HTTB part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HẬU TINH THẦN BIẾN

Tác giả : Bất Cật Tây Hồng Thị

Quyển 11 - Chuyển Sinh Thiên Giới

Chương 16:Thanh kiếm có linh tính

Dịch Giả :SnowLion

Chính tả : bagiatam

Nguồn : 2T+Boyzone+4Vn

Trầm mặc một lát, Tần Vũ tư lự, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu đã tới nơi này vô luận là thế nào phải nhanh khôi phục tu vi tìm thêm nhân tài! Tiện tay huỷ bỏ 'Kiền Khôn' trận pháp, bên ngoài ánh trăng trong vắt, bầu trời quang mây.

Tình Nhi nhìn trường kiếm trong tay Tần Vũ, ánh mắt sáng ngời nhìn thanh kiếm ánh lên trong ánh trăng, nũng nịu nói:

"Vũ ca ca, có thể cho Tình Nhi một cái được không?"

Tần Vũ sững sờ, lắc đầu cười:

"Không thể!"

Tình Nhi lập tức phụng phịu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:

"Tại sao? Tình Nhi vẫn thích thanh kiếm này!" Bàn tay mềm mại chỉ chỉ trường kiếm màu lam trên tay Tần Vũ, chính là cây mà hắn gọi là 'Tu La'.

Theo hướng ngón tay cô bé chỉ, thanh 'Tu La' như có linh tính phát ra tiếng ong ong, thân kiếm không ngừng rung động khiến bàn tay Tần Vũ rung lên tê tê.

"Không thể tưởng được ngươi cũng biết tâm ý của ta!" Tần Vũ cầm lấy 'Tu La', cười mắng: "Ngươi thật là háo sắc mà, bị Tình Nhi làm cho mê hoặc rồi sao!"

Bọn người Cam Vân hoảng sợ nhìn về phía Tần Vũ thấy hắn đang nhìn trường kiếm màu lam lầu bầu, trong lòng rất là khiếp sợ.

Ông ông... trường kiếm lại rung lên tựa hồ như đối với lời nói của Tần Vũ rất là bất mãn, một đạo lam quang từ mũi kiếm bắn đến trực tiếp đánh vào mắt Tần Vũ.

Tần Vũ vung tay áo lên nhất thời thu lại lam quang, kinh ngạc:

"Sao! Cùng tính chất với Hỗn Độn nguyên khí sao, như thế nào lại vậy?"

Trong lòng hắn cực kì nghi hoặc, đánh giá cẩn thận 'Tu La', đúng là vậy, trong hơi thở có Hỗn Độn lực mà 'Thiên Nhân' kiếm kia lại là tiên khí cực kì bình thường.

"Chẳng lẽ là..." Tần Vũ tự nhủ: "Chẳng lẽ Tu La hút hết toàn bộ linh khí của Thiên nhân sao?" Nghĩ vậy, trong lòng hắn liện lên một ý nghĩ, nhìn Tình Nhi phụng phịu chu cái miệng vẻ mặt đáng thương kia, ôn nhu nói:

"Tình Nhi, muội thật sự muốn cây... Tu La này sao?"

Tình Nhi nghe vậy liền gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong.

Ngón tay Tần Vũ nhẹ nhàng vuốt lên trên thanh kiếm Tu La, nó phát ra một trận thanh âm oang oang, rồi nói:

"Đã là như vậy, các nguơi cũng là có duyên, Tu La ta hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn làm bạn bên cạnh Tình Nhi, nhưng nếu làm không được ta ngay bây giờ sẽ phá huỷ ngươi!"

Nói xong lời cuối, sắc mặt Tần Vũ đã nghiêm trọng hẳn! Bọn người Cam Vân không biết vì sao Tần Vũ lại quay đầu về phía thanh kiếm kia nói chuyện nhưng thấy thanh kiếm kia không ngừng rung động trong lòng cũng đoán được thanh kiếm này có linh tính thật sự, lúc này đã sợ đến mức không nói ra lời!

Trường kiếm có linh tính, thật là một chuyện kinh khủng!

Cảm nhận được ý tứ của Tu La truyền đến Tần Vũ mới hiện nụ cười vung tay đưa nó cho Tình Nhi, nói:

"... trước tiên hãy nhận lấy Tu La này đã, đợi sau này từ từ luyện hoá!"

Tình Nhi gật gật đầu, cũng học theo hắn từ ngón tay chảy ra một giọt máu tươi đọng lại trên thanh Tu La, chỉ thấy Tu La trong nháy mắt nhập vào trong cơ thể cô bé, một giọt máu tươi rơi trên mặt đất!

Tần Vũ ngẩn người, lập tức méo mặt, không thể tưởng tượng được cây Tu La này lại đặc biệt như vậy, vừa mới uy hiếp nó nó đã oán mình, lại còn không cần nhận máu của Tình Nhi nữa chứ, quả nhiên không đơn giản a!

Trong lòng hắn đối với Tu La đã có nhiều phán đoán chỉ là hôm nay tất cả đều là thí nghiệm tạm thời chưa có xác định mà thôi.

"Cam Vân, đưa thanh kiếm này cho hai vị lão nhân, nói cho bọn họ cấp bậc của vũ khí này!"

Cam Vân cẩn thận nhận thanh kiếm trực tiếp từ Tần Vũ, hai cánh tay đều có chút phát run, địa cấp vũ khí căn bản là Thiên nhân ba cánh như hắn không có khả năng tiếp xúc, nếu không phải là vị lão giả kia đi ngang qua thôn đã từng giảng giải cho hắn biết chút ít về đẳng cấp vũ khí thì sợ là hắn căn bản là không nhận ra phẩm vị của thanh kiếm này!

Chỉ là cứ như vậy mà mang đi cho... thật sự là đáng tiếc! Cam Vân cầm trường kiếm, nhìn chăm chăm Tần Vũ ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

"Cho bọn họ một chút tự bảo vệ, có cái 'Thiên Nhân' kiếm này, bọn họ tại chỗ này an toàn hơn rất nhiều!" mắt Tần Vũ hiện lên đạo quang mang: "Mà ta cũng chính là muốn báo đáp ân tình bọn họ đưa ta tiến nhập không gian này, trong lòng có thể thoải mái mà đột phá!"

Cam Vân trầm ngâm một lúc rồi hiện lên vẻ dứt khoát, gật gật đầu, thân ảnh biến mất trong màn đêm!

Bốn người Lão hắc bây giờ mới khôi phục bình thường, vẻ mặt sùng bái nhìn Tần Vũ, u mê nói:

"Đại nhân, người như thế nào học được luyện chế vũ khí vậy? Không biết Lão hắc có thể bái người làm sư phụ để người dạy ta luyện khí chi đạo không...?"

Tần Vũ không đợi hắn nói xong, liền lắc đầu cự tuyệt nhưng thấy hắn có vẻ như vô cùng thất vọng trong lòng cũng có chút áy náy:

"Luyện khí chi đạo không phải là cứ cố gắng là có thể học, nghĩ đến năm đó ta vì trở thành tượng thần..." Thanh âm Tần Vũ nhỏ dần, trong lòng âm thầm cảnh cáo mình không nên đưa truyện kiếp trước nói ra ngoài!

"Tóm lại, muốn học luyện khí chi đạo là phải học rất nhiều kiến thức từ phương diện luyện khí và phải học trận pháp nữa! Mà cái này đòi hỏi ngươi không ngừng nghiên cứu cùng tu luyện, không có trăm nghìn năm thời gian không có cách nào lĩnh ngộ!"

Tần Vũ nhàn nhạt nói, trong đầu hiện ra tình cảnh tu luyện kiếp trước, khoé miệng lộ ra vẻ tươi cười!

Tình Nhi sau khi có Tu La trong tay liền thích thú vuốt ve không ngừng đùa bỡn, không ngừng triệu nó từ trong cơ thể ra, rồi lại nhập vào cơ thể, lại thấy đám người Lão hắc thèm chảy cả nước miếng.

Một tiếng gió vang lên, Cam Vân đã đứng bên cạnh Tần Vũ, mặt mỉm cười nói:

"Đại nhân, may mắn không làm ngài thất vọng!"

Tần Vũ gật gật đầu, than vãn:

"Sau ngày hôm nay, các ngươi bắt đầu tranh thủ thời gian tu luyện, chúng ta sẽ không đi dọc theo thảo nguyên nữa, từ từ tiến vào trung tâm thảo nguyên!"

Mọi người đều nghiêm túc hưởng ứng, ngay cả Tình Nhi vẻ mặt cũng hưng phấn đáp lại.

* * *.

Trung ương thảo nguyên, cung điện thật lớn trên núi.

"Khải bẩm đế quân, Thiên Hồn thiếu gia đã trở lại!" Trên một khu đất rộng rãi, kim phát nam tử trên người tản ra một cỗ khí thế làm cho người ta không dám trực tiếp nhìn tận mắt, uy thế mười phần.

Một lão nhân cung kính đứng giữa đại điện, cúi đầu nói:

"Lần này thiếu gia thu hoạch được rất nhiều!" Chỉ thấy lão nhân hai tay chắp trước mặt, trường bào rộng thùng thình có cảm giác lão cực kì gầy yếu, mà sau lưng hắn lại có sáu cánh!

Kim phát nam tử sắc mặt đang nghiêm nghị liền lộ ra vẻ hài lòng nở nụ cười, giọng nói ôn hoà:

"Ngàn nhi đứa nhỏ này, không sai, hắn còn mạnh hơn đại ca Tuyết Phong nhiều lắm! Nói cho hắn, thành quả lần đi săn này toàn bộ cho hắn, đấy là đạo lí cha không tranh với con! Ha ha..."

Tiếng cười vui vẻ vang khắp cả đại điện, trong đại điện trống trải rất ít người.

Lão nhân gật gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười khoan khoái, nhẹ giọng nói:

"Thiên Hỗn thiếu gia hôm nay đã ở đằng sau đại điện, đế quân có muốn gặp hắn không?"

Kim phát nam tử tựa hồ rất không vừa ý, hơi thở trầm xuống, liền cười nói:

"Khó có được tâm ý của nó, quay lại gọi nó vào đây đi!"

Lão nhân cười cười lui ra ngoài, không lâu sau lão đã dẫn theo một người tướng mạo cực kì anh tuấn mái tóc bạc tiến vào.

"Nhân Thiên Hồn bái kiến cha!" Thanh âm rất lạnh, đứng thẳng hàng bên cạnh Lão nhân, trên dưới toàn thân đều tản ra sát ý mãnh liệt mà sau lưng hắn cũng có sáu cánh chim!

Kim phát nam tử thoạt nhìn phi thường vui vẻ nhẹ nhàng cười nói:

"Thiên Hồn nhi, chơi đùa có vui không?"

Trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nay đã lộ ra nụ cười, cung kính đáp:

"Cha, con lần này đi săn bắt được hai mươi mĩ nữ Tu La tộc, trong đó có ba cực phẩm trong đó một người đã cấp cho đại ca!"

"Ha ha... ta rất vui!" Kim phát nam tử đứng lên, ánh mắt nóng rực nhìn Lão nhân nhàn nhạt nói: "Những năm gần đây, ngươi đã dạy dỗ Thiên Hôn tốt như vậy, công lao của ngươi rất lớn, rất lớn!"

Lão nhân khom người hành lễ, khiêm tốn nói:

"Là đế quân vĩ đại nên nhi tử mới xuất sắc như vậy, sự dạy dỗ của Nhan Lí mới có tác dụng! Thiên Hồn thiếu gia cũng là thông minh lanh lợi, khắc khổ tu luyện!"

Thiên Hồn lạnh lùng đứng bên cạnh nghe Lão nhân nói vậy cũng không nói gì.

Kim phát nam tử khoát tay, cười mắng:

"Không nhờ bao nhiêu năm như vậy ngươi cũng vẫn còn giảo hoạt! Từ mai trở đi, trở lại Thiên Thần điện tu luyện, cho ngươi mười năm thời gian, sau mười năm vô luận là học được cái gì đều phải rời đi!"

Nhan Lí quì mạnh xuống, con mắt rưng rưng:

"Nhan Lí bái tạ đế quân hậu ái! Nhất định không phụ lòng đế quân!"

Kim phát nam tử gật gật đầu, quay nhìn về phía Thiên Hồn, ôn tồn nói:

"Thiên Hồn nhi, muốn phụ vương ban thưởng cho con cái gì?"

"Thiên Hồn khẩn xin phụ vương giải trừ cấm chế của đại ca, đại ca tâm địa nhân từ không đành lòng sát sinh cũng không phải là đại ác...".

"Được rồi, nói yêu cầu khác!" Không đợi Thiên Hồn nói xong, kim phát nam tử sắc mặt bỗng lạnh lùng, nhất thời trong đại điện lưu động một áp lực lạnh như băng.

Trong mắt Thiên Hồn hiện lên một đạo bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:

"Xin phụ vương thành toàn!" Dứt lời quì xuống đất, có vẻ như chưa đạt được mục đích thì không bỏ qua!

Kim phát nam tử sắc mặt ngày càng âm trầm, trong mắt loé hàn quang, nhìn Thiên Hồn sau hồi lâu mới nhàn nhạt nói:

"Theo ý ngươi đi! Trước tiên mang ca ca ngươi đến Thiên khanh (khanh là cái hầm lớn hoặc một cái hố lớn), nếu hắn không thể mang về một vạn cái đầu của nguời Tu La thì đừng quay trở lại!"

"Vâng, thưa cha!" Thiên Hồn thấy đã đạt được mục đích, nhanh chóng dập đầu rồi cùng Nhan Lí ra khỏi đại điện.

-o-o-o-

"Lão đại, phía trước có một toà thành chúng ta có nên đi vào đó nghỉ ngơi không!" Cam Vân nhìn thành trí cực lớn phía trước vẻ mặt khao khát nhìn Tần Vũ, nửa năm gần đây bọn họ đã hành tẩu trên thảo nguyên ngay cả bóng người đều không có thấy qua, hôm nay thấy thành trì trên mặt mọi người đã xuất hiện thần sắc hưng phấn.

Tần Vũ ngước lên nhìn thành trên tường thành trì viết ba chữ to "Tử Dực thành"!

________________________________________

MTR01

31-07-2009, 02:08 PM

HẬU TINH THẦN BIẾN

Tác giả : Bất Cật Tây Hồng Thị

Quyển 11 - Chuyển sinh thiên giới

Chương 17: Tử Dực thành

Dịch giả : SnowLion

Chính tả : bagiatam

Nguồn : BoyzoneVn

Tử Dực thành tường cao vô cùng, Lão hắc dọc theo hướng tường thành nhìn theo cũng là không thấy tận cùng!

"Đại nhân, Tử Dực thành này tựa hồ như cửa ngõ của thảo nguyên!"

Tần Vũ phóng thần thức, sau khi hắn từng bước tăng đến cảnh giới Lưu Tinh hậu kì thần thức tại Thiên giới đã có thế bao phủ phương viên trăm dặm.

Chỉ cảm thấy thần thức tới đâu đều có tường thành bao phủ, không nhịn được kinh ngạc:

"Ưng Phong, tốc độ ngươi nhanh nhất dọc theo tường thành bay một vòng xem nó dài đến đâu!"

Nhìn Ưng Phong nhanh rời đi, Tần Vũ tự hỏi chẳng lẽ Tử Dực thành chia cắt cả thảo nguyên sao? Nếu là như thế này vậy có chút bội phục những người quản lí Thiên giới này, đưa Thiên nhân tu vi thấp toàn bộ đến rìa thảo nguyên sau đó cách li bọn họ khỏi quần thể Thiên nhân, quả thật là khôn ngoan!

Tình Nhi trên đường đi vẫn nghịch ngợm Tu La kiếm, thậm chí khi Tần Vũ nói chuyện cũng không có quan tâm, mọi người cũng vì thế mà buồn cười, hiểu được tiểu cô nương này cực kì ham vui, lại si mê một thanh kiếm như vậy.

Không đến thời gian một nén nhang Ưng Phong nhanh chóng bay trở về sắc mặt có chút khó coi, tái nhợt không còn hột máu, rơi xuống trước mặt Tần Vũ thở hỗn hển nói:

"Đại nhân, Tử Dực thành có cổ quái!" Ánh mắt hắn lộ ra sợ hãi: "Tường thành cũng có thể di chuyển! Ta rõ ràng đã thấy được bên kia của tường thành nhưng vô luận là bay về phía nào tường thành đều bám theo ta, thuỷ chung không cho vượt qua giới hạn tường thành!"

"Hơn nữa chỉ cần tiếp cận tường thành liền có một áp lực cực kì cường đại truyền đến khiến cho ta không thể bay!"

Xem ra Ưng Phong là bị doạ, sắc mặt ngày càng khó khăn, một bầu áp lực không khí khẩn trương làn tràn trong tâm mọi người!

Tần Vũ bình tĩnh nghe Ưng Phong nói trong mắt bộc phát một trận tinh quang, kinh ngạc nói:

"Trận pháp! Không thể tưởng tượng được Thiên giới cũng có trận pháp!"

Theo như lời Ưng Phong nói Tần Vũ hoàn toàn có thể khẳng định tường thành này đã được bố trí trận pháp, chỉ có trận pháp mới có thể tạo cho người ta ảo giác, mới có thể sinh ra áp lực cường đại như vậy.

"Xem ra Tử Dực thành làm cho người ta phải tò mò a!" Hắn lầu bầu nhìn cửa thành cực lớn của Tử Dực thành, nhẹ giọng nói: "Chúng ta vào thành!"

Dứt lời hướng cửa thành đi đến!

"Sao..." Vừa mới bước vào đại môn, Tần Vũ đã cảm thấy một áp lực cường đại truyền đến, toàn thân u mê, ngay cả đi cũng khó khăn. Trong mắt loé tinh quang, tinh thần lực màu vàng trong cơ thể bộc phát trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, bước chậm đều chắp tay đi trước.

Mà bọn người phía sau Tần Vũ lại không có dễ dàng như vậy, Cam Vân cố gắng đã đành, hôm nay hắn cũng là Thiên nhân ba cánh vô luận là thế nào cũng có thể gắng gượng bước tới. Nhưng bọn Tình Nhi năm người thì không ổn, năm người theo phía sau Cam Vân vừa mới bước đi được trăm thước liền bị một cỗ áp lực đè lên người khiến bọn họ bước đi rất khó khăn.

"Vũ ca ca, mau giúp Tình Nhi!" Cảm nhận được xương cốt toàn thân như bị rạn nứt toàn thân Tình Nhi phát ra quang mang màu nhũ nhưng thân thể dù sao cũng không biến thái như Tần Vũ chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân ê ẩm, khiến cho hơi thở cũng khó khăn.

Bốn người Lão hắc cũng giống vậy, trên mặt mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, có thể nói là cho dù chạy, bước, ngồi, bò đều không thể tiến lên một bước. Nghe được Tình Nhi gọi, bọn người Lão hắc cũng là lộ ra vẻ chờ giúp đỡ, đợi Tần Vũ có thể đưa mọi người vào trong thành.

Quang mang xung quanh Tình Nhi ngày càng chói mắt, cỗ áp lực vô hình kia tựa hồ cảm giác được sự phản kháng của cô bé liền gia tăng áp lực lên hai lần.

Chỉ thấy sắc mặt tươi cười của Tình Nhi trong nháy mắt đã chuyển sang trắng bệch, thần sắc thống khổ.

Tần Vũ thấy vậy thân ảnh chợt loé, tới bên cạnh bọn Tình Nhi và Lão hắc, thấp giọng quát:

"Hỗn Độn Lĩnh vực Tinh thần!"

Một cỗ lực lượng vô hình từ trên người hắn phát ra, ngoại trừ Cam Vân, mọi người đều cảm thấy cỗ áp lực vô hình kia nhất thời không còn nữa.

"Thật đáng sợ!" Toát mồ hôi lạnh, trên mặt Ưng Phong lộ ra nét sợ hãi, run run nói: "Đại nhân, chính là lực lượng đó đã khiến thuộc hạ không thể nhúc nhích!"

Tần Vũ gật gật đầu, mặt không chút thay đổi nói:

"Nơi này đích xác có chút kì quái! Trước tiên đem các ngươi vào trong thành đã!"

Dứt lời năm cỗ tinh thần lực màu vàng đột nhiên phát ra, đưa Tình Nhi, Lão hắc, Ưng Phong, Hùng Ngưu và Bạch Hổ bao lại, thấp giọng nói:

"Đí theo ta mau!"

Nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tình Nhi sau đó nhanh nói.

Trước mắt đột nhiên sáng ngời, phảng phất như mọi người đang ở thế giới khác vậy, chỉ cảm thấy tất cả như mộng cảnh! Ngay cả Tần Vũ khi thấy cảnh vật trước mắt này cũng rung động, miệng há lớn.

Tần Vũ đầu cứng ngắc, mắt nhìn nơi nào nơi đó cũng là ngã tư đường xinh đẹp sạch sẽ cùng những căn nhà bắt mắt, hai bên ngã tư đường đều mọc một loại cây cao lớn, những cây cao lớn đó phát ra khí tức cũng là... thần mộc khí tức!

"Trời ạ..." Phía sau truyền đến một trận rên rỉ, nghe đúng là thanh âm Lão hắc than vãn, quay đầu nhìn lại đã thấy hắn thất thần quỳ xuống đất, hai tay không ngừng vuốt ve mặt đất như vuốt da tay mềm mại của một cô gái vậy, tựa hồ hắn sợ bàn tay thô kệch này sẽ làm mặt đất xuất hiện vết xước vậy!

Trên ngã tư đường người đi lại không nhiều lắm nhưng có thể thấy được Thiên nhân nơi này sống cực kì an dật, chỉ là chẳng biết vì sao những người này ba cánh có thậm chí cả hai cánh cũng có lại không cảm nhận được áp lực như của bọn Tình Nhi và Lão hắc.

Tần Vũ liền khôi phục trạng thái bình thường, tại Nhân giới cũng đã chứng kiến nhiều loại tình huống dị thường nhất là sau khi trở thành Chưởng khống giả, nắm trong tay cả tình hình Hồng Mông vũ trụ, thoáng nghiến răng một cái rồi bắt đầu đánh giá chung quanh.

Xem ra đây mới chính thức là Thiên giới, nơi Thiên nhân sinh sống! Tần Vũ một bên quan sát, một bên trong lòng thầm than, Thiên nhân sinh sống bên rìa thảo nguyên chỉ là những kẻ cực kì yếu đuối.

Bảy người đứng đó không có mở miệng, kinh ngạc nhìn phía trước, vẻ an tĩnh nơi đây khiến không khí cực kì ngột ngạt, làm cho người ta vừa nhìn đã biết là có người ngoài đến, cơ hồ chỉ sau thời gian một chén trà nhỏ, một đội vệ binh thân mặc khôi giáp bay nhanh tới trước mặt Tần Vũ.

Một người bốn cánh tiến lên trước, nhìn thấy Tần Vũ không có cánh, con mắt màu bạc của hắn hiện lên tia kinh ngạc, lạnh lùng hỏi:

"Các ngươi là Thiên nhân? Vì sao đi tới Tử Dực thành?"

Toàn thân hắn toả ra khí tức mãnh liệt khiến cho bọn người Tình Nhi phát run.

Tần Vũ quan sát người vừa đến, sắc mặt bình tĩnh hỏi lại:

"Tử Dực thành chẳng lẽ không chào đón người đến sao? Ta đến từ rìa thảo nguyên, bên bờ Tử Hải, tới đây tham quan một phen!"

"Bờ biển Tử Hải?" Thiên nhân bốn cánh rất ngạc nhiên, quan sát Tần Vũ, nghi hoặc nói: "Ngươi là Thiên nhân sao? Sao lại không có cánh?"

Tần Vũ gật gật đầu, chẳng biết đáp thế nào bọn Cam Vân phía sau vội vàng đáp:

"Đại nhân ta trong một lần ngoài ý muốn mà mất đi đôi cánh, đến nay vẫn chưa có khôi phục!"

Thiên nhân bốn cánh vẫn quan sát Tần Vũ, nghe được lời Cam Vân nói nửa tin nửa ngờ nói:

"Các ngươi là muốn đầu quân cho Tử Dực Thiên Vương?"

Tần Vũ lắc đầu nhàn nhạt nói:

"Chúng ta thầm nghĩ rời khỏi nơi đang sống tới nơi này chỉ vì kiếm cuộc sống tốt hơn! Cũng không muốn đầu quân cho ai đó, không muốn vì ai mà bán mạng!"

Sắc mặt hắn trước sau vẫn là cực kì bình tĩnh, tựa hồ bỏ ngoài mắt khí tức của Thiên nhân bốn cánh này, nói rất là bình thản.

"Sao? Không phải đầu quân cho Tử Dực Thiên Vương..." Thiên nhân bốn cánh ánh mắt lộ vẻ suy tư, lạnh lùng nói: "Cả Tử Dực thành đều là con dân của Thiên Vương, vô luận các ngươi trước kia thế nào, chỉ cần tới nơi này đều phải là người của Thiên Vương, hết thảy đều phải nghe lệnh Thiên Vương, các ngươi có thể làm được không?"

Tần Vũ nhếch miệng không để ý tới Thiên nhân bốn cánh. Cam Vân thấy bộ dạng Tần Vũ như vậy trong lòng rất lo lắng, lại tới cạnh Tần Vũ, cười nói:

"Đó là tất nhiên, chỉ là đại nhân ta thương thế chưa hồi phục, chúng ta không biết về Tử Dực thành cho nên các ngài nói có đúng hay không trước tiên để cho mấy vị huynh đệ của ta thoát khỏi áp lực đáng sợ kia..."

Thiên nhân bốn cánh kia sát ý trực tiếp bắn vào mắt Tần Vũ, giống như bắn vào da trâu, không hề có phản ứng, trong lòng không nhịn được liền kinh ngạc quay đầu về phía Cam Vân thấy vẻ mặt sợ sệt của hắn trong lòng mới thư thái một chút, tay phải vung lên phía sau một binh lính lập tức tiến lên đưa ra bảy khối lệnh bài phóng cho mỗi người một cái.

Mọi người chỉ cảm thấy áp lực chung quanh tiêu thất hết, vui mừng hoan hô. Tình Nhi chạy đến bên cạnh Tần Vũ lúc lắc cánh tay hắn gắt giọng:

"Vũ ca ca, Tình Nhi rốt cục cũng đã không còn cảm giác áp lực kia nữa!"

Tần Vũ ôn nhu vuốt tóc Tình Nhi, căn bản là không thấy mấy người Thiên nhân bốn cánh kia ánh mắt nhìn Tình Nhi có vẻ quỉ dị, khẽ cười nói:

"Vậy để Tình Nhi chơi đùa tại đây một phen, Tử Dực thành này cũng phải để bọn Cam Vân xem xét một hồi đã!"

Tình Nhi cao hứng gật đầu, chạy loanh quoanh cực kì đáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net