về người con trai đó

-Oh Hàn Băng có một đồng nghiệp xinh thế nầy mà không giới thiệu cho Bảo biết he !-Vừa nói Bảo lại chăm chăm nhìn vào Nhi

Nhi thầm nghỉ trước ánh mắt đó của Bảo:hùm nhìn gì mà ghê thế,đúng là đồ mê gái,sau Hàn Băng lại kết thân với tên nầy!

-Nà nhìn người ta ghê thế Bảo không sợ làm Nhi chạy mất sau-Hàn Băng nói với thái độ đùa giởn khác hẳn với thái độ lảnh đạm hàng ngày.

Nhi chỉ mỉm cười một chút rồi hỏi Hàn Băng-Băng củng đi mua đồ à ?

Hàn Băng chưa kịp trả lời Bảo vội vả nói-Tụi nầy đang hẹn hò mà!hihihi

Vừa nói Bảo vừa cất thanh âm cười thất thanh,trong lúc nầy Nhi càng ghét cái tên đang đứng trước mặt mình,Nhi thầm nghỉ
:lúc mới gặp đã thấy ghét nhưng sau càng nhìn càng thấy ghét dữ vậy nè,ước gì mình cho hắn một bạt tay ngay tại đây nhỉ

Hàn Băng với thái độ vui vẻ nói:-Nhi đừng nghe Bảo nói bậy tụi mình chỉ là bạn thôi,chứ không phải là tình nhân đấu!Nhi khổi mua đồ ăn tối đâu,đi ăn cùng hai đứa mình đi cho vui.

-Ukm!-Nhi đồng ý,mà lòng thì thầm ước phải chi tên này biến mất ngay lập tức thì hay biết mấy.

Ba người cùng đi ăn,cùng nói chuyên,nhưng thật ra chỉ có Hàn Băng vả Bảo nói nhiều nhất,còn Nhi chỉ gật đầu cho qua chuyện,trong lòng thì thấy bức rức khó chịu cực kì.

Khi ăn xong Bảo đồi đưa Nhi và Hàn Băng về vì nhà hai người gần nhau.Nhi vội từ chối và nói -Nhi còn phải mua một số thứ nửa,mua xong Nhi mới về nhà,Bảo có bận chuyện gì thì làm đi,chúc Nhi tự về được.

Tuy miệng nói lời khách sáo nhưng Nhi thầm nghỉ:Biến đâu biến khuất mắt nhanh đi nhìn là bực mình rồi !

Hàn Băng nghe vậy như nhớ về chuyên gì liền nói:-Ukm Bảo còn có chuyện thì đi làm đi,Băng củng chưa muốn về,Băng sẽ đi mua đồ với Nhi chút sẵng đi dạo luôn.

-Ukm vậy thôi Bảo đi đây,lần sau gặp lại nha hai người đẹp hihi.-Nói xong Bảo nhìn Nhi rồi quay đầu bước đi.

Sau đó Nhi cùng Hàn Băng củng bắt đầu cuôc đi dạo của mình,Hàn Băng hỏi:-Nhi đinh mua gì ?

-À Nhi định đi mua mấy cây viết thôi.-vừa nói Nhi vừa nhìn Hàn Băng tươi cười

Được một lúc lâu hai người tâm sự với nhau,Hàn Băng nói rất nhiều với Nhi về Bảo,Nhi nhíu mài sau khi nghe mọi chuyện.

Trong lòng lại càng bực bội,khó chịu vô cùng vì Nhi biết Hàn Băng thích Bảo,và cũng biết Bảo là một công tử đa tài,nhưng Bảo lại rất đào hoa.Nghỉ thế Nhi liền nói.-Tên đó có gì mà Băng lại thích hắn ?

-Nhi không biết đâu,khi nào Nhi yêu một người thì Nhi sẽ biết,dù họ ra sau thì cậu vẫn nghĩ mãi về người đó thôi !

-Hùm Nhi chưa biết yêu nên Nhi không nghĩ nhiều như vậy,Nhi chỉ biết người đẹp như Băng đây muốn bao nhiêu người yêu mà chẳng được,chẳng hạn như Nhi đây sẳng sàn làm người yêu của Băng nè hihi!

-Hii nếu vậy Nhi làm người yêu của Băng nha,Băng khó hầu lắm à !-Hàn Băng tươi cười nói

-Nhi đồng ý hay tay luôn hihi,dù khó hầu thế nào Nhi cũng sẽ chiều Băng tới cùng!-Miệng thì nói thế nhưng tim thì muốn nhảy vọt ra khỏi lòng ngực.

Trong lúc đi trên đường hai người tươi cười tâm sự,nói mãi đến lúc nào mà hai người nắm tay nhau khi nào không hay biết.Lúc đến nhà hai người cười tươi chào nhau rồi vào nhà.

Chính lúc vừa bước chân vào nhà thì Nhi liền nhàu lên ghế salon miệt mài suy nghĩ:tại sau mỗi khi gập Hàn Băng tim mình lại đập liên hồi,sau mình lại có ý nghĩ muốn Hàn Băng làm người yêu mình,sau mỗi khi nghĩ về Hàn Băng cùng tên Bảo kia tươi cười với nhau thì lòng lại tháy khó chịu vô cùng

Khi đó Hàn Băng lại có một cảm giác lạ lùng đang xen vào con tim bất an đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net