iv

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

jaeyun đưa tay muốn sờ mấy vết thương được dán băng cá nhân trên mặt hắn, heeseung hớn hở đưa mặt lại, liền bị jaeyun véo mũi một cái nhẹ hều.

'sao lại đánh nhau?'

'bọn trường bên, chẳng hiểu tại sao tự nhiên gây sự. 4 đánh 1 không chột cũng què, hôm sau mình gọi hội anh em đi trả nợ máu.'

heeseung bĩu môi nhìn jaeyun, rõ là đang làm nũng với em, cầm tay jaeyun lên chạm mặt mình: 'đau quá cún ơi.'

jaeyun nhíu mày nhìn hắn, xị mặt: 'nợ máu gì chứ? mình không muốn cậu đánh nhau nữa đâu.'

heeseung cười hì hì nhìn người trước mặt, mái tóc được vuốt keo cẩn thận đã bị làm cho rũ xuống, trông rất hiền. hắn vừa lục balo, vừa nói: 'mình biết rồi, sẽ không đánh nhau nữa. nhưng nếu chúng nó đánh mình, mình sẽ phải tự vệ.'

nói xong, hắn lôi từ trong balo ra gói bánh kem dâu, cùng với hộp sữa chuối, bóc vỏ đưa cho jaeyun.

jaeyun nhận bánh bằng hai tay, đưa lên miệng ngoạm một miếng, còn rất ngoan cảm ơn hắn. heeseung xoa mí mắt hơi sưng của em, hỏi: 'còn giận mình không?'

jaeyun lắc đầu, thật ra em không giận, chỉ là vì lo cho hắn quá, nhất thời không khống chế được cảm xúc.

'ngon không?'

jaeyun gật đầu, miệng nhai bánh đến phồng cả lên. jaeyun muốn hắn ăn thử, liền đưa chiếc bánh đến trước miệng hắn, lựa chỗ chưa bị cắn.

heeseung thấy nhóc trước mặt quá đáng yêu, nghiêng đầu cắn vào chỗ jaeyun đã cắn trước đó, thành công làm đối phương đỏ mặt.

'ừ, ngon thật.'

jaeyun được heeseung đẩy về lớp cũng đã tiết thứ 4, giờ tự học không có giáo viên thành ra nhốn nháo hết cả lên.

'có bài này mình chưa hiểu.'

heeseung chỉ vào bài tập lí trong vở, giương mắt nhìn jaeyun. jaeyun nhìn theo tay hắn, gật đầu rồi bắt đầu lôi bút ra. heeseung đặt bàn tay ra trước mặt jaeyun, em ngoảnh đầu nhìn hắn khó hiểu.

'nắm tay.'

con người này đã quen với việc đòi hỏi, thành ra lúc nào cũng rất tự nhiên, giống như chuyện bình thường. jaeyun mím môi quay lên quay xuống nhìn, cảm thấy nếu nắm tay thế này sẽ bị phát hiện.

heeseung chờ lâu, giật giật cánh tay, bĩu môi nhìn jaeyun. mà jaeyun là ai chứ, cún con lương thiện của hắn, tất nhiên không muốn hắn buồn. thành ra hiện tại jaeyun một tay cầm bút viết, miệng thì giảng bài, một tay tiếp xúc thân mật với hắn.

vì đang là mùa đông, dù nắm tay một lúc lâu như vậy cũng không cảm thấy có vấn đề gì với tuyến mồ hôi, càng nắm lại càng ấm hơn.

'jaeyun.'

hắn đột nhiên gọi, chống tay nghiêng đầu nhìn em, mặt mũi trông vô cùng nghiêm túc.

'có chuyện gì?'

jaeyun ngừng giảng bài, quay đầu nhìn người bên cạnh, bàn tay đang nắm vô thức siết lại.

'mình thích cậu lắm.'

jaeyun vội buông bút, đưa tay chạm nhẹ cằm hắn, xấu hổ nói nhỏ: 'mình biết rồi mà.'

heeseung không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng bắt lấy cái tay nhỏ kia, áp hẳn má mình lên, quay đầu ngửi lòng bàn tay thơm nhẹ. dù ngồi giữa thanh thiên bạch nhật, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ gì, nhưng jaeyun đã ngượng chín mặt, xụ mặt nhìn hắn, tay hơi rút ra.

heeseung nằm nhoài ra bàn, ngáp một cái, jaeyun buồn cười, đưa tay vén nhẹ tóc hắn. heeseung kéo ghế của mình sát lại, nằm sang phần bàn của jaeyun.

'mình buồn ngủ quá.'

'ngủ một chút đi. lát nữa mình sẽ gọi cậu dậy.'

'mình sợ cậu buồn.'

jaeyun cười, lắc đầu nói không sao, heeseung vừa nhắm mắt vừa hỏi: 'mai đi xem phim với mình đi.'

jaeyun chưa từng đi xem phim ở ngoài rạp bao giờ, thật lòng cũng rất muốn đi, nhất là đi cùng heeseung nữa. nhưng nghĩ đến việc phải đến nơi đông người, sợ heeseung đi cùng mình sẽ xấu hồ, buồn buồn nói: 'thôi, mình không đi đâu.'

'mình đã mua vé rồi. mình rất muốn đi với cậu, cún con, đi với mình nha?'

bàn tay nắm tay jaeyun lắc lắc qua lại, hắn giương mắt nai long lanh nhìn em, trong lòng jaeyun lại mềm nhũn ra, gật đầu.

'cho mình thơm cậu một cái đi cún con.'

'cậu hâm à? ngủ đi.'

jaeyun trừng mắt cún nhìn hắn, đưa tay che mắt hắn lại. một lúc sau không nghe hắn nói gì nữa, mới buông ra, cầm bút làm bài tập, tay còn lại vẫn đặt trên tay hắn.

-

'cậu đưa mình đi đâu thế?'

jaeyun để hắn đẩy xe cho mình, thắc mắc hỏi. kì lạ là, em không thấy hề thấy sợ mà hoàn toàn tin tưởng để heeseung dẫn mình đi.

đứng trước cửa hàng bán xe lăn, jaeyun dù có ngốc cũng hơi đoán ra rồi. xe lăn của em quá cũ, còn phải điều khiển bằng tay, rất bất tiện.

nhưng mà heeseung cũng không cần thiết phải làm thế.

đẩy jaeyun vào trong, em quay người níu tay hắn: 'làm gì thế?'

heeseung đẩy em đến trước một chiếc xe lăn điện, vòng ra trước mặt jaeyun, thấy em đang lườm mình.

'thử cái này đi, là xe lăn tự động đấy.'

'mình có nói là mình cần đâu? bọn mình đi về đi.'

heeseung ngồi thụp xuống, đưa tay giãn hai hàng lông mày đang chau lại của jaeyun, cười cười: 'dùng xe này, khi đi cạnh có thể nắm tay cậu.'

jaeyun trong lòng mềm ra thành nước, nhưng vẫn cương quyết lắc đầu với hắn: 'xe này đắt lắm, mình không cần đâu.'

'mình giàu mà.'

'mình sẽ không lợi dụng cậu.'

heeseung cầm hai tay jaeyun áp lên má mình, thuyết phục: 'sau này cậu có tiền thì trả cho mình là được mà. cậu từ chối mình mãi, mình buồn đấy. cún con ngoan, ngồi thử nhé?'

nhân viên đề nghị giúp nhưng heeseung nói không cần, muốn tự mình đỡ jaeyun. mắt jaeyun hồng lên, vòng tay qua cổ heeseung, để hắn gần như bế mình lên.

'thoải mái không cún con?'

nghe hắn cứ gọi mình là 'cún con', jaeyun ngượng nghịu mím môi, gật gật đầu.

heeseung đứng bên cạnh nhìn jaeyun được nhân viên hướng dẫn cách sử dụng, cái đầu nhỏ gật liên tục, miệng thì vâng vâng dạ dạ, trông rõ yêu.

đứng trước cửa nhà, heeseung thoả mãn cứ cười suốt, jaeyun cấu nhẹ vào tay hắn, nói nhỏ: 'cảm ơn cậu. sau này nhất định mình sẽ trả.'

'muốn trả ơn mình thì nhanh chóng thích mình đi.'

heeseung bĩu môi làm nũng, jaeyun buồn cười nhìn hắn, không nói gì. hình như em cũng hơi thích hắn rồi ý, chỉ là hơi thôi đấy nhé.

'bố mẹ cậu sẽ hỏi về nó chứ?'

'ừm, chắc là có.'

'cứ bảo chồng cậu mua cho cậu.'

hắn thản nhiên nói, liền bị jaeyun véo cho một cái đau điếng, nhảy dựng lên. jaeyun cố nhịn cười, giả vờ giận dỗi nhìn hắn.

sau đó, heeseung lại đòi ôm em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net