Chương 18: Thư Sấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ba thậm chí không dám đưa mắt nhìn nhau, chỉ riu ríu đi theo thầy Snape bước vào hành lang sảnh đường rộng lớn, vang vang, và được thắp sáng bằng những ngọn đuốc bập bùng. Mùi đồ ăn ngào ngạt thơm tho bay ra từ Đại Sảnh đường. Nhưng thầy Snape không đưa chúng vào nơi ấm áp sáng sủa ấy, mà dắt chúng đi xuống một cầu thang đá hẹp té dẫn xuống những căn hầm.

Thầy mở một cánh cửa ở lưng chừng hành lang lạnh lẽo và chỉ vào "Vô đó!"

Ba đứa bước vào văn phòng của thầy Snape, rùng mình ớn lạnh. Những bức tường âm u trong phòng kê đầy những cái kệ đựng mấy hũ thủy tinh bự, đựng tất cả những thứ gì có thể làm ớn da gà, mà lúc này Flora không còn hứng thú nào để muốn biết tên chúng. Lò sưởi trống rỗng và lạnh ngắt.

Thầy Snape đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn hai đứa trẻ. Thầy nói nhẹ nhàng "Vậy ra tàu sắt không xứng đáng cho Harry Potter lừng lẫy và hai đứa bạn nối khố trung thành Weasley dùng để đi đến trường à? Muốn tới trường một cách rình rang chấn động hả?"

"Thưa thầy, chỉ tại cái hàng rào ở nhà ga Ngã Tư Vua, nó..."

Thầy Snape lạnh lùng "Im! Tụi bây đã làm gì với chiếc xe?"

Ron nuốt nghẹn. Đây không phải là lần đầu tiên thầy Snape tạo cho Flora cái ấn tượng là thầy có thể đọc được ý nghĩ trong đầu người ta. Nhưng chỉ một chút xíu, khi thầy mở tờ Tiên tri Buổi chiều, số ra ngày hôm nay, là Flora lập tức vỡ lẽ.

Đưa chúng đọc cái tít tổ chảng ngay trang nhất XE FORD ANGLIA BAY LÀM HOẢNG VÍA DÂN MUGGLE, thầy nói rít qua kẽ răng "Tụi bây đã bị người ta nhìn thấy." Thầy đọc to "Hai Muggle ở Luân Đôn khẳng định là họ đã nhìn thấy chiếc xe hơi cũa bay qua tháp Bưu điện. Vào buổi trưa ở Norfolk, bà Hetty Bayliss, trong khi phơi quần áo... Ông Angus Fleet, ở Peebles, đã báo cảnh sát... Tổng cộng tất cả khoảng sáu hay bảy Muggle. Ta tưởng cha của trò làm việc ở SỞ DÙNG SAI CHẾ PHẨM MUGLE chứ?"

Thầy đưa mắt nhìn Ron và Flora với mỉm một nụ cười còn kinh khủng hơn nụ cười lúc nãy.

"Ôi chà, chà... chính con trai của ông ấy đấy... Khi xem xét công viên, ta nhận thấy cây Liễu Roi rất quý giá đã bị gây thương tổn đáng kể."

Ron buột miệng nói "Cái cây đó làm tụi con bị thương nhiều hơn là tụi con..."

"Im!" thầy Snape lại nạt. "Thật không may là các trò không phải là học sinh nhà ta chủ nhiệm, nên quyết định đuổi các trò không nằm trong tay ta. Ta sẽ đi tìm người có thầm quyền thực thi cái quyền lực thú vị đó. Các trò cứ chờ ở đây."

Flora, Harry và Ron trợn mắt nhìn nhau, mặt mày trắng bệch. Bây giờ Flora hết cảm thấy sợ rồi. Lúc này cô cảm thấy cực kỳ khổ sở, cố không nhìn vào một vật gì đó, to và dẹt, đang lơ lửng trong cái chất lỏng màu xanh lá cây, đặt trên cái kệ đằng sau bàn làm việc của thầy Snape.

Nếu mà thầy Snape đi tìm giáo sư McGonagall, chủ nhiệm nhà Gryffindor, thì số phận của chúng có lẽ cũng chẳng khá hơn chút nào. Cô McGonagall có lẽ công bằng hơn thầy Snape, nhưng cô cũng cực kỳ nghiêm khắc.

Mười phút sau, thầy Snape trở lại, và dĩ nhiên là có giáo sư McGonagall đi cùng. Flora từng thấy giáo sư McGonagall tức giận nhiều lần, nhưng hoặc là cô không nhớ nổi đã có lần nào bà mím môi chặt như thế, hoặc là cô chưa từng bao giờ thấy bà tức giận đến thế. Vừa bước vào phòng là bà giơ cây đũa phép lên; cả Flora, Harry và Ron đều co rúm người, nhưng bà chỉ chĩa đầu đũa vào lò sưởi trống lạnh và lập tức ngọn lửa bùng lên.

Bà bảo "Ngồi xuống."

Ba đứa nhỏ bèn ngồi xuống ghế cạnh lò sưởi.

Cặp kiếng của giáo sư McGonagall lóe lên một cách đáng ngại. Bà nói "Giải thích coi."

Ron kể ngay câu chuyện, bắt đầu từ cái hàng rào ở nhà ga Ngã Tư Vua không chịu cho chúng vô sân ga số Chín ba phần tư.

"... thành ra, thưa giáo sư, tụi con không có lựa chọn nào khác, tụi con không thể lên tàu được."

Giáo sư McGonagall lạnh lùng nhìn Harry "Tại sao con không gởi cú báo cho ta hay? Cô biết là con có một con cú mà?"

Harry há hốc miệng nhìn giáo sư McGonagall.

Bây giờ bà nói ra điều đó, thì cả ba mới thấy chuyện đó hiển nhiên là phải làm ngay từ đầu.

Harry đáp "Con... con không nghĩ đến..."

Giáo sư McGonagall nói "Vậy là rõ rồi."

Có tiếng gõ cửa văn phòng thầy Snape. Bây giờ trông thầy có vẻ vui lên rồi, thầy ra mở cửa. Đứng ngay khung cửa chính là vị hiệu trưởng, giáo sư Dumbledore.

Toàn thân Flora tê cứng. Nét mặt cụ Dumbledore trông nghiêm trọng một cách bất thường. Cụ cúi cái mũi khoằm xuống nhìn chăm chăm bọn trẻ. Im lặng một lúc lâu.

Rồi cụ Dumbledore nói "Hãy giải thích tại sao con làm như vậy?"

Giá mà cụ quát lên thì có lẽ Flora còn thấy dễ chịu hơn. Không biết vì sao, cô không thể nhìn vào mắt cụ Dumbledore, mà lại cúi gằm, cả Harry lẫn Ron cũng vậy. Harry kể cho cụ Dumbledore mọi thứ, ngoại trừ chuyện ông Weasley phù phép chiếc xe hơi, khiến cho người nghe tưởng như chính ba đứa đã ngẫu nhiên kiếm ra chiếc xe bay đậu bên ngoài nhà ga vậy.

Cô biết cụ Dumbledore sẽ thấy ngay sự lắt léo này, nhưng cụ không hỏi thêm câu nào về chiếc xe hơi cả. Khi Harry kể xong, cụ chỉ tiếp tục chăm chú nhìn ba đứa trẻ qua cặp kính nửa vành trăng của cụ.

Ron nói với một giọng nghe không có chút hy vọng nào hết "Chúng con xin phép đi thu dọn đồ đạc."

Giáo sư McGonagall quát "Con nói gì hả Weasley?"

"Dạ, chứ không phải các thầy cô đuổi chúng con à?"

Cả ba đưa mắt nhìn cụ Dumbledore. Cụ nói "Chưa phải vào ngày hôm nay, cậu Weasley ạ. Nhưng ta phải nhấn mạnh với cả ba trò về tầm nghiêm trọng của việc ba trò đã làm. Tối nay ta sẽ viết thư báo cho gia đình ba trò biết. Ta cũng phải cảnh cáo các trò rằng nếu các trò làm chuyện này lẫn nữa, ta sẽ không có cách nào khác hơn đuổi học các trò."

Vẻ mặt thầy Snape ỉu xìu như thể sắp đi ăn tiệc Giáng Sinh thì buổi tiệc bị hủy.

Thầy tằng hắng lấy giọng "Giáo sư Dumbledore, những đứa trẻ này đã coi thường Đạo luật Giới hạn Pháp thuật Vị thành niên, gây tổn hại nghiêm trọng cho một cây cổ thụ quý. Chắc chắn hành động thuộc loại này..."

Cụ Dumbledore điềm tĩnh nói "Chính giáo sư McGonagall là người ra quyết định xử phạt hai đứa trẻ này, thầy Snape ạ. Chúng là học sinh do cô ấy chủ nhiệm và do đó trách nhiệm đó thuộc về cô ấy." Cụ quay về phía giáo sư McGonagall. "Tôi phải quay lại bữa tiệc, cô McGonagall, tôi phải thông báo vài điều cầu lưu ý. Đi nào, thầy Snape, có một cái bánh nướng coi bộ ngon lành lắm, tôi muốn nếm thử..."

Thầy Snape quẳng cho ba đứa một cái nhìn thâm độc hết sức rồi mới chịu bước theo cụ Dumbledore ra khỏi văn phòng, để lại bốn cô trò giáo sư McGonagall với nhau. Giáo sư McGonagall vẫn còn nhìn chằm chằm ba đứa học trò như một con ó đang cơn thịnh nộ.

"Tốt nhất là tới bệnh thất đi, Weasley, trò bị chảy máu rồi."

Ron vội đưa ống tay áo lên quẹt vết máu trên cái môi tét của cậu ấy, nói vội vã "Không sao đâu. Thưa cô, con muốn đi coi em con được phân loại..."

Giáo sư nói "Lễ phân loại xong rồi. Em của con cũng vô nhà Gryffindor."

Ron reo mừng "Ôi, hay quá!"

"Mình đã nói rồi mà. Mình nhìn thấy em ấy mặc đồng phục có huy hiệu nhà." Flora bổ sung

Giáo sư McGonagall đanh giọng lại "Còn về phần nhà Gryffindor..."

Nhưng Harry hớt lời "Thưa cô, khi chúng con lái chiếc xe bay thì niên học chưa ắt đầu, cho nên... cho nên đâu thể nào trừ điểm nhà Gryffindor về chuyện đó, phải không cô?"

Nói xong, cả ba lo lắng nhìn giáo sư McGonagall chờ đợi.

Giáo sư trừng mắt ngó Harry có vẻ dữ tợn, nhưng nó tin là môi bà mím lại để kềm giữ một nụ cười. Dù sao thì môi bà khi mím như vậy cũng không còn chặt lắm.

Bà nói "Cô sẽ không trừ điểm nhà Gryffindor."

Cõi lòng của cả ba nhẹ hẳn.

"Nhưng cả ba đứa bây sẽ bị phạt cấm túc."

Như vậy vẫn còn tốt hơn nhiều so với điều chúng lo sợ. Về chuyện cụ Dumbledore viết thư méc chú James thì cô nghĩ cũng không sao đâu. Cô tin chắc mấy chú ấy còn hứng thú đòi đám nhóc kể lại mọi thứ. Lo là lo cha Arthur và mẹ Molly nè, không biết mẹ Molly sẽ nghĩ gì về cô nữa.

Giáo sư lại giơ cây đũa phép lên chỉa vào bàn giấy của thầy Snape. Lập tức hiện ra một dĩa tổ nái những bánh mì kẹp thịt, ba cái cốc bạc, một vại nước trái bí ướp lạnh.

Bà nói "Các con ăn ở đây rồi đi ngay về phòng ngủ."

Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng giáo sư McGonagall là Ron huýt sáo một cái thiệt sướng. Cậu ta chộp cái bánh mì kẹp thịt "Mình tin chắc mình đã thoát rồi."

Harry cũng cầm một miếng mà ngoạm "Mình cũng nghĩ vậy."

"Harry thì đúng là vậy. Nhưng còn chúng ta Ron à, đừng quên cha mẹ chúng ta đó chứ."

Lúc này mặt Ron ngẩn ra nhưng rồi làm như mặc kệ để mai tính. Giờ lấp đầy cái bụng trước.

Đầy một miệng nào thịt băm với thịt gà, Ron lúng túng hỏi "Cậu có thể tin nổi cái số con rệp của tụi mình không? Anh Fred với anh George đã lái cái xe bay ít nhất năm hay sáu lần, mà có Muggle nào nhìn thấy đâu?" Ron tạm ngừng nói để nuốt và cắn thêm một miếng bự "Mà tại sao tụi mình không qua được cái hàng rào đó hén?"

"Tại vì có lớp bảo vệ đó. Tuy mình ngán môn lịch sử pháp thuật là thật nhưng mình có tìm hiểu sơ qua về thời trường mới thành lập. Với trong kho chứa đồ nhà Gryffindor có một tập báo khá dày... người viết là Quý cô đen. Cũng nhiều thông tin thú vị lắm." Flora nói

"...Dù sao thì từ bây giờ trở đi tụi mình cũng nên cẩn thận." Harry tợp một hớp lớn nước trái bí, vẻ còn thèm thuồng "Ước gì tụi mình được dự tiệc..."

"Cô không muốn tụi mình chườn mặt ra. Để khỏi làm cho người ta tưởng là chuyện đến trường bằng xe hơi bay là hay ho lắm."

Khi đã nốc no nê bánh mì kẹp thịt (cái dĩa cứ tự đầy lên khi tụi nó lấy vơi bánh đi), tụi nó đứng dậy, lần theo lối đi quen thuộc mà trở về tháp Gryffindor. Tòa lâu đài yên tĩnh; dường như bữa tiệc đã xong rồi. Ba đứa đi ngang qua những bức chân dung rì rầm trò chuyện và những bộ áo giáp sắt kêu cót két, rồi trèo lên mấy cầu thang đá chênh vênh, cuối cùng thì đến hành lang nơi có cảnh cửa bí mật để vào ký túc xá Gryffindor. Cánh cửa ấy ẩn phía sau bức chân dung một bà béo mặc áo đầm lụa màu hồng.

Khi chúng đến gần, Bà Béo hỏi "Mật khẩu?"

Cả ba ú ớ. Tụi nó chưa được biết mật khẩu của niên học mới, vì chưa gặp Huynh trưởng của nhà Gryffindor. Nhưng ngay lúc đó vị cứu tinh xuất hiện. Ba đứa nghe tiếng bước chân vội vã đằng sau, bèn quay lại và thấy Hermione đang lao về phía chúng.

"Các cậu đây rồi! Nãy giờ ba cậu ở đâu vậy? Chuyện đồn đại khôi hài hết sức có người nói ba cậu đã bị đuổi vì đã tông xe hơi bay."

Harry trấn an cô bé "Không sao, tụi này chưa bị đuổi."

Giọng Hermione thốt lên, nghe trang trọng không thua giọng giáo sư McGonagall "Ba cậu dám nói với tôi là hai cậu bay tới đây đó hả?"

Ron sốt ruột "Cho qua bài giảng đạo đi, nói cho tụi này biết mật khẩu mới nào."

Hermione nóng nảy "Là "gà tây", nhưng đó không phải là..."

Nhưng cô bé chưa kịp nói hết câu thì bức chân dung Bà Béo đã xịch qua một bên để lộ lối vào phòng sinh hoạt chung. Một tràng pháo tay đột ngột vang lên. Có vẻ như toàn thể cư dân nhà Gryffindor đều còn thức và cùng đứng ngồi đầy trong phòng sinh hoạt, trên những cái ghế bành êm ái và những cái bàn bị mòn vẹt, để chờ đón ba đứa. Những cánh tay thò qua lỗ chân dung Bà Béo nhấc bổng Flora, Harry và Ron vào bên trong, để mặc Hermione tự bò qua lỗ mà vào theo bọn chúng.

Lee Jordan gào lên "Xuất sắc! Đầy ấn tượng! Một nhập đề tuyệt vời! Lái xe hơi bay đâm thẳng vô cây cổ thụ Liễu Roi, rồi đây người ta sẽ còn bàn tán chuyện này trong nhiều năm nữa..."

Nghe như thể cả ba vừa mới về tới đích trước tiên trong cuộc chạy đua đường trường.

Fred và George đẩy ba đứa nó ra đứng trước đám đông và cùng nói "Này, tại sao ba em không gọi để tụi anh cùng quay lại?"

Ron đỏ mặt tía tai, nhe răng cười lỏn lẻn, nhưng cô nhận thấy một người trông không có vẻ vui gì hết, đó là Huynh trưởng Percy nhô cái đầu cao qua đám học sinh năm thứ nhất đang háo hức, dường như anh đang cố gắng đến gần để bảo chúng giải tán ngay. Flora húc vô be sườn Ron và hất đầu về phía anh Percy. Ron hiểu ý liền.

Percy nói "Đi lên phòng ngủ đi các em khá mệt rồi."

Cả ba lập tức chen lối đi về phía đầu kia căn phòng, nơi có cánh cửa mở ra những cầu thang xoắn lên các phòng ngủ.

Tụi nó loay hoay mới len tới được đầu kia của căn phòng sinh hoạt chung, vẫn còn bị bạn bè vỗ vai vỗ lưng tán thưởng.

Cô bước vào căn phòng tròn thân quen, có năm cái cửa sổ hẹp và cao treo màn nhung đỏ. Hành lý của đã được đưa lên phòng và đặt cạnh chân giường.

Cánh cửa phòng ngủ chợt mở toang, và đám con gái ùa vào Parvati Patil, Hermione Granger và Ginny Weasley.

"Không thể tin được là cậu lại cả gan trèo lên chiếc xe đó." Hermione nói

"Nhưng cũng khá hay mà." Parvati nói thêm

Ginny lại chỉ thở dài "Không biết ngày mai mẹ sẽ nói sao đây."

"Lúc đi mình mới hối hận. Mà mình ngủ đây, hôm nay mình đã suýt ngất lên ngất xuống mấy lần rồi." Flora nói rồi lập tức thay quần áo rồi chui vào chăn mà chìm vào giấc ngủ

Từ bữa điểm tâm trong Đại Sảnh đường trở đi, mọi việc cứ tuột dốc không phanh. Những liễn cháo, những dĩa cá hồi, cả núi bánh mì nướng, những dĩa trứng và thịt muối được bày đầy trên bốn dãy bàn ăn dài của bốn ký túc xá đặt dưới cái trần nhà được ếm bùa (hôm nay nó mang một màu mây xám mờ mịt). Harry và Ron ngồi xuống dãy nhà của Gryffindor, bên cạnh Flora và Hermione. Cô bé để mở quyển Hành trình với Ma cà rồng, tựa gáy sách vào vại sữa.

Neville nói "Thư sắp tới rồi. Mình đang trông bà mình gởi tới những thứ mà mình đã bỏ quên."

Trông là có ngay, cô vừa mới bắt đầu ăn món cháo thì hàng trăm con cú ùa bay vô rần rần trên đầu bọn trẻ. Lũ cú lượn vòng vòng khắp sảnh đường, thả thư từ và bưu kin xuống đám trẻ đang huyên thuyên đấu láo. Một gói to lùm lùm rớt xuống đầu Neville, bật lên, và một giây sau, một vật to màu xám rớt tõm xuống vại sữa của Hermione, làm văng tung tóe vào bọn trẻ cả sữa lẫn lông.

"Errol!" Ron kêu lên. Cậu ta nắm chân con cú rách mướp kéo lên. Errol lăn đùng ra mặt bàn bất tỉnh, chỏng cẳng lên trời, mỏ ngậm một phong bì màu đỏ. Ron há hốc miệng "Ôi, không lẽ nào..."

Flora ôm hai tay vô mặt mà thốt lên "Ôi Chúa ơi!"

Hermione đưa đầu ngón tay khều nhẹ con Errol, bảo "Nó không sao, nó vẫn còn sống."

"Không phải chuyện đó... mà là cái đó!" Ron đang chỉ vào cái phong bì đỏ.

Harry hỏi "Có chuyện gì vậy?"

Ron thì thào yếu ớt "Mẹ... mẹ gửi cho mình một bức thư Sấm."

Neville cũng thì thầm sợ hãi "Thôi, mở nó ra vậy, Ron à. Nếu không mở thì còn tệ hơn nữa. Có lần bà mình gởi cho mình một cái, mình kệ xác nó và... thật là khủng khiếp!"

Harry hỏi thêm "Thư Sấm là cái gì?"

Nhưng tâm trí của Ron đã đặt hết vô lá thư, và ở một góc cái phong bì ấy đã bắt đầu xì khói.

Neville khẩn khoản "Mở ra đi. Vài phút thôi... rồi sẽ qua thôi..."

Ron thò bàn tay run rẩy, gỡ lá thư trong mỏ của Errol, mở thư ra.

Neville và Flora đút liền ngón tay vô lỗ tai mình. Một chuỗi âm thanh ầm ầm vang khắp sảnh đường, làm rúng động cái trần nhà, bụi bay lả tả "LẤY CẮP XE, NẾU CON CÓ BỊ ĐUỔI CỔ KHỎI TRƯỜNG THÌ MẸ CŨNG KHÔNG NGẠC NHIÊN, CON CỨ CHỜ ĐẾN KHI VỀ ĐÂY... CHẮC LÚC ĐÓ CON ĐÂU CÓ THÈM CHẦN CHỪ MỘT CHÚT NÀO ĐỂ NGHĨ XEM CHA MẸ TRẢI QUA NÔNG NỖI THẾ NÀO KHI THẤY CÁI XE BIẾN MẤT HẢ?"

Giọng gào của mẹ Molly, lớn hơn bình thường hàng trăm lần, khiến cho dĩa muỗng trên bàn khua rổn rảng theo, và được những bức tường đá dội lại nghe điếc cả tai. Mọi người trong phòng đều xoay quanh để tìm xem ai là kẻ nhận được thư Sấm. Ron thun người lún thật thấp trong cái ghế đến nỗi chỉ còn thấy mỗi cái trán đỏ như mồng gà của nó nhô lên.

"...LÁ THƯ CỦA CỤ DUMBLEDORE TỐI HÔM QUA, MẸ THẤY CHA CON CHẾT ĐI ĐƯỢC VÌ XẤU HỔ, CHA MẸ ĐÂU CÓ DẠY CON CƯ XỬ NHƯ VẬY CHỚ, CẢ CON, FLORA VÀ HARRY CÓ THỂ BỊ TAI NẠN CHẾT RỒI... GIẬN HẾT SỨC NÓI... CHA CỦA CON ĐANG BỊ CHẤT VẤN Ở SỞ LÀM, ĐÓ LÀ HOÀN TOÀN LÀ LỖI CỦA RON VÀ NẾU CON MÀ CÒN THÒ MỘT NGÓN CHÂN QUA KHỎI GIỚI HẠN THÌ MẸ SẼ LẬP TỨC NẮM ĐẦU CON LÔI VỀ NHÀ."

Một sự im lặng tuyệt đối. Cái phong bì đỏ đã rơi khỏi tay Ron, tự bùng cháy lên rồi cong quéo lại thành một mẩu tro tàn. Vài người phá ra cười, rồi từ từ, mấy chuyện bép xép tào lao lại rộ lên như thường lệ trong sảnh đường.

Hermione xếp cuốn Hành trình với Ma cà rồng lại, ngó xuống đỉnh đầu của Ron "Thiệt tình, mình không biết cậu muốn cái gì, nhưng mà cậu..."

"Đáng đời chứ gì? Khỏi cần nói." Ron quạu.

Flora đẩy dĩa cháo của mình ra. Bụng dạ cô đang cồn cào đầy mặc cảm tội lỗi. Cha Arthur đang bị chất vấn ở sở làm. Đó là cách cô đền đáp ông bà Weasley về tất cả những gì họ đã làm cho cô ư?

Nhưng cô cũng chẳng có thì giờ để dằn vặt lâu; giáo sư McGonagall đang đi dọc dãy bàn nhà Gryffindor để phát thời khóa biểu niên học mới. Flora nhận thời khóa biểu của mình và nhận thấy hai tiết đầu tiên tụi nó với học sinh nhà Hufflepuff là môn Thảo dược học.

Flora, Harry, Ron và Hermione cùng đi với nhau ra khỏi tòa lâu đài, băng qua vườn rau cải, để tới nhà lồng kính, nơi trồng các loài cây huyền bí. Cái thư Sấm coi vậy cũng làm được một điều hay. Hermione có vẻ cho rằng ba đứa nó bị trừng phạt như vậy là đủ rồi, nên lại tỏ ra thân mật như xưa.

Khi tụi nó đến gần nhà lồng kính thì thấy cả lớp đang đứng cả bên ngoài đợi giáo sư Sprout. Flora, Harry, Ron và Hermione vừa nhập vô đám đó thì bên kia bãi cỏ xuất hiện cô Sprout đang sải bước, với thầy Lockhart tháp tùng. Cánh tay của giáo sư Sprout đầy vết băng bó, và cô thấy cây Liễu Roi đứng xa xa đằng kia bây giờ cũng đang băng bó khắp cành, mặc cảm tội lỗi lại làm cô nhói đau.

Thầy Lockhart thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e màu ngọc lam. Giáo sư Sprout là một nữ phù thủy nhỏ tí và lùn bè bè, đội một cái nón vá víu trên mớ tóc bay phất phơ; áo quần và móng tay của bà lúc nào cũng dính đầy đất, dì Petunia mà có nhìn thấy chắc phải té xỉu. Tuy nhiên, thầy Lockhart thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e màu ngọc lam. Dưới cái nón, cũng màu ngọc lam viền vàng, được đội ngay ngắn một cách hoàn hảo, mái tóc vàng của thầy cũng sáng bóng lên.

Tươi cười với đám đông học sinh đang tụ tập, Gilderoy Lockhart nói to "Chào các em! Thầy vừa mới hướng dẫn giáo sư cách chăm sóc cây cổ thụ Liễu Roi cho đúng mực! Nhưng mà thầy chẳng muốn các con nghĩ là thầy giỏi môn Thảo dược học hơn cô ấy đâu nhé! Chẳng qua thầy tình cờ được gặp gỡ nhiều chủng loại thực vật độc đáo trong những chuyến đi của thầy."

Giáo sư Sprout trông bực bộ thấy rõ, chẳng giống chút nào bản tánh vui tươi của cô thường ngày. Cô bảo "Các trò, hôm nay nhà kính số ba."

Có tiếng rì rầm hứng thú. Từ trước giờ bọn trẻ chỉ mới được học trong nhà kính số một nhà kính số ba có những cây cỏ nguy hiểm và thú vị hơn rất nhiều. Giáo sư Sprout lấy một chiếc chìa khóa to tướng vẫn đeo ở thắt lưng để mở cửa. Flora hít phải một luồng hơi có mùi đất ẩm, phân bón trộn lẫn với mùi thơm nồng nặc của mấy đóa hoa khổng lồ, đóa nào đóa nấy bằng cái tán dù, thòng lủng lẳng dưới trần nhà.

Bỗng lão Lockhart túm lấy Harry mà nói "Harry! Thầy có đôi lời muốn nói với em... Giáo sư Sprout, trò Harry trễ vài phút chắc giáo sư không phiền lòng chứ?"

Trông vẻ mặt cau có của giáo sư Sprout thì đủ biết cô rất phiền lòng, nhưng thầy Lockhart vẫn đóng sập cánh cửa nhà kính ngay mặt cô ấy.

Giáo sư Sprout đang đứng đằng sau một cái băng dài kê trên giá đỡ đặt ở giữa nhà kính. Trên băng bày khoảng hai chục cặp mũ bịt tai đủ màu. Khi Harry đứng vào chỗ Ron và Flora thì giáo sư Sprout nói "Hôm nay chúng ta sẽ thay chậu cho cây Nhân sâm. Ai có thể nói cho cô biết những thuộc tính của Nhân sâm?"

Không ai tỏ ra ngạc nhiên khi thấy bàn tay của Hermione ở bên cạnh Ron giơ cao nhanh hơn hết thảy. "Nhân sâm hay còn gọi là Mandragora, là một dược thảo có tác dụng hồi sinh, hiệu lực mạnh."

Hermione đọc làu làu như thể nó đã nuốt cả cuốn sách giáo khoa vào trong bụng.

"Thuốc này dùng để phục hồi những người bị biến hình hay bị mắc lời nguyền, giúp họ trở lại tình trạng nguyên thủy."

Giáo sư Sprout nói "Xuất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net