TẬP 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 35

Chào quí vị! Chúng ta đi vào đề mục thứ tư "phiếm ái chúng", cũng nhắc đến lòng yêu thương của con cái. Lòng nhân hậu có thể từ hiếu thuận với cha mẹ, diễn tiến thành kính trọng tất cả cha mẹ, thân thuộc của người khác. Rồi diễn tiến đến sự tôn trọng các ngành nghề khác, tôn trọng sự đóng góp của họ, sự vất vả của họ, cũng nên yêu thương rất nhiều những đoàn thể yếu thế trong xã hội. Vừa rồi cũng nhắc đến "quan, quả, cô, độc, phế, tật đều được nuôi dưỡng". Hơn nữa thật sự hiện nay không khí hành thiện này ngày càng hưng thnh. Đây là điều chúng ta đáng vui mừng an ủi. Lúc chúng ta làm việc thiện, một là nâng cao lòng nhân từ của bản thân, hai là có thể thực sự hiểu được một số sự việc, một số địa phương xã hội không biết. Lúc chúng ta dẫn con cái cùng đi làm việc thiện, chắc chắn lại trưởng dưỡng cho con cái tâm nhân hậu. Vậy chúng ta đang làm tiền đề cho việc thiện, nhất định phải chăm sóc gia đình cho tốt, không thể ra ngoài làm việc tốt, còn trong nhà thì loạn lên cả đống. Như vậy có thể sẽ có tác dụng phụ. Vì thế trước hết phải tu thân sau đó mới tề gia, tề gia rồi mới có thể phát huy sức ảnh hưởng để trị nước, để ảnh hưởng đến xã hội. Nên thứ tự này chúng ta cũng nên cẩn thận để ứng xử.Ngoài đoàn thể yếu thế phải tôn trọng ra, người xấu có nên yêu thương không? Trước đây chúng ta cũng có nhắc đến, năm ngoái có xảy ra một vụ án rất nghiêm trọng, chính là sự kiện Mã Gia Tước, bởi vì bạn bè cười anh ta, thời gian dài hủy nhục anh ta, coi thường anh ta, cảm thấy anh ta rất nghèo, sau đó nảy sinh động cơ sát hại, giết hại rất nhiều bạn học. Nhưng trong quá trình này, có một người bạn học, vốn cũng phải chịu tổn hại, sau đó đã vượt qua được kiếp nạn. Bởi vì người bạn học này, từng giúp anh ta bưng khay cơm, giúp anh ta lấy cơm một lần, cho nên người bạn này mới hóa giải được nguy nạn này. Cho nên đích thực người có tâm thiện, tự nhiên sẽ có quả thiện báo đáp. Bất luận đối phương là người ác như thế nào, chỉ cần chúng ta có tâm thiện, chỉ cần chúng ta có đức hạnh, đều có thể dần dần đánh thức được lương tri của họ. Vậy giả sử chúng ta công kích anh ta, có thể sẽ cả hai sẽ bị tổn thương. Nói rằng "khen cái ác của người cũng là ác, ghét họ quá cũng mang họa ", rất có thể họ sẽ xấu quá hóa giận thì không tốt rồi. Vì sao họ sa chân vào con đường sai lầm? Các bạn vì sao vậy? Không có gia đình tốt giáo dục, không có nhà trường tốt giáo dục. Nên một người sở dĩ lỡ sa vào con đường lầm lỗi, là quá trình của cuộc đời họ, không gặp được người thực sự yêu thương họ. Cho nên người đáng ghét ắt cũng có điểm đáng thương. Chúng ta phải đồng cảm với họ. Tôi ở Hải Khẩu có gặp một trưởng quan, ông là người giám ngục. Ông biết vì tôi đã thời gian dài không ở Hải Khẩu, đúng hôm đó về lại vài ngày, ông vừa biết liền tranh thủ đến cùng với thầy giáo trung tâm chúng tôi ăn một bữa cơm. Ông nói ông có một tâm nguyện, hi vọng nhà tù trở thành một trường học. Tôi nghe đến đây rất cảm động, thật là một người lãnh đạo chính phủ thật có tâm làm việc thiện, vậy thì có rất nhiều, rất nhiều người có thể đạt được lợi ích lớn lao. Tôi nhớ tôi ở Hải Khẩu mở khóa học thứ nhất, giảng năm ngày. Cục trưởng cục giáo dục thành phố Hải Khẩu đích thân đến nghe giảng. Đương nhiên tôi ít gặp qua các phương diện xã hội, cho nên cục trưởng ở dưới đó tôi cũng khá lo lắng, sau đó cục trưởng nghe xong toàn bộ tiết học buổi chiều, nghe xong hết giờ học rồi, mấy người thầy giáo chúng tôi tiễn cục trưởng ra về. Lúc vị cục trưởng này ra về rồi, tôi bỗng nhiên rất cảm động, nước mắt rơi lã chã, bởi vì chúng ta thường xem Câu Chuyện Đức Dục, mỗi vị quan viên tốt, đều có thể lợi ích một phương, đều có thể làm cho cuộc sống tư tưởng của người dân nơi đây được phát triển rất tốt, gia đình của họ cũng sẽ có những ảnh hưởng sâu xa. Nên vừa nghĩ đến có quan viên tốt xuất hiện, thì sẽ có phong khí xã hội tốt. Nên nghĩ đến đây đã rất cảm động, người bên cạnh cũng không biết vì sao tôi khóc, nên đều giật mình. Tôi nói: không sao, không sao. Thấy vị trưởng giám ngục có tâm như vậy, lúc ông ta có tâm như vậy, chúng ta nhất định phải hy sinh, tôi nói: chỉ cần sắp xếp cho tốt, thầy giáo trong trung tâm chúng tôi nhất định đến ủng hộ, thậm chí sách vở chúng tôi đều tình nguyện cung cấp. Thực ra thời đại ngày nay chỉ cần quí vị muốn làm việc thiện, nhất định sẽ có người đến giúp đỡ quí vị. Nên nói "người có thiện nguyện trời ắt sẽ giúp", cho nên đối diện với người ác, chúng ta cũng hướng dẫn con cái, phải thể hiện mình cho tốt, tự nhiên có thể cám hóa được người khác. Con cái có thái độ như vậy, nó sẽ luôn giữ được thái độ hòa thuận với mọi người, không đến nổi xung đột với người khác. Ngoài phải yêu người ra, động vật có nên yêu thương nó không? Động vật cũng nên yêu thương nó. Bởi vì động vật cũng giống như chúng ta, đều có linh tri, đều có cảm giác, nó cũng biết đau, nó cũng sẽ đau lòng, cũng biết buồn bã.Ở Tây Tạng có một người đi săn, một hôm sáng sớm thức dậy, nhìn thấy đằng xa có một con Tạng Linh Dương, người đi săn này vừa nhìn thấy thú săn, trong ý thức sẽ làm động tác gì? lập tức dướng súng lên, đã ngắm chuẩn con Tạng linh dương này rồi, kết quả xuất hiện một cảnh tượng làm cho ông ta rất kinh ngạc. Bởi vì trước nay ông ta chưa nhìn thấy bao giờ, con Tạng linh dương này nhìn ông ta, sau đó quỳ hai đầu gối hướng về phía ông. Ông cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vẫn bắn chết nó. Sau khi bắn xong, ngày hôm sau anh ta mổ thịt nó, chuẩn bị cắt thịt của nó, kết quả vừa nhìn vào trong bụng nó, có một con tiểu tạng linh dương. Người đi săn này đột nhiên hiểu được con tạng linh dương này vì sao phải quỳ xuống. Cầu người đi săn tha cho con của nó một mạng. Người đi săn này cũng là một người cha, nhìn thấy tạng linh dương vì con của mình cũng có thể làm ra những hành vi như vậy. Ông cũng rất cảm động, cũng rất hổ thẹn, cũng thể hội được tất cả những động vật đều có tình thân, cho nên ông ta từ đó liền buông súng săn xuống, không còn đi săn nữa. Có một người đi săn khác, người này chuyên môn đi bẫy chồn, luôn dùng dụng cụ đi săn bẫy chặt nó, một hôm ông phát hiện dụng cụ đi săn của mình đang kẹp chặt một con chồn, ông đến gần nhìn chỉ có da chồn thôi, thân thể không thấy nữa, người đi săn này liền lần theo vết máu mà con chồn để lại cứ đi theo vết máu đó, đi theo đến hang chồn nhìn xem, con chồn này dùng hết sức lực lột da của nó, sau đó tự chạy về hang, đang cho con bú sữa. Thật ra con chồn này đã chết rồi, con của nó vẫn đang bú sữa của nó, nên quí vị xem một con chồn cho dù đang liên quan đến sinh mạng, suy nghĩ của nó vẫn là vì con cái, tấm lòng làm mẹ của nó không thua kém gì con người chúng ta, cho nên người đi săn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ông cũng từ đó không đi săn nữa. Từ đây chúng ta cũng nghĩ đến bài thơ của Bạch Cư Dị.Mạc đạo quần sanh tính mạng vi,Nhất ban cốt nhục nhất ban bì,Khuyên quân mạc đả chi đầu điểu,Tử tại sào trung vọng mẫu qui.Cho nên chúng ta đối với động vật cũng nên có tâm đồng cảm như vậy. Tuyệt đối không thể vì sở thích của bản thân, yêu ghét của bản thân mà đi chia rẻ gia đình của động vật. Không chỉ động vật cần chúng ta quan tâm, thực vật cũng cùng một thể với chúng ta, đều ở trên trái đất này, trong cùng một thể của sinh mệnh. Tôi từng nhìn thấy đứa trẻ leo lên cây, cứ rung lắc cành cây kia, cứ muốn bẻ gãy cành cây. Nó cảm thấy vui thích, nhưng giả sử trẻ em từ nhỏ, nó muốn chơi thỏa thích đều có thể làm được, vậy khả năng nó sẽ từ làm tổn thương thực vật, sau đó giả sử nó cảm thấy rất vui, nó có thể đánh động vật. Vậy là có thể tổn hại đến thực vật, tổn hại đến động vật. Lớn thêm tí nữa, có thể nó cảm thấy vui thích nó có thể đi đánh người khác. Cho nên chúng ta nên rất cẩn thận. Lúc con cái đối diện với bất kể là động vật hay thực vật, đều là tâm của nó đang đối đãi. Giả sử đối với vật không kính, sau này đối với người có thể kính được sao? Nó nhìn thấy thức ăn nói con không ăn đâu, đối với thức ăn đều đạp bỏ, đối với người bảo đảm rất khó mà cung kính được. Bởi vì "nhất chân nhất thiết chân", chữ "nhất" này là gì? "Nhất" là tâm của một người. Sự cung kính của họ, sự chân thành của họ, giả sử như đã nội hóa ở trong tâm, hành vi mà họ biểu hiện ra, tự nhiên đều là cung kính chân thành. Lúc họ đối với vật đều không chân thành , đều chà đạp, muốn làm gì thì làm. Vậy là trái tim của họ đã mất đi sự cung kính. Đợi đến khi họ đối diện với con người, có thể lập tức điều chỉnh trở lại cung kính được sao? Điều đó là không thể. Cho nên thứ chúng ta mặc, thứ chúng ta ăn, đều có thể là sự quan tâm của cha mẹ, tiền cha mẹ cực khổ làm ra để mua được. Lúc họ có thể trân quí những vật phẩm này, cũng chính là trân quí công sức của cha mẹ. Những điều này đều không tách rời tâm cảnh của một người. Cho nên tôi nhìn thấy con trẻ đang làm tổn thương thực vật, chúng ta cũng không chỉ trích ngay lúc đó, đợi đến tiết học sau lúc lên lớp, chúng tôi liền nói với các em. Các em nhỏ, xin hỏi một người thiếu cái gì, chỉ cần thiếu năm phút, là không còn sống nổi nữa? Thiếu cái gì? Thiếu dưỡng khí. Hôm nay các em thiếu thức ăn, có thể vẫn chống chọi được tám ngày, mười ngày, đều có thể sống tốt. Hôm nay các em hai ba ngày không uống nước, có thể cũng không sao, nhưng các em chỉ cần năm phút không có dưỡng khí, thì sẽ như thế nào? Chết chắc rồi, có thể não sẽ chết rồi. Xin hỏi dưỡng khí từ đâu mà có? Các em có thể sẽ đáp rất nhanh, bởi vì các em đều đã học qua các môn tự nhiên, tác dụng của quang hợp, tức là từ thực vật mà có. Cho nên trong sinh mạng của các em thực vật là là thứ quan trọng nhất. Bởi vì chỉ cần không có thực vật, các em chỉ năm phút sau là không sống nổi nữa. Cho nên thực vật là ân nhân cứu mạng của các em. Nó cho các em thứ cần thiết nhất. Vậy các em đem cái gì để đối đãi với nó? Cho nên chúng ta đối với thực vật phải yêu thương. Thực vật không chỉ là cung cấp dưỡng khí cho các em, nó còn giúp các em rất nhiều rất nhiều. Chúng ta có thể mượn cơ hội này làm cho các em có thể nhìn thấy tính quan trọng của thực vật đối với mình, cống hiến đối với sinh mạng của mình. Mà thực vật đối với chúng ta có nhiều cống hiến như vậy nhưng trước nay chưa từng mở miệng nói, xin quí vị cho tôi 300 đồng, xin quí vị cho tôi 500 đồng. Sự phụng hiến của nó đối với chúng ta là vô tư, càng không phải được chúng ta tôn trọng. Bởi vì con người không tôn trọng thực vật, nên sản sinh rất nhiều vấn đề. Ví dụ như mỗi lần trời mưa đều xảy ra lở đất lở núi, kỳ lạ lắm, 30 năm trước, 50 năm trước làm gì có nhiều trận lở đất như vậy. Tại sao đột nhiên mấy mươi năm sau đều lở ra hết? Có phát hiện ra được thời đại ngày nay chúng ta có rất nhiều danh từ mới? Đều là con người ngày nay làm một số việc mới sản sinh những hiện tượng mới này. Bởi vì chặt phá tràn lan. Vốn những cây lớn này có thể giữ chặt những đất đai, kết quả quí vị chặt nó hết, những đất đai đều bị long ra, kết quả vừa mưa xuống, mưa quá lớn sẽ tạo thành lở đất đá, lở bùn đá. Cho nên những thiên tai ngày nay, kỳ thực quí vị tỉ mĩ suy nghĩ, đều là con người tạo thành. Cây này vì nó có bóng râm rất lớn, có thể điều tiết nhiệt độ, cho nên trong một đô thị, chỉ cần cây cối càng nhiều, nhiệt độ của nó sẽ càng ổn định. Giả sử cây cối đều chặt hết, đô thị này ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào, nhiệt độ sẽ như thế nào? Nhiệt độ sẽ rất cao. Con người sống trong môi trường như vậy, thân thể cũng sẽ bị tổn thương. Cho nên cây cối luôn luôn điều tiết nhiệt độ của ta. Hơn nữa, cây này vì làm cho ánh mặt trời không trực tiếp chiếu trên mặt đất, cho nên điều tiết nhiệt độ rất tốt. Vậy con người lại ngăn cản những ô xít các bon, đi ô xít các bon và còn một số không khí bẩn, đều phải thông qua thực vật để hấp thụ nó, chuyển hóa nó. Kết quả ngày nay đều chặt hết, những không khí không tốt tiếp tục tích trụ trong tầng không khí, lúc ô xít các bon, đi ô xít các bon nhiều quá sẽ hình thành hiệu ứng nhà kính, cho nên nhiệt độ của trái đất không thể giải phóng ra ngoài, nên càng ngày càng cao, tạo thành khí hậu bất thường mang tính toàn cầu. Vùng nhiệt đới lại còn có tuyết rơi. Những hiện tượng này là thiên tai sao? Có phải thiên tai hay không? Đều không phải. Cho nên người phải cẩn thận suy nghĩ để chung sống với đại tự nhiên, chúng ta có thể bảo vệ chúng, thì có thể sống chung cùng phát triển. Giả sử như chúng ta tổn thương nó, chắc chắn sẽ cả hai đều thiệt hại. Cho nên lão tổ tông mới kỳ vọng chúng ta phải làm tam tài trời đất người, có một con số được nhắc đến. Mười ngàn năm trước, mỗi một trăm năm có một loài vật bị tuyệt chủng. Một ngàn năm trước cứ mỗi mười năm có một loài vật tuyệt chủng. Một trăm năm trước, mỗi một năm có một loài vật tuyệt chủng. Hai mươi năm trước, mỗi một năm có 500 loài vật tuyệt chủng. Năm năm trước, mỗi năm có 10.000 loài vật tuyệt chủng. Chúng ta xem xem con số này, nhìn thấy mà giật mình. Chỉ trong mấy mươi năm ngắn ngủi, vạn vật trên toàn cầu đều đứng bên bờ đại nạn, tuyệt chủng nhanh chóng. Là kiệt tác của ai? Con người. Cho nên lúc trên trái đất sau khi có một loại động vật tuyệt chủng, những động vật khác sẽ mở tiệc, mở tiệc chúc mừng, mở tiệc bảy ngày bảy đêm không ngủ. Là loại vật nào? Con người. Quí vị làm sao biết được? Cho nên chính xác là con người đã đến lúc nên phải suy nghĩ. Giả sử như dùng ung thư để ví dụ, con người chính là tế bào ung thu của trái đất. Quí vị xem tế bào ung thư phải chăng phát triển rất nhanh, đi áp bức các bộ phận nội tạng khác? Nó khuếch rộng rất nhanh, nó cho rằng nó càng ngày càng lớn mạnh. Kết quả bỗng nhiên một hôm thân thể suy kiệt rồi, kết cục của tế bào ung thư là gì? chết rồi. Nó tuy rằng không ngừng phát triển, đến cuối cùng toàn bộ cơ thể con người cũng chết mất, nó cũng kề cận cái chết, nó cũng phải chết. Nhân loại cũng như vậy, cướp đoạt nhiều không gian sinh tồn của động thực vật như vậy, con người dường như càng ngày càng lớn mạnh, phải không? Đợi đến khi toàn bộ địa cầu đã bị phá hoại, không thể sinh tồn nữa, trái đất không thể sanh tồn, nhân loại cũng bị diệt vong như vậy. Cho nên con người không thể thấy cái lợi trước mắt, nhất định phải từ sự quan tâm đối với con người, rồi phát triển đến sự tôn trọng đối với tất cả vạn vật. Lúc chúng ta biết tôn trọng đối với vạn vật, cũng dạy cho đời sau của chúng ta biết tôn trọng tất cả sinh mạng, cũng trưởng dưỡng lòng nhân từ của con trẻ. Thế hệ sau có tâm nhân từ, thì ai là người có lợi nhất? Đương nhiên là cha mẹ, gia đình của họ. Cho nên con người phải hiểu rõ lí lẽ, không biết lí lẽ có thể sẽ làm ra rất nhiều việc khiến cho bản thân suốt đời hối hận. Cho nên phải "yêu tất cả chúng sanh".Chúng ta tiếp tục đọc đoạn văn này, chúng ta đọc qua một đoạn "phàm thị nhân, giai tu ái, thiên đồng phúc, địa đồng tải"."Phàm là người đều phải yêu thương, trời cùng che, đất cùng chở", cho nên chúng ta đều cùng sinh tồn tại trên cùng một trái đất, cùng giữa một trời đất, nên phải đồng cam cộng khổ. Cho nên có một người thầy giáo nói với tôi rằng: có thể yêu thương tất cả vạn vật, tức là thực hành đạo hiếu để, thầy ấy tiếp tục nói: trời là cha, đất là mẹ, mỗi người đều là con cái của đại địa, đều là đại địa nuôi lớn chúng ta. Giả sử như hôm nay không có đại địa, chúng ta ăn cái gì? Bởi vì đại địa trưởng dưỡng chúng ta, chúng ta nhớ ân đức này, đất là mẹ, mà mẹ nuôi nấng ra tất cả vạn vật đều là anh em chị em, cho nên chúng ta không nên tàn hại động vật, như vậy sẽ không có thái độ hiếu để. Vì thế người thầy giáo này, đem tâm lượng này phát triển ra rất rộng. Đích thực đất là mẹ, lúc nhân loại chúng ta không biết tôn trọng động vật, bầu không khí của toàn thể gia đình này sẽ vô cùng hỗn loạn. Nên quí vị xem nhiều động vật như vậy đang tuyệt chủng. Lúc những động vật này nhìn thấy con người đều lập tức chạy trốn, nghe nói lúc gặp người Trung Quốc nó chạy càng nhanh hơn. Điều này chúng ta nên phản tỉnh, bởi vì người Trung Quốc loài bay trên trời, loài bò dưới đất, loài lội dưới nước, sự ham muốn ăn uống phải nên tiết chế, nếu không không biết còn tàn hại không biết bao nhiêu là sinh linh, rất nhiều động vật đều bị con người ăn cho đến tuyệt chủng. Cho nên "trời cùng che, đất cùng chở".Vào thời Chiến Quốc, có một vị danh tướng tên là Tôn Thúc Ngao, ông cũng là người rất có đức hạnh. Một hôm ông đi làm việc bên ngoài, nhìn thấy một con rắn hai đầu. Bởi vì trong thôn của ông có có lời đồn, chỉ cần người nhìn thấy con rắn hai đầu, đều sống không nổi, có thể sẽ bị chết yểu. Cho nên ông nhìn thấy rồi, lập tức lấy gậy đánh chết con rắn hai đầu này, đánh chết rồi đem chôn cất nó, bản thân khóc thút thít trở về nhà. Mẹ ông vừa thấy vậy liền hỏi ông: con đang khóc gì vậy? Tôn Thúc Ngao liền nói, con không thể phụng dưỡng mẹ, bởi vì con nhìn thấy con rắn hai đầu, có thể không giữ được mạng nữa rồi. Quí vị xem Tôn Thúc Ngao nhỏ như vậy, nhìn thấy con rắn hai đầu, không nghĩ đến tính mạng bản thân sắp kết thúc rồi, mà nghĩ đến cái gì? chôn nó xong rồi, không để cho người khác còn thấy nó nữa, mà còn khóc thút thít trở về, vì sao mà đau lòng vậy? Do sợ bản thân không thể phụng dưỡng mẹ mình. Nên mẹ ông nghe xong rồi rất an ủi, nhìn thấy con trẻ đúng là rất biết nghĩ cho người khác. Cho nên nói: con không nên lo sợ, con có thiện tâm như vậy, sau này nhất định rất có phước phần. Sau đó Tôn Thúc Ngao trưởng thành rồi, đúng là làm tể tướng của nước Sở, cũng rất có thành tựu. Nên thiện có thiện báo. Có tấm lòng lương thiện, chắc chắn có thể chiêu cảm đến phước phần. Cho nên phàm là người đều phải yêu thương.Chúng ta xem tiếp câu kinh văn dưới đây."Hành cao giả, danh tự cao, nhân sở trọng, phi mạo cao, tài đại giả, vọng tự đại, nhân sở phục, phi ngôn đại."Một người có đức hạnh, tự nhiên thanh danh của họ sẽ được truyền ra, có phải ngồi trên xe tuyên truyền đi giảng? tuyệt đối không phải. Bởi vì gió của đức sẽ thổi bay xa. Cho nên Khổng lão phu tử trong "Luận Ngữ" có nhắc đến: "quân tử chi đức phong, tiểu nhân chi đức thảo, thảo thượng chi phong, tất yển", "tiểu nhân" ở đây chỉ cho bá tánh bình dân thông thường. Chữ "yển" chỉ cho cỏ cúi rạp thân xuống, tượng trưng cho gió đức vừa thổi qua, tất cả những bình dân bá tánh đều nhận được sự giáo hóa, đều học tập theo, thực hành theo. Cho nên đương nhiên quan trọng nhất là, người có đức hạnh, nhất định có đạo đức học vấn thực sự. Tự nhiên sẽ đạt đến hiệu quả "đào lý không nói, người tự nhiên tìm đến", cho nên Khổng phu tử năm xưa dạy học cũng phát triển nhanh chóng, rất nhiều người học hành các nước đều muốn đến học tập với phu tử.Chư vị, phu tử thời thời khắc khắc suy nghĩ một số việc gì? Vậy chúng ta giờ đang nghĩ đến việc gì? Bởi vì "tướng do tâm sanh", những điều tâm nghĩ nhất định sẽ biểu hiện ra nơi xử sự làm người trong cuộc sống hằng ngày. Lúc chúng ta có thể lý giải được Thánh hiền nhân họ thường nghĩ đến so với điều chúng ta nghĩ khoảng cách lớn đến như vậy, chúng ta liền biết được làm thế nào để đuổi kịp. "Cho dù khoảng cách lớn, nổ lực dần dần sẽ đuổi kịp". Chư vị, bình thường chúng ta đều nghĩ cái gì? Có nghĩ đến cổ phiếu sắp lên hay sắp xuống? hay là đang lo lắng con trai lần này môn toán thi sẽ như thế nào?Phu tử trong Luận Ngữ có nhắc đến, mỗi ngày ông ưu tư về bốn việc: "đức chi bất tu, học chi bất giảng, văn nghĩa bất năng tỉ, bất thiện bất năng cải". Phu tử mỗi ngày vô cùng tích cực tu dưỡng đức hạnh chính mình. Cho nên ông lo lắng là mỗi ngày đều qua đi trong vô ích. Nên không thể "đối với đức mà không tu, không thể học được mà không giảng", một số đạo lý mà bản thân lĩnh hội được nhất định phải nói ra, làm cho càng nhiều người được lợi ích, làm cho huệ mạng của nhiều người nữa được trưởng dưỡng. "Nghe việc tốt mà không thể làm theo", chỉ cần nghe đến việc chánh nghĩa, nhất định phải thấy nhân đích thân đi làm. "Bất thiện mà không thể sửa đổi", luôn luôn nghĩ đến bản thân còn có những khuyết điểm gì? Phải nhanh chóng sửa đổi, không thể giải đãi. Phu tử có tâm trạng như vậy, cho nên đức hạnh của ông, cống hiến của ông đối với nhân quần, tự nhiên càng ngày càng lớn, tự nhiên đạt được tất cả những bình dân bá tánh tôn kính đối với ông, kính yêu đối với ông. Cho nên " đức hạnh thanh cao, danh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net