Chương 19: Ba hoa chích choè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mình. Họ được tuyển vào đội bằng tài năng thuần túy."

Cái vẻ bảnh chọe trên mặt Malfoy chập chờn như ngọn nến trước gió. "Ai hỏi tới mày, con nhãi ranh Máu Bùn bẩn thỉu."

Lời nó vừa dứt là dậy lên tức thì tiếng gầm phẫn nộ. Flint phải xông ra chắn trước mặt Malfoy để ngăn Fred và George nhảy xổ vào nó.

Alicia thét lên "Sao mày dám hả?" Alicia tức giận chĩa đầu đũa vào mặt Malfoy đang nấp dưới cánh tay Flint.

Còn Ron thì thò tay vô áo chùng của nó rút ra cây đũa phép, gào lên "Mày phải trả giá cho điều đó, Malfoy!"

Ron tức giận chỉa đầu đũa vào mặt Malfoy đang nấp dưới cánh tay Flint.

Một tiếng nổ vang dội khắp săn vận động và một tia sáng xanh xẹt ra từ chuôi đũa của Ron vọt lên, trúng ngay bụng nó, làm nó bật ngã ra sau, lăn cù trên cỏ.

Hermione thét lên "Ron! Ron! Cậu có sao không?"

Ron há miệng ra định nói, nhưng không thốt được thành lời. Thay vì lời nói thì nó ợ một cái dễ sợ và một con ốc sên văng ra khỏi miệng, rơi luôn xuống đùi.

Bọn Slytherin phá lên cười đến đờ cả người. Flint cười đến gập đôi người lại, phải bám vào cây chổi mới toanh của nó mới đứng nổi. Malfoy thì cười đến bò lăn bò càng, nắm tay đấm xuống đất lia lịa.

Cả đội Gryffindor vây quanh Ron. Nó vẫn cứ tiếp tục phun ra mấy con ốc sên bự.

Flora nhăn mặt nhưng rồi lấy đũa phép ra chiếu thẳng vào thằng Malfoy, một lời nguyền vô thanh bắn ra khiến thằng Malfoy ngã ngược về sau. Mặt nó xanh ngắt và cũng nôn ra một con ốc sên y như Ron.

Lúc này đến cả đội Gryffindor được một trận cười bò ra đất.

Harry nói "Tụi mình đem cậu ấy đến nhà bác Hagrid đi, nhà bác ấy gần đây nhất."

Cả Hermione và Flora đều gật đầu, rồi Harry và Hermione đỡ hai cánh tay Ron kéo lên.

Thằng nhóc Colin đã từ trên khán đài chạy xuống, bây giờ chạy loăng quăng bên cạnh Flora, Harry và Hermione khi ba đứa dìu Ron ra khỏi sân banh.

"Có chuyện gì vậy anh Harry? Chuyện gì vậy? Anh Ron bị bịnh hả? Anh chữa trị cho ảnh được không?"

Ron lại bụm miệng, và một con ốc sên nữa lại nhảy ra.

"Oái, anh Harry, anh giữ cho anh ấy yên được không?"

Thằng nhóc bị mê hoặc bởi cảnh tượng đó, giơ máy chụp hình lên bấm.

Harry nổi giận quát "Đi chỗ khác chơi, Colin!"

Ba đứa đỡ Ron ra khỏi sân vận động, băng qua sân chơi, tiến về phía bìa rừng. khi căn chòi của lão Hagrid hiện ra trong tầm mắt, Hermione bảo "Gần tới rồi, Ron. Chút xíu nữa là cậu khỏe thôi... gần tới rồi..."

Chúng chỉ còn sáu bảy thước nữa là tới được nhà lão Hagrid thì cánh cửa căn chòi được mở ra. Nhưng không phải lão Hagrid bước ra. Chính là Gilderoy Lockhart mặc tấm áo chùng màu hoa cà nhạt nhất hôm nay đang sải những bước dài, đi ra.

Harry vội suỵt mấy bạn "Lẹ lên, trốn vô đây."

Harry và Flora kéo Ron sau một bụi cây gần đó, Hermione đành phải trốn theo, vẻ bất đắc dĩ.

Thầy Lockhart đang nói to với lão Hagrid "Chỉ là vấn đề đơn giản thôi nếu bác biết bác đang làm gì. Khi nào bác cần tôi giúp, bác biết tìm tôi ở đâu mà! Tôi sẽ cho bác mượn cuốn sách của tôi. Tôi thật là ngạc nhiên thấy bác không có một cuốn nào. Tôi sẽ ký tặng một cuốn vào tối nay và gởi cho bác. Thôi, chào nhé!"

Nói rồi thầy Lockhart sải bước về phía lâu đài.

Cả đám đợi đến khi thầy Lockhart đi khuất mắt mới kéo Ron ra khỏi bụi cây và đi tới cửa nhà lão Hagrid. Chúng khẩn cấp đập cửa.

Lão Hagrid xuất hiện tức thì, vẻ mặt cáu kỉnh hết sức. Nhưng khi nhận ra khách là ai, mặt lão liền sáng rỡ lên ngay "Đang thắc mắc không biết chừng nào tụi bay mới đến chơi... Vô đi, vô đi! Cứ tưởng là giáo sư Lockhart quay tro lại."

Flora, Harry và Hermione đỡ Ron qua ngưỡng cua vào căn chòi một gian của lão Hagrid. Bên trong có một cái giường khổng lồ chiếm một góc, còn góc kia là bếp lửa ấm áp đang cháy bập bùng, củi nổ reo lép bép. Vừa đỡ Ron ngồi xuống một cái ghế, Harry vừa giải thích sự cố bọn chúng gặp phải, nhưng trông lão Hagrid không có vẻ gì lo lắng về cái tai họa ói ra sên của Ron.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net