100. Truyền thuyết sai lầm về Huyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có thể hiểu là Truyền thuyết sai lầm về máu nha, vì tựa đề vụ án là Tông Tổ chi Huyết nên mình để Huyết luôn cho hợp n_n]


"Tra cái gì? Tông Tổ?" 

Trong quân trướng tại thành Hắc Phong, Thiên Tôn một thân mang hai đế giày dính đầy bùn vẻ mặt khó hiểu.

Lại nói, Thiên Tôn mang theo rượu vốn dĩ mượn Yêu Yêu đi cùng Ân Hậu và Yêu Trường Thiên lên ngọn núi cao nhất Tây Vực ngắm phong cảnh thưởng thức rượu ngon, ai ngờ nửa đường Yêu Yêu liền bay mất, bỏ lại ba lão nhân gia giữa núi non mây mù lượn lờ nhìn không chạm đất, hại ba người phải bước cao bước thấp đạp bùn xuống núi trở về, lúc này tâm tình đang vô cùng tức giận.

"Ta đã nói giữa đường vì sao nó lại bay đi mất, thì ra là Ngọc Đường kêu đi a." Ân Hậu vừa chà giày vừa nói, "Các ngươi cũng thật nóng vội, điều tra Tông Tổ sao trước đó không hỏi qua chúng ta một tiếng?"

Triệu Phổ cùng Công Tôn ở lại quân trướng cũng đều kinh ngạc, "Mấy vị lão gia tử biết Tông Tổ ạ?"

"Cái gì mà Tông Tổ a, chỉ là một đám gia hỏa chuyên lừa gạt thôi." Thiên Tôn bưng chén trà lắc đầu, "Tông Tổ chân chính đâu dễ dàng thấy được như thế."

"Năm đó Thiên Hàn xử lý cũng là một đám lừa đảo đi?" Yêu Trường Thiên phát hiện trên bàn có lưu lại một tờ giấy của Tiểu Tứ Tử, cầm lên nhìn thoáng qua, "Có đi tìm hắn cũng không hỏi ra đầu mối gì."

"Vậy thì... Đống tài phú trong truyền thuyết của Tông Tổ ở đâu?" Âu Dương Thiếu Chinh hỏi.

"Năm đó Tông Tổ xuất hiện không thuộc về một môn phái hay tổ chức cụ thể nào, chỉ là không ngừng có những kẻ mạo danh tự nhận mình là Tông Tổ mà thôi." Ân Hậu nói, "Cũng giống như trên đời này có rất nhiều kẻ giả danh hồ tiên đi lừa gạt nhiều người, số của cải bọn chúng lừa gạt được dĩ nhiên đã tiêu xài phung phí hết..."

"Cho nên... Tông Tổ căn bản là không có thật ạ?" Công Tôn hỏi, "Thế nhưng có thể biến thành truyền thuyết chứng tỏ bọn lừa đảo trước kia có bao nhiêu hung hăng ngang ngược."

"Công Tôn." Thiên Tôn ngồi xuống bên cạnh Công Tôn, vươn tay vỗ lên bả vai hắn, chọt chọt cái mũ thư sinh, "Truyền thuyết về Tông Tổ là hoàn toàn có thật, chỉ là bị truyền đi một cách sai lệch mà thôi."

"Bị truyền đi sai lệch?" Công Tôn không hiểu.

"Lại nói... Cục nắm nhà ngươi đâu?" Thiên Tôn đột ngột đổi đề tài, nhìn xung quanh tìm Tiểu Tứ Tử đến ôm.

"Đúng a, Tiểu Tứ Tử đi đâu rồi?" Công Tôn cũng tìm.

Yêu Trường Thiên thuận tay đem tờ giấy trên bàn đưa cho hắn.

Công Tôn tiếp nhận, đọc xong thì há to miệng.

Triệu Phổ cũng liếc sang một cái, "Ai u, mới tí tuổi đầu đã học được cách để thư lại trốn ra ngoài chơi a."

Tiểu Lương Tử gấp đến độ giậm chân, "Cận Nhi bỏ rơi con rồi!"

Thiên Tôn cũng lấy tờ giấy sang xem, Tiểu Tứ Tử lưu lại lời nhắn, bảo là cùng đi theo Miêu Miêu Bạch Bạch đến cực Bắc Băng Nguyên đảo xem Thần tích.

"Thần tích gì cơ?" Ân Hậu buồn bực.

"Có điều, Băng Nguyên đảo ngoại trừ băng đá đầy ở bên ngoài còn có thể có Thần tích gì?" Thiên Tôn ngáp một cái, "Vẫn là nên đi ngủ một giấc thôi..."

Công Tôn một phen kéo lại Thiên Tôn đang định ly khai, vừa đem thư nhắn của Tiểu Tứ Tử xếp lại, vừa hỏi, "Lão gia tử, nói cho xong đi ạ, truyền thuyết chân chính về Tông Tổ là như thế nào?"

Mọi người đồng loạt gật đầu, cái này là chuyện đứng đắn a.

Thiên Tôn gãi gãi đầu, "Tông Tổ chi Huyết chân chính thần bí và tà môn hơn trong truyền thuyết rất nhiều, không liên quan gì đến những thôn trang bị ôn dịch, căn nguyên thật sự của nó phải bắt đầu từ một ngàn năm trước."

"Một ngàn năm trước?" Tất cả mọi người kinh ngạc.

Hồng Tề Thiên cũng ngồi trong quân trướng, ngay cả đôi mắt híp đều mở to ra, chăm chú lắng nghe.

"Trước kia có một quốc gia ở Tây Vực, có một vị quân chủ, được dân chúng vô vàn kính yêu, đáng tiếc vị quân chủ này tuổi cao lại thân mang trọng bệnh, sắp không còn trụ lâu trên nhân thế." Thiên Tôn nói xong đoạn mở đầu liền không còn hứng thú, cầm chén trà lên uống một ngụm, đối với Ân Hậu bĩu bĩu môi, ý là bảo ông kể tiếp đi.

[Ảo giác?? Đọc đoạn này xong thấy Tôn Tôn làm nũng với Ân Ân là sao ta ~~~ moe ghê~]

Ân Hậu cũng bất đắc dĩ, tiếp lời Thiên Tôn mà kể, "Vì quân vương sắp chết, dân chúng vô cùng thương tâm... Liền cầu đến các bậc hiền giả, hỏi xem có hay không một phương pháp cứu sống quân vương. Trong số các hiền giả, có một vị vô cùng uyên bác, ông ta nói với mọi người, trên đời này thứ duy nhất cứu được mạng sống của quân chủ chỉ có thể là máu của Tông Tổ.

Đang nói thì bên ngoài quân trướng, bọn Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây cũng đi đến, mọi người đơn giản tụ lại cùng một chỗ tập trung nghe Ân Hậu kể chuyện.

"Về Tông Tổ vốn sống ở nơi nào luôn là một bí ẩn, đời sau cũng không có nhiều ghi chép được lưu lại. Nhưng trong truyền thuyết, ngay lúc đó dưới sự hỗ trợ của vị hiền giả nọ, mọi người đích thực đã tìm được Tông Tổ, Tông Tổ đáp ứng không chỉ cứu vị quân chủ này một mạng, còn cho hắn có được năng lực trường sinh bất tử, điều kiện là phải trả một đại giới."

"Đại giới?" Phong Khiếu Thiên ngốc hồ hồ gật đầu, "Tốn không ít bạc đi?"

Thẩm Thiệu Tây cốc một cái lên đầu hắn, để hắn đừng cắt ngang câu chuyện.

"Đại giới phải trả kia, không phải tiền bạc, mà là máu!" Ân Hậu nói, "Tông Tổ yêu cầu vị quốc chủ kia trong địa phận quản lý của mình, giao ra máu của tất cả những đứa trẻ dưới mười tuổi, dĩ nhiên không phải toàn bộ máu, mà là mỗi người mười giọt."

"Nếu là mười giọt... Quả thật không có ảnh hưởng gì lớn lắm, chỉ là muốn thu thập số máu này có lẽ hơi phiền toái." Công Tôn khó hiểu, "Cần máu này để làm gì?"

Ân Hậu lắc đầu, "Lúc ấy dân chúng đều vô cùng phối hợp, đem máu của những đứa nhỏ thu thập lại rồi đưa cho Tông Tổ, đổi lấy mười giọt máu của Tông Tổ trở về."

"Lấy máu đổi máu a..." Tất cả mọi người gật đầu.

Công Tôn lại lắc đầu, làm một lang trung hắn đã muốn vô lực cho ý kiến, đành phải ngồi yên nghe kể tiếp.

"Kết quả thì sao?" Hạ Nhất Hàng tò mò, "Vị quốc chủ kia uống máu Tông Tổ vào, thân thể thực sự tốt lên sao?"

"Rất tốt." Ân Hậu gật đầu.

"Trường sinh bất lão sao?" 

"Trường sinh bất lão, còn khôi phục thanh xuân tươi trẻ như hoa."

"Đây không phải là chuyện cực kỳ tốt đẹp sao?" Triệu Phổ nâng cằm hỏi, "Vị quốc chủ này hiện giờ ở đâu a? Bổn soái muốn đi bái phỏng một chút vị ngàn năm lão yêu này."

"Ha ha."

Yêu Trường Thiên bị đồ đệ chọc cười, Thiên Tôn cũng cười xòa.

Tất cả mọi người đều nghe ra Triệu Phổ đang nói mát, trên đời này có người nào sống được quá ngàn năm?

"Người quả thật được cứu sống rồi, lại trường sinh bất tử... Có điều vị quốc chủ này cũng bắt đầu hoàn toàn thay đổi." Ân Hậu nhận lấy chén trà Tiểu Lương Tử bưng tới nhấp hai ngụm, "Các ngươi đã từng nghe qua về Huyết Vương?"

"Mao Huyết Vượng?" Tiểu Lương Tử hai mắt sáng lên.

[Mao Huyết Vượng - một món ăn làm từ tiết vịt, chân giò, nấu chung với ớt cùng một số thành phần khác, nghe như tiết canh của mình nhưng cũng không giống mấy đâu ^^]

Lâm Dạ Hỏa đá nhóc một cước, "Ngươi như thế nào bắt đầu ham ăn giống Triển Chiêu rồi?"

Tiểu Lương Tử xoa xoa cái mông.

Trâu Lương nói, "Huyết Vương là gã hoàng đế mang tiếng xấu nổi danh nhất Tây Vực, hằng năm đều uống máu của những đứa trẻ dưới mười tuổi để bảo toàn thanh xuân vĩnh trú, sau cùng dân chúng oán giận sôi trào, trói chặt chính vị quốc vương của mình, thiêu sống ba ngày ba đêm sau đó băm vằm thành trăm đoạn."

"Không phải là..." Triệu Phổ nhìn ba vị lão giả kia.

"Huyết Vương kia, chính là vị quốc chủ được dân chúng khởi tử hồi sinh." Ân Hậu gật gật đầu, "Sau khi hắn uống qua máu của Tông Tổ, tuy có được thanh xuân vĩnh trú, trường sinh bất tử, nhưng lại trở nên thích máu như mạng, cuối cùng từ một vị quân chủ tài đức sáng suốt biến thành một tên hôn vương thích máu khiến cho toàn thể dân chúng oán hận không thôi, một tên Huyết Vương mang tiếng xấu vạn năm trên người."

"Huyết Vương cũng không phải truyền thuyết mà có lịch sử ghi chép lại." Công Tôn cũng khiếp sợ, "Chỉ là không thể tưởng tượng được nguồn gốc của Huyết Vương dĩ nhiên lại do máu của Tông Tổ mà thành? Được dân chúng hao tâm tổn trí cứu sống, cuối cùng lại lần nữa chết trong tay dân chúng, đúng thật là châm chọc."

"Đó mới là truyền thuyết chân chính về Tông Tổ chi Huyết." Thiên Tôn gật đầu, "Sau này truyền thuyết chân chính về máu của Tông Tổ bắt đầu xuất hiện những sai lệch, máu của Tông Tổ thật sự có thể ngăn chặn ôn dịch, hơn nữa còn có thể chữa được bách bệnh, khởi tử hồi sinh, giúp con người trẻ mãi không già, nhưng đại giới phải trả chính là dùng máu đổi lấy máu, hơn nữa những người uống máu của Tông Tổ sau này cũng trở nên thích máu đến điên cuồng."

"Còn có ghi chép tỉ mỉ nào nói về Tông Tổ không ạ?" Công Tôn đối với Tông Tổ cảm thấy vô cùng hứng thú.

"Loại sự tình thần bí này không có nhiều người biết lắm..." Thiên Tôn than thở một câu, "Tìm thư ngốc trên Băng Nguyên đảo kia xem nói không chừng còn có thể hỏi ra gì đó."

Ân Hậu cùng Yêu Trường Thiên nghe thế đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Thiên Tôn bĩu môi, dường như nhớ lại chuyện không vui gì đó, đứng lên, "Đi ăn cơm a, nhớ đến tên yêu quái kia lại thấy đau dạ dày."

Tất cả mọi người đều nhìn Ân Hậu cùng Yêu Trường Thiên, "Yêu quái gì a?"

Lúc này, Giả Ảnh từ bên ngoài chạy vào, "Vương gia."

Triệu Phổ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Lục lão gia tử đến." Giả Ảnh vừa nói xong, bên ngoài Lỗ Nghiêm lão gia tử đã hỗ trợ mang hành lý dẫn Lục Thiên Hàn cùng Lục Lăng Nhi đi vào.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Yêu Trường Thiên đứng ngay cửa, Lục Lăng Nhi vừa vào đã trông thấy, bổ nhào vào ông vui vẻ ra mặt, "Cữu cữu!"

Yêu Trường Thiên vươn tay vỗ đầu cháu gái mình, không hiểu mà nhìn sang Lục Thiên Hàn một cái.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng có chút khó hiểu, hỏi ông, "Sao ngươi lại tới đây?"

Lục Thiên Hàn ngược lại cảm thấy phản ứng của mọi người có phần kỳ quái, trả lời, "Một lão bằng hữu của ta viết thư tới bảo muốn cùng ta gặp mặt..."

"Lão bằng hữu?" Thiên Tôn tò mò, "Lão bằng hữu của ngươi ở tại Hắc Phong thành?"

"Ta cũng vừa nhận được thư gửi đến mới biết hắn sống ở Hắc Phong thành." Lục Thiên Hàn ngồi xuống, nhìn một lượt xung quanh, "Ngọc Đường đâu?"

Tất cả mọi người lúng túng nha... Còn kém chút xíu là gặp rồi, sao lại không khéo đến như vậy?

Tiểu Lương Tử nói với ông Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bay về Băng Nguyên đảo tìm ông hỏi thăm về sự tình thôn Tông Tổ, Lục Thiên Hàn ngược lại không quá rõ ràng, "Tông Tổ? Ta khi nào thì đụng qua Tông Tổ?"

Hồng Tề Thiên đem đoạn ghi chép trên sách cho ông nhìn, Lục Thiên Hàn nhìn thoáng qua, lại suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra tại Tây Vực từng đụng phải một nhóm lừa đảo, lúc ấy có lẽ ông tiện tay nên xuất thủ cứu mấy thôn dân, không nghĩ đến lại bị người viết vào trong sách, còn lưu thành sự tích truyền kỳ.

"Vậy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không phải là quay về một chuyến tay không sao?" Lâm Dạ Hỏa nói, "Có nên gọi bọn họ trở lại không?"

"Ngược lại không cần gọi." Lục Thiên Hàn khoát tay, "Nếu muốn điều tra về Tông Tổ... Băng Nguyên đảo ngược lại có người có thể giúp bọn nó."

Thiên Tôn vừa nghe vẻ mặt liền ghét bỏ, "Lão thư ngốc kia!"

Công Tôn khó hiểu nhìn Thiên Tôn, "Lão thư ngốc..."

Thiên Tôn nhăn mặt, đột nhiên nhìn chằm chằm Công Tôn.

Công Tôn nháy nháy mắt mấy cái.

Thiên Tôn nheo mắt lại, ghé sát vào một chút, "Ân... Lại nói..."

Ân Hậu cũng gật đầu, "Trước kia ta cũng phát hiện ra, đúng là có chút giống."

Công Tôn mờ mịt, "Giống ai ạ?"

Thiên Tôn vươn tay, cầm lấy quai hàm Công Tôn mà kéo kéo.

Công Tôn vội vàng ôm lấy mặt.

Triệu Phổ đem chiếc ghế dựa của Công Tôn xê dịch sang bên cạnh, "Lão gia tử, thư ngốc này da mặt rất mỏng, kéo sẽ rách mất a."

Thiên Tôn khoanh tay đứng lên, đi qua đi lại, trái phải nhìn Công Tôn.

Công Tôn vội vàng trốn sau lưng Triệu Phổ.

"Quả nhiên là càng nhìn càng giống!" Thiên Tôn vươn tay túm cổ áo Công Tôn, "Có vết bớt nào không?"

"Ấy!" Triệu Phổ vội che chắn giúp hắn.

Hạ Nhất Hàng cũng hỏi, "Vết bớt gì ạ?"

"Một vết bớt màu đỏ hình hạt táo!" Thiên Tôn nói.

Yêu Trường Thiên buồn bực nhìn Ân Hậu, "Đứa nhỏ này không phải họ Công Tôn sao? Sao có thể không phải là hậu nhân của lão đầu kia được? Ta vẫn luôn nghĩ là phải chứ."

Ân Hậu gật gật đầu, "Bây giờ nghĩ kỹ lại, vô cùng có lý, nếu không cũng sẽ không vô duyên vô cớ để hắn nuôi dưỡng tiểu Ngân Hồ."

Công Tôn không hiểu gì cả, "Mọi người đang nói cái gì ạ?"

"Thư ngốc này thật sự có một vết bớt hồng sắc a!" Triệu Phổ giúp Công Tôn trả lời, "Ở trên bụng..."

Triệu Phổ vừa dứt lại, Công Tôn đã đằng đằng sát khí mà nhìn mình, "Làm sao ngươi biết?"

"Ách..." Cửu Vương gia rút rút khóe miệng, tâm nói xong rồi, không cẩn thận lỡ miệng mất rồi, Tiểu Tứ Tử trước kia từng nói qua với hắn, còn thừa dịp lúc phụ thân đang ngủ say vạch y phục lên cho hắn nhìn..."

Vừa nghĩ tới Tiểu Tứ Tử, Cửu Vương gia vội thốt ra, "Nga, Tiểu Tứ Tử nói!"

Công Tôn ngẫm nghĩ, cảm thấy hợp lý trên mặt mới tiêu tan sát khí.

"Quả nhiên là có vết bớt." Ân Hậu vẻ mặt hiểu rõ.

Công Tôn không hiểu, "Vết bớt? Có ý gì ạ? Con cũng thuộc tộc nào sao?"

Thiên Tôn vươn một ngón tay chỉ vào hắn, "Hậu nhân của mọt sách!"

Công Tôn khóe miệng giật giật.

Những người khác dường như cảm thấy cách nói này vô cùng hợp lý, tất cả đồng loạt gật gù --- thì ra là thế.

Công Tôn bất mãn, "Ai là mọt sách a!"

Ân Hậu hỏi Công Tôn, "Bình thường thích làm gì nhất?"

Công Tôn thành thật trả lời ông, "Đọc sách."

"Trong nhà thứ gì nhiều nhất?" Yêu Trường Thiên hỏi tiếp.

Công Tôn tiếp tục thành thật trả lời, "Sách..."

Thiên Tôn cuối cùng lại bồi thêm một đao, "Triệu Phổ và sách đồng thời rơi xuống nước ngươi cứu bên nào trước?"

Công Tôn trừng mắt nhìn, "...Sách."

Một bên chúng tướng Triệu gia quân đều đau lòng thay cho Nguyên Soái nhà mình.

Cửu Vương gia ôm cánh tay liếc Công Tôn --- uổng công đại gia ta thương ngươi như vậy a... Khổ sở mua cho người nhiều sách đến thế, thì ra là mua tình địch về nhà!

Lâm Dạ Hỏa lắc lắc đầu, tâm nói Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường không hổ là huynh đệ cá mè một lứa, một tên không bằng quyển sách, tên kia lại không bằng một lồng sủi cảo.

Công Tôn giải thích một chút, "Sách sẽ bị ướt a."

Triệu Phổ chỉ vào mũi mình, "Đại gia cũng bị ướt..."

Công Tôn im lặng, "Ngươi ướt rồi hong khô còn không phải lại có thể dùng! Ngươi ghen tị cùng mấy quyển sách làm gì a?!"

Ân Hậu gật đầu, "Tài ăn nói này, quả nhiên là người một nhà!"

Thiên Tôn cùng Yêu Trường Thiên cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Công Tôn lại càng không hiểu ra sao --- chẳng lẽ mình có người bà con xa nào không biết?

...

Không nói đến mọi người trong quân doanh hiện đang ầm ĩ, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử cuối cùng sau hai ngày ngồi phi hành trên lưng Yêu Yêu, rốt cuộc đến được nơi cực Bắc băng thiên tuyết địa.

Sau khi đến cực Bắc, ba người còn chưa đến Băng Nguyên đảo đã trông thấy thấy "Kỳ cảnh."

Mấy ngày nay tại cực Bắc đều có tuyết rơi, Yêu Yêu xuyên qua những tầng mây, một lát bay cao rồi lại hạ thấp xuống, bên trên là ánh dương rực rỡ chiếu rọi, phía dưới là những bông tuyết bay tán loạn giữa trời, đây không phải kỳ cảnh thì có thể là gì?

Tiểu Tứ Tử bọc một tấm chăn thật dày được Triển Chiêu ôm lấy, ngẩng mặt ngốc hồ hồ nhìn khắp nơi xung quanh.

Yêu Yêu bắt đầu bay chậm lại, từ trên cao nhìn xuống, Triển Chiêu rốt cuộc được nhìn trọn vẹn cảnh sắc Băng Nguyên đảo.

Nhìn xuống Băng Nguyên đảo, cả hòn đảo chia làm bốn phần tựa như hình dáng cỏ bốn lá, bên sườn đảo phía Nam có ba dãy tuyết sơn cao ngất, một tòa cung điện màu trắng tọa lạc giữa ba ngọn núi này, vô cùng nguy nga tráng lệ.

"Hảo đồ sộ!" Triển Chiêu chỉ vào tòa trang viên gần như chiếm gần hết diện tích phía Nam Băng Nguyên đảo, "Nơi đó là đâu a? Lần đầu tiên ta nhìn thấy đại trang viên bao trọn cả một dãy núi tuyết!"

"Là Lục gia trang." Bạch Ngọc Đường trả lời.

"Trên đảo không có cư dân khác sao?" Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử nhịn không được mà hỏi.

"Toàn bộ Băng Nguyên đảo đều thuộc về Lục gia, trên đảo rất ít người, ngoại công lại không thu đồ đệ, nương ta cũng không sống tại nơi này, cho nên chỉ còn một số gia tướng thôi." Bạch Ngọc Đường nói xong, vỗ vỗ đầu Yêu Yêu, ý bảo nó có thể đáp xuống rồi.

Triển Chiêu nhìn về phía xa xa, phát hiện ở phía Bắc hòn đảo không có kiến trúc gì, chỉ có từng mảng từng mảng lục địa màu trắng xóa, liền hỏi, "Bên kia là chỗ nào?"

"Là sông băng a." Bạch Ngọc Đường trả lời, "Băng Nguyên đảo có phân nửa diện tích được sông băng bao phủ..."

Nói tới đây, Ngũ gia dường như chợt nhớ ra điều gì, kéo một chiếc vây lưng của Yêu Yêu, "Trước khoan đáp xuống, chúng ta lượn một vòng sang sông băng đi!"

Yêu Yêu lập tức hướng về phương Bắc mà bay đi...

Rất nhanh đã đến được sông băng, Yêu Yêu bắt đầu lượn vòng quanh giữa bầu trời.

Bạch Ngọc Đường nhìn xuống phía dưới, quay đầu vẫy Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử, "Nhìn!"

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều thò đầu ra nhìn xuống.

Lúc này tuyết vừa vặn ngừng rơi, từng tầng mây tản ra nhường lối cho ánh dương chiếu rọi, phủ sáng một vùng trên mặt sông băng...

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử mở to đôi mắt hơn vài phần, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào dòng sông băng bên dưới.

Xuyên qua những tầng băng thật dày, có thể trông thấy rõ ràng những cái bóng to lớn của giao nhân bên dưới dòng sông băng, cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử bây giờ mới hiểu được Bạch Ngọc Đường vì sao thường nói hình dạng giao nhân ở đây có bao nhiêu to lớn... Nhìn từ trên cao nhìn xuống hình dáng lại càng thêm rõ ràng, giao nhân to nhất so với một chiếc thuyền cơ hồ phải lớn gấp đôi.

Bạch Ngọc Đường cũng là lần đầu tiên được quan sát toàn bộ quan cảnh dòng sông băng như vậy, so với đứng ở nơi cao nhất trên Băng Nguyên nhìn vọng xuống, càng thêm sinh động và rõ ràng.

Triển Chiêu phát hiện phía Nam trên mặt sông băng có một khe nứt.

"Đó là..." Triển Chiêu chỉ vào và hỏi.

Bạch Ngọc Đường trả lời, "Ân, nghe nói đó là lối vào Hàn Băng Điện.

[Chỗ này theo ta nghĩ phải là Trầm Tinh Điện, nhưng tác giả để là Hàn Băng Điện a.]

"Chưa từng có ai đi xuống sao?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Ngoại công cấm bất kỳ kẻ nào tiếp cận nơi đó, ta trước kia từng đứng ở tầng băng bên cạnh nhìn vọng xuống, quá sâu, hơn nữa bên dưới toàn bộ đều bị băng đóng kín, gần như không còn nhìn thấy được lối vào."

Triển Chiêu hơi tiếc nuối, "Thật muốn... Đến gần một chút nhìn giao nhân!"

"Uy!"

Hai người đang trò chuyện, chợt nghe bên dưới có người gọi, cúi đầu thì nhìn thấy...

Yêu Yêu lúc này bay cũng không cao, ngay trên một ngọn núi cách đó không xa, có một bạch y thư sinh đang cầm mũ thư sinh vẫy vẫy giữa không trung gọi bọn họ.

Triển Chiêu dụi dụi mắt, "Còn tưởng là Công Tôn theo tới a."

Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, "Ân, thân hình có chút giống phụ thân nha... Nga?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền trông thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên nở nụ cười, vươn tay vẫy vẫy chào người nọ.

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Chính là ông ấy à?"

"Ân!" Tiểu Tứ Tử gật đầu.

"Tiểu bảo bối nhi!"

Lúc này, chợt nghe người nọ dùng sức hô, giọng còn không hề nhỏ, "Có nhìn thấy Thần tích hay không? Thái thái gia không lừa con đi! A hahaha..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn, đồng thời quay đầu sang Tiểu Tứ Tử, "Thái thái gia?"

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nháy nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net