3.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng giữa trưa chiếu từng tia rạng rỡ trên trang sách, trước mắt chói lòa. Gia Hàng nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên. Quá khứ không dễ dàng mở ra, vẫn tốt đẹp và mới mẻ. Một người ít nhớ lại kí ức vì nhiều lí do. Có thể vì đó là kí ức không dám nhớ lại. Cũng có thể do cuộc sống ở hiện tại hoàn mỹ, phong phú nên đã bao trùm cả quá khứ. Gia Hàng bĩu môi khép sách lại, sau đó mở mắt nhìn ra bên ngoài.

Luyến Nhi đang đung đưa trên xích đu, thím Đường mặc cho con nhóc một chiếc váy sát nách màu cà phê nhạt. Váy vóc bay lượn, xích đu như muốn bay đến tận mây xanh, Luyến Nhi vui vẻ cười khanh khách.

Thím Đường đứng cạnh che chở, vội la lên. " Mau khép chân lại, không được để người ta thấy quần chíp của con."

Xích đu lắc lư rồi dần dần chậm lại. Luyến Nhi cúi đầu xuống, ngẫm nghĩ : " Thế thì con cởi quần chíp ra!"

Trời xanh ơi, Gia Hàng đưa tay lên che mắt, không còn dũng khí để tiếp tục nhìn xuống.

" Ông ngoại cao!" Bến ngoài đột nhiên vang lên tiếng hoan hô của Luyến Nhi. Gia Hàng vui mừng trong lòng , vội vã chạy xuống. Một chiếc xe taxi dừng ở ngoài cổng viện, ông Án Nam Phi xách theo túi hành lí đẩy cửa xuống xe. Luyến Nhi nhanh nhảu khua khoắng tay chân, nhào vào ngực ông. Ông Án Nam Phi vui vẻ cười to, để hành lý xuống rồi ôm lấy Luyến Nhi, không ngừng thơm.

Đây là một sự việc kì quái, trong mắt người ngoài, quan hệ gia đình của Gia Hàng phức tạp giống như một bộ thiên thư tối nghĩa, khó hiểu, duy chỉ có Luyến Nhi là dễ dàng hiểu mà gọi. Ông Gia, bà Gia ở trấn Phượng Hoàng thì gọi là ông ngoại, bà ngoại; Gia Doanh là bác cả, Lạc Gia Lương là ông ngoại mập, Án Nam Phi là ông ngoại cao. Không chút rắc rối, chí công vô tư, hình tượng cụ thể. Chỉ có Phàm Phàm là hơi cự nự, nhất là đối với Tử Nhiên, những năm gần đây luôn gọi thẳng tên, đây cũng chính là nỗi nhức nhối trong lòng Tử Nhiên.

Ông Án Nam Phi mặc áo sơ mi màu xám tro, quần dài đen, dáng người cao gầy, vẫn giữ được nét tuấn lãng và tri thức thời trẻ. Sau khi tiêu tan chuyện cũ, có một lần Gia Doanh mỉm cười nói với Gia Hàng, cuối cùng không phải chịu khổ, thời gian đối với cha* em rất hậu đãi. Trước kia gọi là " ông ta", bây giờ chị lại kiên quyết gọi " cha em" để nói về quan hệ giữa ông Án Nam Phi và Gia Hàng. Ở thời đại bây giờ, từ "cha" là cách gọi tôn kính, là ngôn ngữ viết nhưng lại có chút khách khí, không thân thiết lắm.

*) văn bản gốc là phụ thân

" Con không đến sao?" Ông Án Nam Phi mở một cánh tay ra, nhướng mày nhìn Gia Hàng .

"Xuống mau, đây là bố của mẹ." Gia Hàng trợn mắt với Luyến Nhi, tùy ý để ông Án Nam Phi ôm vào trong ngực.

Luyến Nhi cũng không chịu yếu thế, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển " đây cũng là bố của mẹ của con". Hai tầng quan hệ, thắng mẹ một bậc.

Ông Án Nam Phi cười vui vẻ : " Không vấn đề gì, ông ngoại cao sức lực rất lớn, ôm được cả hai đứa."

" Mẹ quá lớn!" hai tay Luyến Nhi ôm chặt cổ ông Án Nam Phi, giữ vững trận địa.

" Nhường con một lần." Gia Hàng cúi người cầm túi hành lí lên : " Sao bố đến lại không gọi điện thoại báo trước để con ra sân bay đón bố."

Ông Án Nam Phi quan sát trong nhà một lúc : " Chuyện quá gấp gáp, sau khi trò chuyện cùng Thiệu Hoa xong, bố vội vàng ra sân bay ngay. Bà nội Luyến Nhi chưa đến à?"

Gia Hàng âm thầm thút thít nỉ non : Luyến Nhi đến Bắc Kinh, Phàm Phàm đi học, thủ trưởng thật sự mang cả bậc thềm lẫn cầu thang chuyển đi mất rồi, cô không thể không lui bước: " Con không nghe nói là bà ấy muốn đến."

Ông Án Nam Phi nhẹ nhàng thở ra, hôn lên mặt Luyến Nhi : " Vậy là tốt rồi, bây giờ Luyến Nhi chỉ thuộc về mình ông ngoại cao."

" Ông ngoại ơi, mẹ con phải làm cô giáo." Luyến Nhi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, thần thái đôi mắt nhỏ vô cùng kiêu ngạo.

" Thật ư?" Ông Án Nam Phi nhìn sang Gia Hàng.

Gia Hàng lau mồ hôi " Bố không được giễu cợt con."

Ông Án Nam Phi kích động : " Công việc này rất tốt, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định, không phải đi công tác, còn được nghỉ đông và nghỉ hè, lại không áp lực. Bố không nhịn được rất muốn cười, thật vui vẻ." Luyến Nhi trong ngực cũng toe toét cười theo.

Đây chính là không cùng một tần số! Gia Hàng lấy tay che trán, ánh mặt trời quá chói " Bố cho rằng con có thể dạy sinh viên đại học à?"

Ông Án Nam Phi trịnh trọng gật đầu : " Đương nhiên, con gái của bố ưu tú như vậy, kể cả làm lãnh đạo cũng không thành vấn đề."

Gia Hàng run lên, toàn thân nổi da gà.

" Con lạnh à, Hàng Hàng?" ông Án Nam Phi đưa tay định sờ trán cô.

Gia Hàng nghiêng đầu né tránh. Cứ như vậy đi, không do dự nữa, dũng cảm tiến về phía trước, tiêu diệt phát-xít, tự do thuộc về nhân dân.

" Bố ơi, thứ tư bố đi họp phụ huynh cho Phàm Phàm nhé!" Phù, cuối cùng cũng có chuyện để vui vẻ.

Thang máy đi thẳng lên tầng 18, không có chút cảm giác lơ lửng bất định. Cửa thang máy mở ra,  đứng ở cửa ra vào là cảnh vệ cùng với vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu chào hỏi Loan Tiêu, sau đó dẫn anh đi đến phía trước.

Đây liệu có được coi là một kiểu vinh hạnh. Trong hai tuần, được thủ trưởng đứng đầu quân khu gọi lên gặp mặt hai lần. Nếu bảo không có cảm xúc gì thì là nói dối nhưng cũng không đến nỗi thụ sủng nhược kinh, chỉ có đôi chút khó hiểu. Mắt Loan Tiêu nhìn thẳng, bước chân ngay ngắn.

Bên ngoài, trời đã tối. Đèn nê-ông dưới phố vào ban đêm dường như không có bất kì biên giới, nhìn đâu cũng lóng lánh, rực rỡ, hào quang mê ly. Có lúc đi trên đường, đột nhiên không biết mình đang ở chỗ nào.

Loan Tiêu vẫn chưa thích ứng với cách làm việc theo giờ giấc. Lính bắn tỉa làm việc trong bóng đêm, càng yên tĩnh càng nguy hiểm. Họ thích dỏng tai sâu trong bụi cây rậm rạp hoặc một góc bí mật để nghe tiếng gió, từ trong tiếng gió đánh hơi ra tung tích của kẻ địch. Loan Tiêu đã nhiều ngày không tìm lại được cảm giác ấy, điều này làm cho đáy lòng anh đôi chút hoảng loạn, nhưng phải khắc chế lại. Xạ kích chỉ là kĩ năng anh từng am hiểu nhất, hiện tại , anh có một sứ mệnh khác.

Trác Thiệu Hoa đang đợi, trên bàn để một xấp tài liệu, ngoài bìa đề tên Cao Lĩnh. Loan tiêu cúi chào, Trác Thiệu Hoa đứng dậy, đi ra khỏi bàn làm việc, mỉm cười đáp lễ. Dáng vẻ mỉm cười của anh khiến người khác không kìm được mà buông lỏng cảnh giác, không cần bố trí phòng vệ.

" Đáng lẽ tôi nên sang tìm cậu, nhưng chỉ cần tôi ra khỏi cửa, bọn họ sẽ vô cùng khẩn trương." Trác Thiệu Hoa rót trà cho Loan Tiêu, nhìn thoáng qua phòng làm việc của sỹ quan phụ tá.

Loan Tiêu khom người, hai tay bưng lấy chén trà, trong lòng hoang mang như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, rung động từng vòng mở rộng. Trác Thiệu Hoa không vội vàng nói đến công việc, cùng uống trà một lúc, hỏi vài câu về tình hình quê nhà. Kể từ sau khi được phát hiện thiên phú về xạ kích, Loan Tiêu rất ít khi được về nhà. Cha mẹ của anh đều là công nhân làm ở công ty thông thường, họ không biết cụ thể công việc của Loan Tiêu trong quân đội.

" Hình như trời sắp mưa, trong phòng oi bức, chúng ta đi ra ngoài hóng gió." Trác Thiệu Hoa nói.

Rẽ sang trái khoảng chưa đến 10m, có một ban công rất lớn. " Mỗi khi mệt mỏi, tôi sẽ đến đây hút một điếu thuốc, chỉ duy nhất một điếu không được nhiều hơn, bằng không thì đến khi về nhà con gái ngửi thấy mùi thuốc lá sẽ ngay lập tức mách lẻo với mẹ. Mẹ con bé vì thể hiện mình là một người mẹ uy nghiêm cho nên sẽ nghiêm nghị giáo dục tôi một lúc các kiến thức về tác hại của thuốc lá đối với sức khỏe . Cô ấy diễn xuất rất kém cỏi, tôi nhìn thấy mà không khỏi buồn cười."

Cảnh tượng ấm áp như vậy, phu nhân của thủ trưởng chắc hẳn phải rất hiền hậu, rất cao nhã, rất xinh đẹp. Đôi mắt lạnh lùng của Loan Tiêu toát ra một tia ấm áp, Trác Thiệu Hoa không bỏ qua : " Yêu thích Nam Kinh không?"

Loan Tiêu trầm mặc.

Trác Thiệu Hoa xoay người sang chỗ khác, mắt nhìn vào cảnh đêm. " Vấn đề này, nếu để cho người khác trả lời, đáp án sẽ cực kì đơn giản, yêu thích hoặc không yêu thích. Nhưng lính bắn tỉa không thể yêu thích một thành phố, bởi như vậy sẽ sinh ra cảm giác có chốn trở về. Cảm giác ấy sẽ khiến cho cả thể xác lẫn tâm hồn của một con người đều lơi lỏng, điều này vô cùng nguy hiểm. Lựa chọn làm một người lính cũng là lựa chọn chịu đựng những điều mà người bình thường không thể chịu đựng được, đó là cô đơn và chia lìa."

" Đúng vậy, thủ trưởng." Loan Tiêu ngẩng đầu lên, cẩn thận che giấu những ngạc nhiên trong lòng. Những lời này dường như muốn nói cho anh nghe, lại giống như một tiếng than nhẹ của Trác Thiệu Hoa.

" Hồ sơ cá nhân của cậu, tôi đã xem 3 lần. Nhiệm vụ lần này, không có ai thích hợp hơn ngoài cậu." Trác Thiệu Hoa trịnh trọng nói, anh nghiêng mặt nhìn về phía Loan Tiêu.

Loan Tiêu nghiêm người : " Cảm ơn sự khích lệ của thủ trưởng."

" Chuyện về sau, xin nhờ cậy trung tá Loan." Trác Thiệu Hoa trầm giọng.

Loan Tiêu ngây người. Sao thủ trưởng phải nói như vậy, không giống hạ đạtnhiệm vụ mà giống như ủy thác anh xử lý việc riêng !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net