Đôi giày thứ hai mươi mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau lần thất bại thứ một trăm ba mươi sáu trong nỗ lực lờ đi ánh mắt như nguyền rủa của Valerie, tôi quyết định ngồi xuống bên thành bể bơi và nói chuyện rõ ràng với cô ta về vấn đề này. Nếu cô ta cứ tiếp tục hờn mát tôi như vậy, tôi e rằng tuổi thọ tôi sẽ sụt giảm đáng kể mất.

"Cô có muốn thêm gì không?" Tôi mở đầu đầy tự nhiên, đặt đĩa cá hồi thái mỏng lên cái đệm phao trước mặt Valerie.

"Có," cô ta đáp, "trứng muối trộn rong biển của tôi đâu?"

"À, đang đưa ra ngay đây." Tôi cười lấy lòng cô ta.

"Ừm." Valerie đáp lại tôi bằng một tiếng ậm ừ như thế, rồi bắt đầu hưởng thụ bữa trưa của mình với vẻ mặt thỏa mãn.

Lúc này đây, cô ta chẳng khác gì trước kia cả, trừ bỏ ít dưỡn dẹo hơn một chút. Song, tôi khá chắc rằng rất nhanh thôi cô ta sẽ lại ám tôi với cái ánh mắt dai dẳng chui ra từ phim kinh dị kia. Chần chừ một lúc, tôi lại thử lên tiếng lần nữa.

"Thế... cô có gì không hài lòng không?"

"Có." Cô ta nói, và ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi với cặp mắt xanh biếc lung linh của mình.

Rồi cô ta bổ sung thêm. "Anh."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net