2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minseok cuối cùng cũng biết rằng bản thân đã xuyên vào bộ tiểu thuyết mạng mà mình đọc trước kì thi.

Lúc đó ôn thi căng thẳng, cậu bèn than với đứa bạn thân Hyunjoon của mình, và nó gửi cậu bộ truyện dài 180 chương kêu cậu đọc giải trí. Minseok đen mặt nhìn độ dài của nó, cằn nhằn một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn mở lên đọc để giết thời gian.

Câu chuyện là một cuốn tiểu thuyết tình cảm học đường. Thiết lập của truyện là thế giới ABO, nơi mà khi sinh ra con người ngoài giới tính nam và nữ, thì còn có thêm giới tính thứ hai, được phân thành 3 loại. Alpha là loài thiên về sức mạnh, đứng đầu trong 3 giới tính. Omega thì ngược lại, mỏng manh, yếu đuối, và thường vô cùng xinh đẹp. Còn beta, họ không khác người bình thường cho lắm. Alpha và omega có một thứ gọi là phermone, là chất dẫn dụ đối phương. Trời sinh alpha và omega đã hấp dẫn lẫn nhau, đây là điều không thể thay đổi.

Nhân vật chính của câu chuyện, Ryu Minseok, là một học sinh năm hai trung học mang giới tính thứ hai là omega. Vẻ ngoài cậu ta được miêu tả là nhỏ nhắn, đáng yêu, khi cười lên sẽ lộ rõ hai cái má bánh bao xinh xắn. Nhưng Minseok lại mang trong mình một căn bệnh quái gở, mà có lẽ ở thế giới khi giới tính thé hai này quyết định tất cả, thì cậu ta gần như mất hết toàn bộ lí lẽ sống. Minseok không thể ngửi thấy phermone của người khác, cũng như chính mình. Điều đó chắc hẳn cũng không dễ dàng gì, khi mà cậu sống như một beta bình thường nhưng mọi đặc tính của omega cậu đều có. Minseok đã gần như bỏ cuộc với căn bệnh của mình, nhưng bên cạnh cậu luôn có mẹ yêu thương, ủng hộ cậu hết minh. Và còn có một người khác là hậu phương vô cùng vững chắc, đó là Kim Hyukkyu, bạn thân của Minseok, cũng là nam chính thứ 2 của bộ truyện này. Anh là người đã khiến Minseok lần đầu tiên ngửi thấy mùi bạc hà nhè nhẹ quyện lẫn với hương vanilla ngọt ngào khi họ vô tình ôm lấy nhau. Một câu chuyện tình cảm hệ chữa lành vô cùng nhẹ nhàng và lãng mạn, mang đậm hương vị thanh xuân tuổi trẻ.

Minseok thở dài cái thượt. Cậu nghĩ tình huống xuyên vào truyện như thế này nó cũng chỉ xảy ra trong truyện thôi chứ, sao nó lại xảy đến với cậu được vậy? Cậu nhìn mình trong gương, khuôn mặt của nguyên chủ và cậu không khác gì nhau là mấy, nếu không muốn nói là giống hệt. Chỉ là nguyên chủ có một chiếc nốt ruồi xinh xinh ở dưới mắt bên trái, còn cậu thì không. Cậu chẹp miệng, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với cậu ở thế giới thật rồi không, nên cậu mới xuyên tới đây như thế này? Hay là cậu đã chết rồi? Cậu bị suy nghĩ của mình doạ sợ, lấy tay tát tát lên má để tỉnh táo. Hành động này khiến Hyukkyu, người ở bên cạnh cậu từ nãy tới giờ nhìn cậu đầy khó hiểu.

"Minseokie, em sao thế?"

Minseok giật mình quay sang và bắt gặp ánh mặt ôn nhu như nước của đối phương. Giọng nói nhẹ nhàng ấy khiến tim cậu mềm nhũn.

"Không sao ạ. Em chưa tỉnh ngủ mà thôi."

Cậu cong miệng cười, và nhận lại được cái xoa đầu của anh. Con tim cậu gào thét, sao lại có người vừa dịu dàng vừa đẹp trai như thế này tồn tại? Nghĩ đến việc anh là nam chính của thế giới này, cậu thầm vui sướng. Yêu được người như Hyukkyu, cậu xuyên đến đây cũng không quá lỗ.

"Tan học chúng ta cùng tới bệnh viện nhé."

Hyukkyu vươn tay chỉnh lại cổ áo cậu để nó trở nên ngay ngắn. Minseok lúc nào cũng để một bên cổ bị gập vào trong, lúc đầu anh còn nhắc nhở, hiện tại việc chỉnh cổ áo cho cậu đã trở thành thói quen của anh. Thi thoảng ngón tay sẽ lướt nhẹ qua vùng cổ trắng mềm mại phía đằng sau, nơi có tuyến thể nhạy cảm của omega, khiến đầu ngón tay anh có cảm giác tê dại. Nhưng Minseok có vẻ như chưa bao giờ để ý tới điều đó.

Minseok tròn mắt nhìn anh. "Tới đó làm gì ạ?"

Hyukkyu mỉm cười hài lòng khi thấy trang phục của cậu đã chỉnh tề.

"Đã có kết quả khám của em rồi. Dì Ryu bận nên nhờ anh đưa em tới lấy. Dì không yên tâm để em một mình."

Minseok hơi cau mày. Có thể cậu không còn là học sinh cuối cấp đã hoàn thành kì thi nữa, nhưng nguyên chủ cũng 17 tuổi ở thế giới này rồi, đâu có cần người đi trông chừng như trẻ lên ba nữa đâu. Hyukkyu dường như nhận ra sự bất mãn trong ánh mắt của người đối diện, anh liền bật cười.

"Dì lo rằng trên đường đi em vô tình gặp phải mấy tên alpha không hiểu chuyện. Em cũng biết alpha là loài thế nào mà. Lỡ họ cảm nhận được phermone của em rồi tiến vào kì mẫn cảm thì sao, không phải sẽ rất nguy hiểm à?"

Kì mẫn cảm là gì cơ? Có quá nhiều thuật ngữ của nơi này mà cậu không hiểu, mà cũng không thể trực tiếp hỏi đối phương được, như vậy sẽ kì lắm.

"Vậy anh không bị ảnh hưởng ạ?"

Theo Minseok nhớ thì nhân vật của Hyukkyu cũng là alpha.

Hyukkyu nhéo mũi cậu. Cùng lúc đó, tiếng chuông reo báo hiệu tiết học mới bắt đầu.

"Vì là Minseok, nên cho dù có bị phermone tác động, anh cũng sẽ không làm tổn thương đến em."

Minseok ngồi thao thao bất tuyệt nghe bác sĩ nói về tình trạng của bản thân, trong lòng chẳng hiểu một chữ nào. Nhưng Hyukkyu bên cạnh cậu thì sốt sắng hỏi đủ thứ, khiến cậu nghĩ anh mới là người bị bệnh chứ không phải mình.

"Vậy có cách nào để em ấy khỏi bệnh không ạ?

Vị bác sĩ già tháo gọng kính trên mắt xuống, nhìn cậu, rồi lại nhìn anh.

"Căn bệnh này của cậu Ryu khá hiếm gặp. Thường thì bệnh nhân sẽ không cảm nhận được phermone, và người khác cũng sẽ không ngửi thấy mùi của cậu ấy. Đó là tính hai chiều khi tuyến thể có vấn đề. Nhưng trường hợp này, tuyến thể của cậu ấy phát triển bình thường, phermone cũng thuộc cấp S, người ngoài có thể cảm nhận rất rõ, nhưng cậu ấy thì không. Nó chỉ xảy ra một chiều, nên phía bệnh viện vẫn chưa xác định được hướng điều trị cụ thể cho bệnh nhân."

Bác sĩ điềm tĩnh nói. Trong lần đầu tiên ông gặp Minseok, ông đã ngửi thấy một luồng hương vanilla ngọt ngào ngay từ khi cậu bước vào phòng khám. Beta là người không bị chịu ảnh hưởng bởi phermone mà ông còn bị hun tới toát mồ hôi, thì alpha liệu có ai chịu được nếu ngửi được mùi hương này?

Ông đưa mắt nhìn vị omega trẻ tuổi đang ngồi đối diện mình, đánh giá một lượt. Kể cả có miếng dán ngăn mùi thì hương vanilla vẫn toả ra ngọt nị. Có lẽ do lo lắng nên trong lúc nghe bệnh trạng, Minseok đã vô ý phát phermone ra ngoài. Thấy đường gân xanh nổi nhè nhẹ hai bên thái dương Hyukkyu đang ngồi bên cạnh cậu, bác sĩ thầm khâm phục khả năng chịu đưng của anh. Không phải alpha nào cũng có thể kiềm chế bản thân khi ngửi thấy phermone của omega, nhất là khi phermone omega này lại vô cùng quyến rũ.

"Tới hiện tại thì," Ông khẽ thở dài. "Nếu cậu ấy tìm được một hương phermone cấp S khác có độ phù hợp cao, tình trạng của cậu ấy sẽ được khắc phục. Chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu phương pháp điều trị cho bệnh nhân, và sẽ thông báo cho gia đình nếu có gì tiến triển."

Phermone cấp S đã hiếm, giờ lại còn phải phù hợp với Minsrok. Điều này gần như không thể. Hyukkyu bất lực, biết rằng nếu hỏi tiếp thì câu trả lời vẫn sẽ như cũ. Anh đứng dậy cúi người cảm ơn bác sĩ, rồi cùng Minseok ra khỏi bệnh viện.

Trên đường về nhà, họ không nói với nhau câu nào. Sự im lặng bao trùm lên hai người. Tiếng nói cười xung quanh hoàn toàn trái ngược với bầu không khí ngượng ngùng này.

"Minseokie yên tâm."

Ryu Minseok đang suy nghĩ về việc lát về nhà phải lên Naver tra về mấy thuật ngữ của thế giới kì lạ này, nghe tiếng Hyukkyu gọi thì giật mình quay qua.

"Dạ?"

"Alpha có độ phù hợp cao với em sẽ nhanh xuất hiện thôi. Em sẽ khỏi bệnh, vậy nên đừng lo lắng nhé."

Minseok chớp mắt gật gật đầu, trong lòng nghĩ, người đó là anh đó anh gì ơi. Cậu đưa tay lên gãi vùng gáy đang được che bởi miếng ngăn mùi. Có cái miếng dán này ở đây cả ngày khiến cậu ngứa chết đi được.

"Còn nếu vị alpha đó không chịu xuất hiện," Hyukkyu nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang chà sát vùng gáy nhạy cảm của cậu ra. "Anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net