Chương 19: Ba hoa chích choè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong bữa trưa, tụi nó đi ra chơi ngoài khoảnh sân đầy bóng râm. Hermione ngồi xuống một bậc thềm đá và lại chúi mũi vô quyển Lang thang với Ma cà rồng. Còn Flora đang bận nghiên cứu cuốn Độc dược. Harry và Ron đứng nói chuyện về Quidditch.

Bỗng một thằng nhóc năm nhất bắt chuyện với Harry "Anh Harry khỏe không? Em là... em là Colin Ceevey."

Thằng nhóc nói như đứt hơi, dè dặt bước tới một bước.

"Em cũng ở trong nhà Gryffindor. Anh thấy... thấy có phiền gì không nếu... nếu em chụp hình anh?"

Thằng nhóc giơ cái máy chụp ảnh lên hỏi, mặt đầy hy vọng.

Harry lờ lững lặp lại "Chụp hình à?"

"Để chứng tỏ là em có gặp anh. Em biết hết mọi chuyện về anh nhé. Ai cũng kể cho em nghe hết. Về chuyện anh đã sống sót như thế nào khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tìm cách giết anh và rồi hắn biến mất như thế nào và đủ thứ chuyện về làm sao mà anh có vết thẹo hình tia chớp trên trán. (Mắt thằng nhóc soi mói mớ tóc rủ xuống trán Harry) Và một đứa cùng phòng em nói là nếu em dùng đúng thuốc rửa hình thì cái hình sẽ nhúc nhích nữa đấy." Colin hít một hơi thật sâu, rồi run run vì hồi hộp, nói tiếp "Ở đây lạ lùng ghê hén? Hồi trước em đâu có biết tất cả những chuyện kỳ cục em làm là phép lạ đâu, mãi tới khi em nhận được thư gọi nhập học trường Hogwarts. Ba em là người bán sữa, ổng cũng không thể tin được là có một cái trường pháp thuật. Thành ra em chụp cả đống hình gởi về nhà cho ba xem. Nếu mà em có một tấm hình của anh thì thiệt là hay..." Thằng nhóc nhìn Harry với vẻ van nài khẩn khoản "... Hay là nhờ bạn anh cầm máy chụp dùm, còn em thì đứng cạnh bên anh nha? Rồi sau đó anh ký vào tấm hình nha?"

"Ký ảnh tặng hả? Mày đang phân phát ảnh có chữ ký hả, Potter?"

Giọng Malfoy thô lỗ vang vọng qua sân trường. Nó dừng chân ngay sau lưng Colin, cặp kè với hai thằng bạn du côn nối khố là Crabbe và Goyle.

Malfoy rống lên với đám đông "Mọi người sắp hàng mau lên! Harry Potter đang phát ảnh có chữ ký đấy!"

Harry tức giận nắm chặt nắm tay, quát "Tao không làm chuyện đó. mày im đi, Malfoy."

Colin, thằng nhóc có thân hình chỉ to bằng cái cần cổ bò mộng của Crabbe, cố la to "Chỉ tại anh ganh tức thôi!"

"Ganh tức?" Malfoy không cần cao giọng lắm vì một nửa sân trường giờ đây đang chú ý nghe nó. "Ganh tức cái gì? Tao đâu cần có cái thẹo giữa trán? Xin cám ơn à. Tao không nghĩ là phải chẻ đầu mình ra để tự làm cho mình đặc biệt."

Crabbe và Goyle cười lên hinh híc một cách ngu đần.

Ron giận dữ nói "Mày ăn ốc sên đi, Malfoy!"

"Coi chừng đó, Weasley! Mày đâu muốn quậy hả, kẻo má mày đích thân đến trường lôi cổ mày về." Nó nhại bằng một cái giọng the thé chói tai nhức óc "Nếu con mà còn thò một ngón chân qua khỏi giới hạn. Thằng Weasley cũng muốn một tấm hình có chữ ký của mày nữa đó, Potter. Tấm hình đó đáng giá hơn cả khối nhà nó gom lại..."

Ron rút mạnh cây đũa phép dán băng keo của nó ra, nhưng Hermione đã đóng quyển Lang thang với Ma cà rồng lại và nói nhỏ "Coi chừng!"

Thầy Lockhart đang sải bước về phía bọn chúng, tấm áo chùng màu ngọc lam của thầy bay phất phơ phía sau "Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Ai đang phân phát ảnh có chữ ký hả?"

Harry há miệng toan nói thì đã bị chặn họng bởi cánh tay thầy Lockhart quàng qua vai nó và giọng vui vẻ nghe như sấm rền của thầy vang lên "Lẽ ra tôi chẳng cần hỏi làm gì! Harry, chúng ta lại gặp nhau!" Thầy Lockhart tươi cười với Colin "Chụp đi, cậu Creevey. Hình có cả hai người thì không gì đẹp bằng, và cả hai chúng tôi sẽ ký tên vào ảnh cho em."

Colin lóng ngóng với cái máy chụp ảnh, cậu vừa chụp xong thì chuông reo báo hiệu buổi học chiều bắt đầu.

"Các trò đi thôi, tới lớp đi."

Thầy Lockhart bảo đám học trò trong sân, rồi thầy quay trở vô lâu đài với Harry vẫn bị kẹp một bên nách.

Sau khi đã chui vô trong lâu đài bằng cửa hông, thầy Lockhart nói bằng giọng cha chú với Harry "Tôi có đôi lời khuyên khôn ngoan cho trò đây, Harry. Tôi đã che chắn cho trò trước ống kính của cậu bé Creevey. Nếu mà trong hình cậu ấy chụp có cả tôi đứng cùng thì bạn bè của trò sẽ không nghĩ là trò huyên hoang khoác lác..."

Harry lắp bắp chưa thành câu thì thầy Lockhart đã lôi nó đi xuống hành lang rồi lên cầu thang. Học trò đứng dài dài dọc lối đi trố mắt ngó theo hai người.

"Để tôi nói cho trò biết, mới tập tễnh như trò mà bày đặt phát ảnh có chữ ký thì chưa khôn lắm đâu trông trò còn như một con lòng tong đầu bư, nói thật đó, Harry. Rồi sẽ đến cái lúc mà trò sẽ, như tôi đây, đi tới đâu cũng phải thủ sẵn cả xấp ảnh, nhưng..." Thầy cười giòn "Tôi nghĩ trò chưa tới ngày đó đâu."

Cả hai đã đến lớp học của thầy Lockhart, và cuối cùng thầy cũng thả Harry ra. Cậu ấy kéo áo chùng của mình cho ngay ngắn lại rồi đi kiếm một chỗ ngồi ở tuốt dưới cuối lớp, giả bộ bận rộn xếp đống tất cả bảy tác phẩm của thầy Lockhart trước mặt mình, để mà tránh khỏi phải nhìn vào mặt tác giả.

Những học sinh khác đang lục tục kéo vào lớp, Flora, Ron và Hermione ngồi xuống hai bên Harry.

Ron nói "Mặt cậu nóng đến độ có thể chiên trứng chín được. Mà cậu nên cầu cho thằng nhóc Creevey đó đừng có gặp Ginny, nếu không hai đứa nó sẽ xúm nhau lập ra câu lạc bộ những người ái mộ Harry Potter."

Harry đổ quạu "Im đi."

Flora liền xua xua tay kêu Ron đừng nói thêm câu nào bởi Harry đang khó chịu ra mặt bởi ông thầy ba hoa chích choè kia.

Khi cả lớp đã ngồi xuống, thầy Lockhart tằng hắng rất to, tất cả im lặng ngay. Thầy bước tới, cầm cuốn Du ngoạn với những con quỷ khổng lồ, bản của Neville, giơ lên cao để phô ra bức chân dung của chính ông đang nháy mắt trên bìa buốn sách.

Ông chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt "Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!"

Thầy ngừng lại để chờ học trò cười, vài đứa bèn mỉm cười gượng gạo.

"Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm... Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu."

Khi thầy phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, thầy nói "Các con có ba mươi phút để làm bài... Bắt đầu! Làm đi!"

Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?

Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

...

Cứ thế, những câu hỏi đại loại như vậy tiếp tục hết ba trang giấy, đến câu cuối cùng là...

Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?

"Cậu nói đúng hết này Flora." Ron sửng sốt ngó qua cô mà nói nhưng Flora nhún vai tỏ ý 'chịu thôi'

Nửa giờ sau, thầy Lockhart đi thu bài làm của học trò và đọc lên ngay trước lớp "Chà! Chà! Coi bộ hiếm có trò nào nhớ được rằng màu tôi yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả! Tôi đã viết điều đó trong cuốn Một năm sống với Người tuyết. Một số trò cần phải đọc kỹ cuốn Lang thang với Ma cà rồng hơn nữa... Tôi đã nói rõ trong chương 12 là món quà sinh nhật lý tưởng cho tôi phải là một món dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không có pháp thuật. Đương nhiên với một món quà như chai rượu mạnh lâu năm Ogden cỡ lớn thì tôi cũng chẳng từ chối."

Thầy lại ném cho lũ học trò một cái nhìn tinh quái. Ron bây giờ đã bắt đầu ngó thầy Lockhart với vẻ bất tín nhiệm lộ rõ trên mặt; Seamus Finnigan và Dean Thomas ngồi trước mặt Flora và Harry thì đang rung cả người vì cố nhịn cười. Ngược lại, cô bé Hermione thì đang chăm chú say sưa lắng nghe, đến nỗi giật mình khi nghe thầy nhắc đến tên mình "...nhưng mà trò Hermione lại biết tham vọng bí mật của tôi là loại bỏ thế giới xấu xa ác độc và tiếp thị một loại thuốc dưỡng tóc do chính tôi bào chế. Quả thực là một cô bé ngoan!... Điểm tối đa! Cô Hermione đâu nhỉ?"

Thầy búng ngón tay lên tờ giấy, và Hermione run rẩy giơ tay lên. Thầy Lockhart cười rạng rỡ "Xuất sắc! Quả là xuất sắc! Mười điểm cho nhà Gryffindor! Và bây giờ... vào công việc thôi!"

Thầy cúi xuống phía sau cái bàn giáo viên, nhấc một cái lồng đậy điệm kín mít đặt lên bàn.

"Giờ thì ta lưu ý các trò! Công việc của tôi là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến! Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời trong căn phòng này. Hãy yên tâm là khi tôi có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả. Tôi chỉ yêu cầu các trò giữ bình tĩnh mà thôi."

Đã cố kềm nén hết sức rồi cuối cùng vẫn không nhịn được, Flora chồm qua đống sách để nhìn cái lồng cho rõ hơn. Thầy Lockhart đặt một bàn tay lên nắp đậy lồng. Dean và Thomas đã thôi cười. Neville thì ngồi co rúm lại ở dãy bàn đầu.

Thầy Lockhart hạ thấp giọng "Tôi yêu cầu các con không được hét lên. Tiếng hét to có thể kích động bọn chúng." Khi cả lớp đã nín thở vì hồi hộp, thầy Lockhart giở tấm che vải ra. Ông nói bằng giọng như thể trên sân khấu "Vâng. Những con yêu Cornish vừa bị bắt."

Seamus không thể nín được nữa. Nó bật ra một tràng cười hô hố mà ngay cả thầy Lockhart cũng không thể nào nhầm với tiếng kêu hoảng sợ. Ông mỉm cười với Seamus "Sao?"

Seamus suýt tắt thở vì nín cười "Dạ, chúng cũng không... chúng không đến nỗi... rất nguy hiểm phải không ạ?"

Ngay lập tức Flora giơ tay lên và không đợi thầy Lockhart cho phép cô đứng dậy nói "Yêu nhí Pixie thường được tìm thấy ở Cornwall. Có màu xanh của điện , cao khoảng 20cm và rất nghịch ngợm, chúng nổi tiếng bởi những trò chơi khăm tức cười đủ mọi thể loại. Yêu nhí, dù không có cánh, vẫn có thể bay và thường nắm tai những người mất cảnh giác rồi treo họ lên ngọn cây hoặc những tòa nhà. Chúng có thể nói những tiếng liến thoắng chói tai mà chỉ loài của chúng mới có thể hiểu được. Và yêu nhí có tuổi thọ rất ngắn. Con tự hỏi chúng nguy hiểm ở đâu vậy?"

Cả lớp im lặng chờ câu trả lời từ thầy Lockhart. "Đừng tưởng bở!" Thầy Lockhart ngúc ngoắc chỉ một ngón tay về phía Flora một cách khó chịu. "Chúng có thể trở thành đồ quỷ sứ dịch vật khó trị lắm đấy."

Ngay khi cái nắp lồng mới được hé ra, chúng đã hè nhau kêu la í ới, chạy lung tung trong lồng, rung lắc mấy chấn song ầm ĩ, làm mặt chằng dọa mấy đứa ngồi gần đấy. Thầy Lockhart nói to "Được đó, để coi các trò nghĩ sao về chúng!"

Thầy mở cửa lồng ra.

Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ... Lớp học lập tức trở thành loạn xà ngầu. Mấy con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi hướng như hỏa tiễn. Hai con túm lấy tai Neville nhấc bổng nó lên không trung. Nhiều con phóng thẳng ra cửa sổ, làm văng tung tóe miểng kính vỡ vào bọn yêu nhí bay đến phía sau. Đám yêu còn lại bắt đầu phá phách lớp học kinh hoàng hơn cả một con tê giác khùng. Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ, lột những tấm tranh khỏi tường, lật ngược thùng rác, giựt cặp táp, sách vở rồi quẳng hết ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ.

Chỉ trong nháy mắt, một nửa lớp học đã phải chui xuống dưới gầm bàn mà tỵ nạn.

Còn Neville thì đung đưa trên trần nhà, bám vào chùm đèn treo. Thầy Lockhart quát "Các trò lùa chúng vô chuồng! Gom chúng lại! Chúng chỉ là mấy con yêu nhí thôi mà!"

Thầy xắn tay áo, vung cây đũa phép của thầy lên và rống to "Peskipiksi Pesternomi!" (Yêu cờ tinh, yêu cờ ranh, khôn hồn thì cút xì xéo cho nhanh!)

Câu thần chú chẳng có chút xíu tác dụng nào hết. Một con yêu nhí giật được cây đũa phép, bèn quẳng luôn ra ngoài cửa sổ. Thầy Lockhart nghẹn cổ, lặn ngay xuống dưới gầm bàn, chỉ thiếu chút xíu là bị Neville đè bẹp khi nó buông chùm đèn treo rớt xuống.

Chuông reo hết tiết, mọi người chạy ào ra cửa lớp như điên. Tương đối bình tĩnh lại sau đó, thầy Lockhart đứng thẳng lên, nhìn thấy Flora, Harry, Ron, và Hermione đang đi tới gần cửa, thầy bèn nói "À, thầy định giao cho các trò nhiệm vụ lượm đám yêu nhí còn lại bỏ vô lồng cho thầy."

Vừa nói xong, thầy đã bước nhanh qua mặt tụi nó ra ngoài và vội vàng đóng lại cánh cửa sau lưng.

Bỗng một con yêu nhí lao đến, đớp vô vành tai Ron, Ron rống lên đau đớn "Mấy cậu có tin nổi ổng không hả?"

Hermione điểm huyệt một lúc hai con yêu nhí nhờ bùa chú Đông lạnh, vừa bỏ chúng vô lồng, cô bé vừa nói "Chẳng qua thầy muốn chúng mình có kinh nghiệm thực tập."

"Thực tập." Harry kêu lên, trong lúc cố gắng chụp một con yêu nhí cứ nhảy múa ngoài tầm tay nó, lại còn thè lưỡi ra ghẹo nó nữa chứ. "Hermione ơi, thầy làm mà chẳng hiểu mình đang làm gì đâu!"

"Có mà ổng không biết ấy. Đúng là làm nhục danh tiếng Ravenclaw lẫy lừng bao năm." Flora vừa lụm đám yêu vừa hằn học nói

"Tầm bậy. Cậu đọc sách của thầy rồi đó thầy đã làm được bao nhiêu chuyện đáng kinh ngạc."

Ron lẩm bẩm "Đó là ổng nói!..."

"Nếu mình nói tất cả mấy cái thứ ổng viết là xạo... nói đúng hơn là cướp công của người khác thì mấy cậu tin không?" Flora nói

"Tin!" Ron và Harry đồng thanh

Trong khi Hermione đáp "Đó là do cậu chưa đọc sách của thầy ấy thôi."

Flora lục lọi và bê nguyên xấp báo dính đầy bụi trong kho chứa đồ lên phòng ký túc xá của mình. Có khoảng hơn 200 tờ báo. Độ dày mỏng khác nhau và chúng có vẻ đã ở đấy rất lâu rồi. Nếu theo ngày tháng thì có lẽ chúng đã ở đó gần ngàn năm.

Những tờ báo với tiêu đề to đùng 'TUẦN BÁO HOGWARTS' với các nội dung khác nhau. Về bốn vị sáng lập nên trường, đến các sinh vật huyền bí, các loại lõi hay gỗ làm đũa phép. Các chòm sao hay những thông tin khá bí mật của Hogwarts đều được bật mí. Cô luôn tự hỏi Quý cô đen này là ai mà lại biết được nhiều vậy cơ chứ?

Cất cẩn thận đống báo ấy vào trong rương rồi tới thư viện. Trong thư viện cô nhớ là có một nơi để ảnh kỉ yếu của tất cả những lớp tốt nghiệp. Nếu tính một ngàn năm thì có thể rơi vào khoảng năm 999 sao? Cái năm mà nhóm học sinh đầu tiên tốt nghiệp khi trường Hogwarts được thành lập.

Flora đi tìm khắp cả dãy và cuối cùng cũng thấy cuốn kỉ yếu cũ kĩ của niên học 999-1000. Lật giở từng trang, trang nào cũng có tên cùng hình ảnh của từng người. Nhưng đến gần cuối, có ba cái tên không có ảnh. Lucas Caspian Ambrosius được ghi ở bên dưới là Bá tước xứ Ormshirk (Vua Dạ Vũ), Marigold Austin Malthious - Công tước xứ Lancaster (Nữ hoàng Dạ Vũ) và Patricius Prentice Winselow - Nam tước xứ Carnforth.

"Nam tước?... Đừng nói là Nam tước đẫm máu nhé." Flora khẽ nhíu mày mà lẩm bẩm

Bỗng một giọng nói vang lên bên cạnh khiến cô giật mình, quay sang thì ra là một hồn ma. Hồn ma bà ấy màu đen xịt, bên trong là mái tóc vàng óng ả được tết gọn gàng cùng bộ váy trắng ngà thướt tha nhưng bên ngoài lại bao phủ lên một lớp khăn voan màu đen dài hơn cả thân hình mình hạc sương mai kia. Bà ấy còn đội trên đầu một chiếc vương miện đen.

"Bà là..."

"Ta là quý cô đen."

Hai mắt Flora như sáng lên "Bà thật sự là quý cô đen? Người viết ra tuần báo Hogwarts?"

"Chà, cháu cũng biết đến nó sao? Ta tưởng không còn ai biết nữa. Cũng lâu lắm rồi mà, từ cái thời trường mới thành lập ấy. Cháu đã đọc hết chưa?"

"Dạ chưa, cháu mới đọc vài số đầu tiên. Nhưng cháu sẽ sớm đọc hết thôi. Ai đó đã cẩn thận giữ từng tuần báo lại và cất ở trong phòng chứa đồ nhà Gryffindor."

"À... hẳn là cô bé ấy."

"Ai cơ ạ?"

"Một người bạn của ta. Như cháu ấy."

"Mà bà tên gì? Hay cháu gọi bà là quý cô đen?"

"Cháu có thể gọi ta là Goldie hay Marigold đều được cả. Cái tên kia chỉ là mấy học sinh cùng nhà ta tự gọi như một cách tưởng nhớ ấy mà."

"Bà từng ở nhà nào ạ?"

"Hufflepuff ấy. Nhưng cái hồi bằng cháu ta muốn vô nhà Slytherin hay Gryffindor hơn."

"Có phải vì Hufflepuff..." Flora tính nói nhưng rồi lại thu lời vào bên trong

"Ý cháu là những kẻ kém cỏi hả? Ồ không đâu, không có ai đến được Hogwarts mà lại là những kẻ kém cỏi. Mỗi nhà đều có một ưu nhược điểm riêng. Cháu có thể nhìn thấy rõ điều ấy thông qua những con ma của nhà."

"Những con ma của nhà sao ạ?"

"Đến lúc ta phải đi xem đám gia tinh trong bếp rồi." quý cô đen nói xong liền bay đi không để Flora hỏi được thêm điều gì

Kể từ đó ngoài lúc lên lớp thì Flora luôn cầm một tờ báo bên mình chăm chú đọc. Hôm nay Ron và Hermione lôi Flora ra sân Quidditch để xem Harry luyện tập.

Ron ngờ vực hỏi "Các cậu tập xong rồi hả?"

"Còn chưa bắt đầu nữa là!" Harry đáp, nhìn một cách đầy ganh tị mấy miếng bánh mì nướng trét mướt mà Ron và Hermione đã mang ra từ Đại Sảnh đường. "Nãy giờ anh Wood chỉ mới dạy xong chiến thuật mới của ảnh."

Flora đưa Harry miếng bánh mì nướng "Chắc cậu chưa ăn gì, mau ăn chút đi."

"Cảm ơn Flora." Harry vội nhận lấy miếng bánh mì ấy rồi trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất một cái, phóng vút lên không trung.

Một lúc sau, đám nhà Slytherin cũng đến đây. Có vẻ anh Wood, đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor rất tức giận mà lao xuống.

Wood hét vào mặt đội trưởng đội Slytherin "Flint! Đây là giờ tụi này luyện tập. Tụi này đã chuẩn bị đặc biệt! Tụi bây đi ra khỏi đây ngay!"

Marcus Flint to xác còn hơn cả Wood. Với một cái nhìn xảo quyệt của quỷ dữ trên gương mặt, hắn đáp "Thiếu gì chỗ cho tất cả chúng ta, hả Wood?"

Angeline, Alicia, và Katie cũng đã kéo đến. Bên đội Slytherin không có đứa con gái nào cả bọn chúng đứng kề vai nhau, mặt đối mặt với đội Gryffindor, thách thức.

Wood khạc ra sự tức giận một cách quyết liệt "Nhưng tao đã đăng ký sân tập! Tao đã đăng ký trước!"

Flint nói "A! Nhưng tao cũng có một giấy phép đặc biệt do giáo sư Snape ký đây 'Tôi, giáo sư Snape, cho phép đội Slytherin luyện tập ở sân Quidditch hôm nay vì cần huấn luyện tầm thủ mới của đội'."

Wood bị phân tán, hỏi ngay "Tụi bây có tầm thủ mới hả? Đâu?"

Từ đằng sau sáu cầu thủ vạm vỡ đang đứng trước mặt Wood xuất hiện một cầu thủ thứ bảy, nhỏ con hơn, nụ cười khinh khỉnh trên gương mặt nhợt nhạt nhọn hoắt. Đó chính là Draco Malfoy.

Fred ngó Malfoy không ưa chút nào "Mày là con trai của Lucius Malfoy hả?"

"Mày dám nhắc đến ông Lucius Malfoy thì hay thật." Flint nói trong khi cả đội của hắn nhe răng cười toét "Để tao cho tụi bây coi món quà hào phóng mà ông đã tặng cho đội Slytherin."

Tất cả bảy cầu thủ của đội Slytherin đồng loạt giơ cao câu chổi của chúng. Bảy cán chổi hàng hiệu mới toanh cực kỳ bóng loáng và bảy bộ chữ bằng vàng xịn ráp thành nhãn hiệu Nimbus 2001 sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai trước mũi bọn Gryffindor.

"Mô-đen tối tân nhất. Chỉ mới ra lò tháng trước." Flint nói với vẻ hờ hững, tay phủi một hạt bụi ở cán chổi của hắn. "Tao tin là nó bỏ xa lắc loại 2000 cũ, hơn đủ điều... Còn như mấy cây Cleansweep cũ mèm, thì chỉ đáng đem quét ván." Flint nhe răng cười độc địa với Fred và George, cả hai đứa đều đang nắm chặt cán chổi Cleansweep 5.

Trong một lúc không ai trong đội Gryffindor nói được lời nào. Nụ cười tự mãn trên mặt Malfoy toét rộng tới mang tai khiến cho đôi mắt lạnh lùng của nó chỉ còn là hai cái khe ti hí.

Flint lại nói. "Chà. Coi kìa! Một cuộc lấn sân."

Lúc này Flora, Ron và Hermione đang băng qua bãi cỏ để coi chuyện gì đang xảy ra.

Ron hỏi Harry "Chuyện gì vậy? Sao cậu không tập nữa? Mà nó làm gì ở đây vậy?"

Ron đang ngó Malfoy trong bộ áo chùng của đội Slytherin.

Malfoy nói với giọng bảnh chọe "Tao là tầm thủ mới của đội Slytherin, Weasley à. Mọi người đang ngưỡng mộ mấy cây chổi mà ba tao vừa tặng cho đội."

Ron trợn mắt há to mồm mà ngó trân trân bảy cây chổi siêu mới trước mặt nó.

Malfoy nói êm ái "Đẹp quá hén? Nhưng có lẽ đội Gryffindor cũng có thể quyên một ít vàng để đổi chổi luôn. Tụi bây nên bán tống bán tháo đám chổi Cleansweep 5 đó cho rồi; tao cá viện bảo tàng sẽ mua chúng!"

Đám cầu thủ Slytherin phá ra cười hô hố.

Hermione nói giọng sắc xảo "Ít nhất thì không ai trong đội Gryffindor phải mua cái vị trí của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net