4.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Thưa cô, cô còn có thể làm những thứ khác nữa không?"

" Đương nhiên, ai dám chỉ với nửa chiêu thức mà hành tẩu giang hồ"

" Thưa cô, cô là hacker ư?"

" Làm hacker rất tuyệt vời à? Thật ra tôi am hiểu nhất việc thiết kế trò chơi, tại hạ bất tài. Trò chơi được những nữ trí thức văn phòng ưa chuộng " Lệ nhân hành" và trò chơi tất cả mọi người trong gia đình đều yêu thích " Vịt mẹ tìm con kí" đều là tác phẩm của tôi. Gần đây tôi muốn thiết kế một trò chơi tên là " thầy giáo vĩ đại Onizuka độc bá thiên hạ", nếu tôi đoán không lầm, sức ảnh hưởng của nó sẽ vô cùng mãnh liệt." Cô cười dữ dằn.

Một ngọn gió lạnh từ đâu thổi đến, các sinh viên không hẹn mà cùng nhau rùng mình " Thưa cô, cô không hề giống một quân nhân."

" Tôi cũng hiểu rằng tôi thích hợp với trường học hơn, cho nên tôi đã đến đại học Nam Kinh rồi đây! Sau này, chúng ta hãy cùng nhau tương thân tương ái!" Toan tính của cô đã được giấu vào trong đôi mắt.

" Thưa cô, kẻ bắt cóc đột nhập vào phòng thí nghiệm có phải cũng xâm nhập vào hệ thống giống như vậy? " Tất cả ánh mắt của các sinh viên nghe giảng đều hướng về phía Gia Hàng. Từ không thèm đếm xỉa đến tập trung tinh thần, từ tâm lí tới xem cuộc vui chuyển thành tràn ngập sùng bái và sợ hãi, tất cả mọi người đều đã bị cảm hóa.

"Chuyện này thế nào, tiết sau sẽ phân tích" Cái cằm giương lên, đôi mắt xinh đẹp chau lại, thần thái không che giấu khiêu khích và tuyên chiến.

Hiệu trưởng Đại nhìn thế sự xoay vần, khuôn mặt co rút lại một cách không dễ phát giác. Loan Tiêu đứng tại cửa ra vào vẫn nhã nhặn như trước, nhưng nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện đằng sau cặp kính là đôi mắt sâu thăm thẳm như sao sáng trên bầu trời đêm.

Mượn bình luận của các cư dân mạng về tiết học mở này : toàn bộ quá trình đều rất thu hút, tuy Gia Hàng nói chưa thực sự mạch lạc, tiết học cũng không giống các tiết học học khác. Nhưng tính hiện thực trong đời sống đã khiến khóa học trở thành " The matrix"* phiên bản đời thực. Các sinh viên đánh giá cô Gia vô cùng cool ngầu. Lãnh đạo nhà trường và những người đồng nghiệp ngồi sau thì cảm thấy, về sau vẫn nên tránh gặp phải cô Gia, nếu có thể thì cố gắng không đắc tội. Hiệu trưởng Đại đi hai vòng quanh giảng đường, nhìn trưởng phòng giáo vụ nói : " Có phòng học nào lớn hơn nữa không?"

Trưởng phòng giáo vụ trả lời : " chỉ có đại sảnh thôi "

Hiệu trưởng Đại gật đầu : " Tiết dạy sau của cô Gia có lẽ phải chuyển sang đại sảnh, nếu không sẽ phát sinh sự kiện dẫm đạp."

Trưởng phòng giáo vụ có chút băn khoăn : " phương pháp dạy học của cô Gia..." ông thật sự không có cách nào tùy tiện đồng tình.

Hiệu trưởng Đại nói lời thấm thía : " Trường học không thể vĩnh viễn là cái tháp ngà, đôi khi phải mở cửa tháp để cho sinh viên có thể nhìn ra thế giới bên ngoài."

************

Tiến sĩ Tư Ảnh rất khinh thường, đúng là người phụ nữ nam tính, giảng bài cũng đằng đằng sát khí. Nhưng cô là một quý cô vừa ưu nhã vừa cao quý cho nên vẫn phải chúc mừng Gia Hàng, chúc mừng cô ta đã thuận lợi hoàn thành thành công một tiết học mở : " Một khóa học được đánh giá là đặc sắc hay khô khan đều có liên quan đến tài nghệ và sức hút của cô. Có năng lực hoàn thành một bài học thành công, chính là tố chất ban đầu của một nhà giáo. Xem xét từ biểu hiện của cô Gia hôm nay, miễn cưỡng xem là đạt tiêu chuẩn. Tối thiểu hôm nay cũng không mang học sinh ra sân bóng rổ tập luyện."

Sắc mặt hai vị giảng viên cùng văn phòng với Gia Hàng trở nên khó coi, người này rốt cụ là khen ngợi hay châm chọc người ta đây! Còn Gia Hàng thì không thèm để ý, cô cảm thấy khóa học hôm nay không chỉ thuận lợi, mà còn rất hả giận. Từ nay về sau, xem ai còn dám khinh thường cô. Liên tục uống hai cốc nước lớn, sự kích động trong lòng cô mới miễn cưỡng bị đè xuống một ít.

" Buổi tối, mấy người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, để hoan nghênh cô Gia gia nhập vào đội ngũ chúng ta." Loan Tiêu vẫn luôn im lặng đứng một bên, mở miệng nói.

Đôi mắt tiến sĩ Tư Ảnh như cánh cửa sổ nửa khép nửa mở, đột nhiên trợn trừng lên, con ngươi có màu sắc quái dị, tuyệt đối không phải màu đen, mà là trong màu nâu sẫm ánh lên màu xanh da trời.

" Đôi mắt của cô?" Gia Hàng bật thốt hỏi, cô nhớ ngày hôm qua mắt của tiến sĩ Tư Ảnh có màu hổ phách.

Trên trán tiến sĩ Tư Ảnh xuất hiện ba đường hắc tuyến, trầm giọng nói : " Cô không biết trên thế giới này có một vật được gọi là kính thẩm mĩ sao?"

Gia Hàng quả thực không biết. Nhưng nếu suy đoán từ mặt chữ, chắc giống kính áp tròng, chẳng qua là có thêm nhiều màu sắc. " Tôi thật sự rất yêu công nghệ cao" Tiến sĩ Tư Ảnh cảm thán từ trong đáy lòng.

Hai vị giảng viên cùng văn phòng với Gia Hàng đều là người đã qua tuổi trung niên, cười nói với Loan Tiêu rằng tuổi tác của bọn họ chênh lệch quá lớn, có sự khác biệt thế hệ, không thể cùng chơi được, buổi tối lại càng không đi được. " Ba người chúng ta đi ăn gì đơn giản thôi, nếu muộn là không có chuyến tàu điện ngầm về đâu." Không biết tối nay liệu thủ trưởng có phải làm thêm giờ không. Mặc dù Phàm Phàm rất độc lập và hiểu chuyện, nhưng buổi tối Gia Hàng vẫn muốn bên con một lúc, sợ con sẽ có điều muốn nói.

" Không sao, tôi lái xe đưa cô về." Loan Tiêu đẩy mắt kính trên sống mũi.

" Xe của tôi... hôm nay có chút vấn đề nhỏ. Thầy Loan cũng đưa tôi về đi!" Ngữ khí của tiến sĩ Tư Ảnh không phải hỏi thăm mà là yêu cầu, lại còn mang thêm ý tứ nũng nịu.

Tiến sĩ Tư Ảnh lái một chiếc Beetle đỏ rực. Ninh Mông đánh giá những người phụ nữ lái xe này thường có bệnh công chúa, còn không thì chính là chuẩn bị độc thân suốt đời. " Cậu nhìn chiếc xe mini đó chẳng khác nào một món đồ chơi hạng sang. Gia đình bình thường nào dám phá của như vậy? Chỉ có hai chỗ ngồi, ghế phó lái đặt túi xách, không đủ vị trí cho chồng và con cái ngồi. Người bình thường làm sao có suy nghĩ như vậy?"

Mồm miệng Ninh Mông rất cay độc, có lúc làm việc cũng không đáng tin cậy, nhưng Gia Hàng phải thừa nhận rằng lời này của Ninh Mông có lập luận rất sắc sảo.

Xe beetle của tiến sĩ Tư Ảnh đỗ ở vị trí đầu tiên của hàng thứ nhất bãi đậu xe, đó là chỗ đậu chuyên dụng của cô ấy, dù cô có đến sớm hay đến muộn. Tiến sĩ Tư Ảnh nói với bác quản lý bãi đậu xe rằng nếu có xe của ai đẹp hơn thì tôi ấy sẵn sàng nhường chỗ cho người đó, tôi đây chính là đại diện miễn phí cho đại học Nam Kinh! Từ trước đến giờ, giảng viên của đại học Nam Kinh rất ít khi lái những chiếc xe xa hoa, thật đúng là không ai có thể cạnh tranh cùng tiến sĩ Tư Ảnh.

Xe của Loan Tiêu mới mua chưa được một tuần, rất biết điều đỗ ở phía trong cùng, ba người phải đi một lúc lâu mới đến. Đôi môi anh đào của tiến sĩ Tư Ảnh hé mở, ánh mắt ngây dại : " Tôi thích sự yên tĩnh của anh ấy, dáng vẻ không nói lời nào của anh ấy khiến cho tôi sợ hãi cũng khiến cho cả thế giới sợ hãi."

Da đầu Gia Hàng tê rần, không phải vì giọng nói đậm đặc tình cảm đến phát buồn nôn của tiến sĩ Tư Ảnh. Mà do cô bị dọa sợ, cho rằng cô ấy đã phát hiện ra thân phận thực sự của Loan Tiêu. " Cô..." tiếp theo phải làm sao đây, trói tiến sĩ Tư Ảnh lại hay là trực tiếp giết người diệt khẩu?

" Buick Regal đời mới!" Tiến sĩ Tư Ảnh đánh giá chiếc xe Buick regal màu đen bóng loáng. Thầy Loan đi loại xe này khiến cô ấy có chút không ngờ.

Lúc này Gia Hàng mới giật mình, vỗ đầu, thầm mắng mình thần kinh. " Băng giá mưa tuyết, không thể cản trở, bình tĩnh tiến về phía trước." Lúc audi Q7 vừa mới được tung ra, biển quảng cáo lớn chiếm hơn nửa mặt tường của trung tâm thương mại Đại Dương, thành phố Nam Kinh.

" Tôi không thích audi Q7, cảm giác chinh phục quá rõ ràng, nhìn không thân sĩ chút nào hết." Tiến sĩ Tư Ảnh lắc eo, nhanh chóng cướp ghế lái phụ trước mặt Gia Hàng.

Loan Tiêu nhìn Gia Hàng ngồi đằng sau qua gương chiếu hậu, ánh mắt ánh lên tia áy náy, Gia Hàng bĩu môi, Loan Tiêu nở nụ cười. Trước khi ra khỏi phòng làm việc, anh để ý thấy Gia Hàng không mang theo bó hoa diên vĩ xanh. Chẳng qua chỉ để ở bệ cửa sổ phòng nghỉ trong chốc lát, đôi tay không biết vô tình hay cố ý đùa giỡn cánh hoa. Cô lao công hỏi Gia Hàng có cần cắm bó hoa kia vào bình không, Gia Hàng lắc đầu, vẻ mặt bỗng trở nên rầu rĩ.

Loan Tiêu lái xe không thể uống rượu, Tiến sĩ Tư Ảnh buổi tối phải ăn kiêng, ba người cùng nhau thương lượng rồi quyết định đi ăn mì. Loan Tiêu nói đùa : " Có phải thấy tôi mới mua xe nên sợ tôi không mời được cả một bữa cơm?"

Tiến sĩ Tư Ảnh trả lời : " Không phải, chúng ta chia bữa ăn lần này ra làm mấy lần, thầy Loan còn nợ chúng tôi mấy bữa nữa đấy, không cho phép quỵt nợ đâu."

" Không dám!" Loan Tiêu phân tâm nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, Gia Hàng cúi đầu hình như đang trầm tư.

Trình độ thạc sĩ tâm lý học, thuê nhà ở, mua xe mới, nửa năm trước đã gửi lý lịch sơ lược cho đại học Nam Kinh, dạy khóa học rất ý vị tuyệt vời. Một người như thế, cho dù là ai cũng sẽ không liên hệ anh ta cùng với nơi chốn khác! Mặc dù có thể coi là chiến hữu cùng một phe, nhưng tất cả mọi thứ của cô đều được bày ra ánh sáng. Gia Hàng có chút lo lắng nhỏ, cô và Loan Tiêu thân cận, liệu có ảnh hưởng đến anh ta không? Nhưng cố ý xa lánh cũng không được, có lẽ đối xử như đồng nghiệp bình thường là được rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net