TẬP 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 23

Chào các bạn buổi sáng! Trong bài hôm qua chúng ta nói đến "bộ tùng dung, lập đoan chánh, ấp thâm viên, bái cung kính. Vật tiễn vực, vật bả ỷ, vật cơ cứ, vật dao bễ". "Lập đoan chánh", chúng ta ôn tập sơ qua vấn đề này một chút. Nữ giới khi đứng có thể đứng như vậy, sau đó tay phải đặt lên trên tay trái. Nếu như quý vị mặc váy thì có thể để thấp một chút, còn nếu mặc quần tay có thể đưa cao một chút, đây là cách đứng của nữ giới. Cũng có thể trực tiếp đứng bằng như vậy, hai tay cũng có thể thả xuống tự nhiên, nói chung động tác của chúng ta cần ưu nhã là được, đứng như vậy cũng được.

Nam giới cần có khí khái đại trượng phu, nên hai chân và vai rộng ngang nhau, nhìn thẳng về phía trước, đây là tư thế đứng. Hôm qua chúng ta ngồi mẫu, cũng đề cập đến chư vị tổ tông hướng dẫn chúng ta phải đứng như tùng, nằm như cung, đi như gió, ngồi như chuông. Hôm qua đã đề cập đến cách ngồi của nữ giới, hai chân phải khép lại, tay phải đặt trên tay trái, sau đó để hai tay lên chân trái, đây là cách ngồi của nữ.

Hôm nay chúng ta làm mẫu cách ngồi của nam giới. Cách ngồi của nam, hai chân có thể mở rộng một chút, hai tay để tự nhiên trên đùi của quý vị. Các bạn, tư thế này quý vị có cảm thấy quen thuộc chăng? 30 năm trước, khi trong gia đình chụp ảnh đoàn thể, tư thế của ai đã ngồi như vậy? Tư thế của phụ thân đều ngồi như thế, lúc đó ngồi như vậy rất có oai nghiêm. Lúc tôi diễn giảng ở Sơn Đầu, tôi cũng ngồi đúng tiêu chuẩn này. Người nhiếp ảnh cứ kêu tôi khép chân lại, khép chân lại, tôi không biết làm sao mới đúng. Tôi liền từ từ khép lại một chút, nhưng cũng không thể quá khép.

Quý vị xem, nếu nam giới ngồi như vậy, cảm thấy như thế nào? Hình như không được phóng khoáng lắm, đây là tư thế ngồi. Trong tư thế ngồi, chúng ta cũng phải chú ý một vài chi tiết nhỏ, như trong bài đề cập đến: "vật tiễn vực, vật bả ỷ, vật cơ cứ, vật dao bễ". Vật tiễn vực, là khi đứng hoặc ngồi không nên đứng trên đồ vật. Ví dụ ngày xưa có bậc cửa, quý vị đạp lên như vậy, tư thế đó rất khó coi. Cũng khiến người khác cảm thấy quý vị rất khinh mạn, rất tùy tiện. Mà đồ vật đạp lên lâu ngày sẽ ra sao? Mau hư, nên đây cũng là một thái độ biết thương tiếc mọi vật.

Hiện nay rất nhiều trẻ em ngồi trên ghế, có thể chân của chúng đạp lên trên thành ghế, hoặc là trên thành bàn, điều này phải nên kịp thời sửa đổi. Như chúng tôi đang dạy lớp học kinh, xem ra thì ngồi rất tốt, nhưng khi nhìn xuống dưới thì trăm ngàn điều kì lạ đều xuất hiện. Có người khi đọc, chân làm như vậy: Đệ Tử Quy, thánh nhân huấn, có người thì đạp chân lên song ghế và song bàn. Còn có tình huống là đột nhiên đang học nửa chừng, ghế của một em bị ngã xuống, vì sao vậy? Song ghế bị nó đạp gãy nên ngã xuống. Thế nên các em có rất nhiều động tác, chúng ta cần phải sửa đổi kịp thời, chúng mới trở thành thói quen tự nhiên, đây gọi là vật bạt vực.

Khi chúng đã quen, quý vị phải không sợ phiền phức cảnh tỉnh mới được. "Vật bả ỷ", nghĩa là khi đứng người vẹo một bên hoặc là dựa vào đồ vật, như vậy đều không tốt. Khi chúng đến cả đứng cũng đều tùy ý, tùy tiện như vậy, quý vị dám đem việc quan trọng giao cho chúng làm không? Tin rằng việc nhỏ mà đã lơ là như vậy, khi làm việc lớn cũng không thể đột nhiên trở thành cẩn thận. Nên đừng coi việc thiện nhỏ mà không làm, đừng coi việc ác nhỏ mà làm. Một người có năng lực lớn, cũng bắt đầu đặt nền tảng từ nhỏ. Một người hành vi không tốt, cũng đều bắt đầu lơ là từ chi tiết nhỏ trong cuộc sống.

Câu tiếp theo "vật cơ cứ", cơ ở đây là cái ki, cái gầu. Cái ki này vì miệng nó mở ra rất lớn, nên nghĩa của "vật cơ cứ" là khi ngồi xuống hai chân không mở rộng, điều này tôi không cần làm mẫu. Quý vị giang rộng chân, xem ra không được văn nhã. Nếu là nữ giới, có thể khiến người khác dị nghị, khiến người khác nói lời đàm tiếu thì không hay.

"Vật dao bể", nghĩa là khi ngồi hay lắc đùi. Có người không phải lắc qua lắc về, mà như thế nào, nhịp lên nhịp xuống. Chúng tôi từng tham gia hội nghị, bên cạnh có một vài chủ quản rung đùi từ đầu đến cuối buổi, đầu chúng tôi cũng cảm thấy choáng váng. Ví dụ khi quý vị ngồi học, người trước mặt cứ lắc hoài như vậy, có thể quý vị sẽ rất khó chịu. Vì thế thói quen này cần phải sửa. Hành vi của một người vì sao như vậy? Vì sao một người khi nói chuyện phải cần lắc lư như vậy? Trạng thái nội tâm của họ như thế nào? Nôn nóng bất an. Khi họ nói chuyện với quý vị mà nội tâm nôn nóng bất an, thật ra đều là đang ứng phó, không thể không làm. Rất nhiều việc họ cảm thấy quan trọng, ví dụ như giáo dục con cái, hoặc là quan hệ vợ chồng trong gia đình. Họ đều không có cách nào giải quyết, nên cứ để mãi trong lòng. Nhưng mỗi ngày không thể không làm gấp những việc cần thiết, thế nên tâm họ không có cách nào dụng tâm chuyên chú vào công việc hiện tại. Vì họ rất nóng lòng, thân thể liền bắt đầu lắc lư.

Con người hiện nay đích thực cuộc sống quả thật không đơn giản, vì phải khiến tâm mình an định, đây là một công trình rất lớn. Thứ nhất là để nâng cao trí huệ của chúng ta, hai nữa là lúc nào cũng phải duy trì tính cảnh giác từ hành vi bên ngoài. Thường thường quán chiếu ngôn ngữ của mình, cơ thể và động tác của mình phải chăng có chỗ không thích đáng. Lâu ngày những hành vi ngôn ngữ này của quý vị sẽ bị nội hóa, lúc nào cũng giữ được sự cung kính, giữ được chừng mực lễ nghĩa. Đây là "vật tiễn vực, vật bả ỷ". Vật cơ cứ, vật dao bể".

Trong bài còn đề cập đến: "ấp thâm viên, bái cung kính". Khi cúi người, chúng ta phải cúi thấp xuống, đây gọi là cúi đầu 90 độ. Có một người bạn, anh ta ngày đầu tiên đi học, nhìn thấy người khác đều chào hỏi lẫn nhau, anh ta cũng gật đầu với người khác. Sau đó học hết ngày thứ năm, khi bắt đầu tan học, anh ta đến trước chúng tôi. Anh nói rằng: trước đây anh ta cúi đầu đều không tính, vì không phải xuất phát từ nội tâm, nên bây giờ cần phải chính thức cúi đầu ba lần hành lễ trước các thầy giáo. Thế nên động tác cúi đầu này phải chăng là từ nội tâm hiển lộ ra, thì tự mình biết, và người khác cũng cảm nhận được. Đích thực lễ tiết không phải là làm vẻ bên ngoài, mà là phải thành ý ở trong, thể hiện bên ngoài. Đây là đề cập đến tất cả bộ phận oai nghi của chúng ta.

Chúng ta xem tiếp đoạn sau, cùng nhau đọc qua một lượt trước. "Hoãn yết liêm, vật hữu thanh, khoan chuyển loan, vật xúc lăng. Chấp hư khí, như chấp doanh, nhập hư thất, như hữu nhân. Sự vật mang, mang đa thác, vật úy nan, vật khinh lược. Đấu náo trường, tuyệt vật cận, tà tích sự, tuyệt vật vấn". Chúng ta xem đoạn này, trên cơ bản chính là khiến chúng ta tập thành thái độ cẩn thận, can đảm. Chúng ta thường nói phải can đảm, cẩn thận. Nên làm nhiều động tác phải hết sức nhu hòa, cung kính. Nhưng khi đối diện một vài thách thức, cần phải không sợ khó khăn, đây là "vật úy nan". Vì tâm tỉ mỷ nên làm việc rất cẩn thận, tự nhiên sẽ không xảy ra vấn đề. Nên tỉ mỉ, can đảm phải bồi dưỡng từ những chi tiết rất nhỏ trong cuộc sống.

Chúng ta xem câu thứ nhất: "Hoãn yết liêm, vật hữu thanh". Khi chúng ta mở rèm phải kéo thật nhẹ tay, không nên để phát ra âm thanh quá lớn, vì đa số đều sống tập thể, làm việc với nhau, cùng sống với nhau. Nên nhất cử nhất động của chúng ta phải chăng tạo thành phiền nhiễu, phiền não cho người khác? Đối với điều này chúng ta cần phải có độ mẫn cảm như vậy để quán chiếu. Ví dụ người bên cạnh đang ngủ, khi quý vị mở rèm "rẹc", biết đâu hai ba ngày nay họ ngủ không được, khó lắm mới nhắm mắt ngủ được. Một động tác của quý vị, có thể lại khiến họ không ngủ được.

Hoặc khi chúng ta ở trong thư viện, quý vị muốn đi mở màn. Thư viện là nơi xem sách, mọi người rất yên tĩnh. Nếu quý vị kéo rèm mà kéo quá mạnh, có thể có người bị quý vị làm giật mình, đây gọi là "hoãn yết liêm, vật hữu thanh". Tuy chỉ là một động tác mở rèm, cũng nói với chúng ta rằng, mỗi ngôn ngữ động tác của chúng ta ở mọi nơi phải chăng sẽ khiến người khác cảm thấy bất an? Âm thanh như vậy phải chăng quá lớn? Khi chúng ta lúc nào cũng nghĩ đến người khác, tâm sẽ ngày càng nhu nhuyến. Khi tâm quý vị ngày càng nhẹ nhàng, là quý vị thật sự đang thực hành tâm nhân từ.

Trong cuộc sống, còn có những lúc nào vì âm thanh của chúng ta lớn quá, mà tạo thành phiền não cho người khác? Những lúc nào? Ví dụ mấy hôm nay chúng ta ở cùng một nơi, buổi tối bước chân lớn tiếng, tất nhiên là làm ồn người khác. Thêm nữa, nếu buổi tối dậy đi vệ sinh, khi mở cửa dùng lực quá mạnh, có thể rất nhiều người đều như thế nào? Thức dậy.

Tôi nhớ khi học ở Úc Châu, chú Lô nói với tôi, buổi tối dậy đi vệ sinh nhất định phải nhẹ nhàng. Khi dội bồn cầu phải xác định cửa đã đóng, nếu không âm thanh dội bồn cầu lớn như vậy sẽ làm ồn đến rất nhiều người. Nên một người có học vấn hay không, có thể thấy được từ đâu? Chúng tôi nói, nghĩ cho người khác là học vấn cao nhất. Nghĩ cho người khác không phải chỉ nói bằng miệng, mà là thực hiện từng chút từng chút.

Ngoài tiếng bước chân, tiếng đóng cửa không nên lớn quá. Ví dụ mọi người cùng nhau ăn cơm, khi ăn không được lớn tiếng. Nếu quý vị ăn cơm âm thanh rất lớn, khi tất cả mọi người đang ăn đều cảm thấy không thoải mái. Vì sao khi ăn cơm phát ra âm thanh đặc biệt lớn? Không ngậm miệng lại. Tôi cũng nhắc nhở với rất nhiều bạn, khi nhai cơm miệng phải ngậm lại. Vì chúng ta không chỉ là đại biểu cho chính mình, mà chúng ta là đại biểu công ty, là đại biểu cho đoàn thể. Thậm chí quý vị đi du lịch bên ngoài, quý vị đại biểu điều gì? Đại biểu cho đất nước, nên động tác của quý vị phải thường cảnh tỉnh chính mình.

Lần trước chúng ta cũng đề cập đến, ở Điện Thánh Mẫu Paris viết một hàng chữ Trung quốc, viết như thế nào? "Xin đừng nói lớn tiếng", viết cho ai xem? Người ta thì thanh danh vang xa, còn chúng ta sao lại có kết quả này. Hôm nay người Trung quốc đến nơi công cộng nói chuyện lớn tiếng, cũng chứng tỏ ở gia đình họ cũng như vậy. Thế nên tu dưỡng của một người, nhất định là bồi dưỡng ngay trong gia đình, và chắc chắn là khi không ai nhìn thấy vẫn thực hành.

Người xưa đặc biệt cường điệu công phu "thận độc". Khi chúng ta ở một mình, ngôn ngữ và động tác vẫn như thường, nhẹ nhàng không gấp gáp. Thói quen đó đã trở thành tự nhiên, ở nơi công cộng đều có thể làm ra hành vi, động tác ưu nhã một cách tự nhiên. Khi chúng ta ở sân bay nhìn thấy rất nhiều trẻ em nói to hét lớn, chạy tới chạy lui, chúng ta cũng phải ngăn cấm kịp thời hành vi của những đứa bé này. Quý vị đem câu chuyện trong Điện Thánh Mẫu ở Paris nói cho chúng nghe, nói rằng chúng ta không thể để mất mặt đến toàn thế giới. Các em thấy ở sân bay có rất nhiều người ngoại quốc, họ thấy các em như vậy, ồ trẻ em của Đài Loan sao lại giáo dục thành như thế? Người Trung Quốc sao lại giáo dục thành như thế? Như vậy quả thật không tốt chút nào.

Khi chúng ta có độ mẫn cảm này, quý vị có thể trong từng li từng tí của cuộc sống, bắt đầu đối với câu kinh văn này có sự lãnh hội rộng rãi hơn. Ví dụ nửa đêm trở về lấy chìa khóa mở cửa, quý vị cũng nên nhẹ nhàng. Khi chúng ta lái xe về lúc nửa đêm, cũng nên lập tức tắt động cơ. Vì quý vị đối với độ mẫn cảm của âm thanh này ngày càng cao, đây chính là năng lực quán chiếu hình thành.

"Hoãn yết liêm", ngoài tiếng động không nên ảnh hưởng đến người khác ra, còn là một cách thương tiếc vật phẩm. Khi quý vị dùng đồ vật tay chân nhẹ nhàng, nó sẽ không dễ hư. Nếu bình thường chúng ta sử dụng rất thô lỗ, rất dùng sức. Vốn thọ mạng của đồ vật này có 5 năm, 10 năm, nhưng bây giờ chưa đến một năm đã hư. Từ trong quan niệm thương tiếc vật phẩm này, chúng ta phải thường cảnh tỉnh mình không nên quá thô lỗ. Ví dụ như mặc áo quần, nếu quý vị thô tháo, áo quần rất dễ rách. Điều này cũng nên nhắc nhở trẻ em, từ điểm nhỏ này trân quý phẩm vật.

Khi động tác quý vị đều có thể nhẹ nhàng, trong cuộc sống sẽ thường phát hiện kéo rách đồ, rơi hư đồ, hoặc là đụng trúng đồ, những tình huống như vậy đã phát sinh.

Lúc nhỏ tôi cũng hay bị thương, không phải cắt ở đây một đường, thì cũng là bị té gãy răng, nên vết thương cũng đầy người. Tôi còn nhớ có một lần chạy xuống bếp trượt té, bị gãy mấy cái răng. Cho đến khi tôi học đại học, mới bắt đầu nỗ lực học tập. Sau đó đọc được một số kinh điển, những tình huống này dần dần giảm bớt. Hiện nay rất ít bên này lủng một lỗ, bên kia cắt một đường. Đích thực con người tại sao bị thương nhiều như vậy? Nguyên nhân chủ yếu nhất là do tâm. Không thận trọng mới biểu hiện ra hành vi lỗ mãng. Nên một người muốn tu sửa chính mình, phải bắt đầu từ căn bản, chính là bắt đầu từ điều phục tâm. Mà điều phục tâm phải từ từng chút từng chút trong sự tướng cuộc sống để dụng tâm, khéo léo trong học tập.

Nên "hoãn yết liêm, vật hữu thanh. Khoan chuyển loan, vật xúc lăng". Ở trong trường, các em rất hay phạm điều này, thường không cẩn thận. Mắt không biết nhìn đi đâu, nên vấp vào góc bàn. Vấp góc bàn mùi vị ra sao? Rất đau, bảo đảm bị bầm, sẽ bị thương. Thế nên từ câu này, chúng ta cũng có thể mở rộng thêm nói với học sinh, lúc nào cũng phải chú ý an toàn cho chính mình. Chúng ta thấu hiểu tường tận một chút, trẻ em hiện nay tử vong ngoài ý muốn tần suất ngày càng cao, vì chúng không có độ mẫn cảm. Thế nên người lớn - thầy cô giáo, cũng như phụ huynh - lúc nào cũng phải nhắc nhở. Bằng không đến lúc tạo thành sự cố ngoài ý muốn, thì muốn làm cũng đã muộn.

Hiện nay rất nhiều thanh thiếu niên thích đua xe, điều này đối với sự an toàn của mình đều không có độ mẫn cảm. Chúng ta tiến thêm bước nữa suy nghĩ xem, thanh thiếu niên vì sao thích đua xe? Vì sao? Chúng ta không thể dừng lại ở nơi kết quả đó, cần phải tìm ra nguyên nhân mới có thể cải thiện những tình huống này. Nội tâm trống rỗng, khi chúng không biết mục tiêu của cuộc đời ở đâu, bổn phận của cuộc đời ở đâu, rất có thể chúng sẽ chơi bời lêu lỏng, rốt cuộc chúng đi vào con đường sai lầm.

Vì sao chúng cảm thấy nội tâm trống rỗng? Vì chúng cảm thấy mình không có giá trị gì. Nếu chúng ta tiến thêm một bước nữa để hiểu rõ về gia đình của những đứa bé này. Rất nhiều trường hợp đều là thiếu sự quan tâm thương yêu của cha mẹ. Nên chúng ta làm thầy cô giáo có một sự cảm nhận sâu sắc. Quý vị càng quan tâm đứa bé này, thì nó tiến bộ càng nhanh.

Tôi nhớ hai năm trước tôi dạy một lớp. Lớp này là ồn nhất, khó quản lý nhất trường. Thầy của chúng làm nghề giáo suốt 40 năm, nhưng cảm thấy chúng thật sự quá khó dạy. Lớp sáu bước sang học kỳ hai, ông không dạy nữa, lớp sáu học kỳ một ông được nghỉ hưu, nên học kỳ hai cần phải có một người thay ông dạy. Đúng lúc tôi từ Úc Châu trở về, người đồng học nam gọi một cuộc điện thoại cho tôi. Anh ta nói trường chúng tôi có một lớp không dễ dạy, anh có đến dạy không? Nếu anh ta không nói là lớp khó dạy nhất, chưa chắc là tôi đã đi dạy. Nên tôi lập tức nói: Được! Tục ngữ có câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp. Đệ Tử Quy cũng nói đừng sợ khó khăn.

Vì chúng ta làm thầy cô giáo, hy vọng năng lực của mình có thể trưởng thành thật nhanh, học sinh sau này của mình mới có thể đạt được lợi ích càng lớn. Nếu lần đầu tiên dạy mà có thể dạy khó như thế, vậy tôi nhất định có thể tiến bộ không ít. Nên thông qua cơ hội đó, tôi đã đến dạy lớp này. Khi thầy của chúng bắt đầu giới thiệu cho tôi, giới thiệu từ đầu đến cuối. Số 1 như thế nào, như thế nào. Số 2 ở với bà nội, không dễ quản. Số 3 ba mẹ ly hôn, cứ giới thiệu một lượt như thế. Chúng tôi cũng cảm nhận được, hiện nay gia đình vấn đề rất lớn, có thể một phần tư đều là gia đình đơn thân.

Có một số không phải gia đình đơn thân, nhưng không nhất định được sự quan tâm yêu thương của cha mẹ. Tôi từng gọi cho một vị phụ huynh, ông nói: Thầy giáo à, tôi mỗi ngày lo kiếm tiền rất bận. Buổi sáng tôi đi làm sớm hơn con tôi, buổi tối về nhà trễ hơn con tôi, tôi cũng không biết nó đang làm gì. Vì con ông lên mạng đã học tập được rất nhiều thứ rất ô nhiễm, nhưng cha mẹ hoàn toàn không biết. Rốt cuộc cha mẹ vì sao mà nỗ lực kiếm tiền như thế? Vì điều gì? Không phải chính là vì có một gia đình tốt hơn, thời đại sau tốt hơn. Quý vị xem, nhưng đã quên đi mục đích thật sự của việc kiếm tiền. Chúng tôi nghe thế cũng cảm thấy rất đau lòng.

Khi vị thầy này giới thiệu xong 19 học sinh, ông liền nói: Vì 19 em này là học sinh nam, còn 17 em kia là học sinh nữ. Nam sinh chỉ có bốn năm người hơi ngoan một chút, ngoài ra đều không dễ quản. Các bạn, nếu quý vị nghe đến đây sẽ như thế nào? Có cảm thấy có chút lo lắng chăng? Phải dạy lớp này chỉ còn lại hơn bốn tháng mà thôi. Ngay lúc này tôi liền khởi một ý niệm, các em phạm sai lầm, chính là thời cơ tốt dạy chúng đã xuất hiện, chúng ta phải nắm bắt, tuyệt đối không thể nổi giận ở đây.

Khi chúng ta có thái độ này, tự nhiên rất hoan hỷ để tiếp nhận nhân duyên này. Nếu như hiện nay thầy cô giáo chúng ta không có trạng thái tâm lý như vậy. Ví dụ bọn trẻ phạm sai lầm, hỏa khí của quý vị bắt đầu nổi lên: tại sao lại như vậy, đã nói với em bao nhiêu lần. Khi quý vị dùng thái độ như vậy, trong lòng học sinh sẽ nghĩ gì? Chúng sẽ nghĩ thầy giáo rất dữ, chúng sẽ nghĩ thầy giáo đã từng mắng tôi, xóa bỏ tất cả. Lần sau phạm sai lầm, chỉ cần đừng để thầy giáo nhìn thấy là được. Chúng không phải từ trong sai lầm này mà phản tỉnh, thay đổi. Nên rất nhiều cơ hội giáo dục, chúng ta là người làm thầy phải nắm bắt thật tốt.

Thái độ này của tôi học được từ đâu? Tôi rất may mắn, trong mấy năm lại đây gặp được rất nhiều vị trưởng bối tốt, thầy giáo tốt. Vì sao tôi gặp được nhiều vị trưởng bối và thầy giáo tốt như vậy? Gặp được là kết quả, còn nguyên nhân ở đâu? Phải chăng nguyên nhân là do lạy nhiều? Nguyên nhân là do có thái độ cung kính, nguyên nhân là do chúng ta có tâm, hy vọng có thể giáo dục trong lĩnh vực này, đem đến lợi ích cho học sinh, lợi ích cho xã hội. Tục ngữ có câu "nhân hữu thiện nguyện, thiên tất tùng chi". Khi chúng ta có trái tim lương thiện, nhất định được ông trời rủ lòng thương. Sẽ có rất nhiều trưởng bối có đạo đức đến giúp quý vị.

Lúc đó tôi đang dạy ở lớp học thêm, chưa phải là thầy giáo chính thức. Khi đó một người bạn dạy tiểu học đến tìm tôi, anh ta nói anh ta đã quen một người bạn gái. Anh ta cũng rất thật thà, hai mươi mấy tuổi mới quen bạn gái, người bạn gái đầu tiên. Vì tôi với anh ta giao tình mười mấy năm, gần 20 năm. Anh ta nói muốn dẫn bạn gái đến gia đình tôi, tôi nói: được, được! Cùng nhau làm quen một chút. Trong quá trình anh ta quen bạn gái, người bạn gái này hở một câu là thầy giáo em nói, hở một chút là thầy giáo em nói. Nếu cô ta là mẫu giáo hay học sinh tiểu học thì tôi không ngạc nhiên.

Chúng ta thử xem, trong rất nhiều ngôn ngữ của trẻ em ba bốn tuổi thường hay xen vào "ba mình nói, mẹ mình nói". Nên trước khi vào mẫu giáo, người chúng tôn kính nhất là cha mẹ. Vì vậy lúc này, quý vị đem thái độ làm người làm việc thật quan trọng để dạy chúng, như vậy chúng sẽ được lợi ích suốt đời. Khi lên tiểu học, lời của bọn trẻ trở thành "thầy giáo của em nói". Khi lên cấp hai cấp ba "các bạn học nói". Quý vị xem, trong cuộc đời, ảnh hưởng lớn nhất đối với chúng sẽ tùy theo tuổi tác mà có sự khác biệt. Khi ra ngoài xã hội, không nên ca sĩ gì gì đó nói. Có thể là thượng sư, hoặc là chúng ta hiểu thì mau mau thâm nhập kinh điển thánh hiền, có thể là "Mạnh Tử nói", "Khổng Tử nói". Như vậy thông qua sự cảnh tỉnh của các bậc thánh triết, chúng ta có thể không ngừng trưởng thành.

Nhưng bạn gái anh ta cũng đã hơn 20 tuổi, vậy mà lúc nào cũng nhắc đến thầy giáo khiến tôi rất kinh ngạc. Hình như địa vị của ông thầy này giống như cha mẹ cô ta vậy. Tôi càng nghe càng cảm động, nên đưa ra yêu cầu nói, tôi có thể làm quen thầy giáo của quý vị chăng? Là thầy giáo tiểu học của cô ấy. Cô cũng rất hoan hỷ đồng ý: được, em sẽ thưa với thầy một tiếng. Tối hôm đó tôi cảm thấy mình quá vội vàng, người ta không biết thầy có rảnh hay không, vậy mà tôi đã đưa ra yêu cầu quá đường đột. Nên tôi liền gọi điện thoại nói với cô: thôi vậy, hôm khác có thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net