Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ô Nhĩ Ốc Tây đang tra xét những gậy trúc kia, trên mặt biểu lộ có mấy phần cổ quái.

  " Ô Nhĩ Ốc Tây , muội muội tốt của ta, ta rất nhớ muội ". Bà Tu Mật hướng Ô Nhĩ Ốc Tây cười quyến rũ. Ô Nhĩ Ốc Tây ngẩng đầu lê nhìn, cũng lộ ra nụ cười, " Bà Tu Mật tỷ tỷ, ta biết tỷ cũng sẽ đến . "

  " Thế nào, vẫn còn tiếp tục thu thập những gậy trúc này sao ?". Bà Tu Mật cùng nàng tùy ý đứng lên tán gẫu, ta ở một bên nhìn các nàng, hai người này thoạt nhìn liền biết trước kia là đại mỹ nhân.

  Các nàng trò chuyện một hồi, Bà Tu Mật đem ta kéo đến bên người, nói: " Đây là hài nữ Diệp Ẩn ta mới thu nhận, lần này ta có một việc muốn nhờ cậy muội, có thể dừng lại ở chỗ này một vài ngày dạy nàng vũ điệu Nam Ấn Độ hay không ? ".

   Ô Nhĩ Ốc Tây hiển nhiên có chút giật mình , " Nhưng mà, tỷ tỷ, kỹ thuật nhảy múa của tỷ đã rất khá, tại sao còn phải để ta dạy ? "

  " Vũ điệu Nam Ấn Độ cùng Bắc Ấn Độ chúng ta khác nhau, ta hy vọng Diệp Ẩn có thể học được vũ điệu Nam bắc Ấn Độ, hơn nữa...". Nàng khẽ cười, " Thù lao của chúng ta là một mảnh rừng trúc sau viện. "

   Ô Nhĩ Ốc Tây suy tư một chút, gật đầu một cái.

   Trong lòng của ta lại là trầm xuống, mệnh thế nào cứ khổ như vậy đây, người ta có ba ngọn núi lớn, ta xem ta có đến sáu mươi bốn ngọn núi lớn áp đỉnh, không chết cũng khó.

   Người định mệnh của Bà Tu Mật, ngươi xuất hiện nhanh lên một chút a.

   Cá tính của Ô Nhĩ Ốc Tây hoàn toàn ngược với vũ điệu nhiệt tình của nàng, chẳng những bình thời nói rất ít, lúc hai người bên nhau ta thường thấy dáng vẻ nàng đầy cõi lòng tâm sự.

  " Cái đó ......". Ta mới vừa giật giật đôi môi, lại đem lời muốn hỏi nuốt xuống.

  " Cô muốn hỏi cái gì ?". Nàng quay đầu lại.

  " Không có gì"

  " Cô muốn hỏi ta vì sao muốn thu nhập gậy trúc, cho rằng chuyện này rất ngu xuẩn chăng? ". Trên mặt của nàng xẹt qua một chút thương cảm như có như không.

  " Ngu xuẩn?". Ta vội vàng lắc đầu, " Mặc dù ta không biết tại sao cô muốn làm như vậy, nhưng làm như vậy nhất định có lý do của chính cô chứ, bất kể như thế nào, cô đem vũ điệu mỹ lệ như vậy mang đến cho mọi người mang đến cho mọi người vui vẻ, mọi người thích cô còn tới không kịp, làm sao có thể cảm thấy cô ngu xuẩn đây . "

   Nàng nhìn ta, chợt hơi nở nụ cười, " Tiểu Ẩn, cô thì vì cái mà ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây, muốn làm Jia Nika ? "

   Ta cười cười, nói: " Cũng như cô, ta cũng có lý do của chính ta. "

   Nàng đưa tay sờ sờ tóc của ta, nhẹ giọng nói: " Không biết tại sao, ta cảm thấy giống như trước đây thật lâu, hình như đã gặp qua cô".

  " Từng gặp ta ?". Ta sờ sờ gò má của mình, cười nói : " Có lẽ ở trong vô số luân hồi , ở trong một luân hồi nào đó chúng ta đã gặp qua chăng".

  " Vô số luân hồi ? ". Nàng che dấu tươi cười, ánh mắt phức tạp nhìn về nơi xa.

  " Tự cô luyện trước một hồi đi". Tâm tình của nàng bỗng nhiên suy sụp xuống, ném ra những lời này, vội vã rời đi .

   Ta thở dài một cái , tiếp tục nghiên cứu những thứ thủ thế rườm rà khiến cho ta nổi điên kia, vừa nghĩ tới kế tiếp còn có biết bao khóa trình đếm không hết, đầu của ta lại càng lúc càng lớn, khom lưng nhặt lên một cục đá liền hướng về phía trước mặt ném đi, cục đá bay ra tầm mắt ta, chỉ nghe truyền tới một tiếng , " Ai uuuuu ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net