Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hani POV:

Khi Junghwa vừa tôi về đến nơi, tôi có chút ngại. Nếu để cô ấy nhìn thấy căn phòng chật hẹp tôi ở thì sẽ không được ổn cho lắm. Junghwa là người sống trong căn hộ đắt tiền, nơi dành cho những người giàu có khá giả, còn căn phòng của tôi lại rất xập xệ, chật trội.
- Cảm ơn cậu bình hoa, tôi có thể tự lên được. Cậu cứ đi xe tôi về đi. Ngày mai tôi sẽ qua lấy sau - Tôi biết rõ tình trạng của mình. Mạng sườn còn rất đau, đứng có chút không vững. Nhưng nếu để cô ấy lên trên thì sẽ không hay cho lắm
- Dù gì cũng mới trưa thôi mà, tôi sẽ ở lại với cậu một lúc - Cô ấy vẫn cứng đầu muốn ở lại.
- Tôi ổn mà, tôi sẽ tự đi lên được. Cậu nhìn mà xem - Tôi cố cắn chặn hàm răng của mình để chịu đựng cơn đau bước đi, nhưng có lẽ tôi nói dối không được tốt lắm Tôi bước đi những bước đi không vững, cô ấy bước đến bên cạnh tôi. Một tay giữ lấy tay tôi, một tay đỡ ở lưng tôi.
- Cậu đứng còn không nổi, còn nói gì đến đi chứ. Đừng cãi lời tôi nữa, để tôi đưa cậu lên

Đến nước này tôi không còn cãi được nữa, đành chịu trận trước cô ấy. Cô ấy lí giận cũng đáng yêu đấy chứ!

Cô ấy lấy chìa khoá cửa phòng trong cặp tôi rồi mở phòng ra. Bây giờ tôi mới nhận ra mình là một đứa bừa bộn như thế nào, phòng ốc đầy rác vỏ đồ ăn vặt. Quần áo tối ra tôi lục ra vẫn còn chưa cất vào, thật mất mặt quá. Tôi vội quay sang Junghwa cười trừ. Nhưng đáp lại vẫn chỉ là tiếng thở dài của cô ấy. Đỡ tôi nằm xuống giường rồi cô ấy bắt đầu dọn dẹp căn phòng cho tôi.
- Đừng, không cần đâu. Tôi sẽ tự làm lấy - tôi cố bật người ngồi dậy nhưng lập tức lùi phắt lại vì đau.
- Nằm yên đó đi - Cô ấy gằn giọng với tôi - Đây là lần đầu tôi thấy một đứa con gái bừa bộn như cậu đấy Hani

Tôi cố gắng nhịn không bật cười, thực sự là cô ấy quá đáng yêu. Mọi cố gắng đều thất bại khi tôi không nhịn được cười và phải chịu cơn đau đến cùng với nụ cười.
- Cậu cười gì chứ, tôi đã gọi điện cho Hyojin và cậu ấy bảo mọi người sẽ kéo đến đây. Tôi nên dọn dẹp cho gọn vào một chút, ít ra cậu sẽ chỉ có ấn tượng xấu với tôi. - Vừa nói cô ấy vừa dọn dẹp phòng tôi. Nhưng người tôi không muốn có ấn tượng xấu là Junghwa, bởi tôi đã bắt đầu có cảm tình với cô ấy. Nằm dài trên giường một cách lười biếng, tôi đã ngủ quên mất

END POV.

Junghwa dọn dẹp xong bãi chiến trường thì cũng là lúc cậu ngủ say, cô tiến lại gần kéo chăn lên đắp cho cậu, từng cử chỉ đều rất nhẹ nhàng vì sợ cậu tỉnh giấc. Trông lúc này cậu rất giống một đứa trẻ. lúc thức và lúc ngủ là 2 con người khác nhau, lúc thức là một người bất trị với khuôn mặt cho người ta thấy được vẻ ma mị bên trong, còn khi ngủ lại cho người ta thấy thật yên bình. Cô cứ đứng đó nhìn cậu, dường như vẫn chưa dứt ra được. Cậu khẽ trở mình nhưng lại động vào vết bầm nên cậu chợt mở mắt. Junghwa giật mình quay đi, cậu nhìn cô khẽ mỉm cười.

Cửa phòng bật mở làm cả hai thoát khỏi không khí ngại ngùng. Hyojin chạy một mạch nhảy lên giường ôm chặt lấy cậu
- HYOJIN BỎ RA! BỎ RA NGAY, CẬU QUÊN LÀ TÔI VẪN CÒN ĐAU SAO? - Cậu la thất thanh làm mọi người bật cười

Solji bước đến kéo Hyojin sang bên cạnh, cốc vào đầu cậu ta một cái
- Hyojin không biết là làm thế cậu ý sẽ đau sao đồ ngốc - Hyojin ngồi nghệt mặt vì bị Solji đánh

Young Jin ngồi xuống cạnh cậu, đỡ cậu ngồi dậy, Hành động của cậu là Junghwa có chút khó chịu. Cô cầm chiếc điện thoại của mình lên, ngồi lướt mạng để không phải nhìn thấy cảnh thân mật giữa cậu và Young Jin

" mày làm sao vậy Junghwa? Tại sao lại thấy khó chịu chứ"

Jackson kéo chiếc ghế ngồi lại gần Junghwa. Vỗ vai cô
- Cậu không sao chứ? Tôi thấy cậu có vẻ buồn.
- À...à không có! Chỉ là suy nghĩ lung tung chút thôi. - Junghwa cười gượng
- Đừng giấu tôi, tôi biết là cậu thấy khó chịu với Young Jin. - Jackson nghiêm túc quay sang cô trả lời
- Cậu nói gì vậy chứ! Tôi với Hani sao có thể. - Junghwa như bị nắm thóp quay đi chỗ khác
- Junghwa!!! Tôi nói thật lòng đấy. Nếu để ý tên kền hói đấy thì tiến đến nhanh đi. Tên đó sát gái lắm - Jackson bật cười - hơn nữa còn có Young Jin cũng phải lòng nữa. Tôi muốn ủng hộ cho cậu hơn Young Jin bởi tôi chưa thấy ai làm cậu ý cười nhiều đến vậy. Từ lúc cậu ta mới được đem về cô nhi viện thì cậu ta luôn thui thủi một mình. Chưa bao giờ cởi mở hay cười với ai cả, cùng lắm chỉ là cái nhếch mép.
- Hani có một quá khứ tệ lắm sao? - Junghwa nhìn Jackson - Cậu có thể kể cho tôi biết được không
- Được! - Jackson khẽ gật đầu - Tôi nghe ba viện trưởng nói là cậu ta bị mất cha mẹ từ lúc còn rất bé, ngoài ra cậu ta còn một người em trai nữa. Cậu ta tên Ahn Taehwan, nhưng đã bị mất tích. Hai chị em phải sống nhờ trong gia đình của dì ruột nhưng bị bóc lột và bị đánh đập hàng ngày, có những lúc bị bỏ đói - Jackson ngưng lại một lúc - Nhưng cho đến cái ngày mà Taehwan mất tích thì cậu đã đi tìm và cuối cùng bị dầm mưa và bất tỉnh trước cổng cô nhị viện.
- Đợi đã, cậu có thể nói lại cho tôi tên em trai của Hani không - Junghwa gặng hỏi lại
- Đó là Ahn Taehwan. Có gì sao?
- Không có gì! Nhưng mà gần đây có một người cũng trên Ahn Taehwan mới chuyển đến căn hộ bên cạnh tôi. Mặt mũi cậu ta có nét rất giống với Hani, có thể đó là sự trùng hợp nhưng tôi rất nghi ngờ
- Thật sao? - Jackson ngạc nhiên hỏi lại
- Hôm nay anh ta có đến để xem trận đấu ngày hôm nay. - cô quay qua hỏi Jackson - Jackson ah! cậu có thấy có điểm gì đó nghi ngờ giống tôi không.
- Có đôi chút - Jackson khẽ gật đầu

Jackson và Junghwa ngồi trầm ngâm suy nghĩ, liệu người hàng xóm mới chuyển đến căn hộ bên cạnh Junghwa có phải là em trai Hani không. Hyojin quay lại thì thấy 2 người ngồi lặng thinh, lên tiếng gọi
- 2 người làm gì vậy? Không định ra đây ngồi sao! Định ngồi yên ở đó đến bao giờ

Trong lòng Junghwa dấy lên một mối nghi ngờ nhỏ. Cô đi đến bên cạnh Hani rồi ngồi xuống, ghé sát vào tai cậu nói thầm "Chút nữa tôi có thể nói chuyện với cậu một mình được không". Hani quay sang khẽ gật đầu. Young Jin ngồi gần đó không mấy hài lòng đành lên tiếng
- Cũng đã 2h chiều rồi đấy, mọi người vẫn chưa ăn gì mà. Hay chúng ta nấu chút gì ăn đi, Young Jin tiến đến mở chiếc tủ lạnh ra, Young Jin ngẩng đầu lên thở dài
- Hani, cậu cắm điện tủ lạnh để làm gì khi mà nó trống trơn vậy? - Young Jin mở những chiếc tủ bên cạnh và toàn là mì ăn liền. Cậu ta nhíu mày khó chịu - Chắc là tôi phải lấp kín cái tủ lạnh của cậu mới được

Hani ngồi trên giường cười trừ, Junghwa ngồi cạnh nhéo tai cậu
- Yah! Hàng ngày cậu ăn uống bằng gì hả? Hay chỉ là mì gói - Cô lớn giọng
- A....a....đau, không hẳn là ngày nào cũng ăn mì gói đâu. - Cậu nhăn mặt vì đau - Có bữa tôi cũng ra ngoài ăn mà!
- Vậy ra ngoài cậu ăn gì chứ?
- Đồ...ăn nhanh! - Cậu lấy hai tay của mình che đi 2 bên tai để Junghwa không thể nhéo được tiếp.

Junghwa thuận tay búng vào trán cậu. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cậu ngồi xoa trán của mình
- Cậu không tự nấu ăn được sao? - Solji ngồi cạnh hỏi - Hay cậu không biết nấu?
- Tại tôi không biết nấu, tôi chỉ biết nấu mì thôi. Đến luộc rau tôi còn không biết thì nói gì đến các món khác.
- Cậu nhận tôi một lạy đi là vừa - Jackson chắp 2 tay lại nói - Tôi cũng ở phòng bên cạnh mà sao cậu không bảo, ăn uống kiểu này thì không ổn đâu.
- Yah! Cậu cũng ăn mì gói với tôi đấy. Đừng lên mặt dạy tôi. - Hani giơ nắm đấm lên dọa Jackson

Young Jin tiến đến cầm tay cậu, quay sang mọi người nói
- Đi siêu thị thôi! Mình phân chia như thế nào đây?

Hani vội rụt tay lại, nhìn về Junghwa. Junghwa vẫn nhìn chằm chằm cậu và Young Jin. Cậu thở dài "Đừng để ý hành động vừa rồi mà!". Cô quay đi chỗ khác, làm cậu có chút cáu với Young Jin. Solji phân chia việc đi chợ và nấu cơm. Jackson với Young Jin sẽ đi mua đồ ăn vặt. Solji và Hyelin sẽ đi mua thịt. Còn Hyojin sẽ đi mua rau củ, còn Junghwa sẽ dọn bàn và cắm cơm. Young Jin rất muốn ở lại nhưng Jackson vẫn nhất quyết kéo đi vì cậu biết là để Young Jin ở lại sẽ làm kì đà cản trở Hani với Junghwa.

Sau khi thấy Junghwa dọn bàn và bát đũa xong, cậu rất tò mò việc Junghwa muốn nói với cậu. Toan mở miệng hỏi nhưng sợ vì Junghwa vẫn còn giận chuyện lúc nãy nên đành ngồi im.
Cô cầm một cốc nước đưa ra trước mặt cậu, cậu giật mình nhìn lên.
- Cậu nghĩ gì mà chăm chú thế - Cậu đón lấy cốc nước của cô đưa, cô ngồi xuống đối diện cậu - Tôi có chuyện muốn hỏi cậu đấy Hani
- Tôi cũng đang định hỏi cậu vì lúc nãy cậu nói với tôi. Đó là gì vậy!

Junghwa đặt tay lên vai cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
- Hãy trả lời tôi một cách thật lòng đấy Hani, đây là chuyện rất nghiêm túc.
- Đư....được! - Cậu có chút hoảng sợ vì lời nói của Junghwa
- Bố mẹ của cậu đâu Hani? Bố cậu tên là gì?
- Sao cậu lại hỏi nó chứ! Bố tôi là Ahn Dae Young. - Hani cảm thấy không vui vì có người hỏi về quá khứ của mình, cậu đã cố để nó được  trôn sâu. Cậu nắm chặt lấy góc chăn lại - Họ...mất rồi!
- Cậu có biết tại sao họ mất không!
- Họ bị sát hại! Tại sao cậu lại hỏi tôi về nó. Tôi không muốn nhắc lại. Đừng hỏi nữa, làm ơn! Đó là một nỗi ám ảnh đối với tôi, đừng hỏi nữa- cậu vùi mặt vào chiếc gối, cố trốn tránh câu hỏi của Junghwa

Junghwa tiến đến ôm lấy cậu vào lòng, tay cô vỗ nhẹ lên tấm lưng cậu.
- Tôi biết là không nên hỏi nhưng tôi có thể giúp cậu tìm ra cái chết của cha mẹ cậu.
Hani ngẩng mặt lên nhìn cô, cậu lắc đầu. Cười một nụ cười chua chát
- Cậu làm sao mà tìm được chứ. Tôi và cậu cũng chỉ mới biết nhau, câu chuyện của tôi cậu đâu có biết gì chứ. Kẻ sai người giết bố mẹ tôi cũng mất tăm, cậu muốn làm sáng tỏ cái gì chứ Junghwa - Cậu rời ra khỏi cái ôm của Junghwa - Làm ơn đừng nhắc nó nữa. Bởi nó không hề tốt đẹp gì cả!

_____________________
Lại một chương nữa hoàn thành, các bạn hãy đọc và vote cho mình nhé. Mình sẽ bật mí cho các bạn một chút về chương sau

Chương sau sẽ là một lời kể ngọn ngành về cái chết của bố mẹ Hani, ai là người gây ra. Các bạn hãy đón đọc chương sau nha 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net