Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi một người không còn tương lai, liệu hắn có cần phải đi tiếp không?

Nhưng Potter nói hắn vô tội, hắn vẫn còn cơ hội. Draco mơ màng nghĩ.

Chỉ là hắn đang mơ màng trong cuộc đời mơ màng hồ đồ của hắn, có lẽ đây chỉ là ảo tưởng, Potter không có nói với hắn những lời này.

Potter còn nói yêu hắn.

Điều này chỉ tăng thêm sự vô lý trong ký ức hoang đường này.

Hắn cần phải tiến về phía trước, nhưng để đi đến đó, bốn phía đều là bóng tối, Draco cũng không biết mình phải đi đến nơi nào.

Phía trước dần dần truyền đến tiếng người nói chuyện, hắn thử đi về phía trước một bước, ánh sáng lập tức xuất hiện. Đây là một đoạn hành lang đã sập gần hết, ánh mặt trời bên ngoài nghiêng nghiêng chiếu vào, nhìn ra xa còn có thể thấy sân Quidditch.

Con đường này dẫn đến sân Quidditch, nhưng bởi vì rất ít người đi cho nên không ai sửa chữa. Draco đứng ở hành lang đổ nát một lúc, đằng xa có không ít người trên sân Quidditch, nhìn cũng không giống đang thi đấu.

“—— mày có thể dùng chổi của tao.”

Draco chớp mắt, đúng rồi, đây là buổi tuyển chọn của đội Quidditch Anh. Hắn vừa đi vừa đau khổ suy tư, tại sao Potter lại nói hắn có thể dùng chổi của anh, hắn cũng có chổi cơ mà.

Không, mày đã không còn.

Hắn nghĩ tới nhà mình đã bị Chúa tể hắc ám gần như phá hủy, cái chổi ở trang viên cũng đã bị lửa lớn đốt thành tro.

Rốt cuộc hắn cũng thấy được vài người phía trước mặc đồng phục màu xanh lục, trong tay đều cầm chổi, là học sinh của Slytherin.

“Blaise!” Draco cao giọng gọi người kia.

Nhưng Blaise Zabini không để ý tới hắn, nó vẫn luôn nói chuyện với bạn học —— ồ, Draco nhìn sang một người khác, là Nott.

Hắn bị bơ, bị vứt bỏ, nhưng tất cả điều này đều xứng đáng. Khi hắn trở thành phù thủy vị thành niên đầu tiên bị ban cho dấu hiệu Hắc Ám, hắn ngu ngốc đắc chí phản bội bạn bè, đẩy không ít người ngoài cuộc tới chỗ Chúa tể Hắc Ám. Vào đêm Dumbledore chết, hắn phản bội toàn bộ Hogwarts.

Mình xứng đáng với điều đó.

Zabini và Nott đến gần hắn, nhưng bọn họ vẫn không để ý tới hắn, giống như người này không hề tồn tại.

Nhưng có một điều hơi lạ, trên cổ áo của hai Slytherin đều treo một cái huy chương hình tròn.

Điều này làm cho Draco bối rối trong nháy mắt, khi hắn nhìn cái huy chương lần nữa, hắn vẫn nhớ thời điểm năm thứ tư, vì để sỉ nhục Harry hắn đã hứng thú bừng bừng mà sáng tạo ra cái huy chương “Potter bốc mùi như phân người”, mấy ngày sau đó ngoài Gryffindor ra, gần như toàn trường đều dùng cái huy chương này để làm nhục Harry.

Cho nên hiện tại hắn mới 14 tuổi, vậy những ký ức đen tối kia đều là hắn tự nghĩ ra sao? Nhưng tại sao Zabini và Nott không để ý tới hắn.

Khi Draco đi ngang qua hai người họ, hắn thấy rõ ràng dòng chữ trên huy chương.

“Draco, trở lại đi.”

Nott và Zabini không ý thức bạn tốt ngày xưa của bọn họ đang ở ngay bên cạnh. Nott không kiên nhẫn cầm lấy chổi của mình, buổi tuyển chọn hôm hết sức thảm hại, nhưng hắn rất tin tưởng vào kỹ thuật của mình, thua khó coi như vậy hoàn toàn là do Potter.

“Thật không dám tin mày cũng đeo thứ đồ kỳ dị này lên người, từ đó đến giờ Potter vẫn chưa bị tống vào St. Mungo thật khiến người ta kinh ngạc.” Nó bày ra biểu tình ghét bỏ nhìn thoáng qua huy chương trước ngực, não Potter có khả năng đã bị linh hồn của Fred Weasley —— hoặc là Draco chiếm lấy? Râu ria Merlin, tất cả mọi người đều điên rồi, đều bị ma quỷ bám lấy.

Blaise liếc xéo nó một cái, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận mình nguyện ý mang theo cái huy chương này, Potter xác thật đã điên rồi, nhưng dùng loại hình thức như vậy để kỷ niệm người đã từng là bạn tốt của hắn cũng không phải không thể.

Nửa đêm hôm qua, Potter đột nhiên xông vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin, anh vén chiếc áo tàng hình huyền thoại lên làm các Slytherin đang làm luận văn sợ đến ngây người.

“Chết tiệt, Potter, đây không phải là cái ổ chuột hôi hám của mày!” Harper rút đũa phép ra trong nháy mắt.

Potter thoạt nhìn không bình thường chút nào, sắc mặt tiều tụy, dưới mắt treo hai cái quầng thâm cực lớn, nhưng  trong ánh mắt vẫn là sự cố chấp nhàm chán bọn họ ghét nhất.

“Nghe này, tao không muốn đánh nhau với bọn mày.” Anh mệt mỏi cất đũa phép vào biểu hiện thái độ cự tuyệt rõ ràng, “Tao tới đây bởi vì tao biết bọn mày vẫn quan tâm Draco, tao thật sự hy vọng bọn mày hỗ trợ chuyện này.”

“Cái gì, phu nhân Malfoy rốt cuộc hết điên rồi nguyện ý để Draco trở lại nghĩa trang gia tộc Malfoy sao?” Nott trào phúng nói, “Ồ, như vậy xem ra hiện tại chỉ có mày đang bị điên, Potter.”

Potter cũng không đáp lại lời nói gay gắt của Nott, anh lôi từ trong túi ra một đống đồ thoạt nhìn như bị ếm bùa —— là sản phẩm của máu bùn Granger —— Blaise suýt chút nữa cười ha hả khi nhìn mấy thứ kia.

Không chỉ hắn, mấy Slytherin khác cũng đều cười như vậy.

“Cho nên mày đang dùng phương thức này để đáp lại sự sỉ nhục của Draco hồi năm bốn à? Thật không đủ đẳng cấp.” Harper vẫn cầm đũa phép như cũ không có ý định bỏ xuống, nếu Potter dám nói lung tung gã nhất định sẽ nguyền rủa Cậu bé Vàng của Gryffindor ghê tởm đến chết.

“Bọn mày không có cách nào chứng minh cậu ấy thật sự đã chết, nhưng tao có thể chứng minh cậu ấy còn sống.” Harry nói, “Theo tao được biết, dù trang viên Malfoy đã bị phong tỏa nhưng vẫn có thể gửi thư qua lò sưởi, bọn mày có thể viết thư hỏi phu nhân Malfoy, nếu tối nay bà ấy nhìn thấy chúng —— có lẽ bà sẽ nguyện ý hồi âm.”

“Mà tao có thể đi qua lớp phòng ngự của trang viên Malfoy là có nguyên nhân, bởi vì Draco đã chỉ cho tao. Cậu ấy còn có thể trở về, chỉ cần bọn mày nguyện ý xách cái mông cao quý của mình đi hoàn thành việc này, sẽ không mệt bằng việc ở đây tốn sức chế nhạo tao.”

Những cái huy chương đó bị vứt ở phòng sinh hoạt chung cả một đêm, thẳng đến sáng nay, khi bọn họ chuẩn bị đi qua phòng sinh hoạt chung để đến lớp thì nhìn thấy thằng ngu Goyle đang đeo cái huy chương lên.

Goyle tin lời Potter là chuyện bình thường, thứ nhất nó là một thằng ngu, thứ hai là ngày đó Weasley đã cứu nó trong biển lửa ở phòng Yêu Cầu.

Parkinson không chút lưu tình châm chọc, nói đầu nó đã bị hỏng sau khi được thằng nghèo Weasley cứu, Goyle ấp úng phản bác “Chỉ đeo vào thôi mà, cũng không ảnh hưởng gì.....Tao cũng muốn Draco trở về....” Giọng nó càng lúc càng nhỏ.

Bulstrode thở dài, lẩm bẩm không thể để mình Goyle làm xấu mặt, tùy tay lấy một cái huy chương rồi vội vàng rời đi.

“Một đám ngu ngốc.” Parkinson sắc mặt âm trầm, cô táo bạo cầm lấy một cái huy chương, dùng một cái bùa Dính vào cổ áo Harper, “Tuyệt! Cứ cười nhạo đi, một lũ điên.”

“Chết tiệt.” Harper tức đỏ cả mặt, “Mày khiến tao trông giống một tên Muggle thấp kém chuyên bịa đặt mấy thuật gọi hồn!” Gã cũng lấy một cái huy chương dán vào cổ áo Pansy.

Nott lấy cớ phải về phòng ngủ lấy chổi, vì hôm nay nó muốn tham gia đợt tuyển chọn thứ hai. Có người đeo lên, có người cúi đầu đi ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại Zabini với một đống huy chương 'Draco, trở lại đi.'

Hắn thề hắn chỉ đang đợi Nott mà thôi, không có nghĩ tới việc sẽ đánh nhau cùng Potter đâu.

Nott ở trên sân thi đấu bị các loại huy chương làm cho phân tâm, không ít học sinh tham gia tuyển chọn đều đeo nó, làm nó hít thở không thông nhất chính là, trước ngực Zabini đang chậm rì rì cưỡi chổi đuổi theo nó cũng đeo thứ màu bạc trên cái áo chùng xanh của hắn.

Blaise nhún vai với Nott đang tức muốn hộc máu, “Không còn cách nào khác, nếu không làm như vậy, Cứu Thế Chủ sẽ không bỏ qua.”

Sau đó, do không chú ý tiếng gió phía sau nên Nott đã bị một quả Bludger đánh trúng.

Tất cả đều tại hai thằng chết tiệt Potter và Blaise.

Hai đứa vừa lườm nhau vừa bước vào đại sảnh, đang là giờ cơm trưa, người bên trong rất nhiều, bọn họ đã tới muộn rồi.

Sau đó, hai Slytherin đang trưng ra vẻ mặt khó chịu bị doạ ngây người.

Tất cả học sinh nhà Gryffindor đều đeo cái huy chương Potter làm —— điều này Blaise có thể lý giải, suy cho cùng chúng là lũ vô cùng trung thành và ngu ngốc, đều điên điên khùng khùng như Dumbledore —— nhưng tại sao cả Ravenclaw và Hufflepuff cũng làm như vậy, quan hệ của Slytherin với các nhà khác từ trước đến nay vẫn như nước với lửa.

Blaise tiện tay tóm được một  Ravenclaw năm nhất, “Mẹ nó, bọn mày đang làm cái gì vậy?”

Học sinh năm nhất của Ravenclaw bị doạ sợ, “Em cũng không biết....Nghe nói là do giáo sư Slughorn khởi xướng hoạt động kỷ niệm.”

Bọn họ lại hỏi thêm vài người, có người nói là do Potter cầu xin bọn họ, có người lại bị một Gryffindor bí ẩn uy hiếp, có rất nhiều người đồng tình với Potter khi anh phát điên vì phải gánh trên lưng một cái nợ sinh mệnh, ly kỳ nhất chính là cả giáo sư McGonnagal cũng đeo nên nhiều người cũng đeo để lấy lòng hiệu trưởng.

Luna Lovegood điên điên khùng khùng nói với họ, "Harry nói, chúng ta đều không nhìn thấy Malfoy, cũng không biết anh ấy ở đâu, nên không có cách nào nói chuyện với ảnh, nhưng dù Malfoy có xuất hiện ở đâu đi nữa cũng đều có thể nhìn thấy dòng chữ này....." Đôi mắt luôn mở to của cô trợn lên.

Blaise và Nott nhìn nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net