Chương 20: Tiệc Tử nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khốn khổ rồi nhé! Mi thiệt là tệ với Myrtle khốn khổ." Con yêu siêu quậy hít một hơi rồi rống lên "BỚ MYRTLE!"

"Ôi, đừng, Peeves, đừng kể lại với chị ấy những gì tôi nói. Tôi không có ý nói như vậy, tôi không phiền gì chuyện chị ấy... Ơ, chào Myrtle."

Một con ma lùn bè bè lướt tới, đó là hồn ma của một cô gái. Flora chưa bao giờ nhìn thấy một gương mặt nào sầu thảm đến vậy. gương mặt ấy khuất sau mái tóc suôn và dày, rũ trên đôi mắt kính đính ngọc trai.

Con ma nữ sinh hờn dỗi hỏi "Gì thế?"

"Chị khỏe không, chị Myrtle? Thật là hay được chị ở ngoài cầu tiêu. Myrtle khụt khịt mũi."

Peeves ranh mãnh thì thọt bên tai Myrtle "Cô nàng Hermione vừa mới nói lén chị đó."

"Chỉ nói là... nói là... tối nay trông chị xinh lắm."

Myrtle ngó Hermione ngờ vực "Cô đem ta ra làm trò cười hả?"

Nước mắt của con ma khóc nhè này trào lên hốc mắt nhỏ và trong suốt, lã chã rơi xuống.

Hermione cố gắng phân bua "Không... Thực mà... chẳng phải tôi vừa mới nói chị Myrtle xinh biết bao đó sao?"

Cô bé thúc cùi chỏ vô be sườn cả Flora, Ron và Harry khiến chúng nhăn mặt đau đớn, nhưng cũng vội phụ họa

"Ừ, đúng vậy..."

"Có, Hermione có nói..."

"Tụi bây đừng nói láo." Myrtle thổn thức, bây giờ nước mắt đã đầm đìa trên mặt con ma Myrtle, trong khi con yêu siêu quậy Peeves khoái trá cười hí hửng bên vai nó.

"Tụi bây tưởng ta không biết sau lưng ta thiên hạ gọi ta là gì hả? Myrtle mập ù! Myrtle ma lem! Myrtle khóc nhè, rên rỉ, sầu thảm, đáng thương hại!"

Peeves kề vai Myrtle rít lên "Chị còn quên mặt mụn nữa."

Con ma Myrtle ủ dột bèn òa ra khóc tức tưởi và bỏ chạy khỏi căn hầm ngục. Peeves bám sát theo Myrtle, quăng đậu phọng mọc mốc vào người cô ta, miệng gào to "Mặt mụn! Mặt mụn!"

Hermione buồn rầu than thở "Ôi, trời ơi!"

"Lần sau hãy né cái nhà vệ sinh ấy ra." Flora nói nhỏ với Hermione

Nick Suýt Mất Đầu bây giờ đang lướt xuyên qua đám đông đến gặp bọn trẻ "Vui không cô cậu?"

Tụi nó nói dối "Dạ, vui ạ."

"Chung cục không đến nỗi tệ. Cây Liễu Khóc ở tuốt xứ Kent cũng đến... Gần tới giờ ta nói đôi lời rồi, ta phải đi bảo cho dàn nhạc chuẩn bị..."

Tuy nhiên, dàn nhạc ngừng chơi ngay lúc đó. Các nhạc công, và tất cả những người khác đang ở trong căn hầm đều im lặng, nhìn quanh một cách hồi hộp, khi nghe tiếng tù và săn bắn rúc lên từ xa.

Nick Suýt Mất Đầu thốt lên đầy cay đắng "Ôi, tới rồi đây!"

Dẫn đầu đoàn kỵ sĩ là một con ma cầm cái đầu viền râu quai nón của mình dưới nách...

Xuyên qua bức tường của hầm ngục, một tá ngựa ma phi ra, trên lưng mỗi con là một kỵ sĩ không đầu. Đám đông xúm lại vỗ tay như điên; Harry cũng vỗ tay theo, nhưng khi liếc thấy vẻ mặt của Nick Suýt Mất Đầu, cậu ta liền ngừng vỗ.

Ngựa phi vào giữa sàn nhảy, đứng lại, lùi ra sau, phóng tới trước. Dẫn đầu đoàn kỵ sĩ là một con ma cầm cái đầu viền râu quai nón của mình dưới nách; nó thổi cái tù và từ vị trí đó.

Con ma nhảy xuống ngựa, nâng cái đầu của mình lên cao để dòm qua đám đông (mọi người cười to), rồi sải bước tới bên Nick Suýt Mất Đầu, nhét cái đầu trở vô cổ. Nó rống lên "Nick! Khỏe không? Đầu vẫn còn treo toòng ten đó hả?"

Con ma cười ha hả hết sức nhiệt tình và vỗ đồm độp lên vai Nick Suýt Mất Đầu.

Nick Suýt Mất Đầu đáp khô khan "Chào mừng anh đến dự. Anh Patrick."

"Có người sống nữa hả?"

Patrick nhận ra sự có mặt của Flora, Harry, Ron, và Hermione, giả bộ giật mình nhảy lùi lại một cái, khiến cho cái đầu của ông lại rớt xuống đất (đám đông rú lên cười). Nick Suýt Mất Đầu nói giọng ảm đạm "Thú vị lắm." Cái đầu của Patrick nói vọng lên từ dưới đất "Đừng bận tâm đến Nick! Hắn còn buồn bực về cái vụ bọn này không cho hắn vô hội săn bắn! Nhưng mà tôi định nói... Ngó thằng cha kia kìa!"

Harry vội nói, khi bắt gặp cái nhìn đầy ý nghĩa của Nick Suýt Mất Đầu "Cháu thấy... bác Nick rất ơ... rất dễ sợ... ơ..."

"Hả? Hắn biểu mi nói vậy phải không?"

Nick Suýt Mất Đầu bèn lấy giọng nói to "Xin lưu ý quí vị, xin chú ý cho, tôi sắp đọc một bài diễn văn..."

Ông đi nhanh về phía cái bục diễn giả, trèo lên đứng trong một vùng ánh sáng xanh lơ lạnh lẽo.

"Thưa quí tướng công, quí bà, quí ông quá cố vô cùng thương tiếc, đây thật là một nỗi đau buồn lớn lao..."

Nhưng chẳng ai thèm nghe nữa. Ngài Patrick và những kỵ sĩ không đầu khác đã bắt đầu trò chơi hốc-ki đầu (dùng gậy đánh cái đầu, như trái banh, băng xa rồi chụp cái đu lại), khiến mọi người đều quay qua xem. Nick Suýt Mất Đầu cố gắng thu hút lại sự chú ý của khán giả một cách vô vọng. Cuối cùng ông bỏ cuộc khi cái đầu của Patrick bay xẹt qua mặt ông và đám đông rộ lên hoan hô rần rần.

Lúc này Flora cảm thấy lạnh quá rồi, không kể tới chuyện đói meo đói mốc.

Ron thì thào "Mình chịu hết nổi trò này rồi."

Răng nó đánh bò cạp, trong khi nhạc công đã trở lại vị trí của họ và tiếp tục hòa tấu cho đám đông tiếp tục kéo ra sàn nhảy.

Harry đồng ý "Mình về thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net