Chương 17: Chiếc xe bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vùng ra khỏi tay lão Hagrid, ông vẫy tay gọi Draco rồi hai cha con chuồn thẳng khỏi tiệm sách. Lão Hagrid gần như nhấc bổng ông Weasley đứng lên trong lúc ông này chỉnh trang lại áo sống.

Lão nói "Anh Arthur, lẽ ra anh nên mặc xác hắn. Cả cái gia đình đó đã thối rữa tận lõi rồi, ai cũng biết chuyện đó hết mà. Xấu máu là bản chất của họ. Chẳng có ai trong gia đình đó đáng để ta bận tâm hết. Thôi, đi nào... Ra khỏi đây thôi!"

Người bán hàng có vẻ muốn níu áo cha Arthur bắt bồi thường, nhưng kịp nhận thấy mình chỉ đứng tới eo lão Hagrid, nên dường như đã khôn ngoan suy nghĩ lại, để mặc cả bọn đi ra ngoài.

Họ vội vã đi ra phố, ông bà Granger run rẩy vì sợ, còn mẹ Molly thì giận đến không tự chủ được "Một tấm gương hay ho cho con cái anh... Đánh lộn công khai... không biết Gilderoy Lockhart nghĩ thế nào..."

Fred nói "Ổng khoái lắm. Má không nghe ổng nói gì khi mình đi ra hả? Ổng hỏi cái ông lùn xùm của tờ Nhật Báo Tiên Tri là liệu cả trận đánh nhau có được tường thuật lại trong bài báo không tại ổng nói đó cũng là quảng cáo."

Tuy nhiên mọi người có phần lặng lẽ khi đi về tới lò sưởi quán rượu Cái vạc lủng, nơi Harry và gia đình Weasley cùng tất cả những thứ đã mua sắm, sẽ quay về trang trại Burrow bằng bột Floo. Họ chào tạm biệt gia đình Granger, những người này sẽ rời quán rượu để ra đường phố của dân Muggle, đón xe buýt ở trạm bên kia đường. Cha Arthur định hỏi họ trạm xe buýt hoạt động như thế nào, nhưng lại thôi ngay khi bắt gặp tia nhìn của mẹ Molly.

Tuy Flora cũng mong cho chóng đến ngày tựu trường, nhưng sao mà mùa hè qua nhanh quá, Đêm cuối cùng ở nhà, mẹ Molly đã dọn lên một bữa tiệc thịnh soạn gồm tất cả những món mà Harry khoái nhất, xong tráng miệng bằng món bánh mật ứa nước miếng. Fred và George kết thúc buổi tối đó bằng một cuộc trình diễn pháo hoa bung xòe; làm cho nhà bếp tràn ngập những ngôi sao xanh đỏ, bắn lên trần nhà rồi dội vô tường, trong ít nhất là nửa giờ đồng hồ. Thế rồi mọi người làm một tách sữa sôcôla nóng cuối cùng trước khi bọn trẻ đi ngủ.

Sáng hôm sau, phải mất một hồi lâu mới khởi hành được. Họ thức dậy từ lúc gà gáy, nhưng chẳng biết làm sao mà cứ chuyện này chuyện kia chưa xong. Mẹ Molly thì xẹt ngang xẹt dọc trong trạng thái bấn loạn đi tìm vớ và viết lông ngỗng xơ-cua; mọi người cứ đụng nhau trên cầu thang, tay vẫn còn cầm nửa miếng bánh mì nướng, áo thì mới tròng vô được một nửa; còn cha Arthur thì suýt té gãy cổ vì vấp phải một con gà mái lang thang trong lúc ông băng qua sân để khuân cái rương của Ginny lên xe.

Cha Arthur đã phù phép mở rộng cái khoang này như thế nào để chất tất cả hành lý vô hết được một cách dễ dàng. Cuối cùng, khi tất cả mọi người đã ngồi vào xe, mẹ Molly liếc ra băng ghế sau, nơi Flora, Harry, Ron, George, Fred và Percy ngồi thoải mái bên nhau, bà nói "Dân Muggle hóa ra biết làm nhiều thứ hơn là chúng ta tưởng, đúng không?"

Bà và Ginny ngồi ở băng ghế trước, cái băng ghế đã được phù phép thành cho rộng rãi như băng ghế trong công viên. Bà nói với Ginny "Mẹ thấy, đứng bên ngoài mình đâu có ngờ bên trong lại rộng rãi như vầy há?"

Cha Arthur mở máy xe và chiếc xe lăn bánh ra khỏi sân. Flora quay đầu lại để nhìn ngôi nhà lần cuối. Chiếc xe đã quay đầu lại, bởi vì George bỏ quên hộp pháo hoa bung xòe ở nhà. Rồi năm phút sau nữa, xe lại đỗ xịch thêm một lần trong sân để Fred chạy vô lấy cây đũa phép. Và khi họ sắp ra tới xa lộ thì Ginny kêu ré lên là nó bỏ quên cuốn nhật ký. Đến khi cô bé leo trở lại lên xe, thì chiếc phóng đi trong trễ tràng còn mọi người thì sốt ruột phát điên lên được.

Cha Arthur liếc nhìn đồng hồ rồi liếc sang vợ "Molly, em yêu... hay là anh..."

"Không, anh Arthur."

"Không ai thấy đâu mà. Cái nút nhỏ chỗ này là cái máy khởi động Tàng hình mà anh đã lắp đặt. Nó sẽ đưa mình vút lên không... Rồi mình sẽ bay phía trên mây. Chúng ta sẽ đến nhà ga trong vòng mười phút mà không ai có thể sáng suốt hơn thế được..."

"Em đã nói là không mà, anh Arthur, không thể giở phép thuật giữa ban ngày ban mặt được."

Thành ra họ đến được nhà ga Ngã Tư Vua thì đã mười một giờ kém mười lăm. Cha Arthur phóng qua đường kiếm mấy cái xe đẩy tay để chất hành lý lên rồi hối hả chạy vô nhà ga.

Mẹ Molly lo lắng ngó cái đồng hồ phía trên đầu, nó cho thấy cả đám chỉ còn có năm phút để biến mất một cách ngẫu nhiên xuyên qua hành rào chắc chắn. Bà bảo "Con đi trước đi Percy!"

Percy lanh lẹ sải chân tới trước và biến mất. Cha Arthur tiếp theo liền; kế đến là Fred và George.

Mẹ Molly bảo với Flora, Harry và Ron "Mẹ dắt Ginny vô trước, sau đó ba đứa con vô theo liền nhe!"

Bà nắm chặt tay Ginny dắt đi. Trong nháy mắt mọi người đã đi hết.

Ron nói với Harry "Tụi mình chỉ còn một phút nữa thôi, ba đứa mình cùng vô một lượt đi."

Harry kiểm tra lại để đảm bảo là cái lồng của con Hedwig đã cột chắc chắn trên nắp cái rương, rồi nó đẩy xe chạy thẳng tới cái hàng rào. Flora thì kiểm tra lại mấy cái vali nặng trịch của mình. Cả ba đều cong lưng trên cái cần tay của chiếc xe đẩy và nhắm vào giữa cái hàng rào, chuẩn bị tăng tốc độ. Cách cái hàng rào chừng một thước, ba đứa ùa chạy và... RẦM!!!!

Cái rương của Ron lăn đùng xuống đất, còn Harry và Flora thì té lăn quay.

Cả ba chiếc xe đẩy tay của tụi nó tông vào hàng rào một cái rầm và dội ngược lại; cái rương của Ron lăn đùng xuống đất, còn Harry thì té lăn quay. Cái lồng con Hedwig nảy tưng tưng trên sàn nhà ga sạch bóng, con Hedwig vừa quay tròn trong lồng vừa kêu la thảm thiết. Mọi người chung quanh đều đứng lại dòm, một ông bảo vệ đứng gần đó quát "Mắt mũi tụi bây để đâu hả?"

Harry ôm bộ xương sườn của mình đứng lên, hổn hển đáp "Tụi cháu lạc tay... đẩy xe ạ."

Ron chạy đi lượm lại cái lồng con Hedwig, con cú gây ấn tượng đặc biệt đến nỗi những người đứng chung quanh bắt đầu xầm xì về việc ngược đãi thú vật.

Harry rít lên tức tối "Tại sao tụi mình không chui qua được?"

"Mình đâu biết..." Ron tức giận nhìn quanh. Hàng chục người tò mò vẫn còn đứng ngó tụi nó. Ron nói nhỏ "Tụi mình trễ chuyến tàu mất. Mình không biết tại sao cánh cổng lại tự nhiên đóng kín như vậy."

Flora ngước nhìn cái đồng hồ to tướng với cảm giác quặn thắt trong bao tử. Còn mười giây... chín giây...

Ron bàng hoàng nói "Nó chạy rồi. Chuyến tàu chạy mất rồi. Biết làm sao đây nếu cha mẹ không kịp quay ra với tụi mình? Cậu có đồng xu Muggle nào không?"

Harry cười khan "Nếu cha tôi hay chú Padfoot... hay chú Moony đi cùng thì may ra còn có."

"Tụi mình sẽ làm gì đây? Mình không biết chừng nào cha mẹ mới quay lại đón tụi mình."

Ba đứa nhìn quanh. Thiên hạ vẫn còn ngó tụi nó, chủ yếu là tại vì con Hedwig cứ ca cẩm mãi.

Flora nhìn Harry mà nói về cái suy nghĩ điên rồ vừa nảy ra trong đầu mình "Hay là...

Harry như hiểu ý liền nói "Tôi thấy tốt nhất là mình ra đợi ngoài xe hơi. Đứng đây chỉ tổ gây thêm sự chú ý tò..." ý tưởng này không tồi nhưng cũng không hoàn đúng ý Flora

Bỗng một tia sáng nhá lên trong mắt Ron "Harry! Chiếc xe hơi!"

"Thì sao?"

"Tụi mình có thể lái xe hơi bay tới Hogwarts!" Flora đáp

"Nhưng tôi tưởng..."

"Tụi mình kẹt quá, đúng không? Và tụi mình phải đến trường, đúng không? Và ngay cả phù thủy vị thành niên cũng được phép xài phép thuật trong trường hợp thật sự khẩn cấp, như ghi trong điều thứ mười chín hay thứ mấy đó của bộ luật Giới hạn cái khỉ gì đó..."

"Nhưng cậu biết lái nó bay không?"

"Chuyện nhỏ." Ron vừa nói vừa xoay cái xe đẩy tay về phía cửa ra. "Thôi, tụi mình đi nào. Nếu đi gấp thì có thể đuổi kịp chuyến tàu Tốc hành Hogwarts."

Thế là chúng diễu hành qua mặt đám đông những Muggle tò mò, ra khỏi nhà ga và trở lại bên lề đường nơi chiếc xe hơi Ford Anglia cũ kỹ đang đậu.

Ron mở khóa cái thùng xe sâu hoắm bằng cách gõ đầu đũa phép lên đó liên tiếp mấy cái. Hai đứa hì hục chất rương hòm trở vào xe, đặt Hedwig ngồi ở băng ghế sau, còn tụi nó thì lên ghế trước.

Ron bảo "Ngó coi có ai đang nhìn mình không?"

Ron nổ máy xe bằng cách gõ cây đũa phép một cái nữa. Harry thò đầu qua cửa sổ xe cộ chạy rần rần trên con đường chính phía trước, nhưng con đường chiếc xe đậu thì vắng hoe.

Ron nói "Ổn rồi."

"Mình thì không..." Flora nói khi cố gắng nhắm tịt mắt ở hàng ghế sau

Ron nhấn cái nút bạc nhỏ xíu trên bảng đồng hồ. Chiếc xe hai đứa ngồi bỗng biến mất vaà tụi nó cũng biến theo luôn. Harry vẫn có thể cảm thấy cái ghế đang rung lên bên dưới, nghe tiếng động cơ xe nổ, vẫn còn cảm nhận được hai tay mình đang để trên đầu gối, và cặp mắt kiếng còn cỡi trên mũi, nhưng dường như toàn thân nó thu lại còn có hai nhãn cầu, trôi lêu bêu cách mặt đất chừng một hai thước, phía trên con đường xấu xí đậu đầy xe hơi.

Bên phải của Harry vang lên tiếng của Ron "Lên đường!"

Thế là mặt đất và những tòa nhà bụi bặm ở cả hai bên đều tuột xuống, mất hút trong tầm nhìn khi chiếc xe vọt lên cao; chỉ trong tầm nhìn khi chiếc xe vọt lên cao; chỉ trong vài giây, cả cái thành phố Luân Đôn lộng lẫy và mù mịt đã nằm lại phía dưới hai đứa.

Rồi có một tiếng nổ bụp, và chiếc xe cùng với Harry và Ron lại hiện nguyên hình. "Ủa, nó bị hư sao vầy nè..."

Ron thọc mạch vô cái Máy khởi động Tàng hình, kêu lên. Cả hai đấm thùp thụp lên cái máy. Chiếc xe bèn biến mất. Rồi sau đó lại hiện ra.

Ron gào lên "Nắm cho chặt!"

"Ôi Chúa ơi." Flora kêu lên, tiếng nghe như sắp khóc bởi giờ cô phải ngồi thẳng dậy mà nắm chặt vô ghế đằng trước, tuy đã không nhắm mắt nữa nhưng mặt cô tái xanh lại

Ron đạp mạnh chân lên cái máy gia tốc; chiếc xe phóng thẳng vô một đám mây xốp và thấp, mọi thứ lập tức trở nên mờ mịt đầy sương khói.

Flora chớp mắt nhìn khối mây dày đặc đang vây chặt tụi nó ở mọi phía.

Harry hỏi "Rồi sao nữa đây?"

Ron đáp "Tụi mình cần phải tìm cho ra chuyến tàu Tốc hành Hogwarts để biết hướng nào mà bay."

"Hạ xuống đi... Mau lên..."

Chiếc xe lại rớt xuống khỏi những đám mây, hai đứa này xoay qua xoay lại trên ghế ngồi, đảo mắt về hướng mặt đất mà tìm kiếm.

Harry reo "Tôi thấy nó rồi! Ở ngay đằng trước... Đó...!"

Bên dưới, chuyến tàu Tốc hành Hogwarts tạo thành một sọc dài, trông như một con rắn màu tía.

Kiểm tra la bàn trên bảng đồng hồ, Ron nói "Đúng hướng bắc. Được rồi, chúng ta chỉ cần kiểm tra mỗi nửa giờ một lần, hay cỡ đó. Nắm chặt nha..."

Và chúng lại phóng vọt lên mấy tầng mây. Một phút sau, chúng nhô ra vùng ánh sáng chói chang.

Một thế giới khác hẳn. Bánh xe bay là đà trên biển mây bồng bềnh, bầu trời tươi sáng, xanh thăm thẳm bất tận dưới một mặt trời chói lòa.

Ron nói "Bây giờ tụi mình chỉ còn lo gặp mấy chiếc máy bay thôi."

Hai đứa nhìn nhau và phá ra cười; cười mất một hồi lâu, không thể ngừng được. Nhưng Flora thì không cười nổi, mặt cô mếu máo như sắp khóc tới nơi.

Harry nói như thể ba đứa nó đã lao vào một giấc mơ thần thoại. Và cậu ta chắc nịch đây mới đúng là cách du hành duy nhất, bay qua những cuộn mây xoáy, những ụ mây tuyết. Trong một chiếc xe hơi đầy ắp ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, lại có một bịch kẹo ngon để sẵn trong cái hộc đựng bao tay. Đã nhất là cái viễn cảnh được thấy bộ mặt đầy ganh tỵ của Fred và George khi tụi nó đáp xuống nhẹ nhàng và ngoạn mục trên bãi cỏ mượt mà trước lâu đài Hogwarts.

Harry và Ron thường xuyên kiểm tra đường bay theo hướng tàu Tốc hành Hogwarts chạy càng lúc càng xa lên hướng bắc. Mỗi lần lặn xuống dưới những đám mây, chúng lại thấy một quang cảnh khác hiện ra bên dưới. Thành phố Luân Đôn đã bị bỏ lại đằng sau chúng xa lắm rồi. Thay vào phố xá là những thửa ruộng màu xanh ngăn nắp, rồi đến những cánh đồng hoang bao la màu tía nhạt, rồi lại xuất hiện một thành phố lớn sống động với những chiếc xe chạy nối nhau như những con kiến đủ màu, rồi đến làng mạc với những nóc nhà thờ nhỏ xíu.

Tuy nhiên, sau mấy giờ đồng hồ liền tiếp theo không có biến cố gì xảy ra thêm, Harry phải nhìn nhận là niềm vui của tụi nó có hơi bị mòn đi. Kẹo chỉ làm chúng khát nước khủng khiếp, mà chúng thì chẳng có gì để uống cả. Harry và Ron đã bắt đầu cởi áo ấm ra.

Bây giờ hai chàng trai đã thôi để ý hình dạng kỳ thú của những đám mây, và bắt đầu nghĩ đến chuyến tàu tốc hành đang chạy bên dưới với một nỗi ước ao. Ở dưới đó người ta có thể mua nước ép trái bí có đá lạnh của một mụ phù thủy đẩy xe bán dạo qua các toa tàu. Tại sao lúc nãy chúng lại không thể nào vô được sân ga số Chín ba phần tư nhỉ?

Lại nhiều giờ nữa trôi qua, rồi giọng Ron cất lên ồ ồ "Đâu có xa dữ vậy ta?"

Mặt trời bắt đầu lặn xuống tấm thảm mây, loang trên đó cái màu hồng thẫm. Ron hỏi Harry "Chuẩn bị xuống để ngó chuyến tàu một cái nữa hén?"

Tàu vẫn còn ngay bên dưới chúng, đang chạy ngoăn ngoèo qua một vùng núi đầy tuyết phủ. Dưới vòm mây, bầu trời coi bộ tốt hơn phía trên cao.

Ron đạp chân ga, cho xe vọt trở lên, nhưng vừa mới nhấn ga thì chiếc xe bắt đầu rên rỉ.

Harry và Ron cùng đưa mắt nhìn nhau lo lắng.

Ron nói "Có lẽ nó mệt rồi. Từ trước tới giờ nó đâu có bay xa như vầy..."

Và cả hai làm bộ như không nghe thấy tiếng rền rĩ của chiếc xe ngày một lớn, trong khi bầu trời mỗi lúc một tối thêm. Các vì sao bắt đầu nhấp nháy trên nền trời đen thẫm. Harry lại mặc áo ấm vào, cố làm như không để ý tới cái thanh gạt trên tấm kính chắn gió, đang phe phẩy một cách yếu ớt như muốn phản đối.

Ron nói, có vẻ với chiếc xe hơn là với Harry "Còn không xa đâu. Sắp tới rồi mà." rồi Ron bồn chồn vỗ vỗ lên tấm bảng đồng hồ.

Một lát sau, khi lặn xuống qua những đám mây một lần nữa, chúng đã phải đảo mắt cố nhìn xuyên bóng tối và xoay ngang xoay ngửa để tìm cho ra một cảnh trí quen thuộc dưới mặt đất. Harry hét lên làm Ron và Flora... cả con Hedwig giật cả mình "Kìa! Ngay đằng trước đó!"

In bóng trên đường chân trời tối đen, và nhô cao trên những mỏm đá ven hồ, là những tháp canh và ký túc xá của lâu đài Hogwarts đang đứng sừng sững. Nhưng chiếc xe tới lúc này lại giở chứng, nó vùng vằng giảm tốc độ.

Ron vỗ về cái bánh lái, nói bằng giọng tán tỉnh phỉnh phờ "Cố lên nào. Gần tới rồi, cố lên..."

Cỗ máy xe rên rĩ. Những tia hơi nước đang phụt ra từ bên dưới mui xe. Harry phải cố bíu chặt hai cạnh ghế khi tụi nó bay về phía hồ.

Chiếc xe bây giờ chao đảo một cách khó chịu. Liếc ra ngoài cửa sổ, Harry thấy mặt nước hồ phẳng lặng như gương và đen thui, có lẽ cách chừng một dặm bên dưới. Mấy khớp ngón tay của Ron đã trắng bệch trên tay lái của cái xe hơi. Chiếc xe lại chao đảo nữa.

Ron lầm bầm "Cố lên nào!"

Tụi nó đang bay trên mặt hồ. Tòa lâu đài ở ngay trước mặt. Ron rút chân lại.

Có tiếng lạch cạch, rồi tiếng xèo xèo, cuối cùng cỗ máy hoàn toàn chết lặng. Ron thốt lên trong cõi lặng thinh "Thôi rồi."

Mũi xe chúc xuống, tụi nó rơi, càng lúc càng nhanh, cắm đầu thẳng vào những bức tường đá vững chắc của lâu đài Hogwarts.

"ĐĐĐƯỪNG!!!!!!"

Ron gào to, vặn mình xoay hết cỡ cái bánh lái; chiếc xe né được bức tường trong gang tấc, hướng vào cái vòm cổng lớn, bay vút bên trên căn nhà kính dành để trồng cây tối thui, rồi đến vườn rau cải, và rồi những bãi cỏ đen như mun, nhưng không làm sao bay cao lên được nữa.

Ron bèn buông lỏng hoàn toàn tay lái, rút cây đũa phép ra khỏi túi "NGỪNG LẠI! ĐỨNG LẠI!"

Nó hét toáng lên, đập mạnh cây đũa phép xuống tấm bảng đồng hồ và tấm kính chắn gió, nhưng chiếc xe cứ cắm đầu rớt thẳng xuống như hòn chì. Mặt đất như bay ngược lại, đâm về phía chúng...

"COI CHỪNG CÁI CÂY ĐÓ!" Harry chồm qua ghị tay lái và hét vang.

Nhưng đã quá muộn...

Chiếc xe đâm sầm vào một cây cổ thụ, gây một tiếng động khủng khiếp của kim loại... RRRẦM!!!!

Chiếc xe đâm sầm vào một thân cây cổ thụ, gây một tiếng động khủng khiếp của kim loại và gỗ mộc va chạm nhau dữ dội, rồi đổ nhào xuống đất như bị một cú đấm đo ván. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn từ cái mui xe bẹp dúm bẹp dó; con Hedwig rít lên trong kinh hoàng; đầu Harry đụng vào tấm kính chắn gió, u lên một cục bự bằng trái banh chơi gôn; và bên phải là Ron thốt lên một tiếng rên nhỏ chán chường. Flora thì thảm hơn, đụng trần xe và cả cái kính chắn gió khiến hai mắt cô như sắp trực trào nước mắt đến nơi.

Harry tức tối hỏi "Hai cậu có sao không?"

Ron đáp bằng giọng run run "Cây đũa phép của mình... Ngó coi cây đũa phép của mình nè..."

Cây đũa đã gãy lặt lìa, gần như thành hai khúc; đầu đũa đung đưa yếu ớt, chỉ còn dính với thân đũa một tẹo mà thôi.

Đúng lúc ấy, có cái gì đó tông vào chiếc xe hơi với sức mạnh của một con bò đực đang tấn công, hất nó ngã chúi vô Ron, rồi một cú quật khác lên mui xe, với sức mạnh tương tự.

"Chuyện gì vậy?"

Ron há hốc mòm ngó trừng trừng qua tấm kính chắn gió, Harry thì nhìn quanh, vừa kịp nhìn thấy một cành cây mập bự như một con trăn đang quật xuống tụi nó. Cái cây bị chiếc xe tông nhầm đang trả đũa. Thân nó cong xuống gần như gấp đôi và những cành nhánh gầm ghè của nó đang đập túi bụi lên cùng khắp chiếc xe, bất kỳ chỗ nào mà chúng có thể vói tới.

"Á!"

Ron kêu lên khi một cành cây to uốn éo có mấu thụi một đấm làm lõm một mảng lớn trên cửa xe; tấm kính chắn gió bây giờ đang run lên dưới những cú đấm dồn dập của mấy cành cây khúc khuỷa, và một nhánh cây to đáng mặt dùng để công phá pháo đài dộng ình ình một cách giận dữ lên cái mui xe đang co rúm lại.

Ron hét to "Chạy thôi!"

"NHẢY!" Flora nói rồi lập tức nhảy xuống khỏi xe từ trên cây, lăn mấy vòng trên bãi cỏ cùng cái đầu ong ong, mặt mày thì tím tái nhưng Harry và Ron vẫn chưa thoát được

Bỗng chiếc xe vọt ngược ra sau; cái cây quỷ vẫn còn cố tìm cách đánh vói theo tụi nó; có thể nghe tiếng rễ cây kêu cọt kẹt như thể sắp tự nhổ bật mình lên, rượt đuổi theo khi chiếc xe vọt gấp khỏi tầm vói của cái cây.

Ron hổn hển "Thôi xong rồi. Giỏi lắm, xe."

Tuy nhiên cái xe đã chịu hết xiết rồi. Hai tiếng canh cách chát chúa vang lên, cánh cửa bung ra và Harry cảm thấy cái ghế của nó lật nghiêng ra ngoài. Chiếc xe cũng đang tống cả hành lý của chúng ra khỏi thùng xe. Chiếc lồng Hedwig bay vèo trong không trung rồi bật mở; con Hedwig tung bay ra khỏi lồng, kêu ré vì giận dữ và bay gấp về phía lâu đài mà không thèm ném lại phía sau tới một cái nhìn. Còn chiếc xe, sứt mẻ, trầy trụa, và giận bốc hơi, chạy đùng đùng vào bóng đêm, đèn chiếu hậu lóe lên một cách căm phẫn.

Ron gào theo sau xe, tay vung vẩy cây đũa phép gãy lặt lìa "Quay lại! Không cha sẽ cạo đầu tôi!"

Nhưng chiếc xe đã biến mất tăm với một cái khịt mũi phát ra từ ống xả khói.

Ron cúi xuống lượm con Scabbers lên, rầu rĩ nói "Mày có tin nổi vào vận may của tụi mình không? Trong tất cả lũ cây cối mà tụi mình có thể tông nhầm, mình lại tông đúng ngay cái cây quỉ biết trả đũa."

Ron liếc qua vai ngó lại cái cây cổ thụ quỷ yêu ấy, nó vẫn còn đang quật đập những cành nhánh đầy dọa dẫm.

Harry mệt mỏi nói "Thôi, đi! Tụi mình về trường thôi..."

Harry nói rồi lại đỡ Flora dậy, hai chàng trai biết rõ cô đã sợ tới độ không thốt được thêm lời nào ngoài từ 'chạy' lúc nãy.

Tê cứng, lạnh cóng, và trầy trụa, ba đứa nắm quai mấy cái rương mà kéo lê trên mặt cỏ dốc về phía cánh cổng vĩ đại bằng gỗ sồi.

"Mình chắc là bữa tiệc đã bắt đầu rồi." Ron thả cái rương của cậu xuống chân bậc thềm của tiền sảnh, lặng lẽ băng qua hành lang để nhìn vào khung cửa sổ sáng đèn. "Lại đây coi nè, đang buổi lễ phân loại."

Harry và Flora vội chạy tới, cùng với Ron thò đầu vào Đại Sảnh đường.

Vô số nến bay lơ lửng giữa không trung phía trên bốn dãy bàn dài khiến cho những cái dĩa và cốc bằng vàng lóng la lóng lánh. Trên cao, cái trần nhà đã được phù phép nên luôn phải chiếu bầu trời bên ngoài lấp lánh muôn ngàn vì sao.

Giữa rừng nón Hogwarts chóp nhọn màu đen, Flora nhìn thấy mấy cô cậu học sinh mới toanh của năm thứ nhất. Chúng đang đứng thành hàng dài trong sảnh đường với vẻ khiếp sợ. Ginny cũng có trong đám đó, rất dễ nhận ra nhờ mái tóc đỏ hoe của nhà Weasley. Vừa lúc đó, giáo sư McGonagall, bà phù thủy đeo kính với búi tóc cao, đặt cái nón phân loại Hogwarts lừng danh trên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net