Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

FLASH BACK:

Một nam nhân đứng tuổi ngồi trên chiếc ghế da. Ông là chủ tịch của một tập đoàn tên là Park thị, giờ đây tập đoàn đang đứng trên bờ vực phá sản. Chỉ vì để vuột mất cơ hội trong tầm tay mà để đối thủ có cơ hội hớt tay trên mà có được cổ phần của công ty ông, bây giờ Park thị sẽ trở thành một công ty con thuộc địa phận của Ahn thị. Uống hết ly rượu vang trên tay, ông mở cửa đi đến phòng của con gái nhở của mình. Con gái ông mới chỉ là một đứa bé 5 tuổi, ông không muốn con mình phải chịu khổ khi gia đình bị phá sản. Ông không đành lòng. Đứa nhỏ vẫn đang say giấc, ông tiến đến vuốt nhẹ mái tóc vàng của nó
- Junghwa à! Papa phải làm gì đây. Ta không muốn con phải chịu khổ. - Ông hôn nhẹ lên trên trán của đứa con gái.

Lặng lẽ rời khỏi căn phòng và bước quay trở lại phòng làm việc. Điện thoại ông chợt loé sáng, một số điện lạ gọi đến cho ông, vì số lạ nên ông không nghe. Nhưng chuông điện thoại lại tiếp tục reo lên. Ông đành bắt máy
- Ai đó? - Ông nói với giọng trầm
- Tôi là Chủ tịch của Lee thị, theo như tôi biết thì Park thị sắp phá sản rồi - Người đàn ông bên kia điện thoại khẽ cười
- Nếu như Lee chủ tịch gọi đến chỉ để nói những việc này thì tôi xin phép tắt máy - Toan định tắt máy thì người bên đầu dây bên kia nói tiếp
- Chờ đã Park chủ tịch, tôi sẽ có thể giúp ông có lại được Park thị.
- Đó không phải chuyện đùa, không gì có thể dễ dàng lấy lại khi mất đi cả. - Ông nhíu mày vì có chút không hài lòng
- Tôi biết rằng ông rất muốn lấy lại Park thị bởi ông rất thương con gái ông, ông không muốn nó phải chịu khổ, chịu nhục vì mang danh tiểu thư của công ty bị phá sản. Tôi hiểu điều đó, nếu ông đồng ý, thì chúng ta sẽ nói tiếp đến chuyện lấy lại Park thị. Còn nếu không thì tôi sẽ cúp máy trước
- Đợi đã.... - Ông ngập ngừng - Ông định làm gì để lấy lại Park thị? Nhưng Lee thị và Ahn thị có mối quan hệ rất tốt mà, tại sao ông lại phản bội Ahn thị?
- Ahn thị đã đâm sau lưng Lee thị, làm cổ phiếu của Lee thị bị giảm sút, khó khăn lắm mới có cách khắc phục. Tôi nghĩ rằng Ahn thị đang muốn qua cầu rút ván - Người bên kia trầm ngâm nói - Sắp tới đây, Ahn thị sắp nhập về một kho hàng mới, nếu như chúng ta đánh trao kho hàng đó và đổi thành ma tuý. Và đến lúc đó, chúng ta sẽ có chứng cớ để kiện Ahn thị, hơn nữa ông sẽ có lại Park thị và đồng thời sẽ có thêm một ít cổ Phần Ahn thị tôi chia cho ông. Và cuối cùng, là đến lúc cho người đến bịt đầu mối và Giết chết Ahn chủ tịch. Ông nghĩ sao?
- Ông có thấy hơi tàn bạo không. Đâu đến mức phải giết ông ta - Ông có chút sợ
- Ông nghĩ sao, liệu ông ta có nhân nhượng với ta khi ông ta làm ông phá sản hay đâm sau lưng tôi. Ông ta có nghĩ cho chúng ta không? KHÔNG!!! Tôi sẽ cho gia đình ông ta sống không bằng chết.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Lee chủ tịch, ông ngồi xuống chiếc ghế Sofa. Châm điếu thuốc, đã lâu rồi ông không hút thuốc. Ông từ bỏ nó vì sợ nếu con gái ông hít phải khói sẽ không tốt
- Papa lại hút thuốc rồi - trên tay đứa nhỏ còn ôm theo một con thỏ bông. Tay còn lại dụi mắt vì vẫn còn ngái ngủ - Papa nói chuyện với ai vậy, ai là Ahn chủ tịch chứ.

Ông dụi tắt điếu thuốc ông cần trên tay, tiến lại gần đứa con gái nhỏ rồi bế bổng lên
- Con đã đứng đây bao lâu rồi? - Ông rất sợ con gái mình nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi bởi ông không muốn con gái ông liên quan đến chuyện không tốt, huống chi đây còn dính líu đến giết người bịt đầu mối - Chẳng phải lúc ta qua phòng con thì con vẫn ngủ sao?
- Lúc Papa đi thì con gặp ác mộng, con đi tìm Papa. - cô thuận tay ôm lấy ông - Papa, con ôm papa đi ngủ được không - Cô ngước lên nhìn ông

Sau khi ông bế con gái nhỏ của mình lên trên phòng ngủ. Ông trở lại về phòng mình, vừa mở cửa phòng, vợ ông tỉnh giấc ngồi dậy
- Mình không đi ngủ sao? Em biết vụ công ty của mình làm anh phải lo nghĩ nhiều nhưng anh hãy lo cho bản thân mình một chút.

Ông ngồi xuống, ôm lấy vợ mình. Biết rằng dù có khó khăn hay tủi nhục như thế nào thì vợ ông vẫn luôn ở bên. Ông rất tôn trọng người vợ này.
- Em à, tôi sẽ không để em và con phải chịu khổ đâu.
.
.
.
.
.
Sau ngày thảm kịch xảy ra, Park thị cũng được khôi phục. Nhiều ngày nay ông rất bận vì công việc trong công ty, ngày nào cũng đi từ sáng sớm đến tối muộn, con gái ông vì mong mặc lúc nào cũng ngủ quên trên Sofa hoặc nằm ngủ trong phòng làm việc của ông.

Một năm sau khi công ty được phục hồi, Junghwa cũng bắt đầu học lớp 1. Ông bắt đầu rượu chè, ngày đêm về cãi nhau với vợ. Junghwa rất sợ, em luôn ngồi trong phòng khóc khi bố mẹ cãi nhau. Có những lúc em khóc sưng cả mắt vì sợ, ôm chặt lấy con thỏ bông ngồi trong góc
.
.
.
.
.
Hôm nay đi học về, mẹ đã nấu rất nhiều thức ăn mà em thích. Em rất muốn chờ papa về cùng ăn nhưng mẹ em lại không cho tại Papa dạo này rất hay về muộn. Ăn xong em và mẹ cùng nhau ngồi xem TV và ngồi kể cho mẹ nghe về ngày hôm nay ở lớp. Khi đồng hồ điểm 9h, mẹ bế em lên trên phòng để ngủ. Em chợp mắt được một lúc thì nghe được tiếng đổ vỡ ở phòng bên cạnh, em mở cửa phòng bước sang ghé tai vào cửa phòng papa và mẹ em.

- Tại sao anh lại làm như vậy, anh tham lam danh vọng mà giết chết cả gia đình họ sao. Từ lúc nghe tin nhà Ahn gặp thảm kịch mà ngay ngày hôm sau anh về nhà và nói với tôi rằng Park thị được khôi phục, tôi đã rất nghi ngờ. Nhưng cho đến ngày hôm nay tôi đã biết được con người thật của anh. Anh giết Ahn Dae Young để có được tư lợi riêng sao - Giọng mẹ em lạc đi vì khóc - Hoá ra là anh cấu kết với Lee chủ tịch để hãm hại họ. Bao lâu nay anh sống bằng đồng tiền bẩn thỉu như vậy mà anh sống được sao
- Cô im đi!!! Tại sao cô lại dám lục giấy tờ ở trong phòng làm việc của tôi. - Vì cơn men trong người mà ông không kiềm chế được cơn giận của mình. - Nếu tôi không làm vậy thì mẹ con cô có thể sống trong nhung lụa sao!!!
- Thà mẹ con tôi sống trong tủi nhục còn hơn sống trong nhung lụa bằng đồng tiền bẩn thỉu đó của anh. Đồ bì ổi!!!
- Cô....cô dám - Ông không kiềm chế được mình mà đánh mẹ em. Ngồi ở ngoài cửa nghe được hết tất cả câu chuyện mà papa em nói làm em sợ đến mức rùng mình, nghe thấy tiếng mẹ em bị đánh. Em đập cửa đòi vào
- Papa xấu xa!! Papa không được đánh mẹ, papa mở cửa ra! CON GHÉT PAPA!!!! - em liên tục đập vào cửa

Ông giật mình vì nghe thấy tiếng em, ông mở cửa ta thì thấy 2 bàn tay em bầm tím vì đập cửa. Em chạy đến chỗ mẹ rồi đứng chắn trước mặt bà. Nước mắt em vẫn không ngừng rơi, mà vẫn thi nhau rơi xuống
- Con ghét papa, sao papa lại đánh mẹ chứ? Papa sai mà! Papa đã giết người mà!

Ông toán bước đến lại gần em nhưng em lui lại, lẩn tránh ông
- Papa đừng lại đây, đừng chạm vào con!!!

Nói rồi, em nắm lấy tay mẹ rồi kéo đi
- Mẹ ơi, con không muốn sống ở đây! Mình đi nơi khác được không, con không muốn ở với Papa.
- Ừm, mình về nhà ông bà ngoại nha Junghwa

Ngày hôm sau cô cùng mẹ đi về nhà Ông bà ngoại, nhà ngoại cô cũng là một gia đình khá giả. Ông bà cô đang điều hành một công ty nhỏ về máy móc công nghệ thông tin. Từ đó cho tới bây giờ, Junghwa không còn gặp lại ông hay liên lạc gì nữa

END FLASH BACK

Junghwa POV:

Tại sao Papa lại làm một điều tày đình đến như vậy, sao ông ấy có thể làm điều như vậy. Bố tôi chính là người đã sát hại Ahn gia. Đáng ra Hani bây giờ phải là một tiểu thư giàu có chứ không phải chịu những uất ức như vậy. Tôi cảm thấy rất có lỗi. Tôi rất sợ đối mặt với Hani, tôi nên làm gì đây. Đứng dậy, bước ra ngoài hành lang. Tôi nên nói cho cậu ấy không, thật sự tôi rất sợ rời xa Hani. Trong lòng tôi cậu ta đã ở vị trí quan trọng nhất.

Bước vào trong thì tôi thấy Cậu ấy ngồi thẫn thờ, chắc tại tôi gợi nhớ về quá khứ của cậu ấy. Đi đến trước mặt cậu ấy, tôi quỳ rạp xuống.
- Hani à, là tôi có lỗi với cậu!
Cậu ta đặt hai tay lên vai tôi lay mạnh. Chết tiệt, nước mắt tôi bắt đầu rơi rồi
- Cậu nói gì lạ vậy, tại sao lại khóc chứ!
- Hani à, Tôi xin lỗi!

Tại sao tôi lại vẫn cứ khóc mà không thể nói ra được tiếp. Cậu vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu
- CẬU SAO VẬY!!! Sao lại khóc, đừng khóc mà hãy nói ra đi!!! - Đây là lần đầu tiên Hani to tiếng với tôi, lau hết nước mắt trên mặt rồi tôi cố hít một hơi thật sâu.
- Cái chết....của....cha mẹ cậu.....có liên quan đến gia đình....tôi - Tôi cố gắng nói một cách nghiêm túc nhưng rất khó
- Cái gì? Junghwa, cậu nói gì chứ!!! TẠI SAO? Cậu nói đi chứ. - Cậu ấy nắm chặt lấy đôi vai tôi làm nó rất đau - Đừng im lặng như vậy mà.

Nước mắt cậu ấy rơi xuống, tôi đứng lên ôm lấy cậu ấy, tôi bắt đầu cảm nhận được áo mình có chút ẩm ướt
- Ngày đó, vì bố tôi làm ăn thua lỗ nên Park thị đã rơi vào tay cha cậu. Nhưng cha tôi vì không muốn mất Park thị nên đã cấu kết với Lee thị mà hãm hại cha cậu. Tất cả lỗi lầm đó đều do tôi. Hani à, hãy để tôi có thể bù đắp cho cậu. Trả giá những lỗi lầm mà cha tôi đã gây ra. Xin cậu

Sống mũi tôi có chút cay, nước mắt không cầm mà rơi xuống. Tôi rất ghét mình lúc này, chỉ có thể khóc. Hani đứng dậy, mắt vẫn còn ướt vì nước mắt. Chắc cậu ấy đã rất chán ghét tôi, có lẽ tình cảm tôi dành cho Hani sẽ không bao giờ được đáp lại, tôi cúi gằm mặt xuống vì tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Hani. Một tay cậu ấy đỡ lấy cằm tôi rồi tiến tới . Tôi cảm thấy sự ấm nóng của đôi môi cậu ấy, chút vị ngọt còn được pha thêm vị mặn của nước mắt.

"Cậu ấy hôn tôi sao! Tôi thật không xứng đáng với cậu ấy"

Dời nhau ra, cậu ấy nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi lại gần. Đó là một cái ôm, tại sao cậu ấy không nói gì mà chỉ hành động, tôi ghét sự yên lặng đó
- Người gây ra cái chết của cha tôi không phải là em, người có lỗi càng không phải em. - Cậu bắt đầu nói, phá vỡ sự yên lặng không đáng mà có. Giọng cậu có chút khàn đi - Em cũng giống như tôi, đều bị rơi vào vòng xoáy của cuộc đời. Chúng ta đều bị quay tròn trong một vòng quay. Nhưng liệu em có muốn cùng tôi phá vỡ vòng quay đó và có cuộc sống của riêng mình không?

Tôi không nghe nhầm chứ? Hani đang tỏ tình với tôi sao, ai hãy cấu tôi để tôi có thể biết nó là mơ hay thực. Cậu ấy bắt đầu lấy tay vuốt tóc tôi, ghì chặt lấy tôi hơn
- Hay trả lời cho tôi nếu em nghe thấy nó - Cậu ấy lên tiếng hỏi lại tôi
- Nhưng....thứ đáng ra mà Hani có thì em đã cướp mất, em không xứng.... - Bờ môi ấy lại một lần nữa tiến tới
- Không phải tôi đã nói rồi sao, Đó không phải là lỗi của em. Nếu em thấy có lỗi thì hãy đồng ý làm người yêu tôi đi!

"Đồ sắc lang đáng ghét, hắn đúng là biết lợi dụng thời cơ mà"

Tôi đánh nhẹ một cái vào người Hani, Cậu ta lấy 2 tay lau nước mắt trên mặt tôi.
- Đừng khóc nữa, lúc em cười nhìn đẹp hơn nên đừng khóc nữa nhé!
- Ừm - Tôi gật nhẹ đầu

END POV

"Thanh xuân chỉ có một nhưng nó là để dành cho em"

" Đời này kiếp này người tôi yêu chỉ có một, và người ấy luôn luôn là cậu"
______________

Dạo này thấy mình viết kém quá, mn hãy cứ ủng hôn tôi nha, viết thì vẫn viết nma sẽ cố để nó hay hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net