Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết đã tan dần hết, dòng suối sau thời gian ngủ yên đã thức giấc chảy róc rách. Đào hoa e ấp nở rộ nhuộm thắm cả cánh rừng. Cánh hoa nhỏ nhẹ cuốn theo từng cơn gió se lạnh bay khắp nơi, vô tình hữu ý rơi trên mái tóc nam nhân dưới gốc đào hoa. Trên cành cây cao đang có một đôi chim đang ríu rít nhau xây tổ. Tiếng hót lanh lảnh văng vẳng bên tai. Cảnh đẹp ngày vui vô thức khiến lòng người thư thả.

Giang Trừng lười biếng nằm trên ghế mây tắm nắng ngắm mây trời, bỗng thấy trên người nằng nặng. Vị bạch y thượng thần nào đó đang đắp áo khoác lông cho hắn, thấy Giang Trừng mở mắt, Lam Hi Thần cũng không ngần ngại mà tiếp tục chỉnh trang áo khoác.

"Thời tiết còn lạnh, thân thể ngươi chưa phục hồi hẳn không được chủ quan".

"Lạnh gì chứ? Ta đường đường cũng là một đại nam nhân. So về tu vi cũng không kém ngươi đâu". Nói vậy thôi chứ Giang Trừng vẫn mặc kệ Lam Hi Thần muốn gói hắn thành cái bánh ú.

Cảm thấy Giang Trừng đã trông có vẻ sẽ không bị lọt gió, Lam Hi Thần mới hài lòng nhìn thành phẩm một lượt. Y nhẹ nhàng vén tóc mai Giang Trừng bị gió thổi lòa xòa cũng gỡ những cánh hoa đào vương trên mái tóc hắn, sau đó mới ngồi xuống cái ghế mây bên cạnh. Tay y đưa ra nắm lấy một bàn tay đang ủ ấm trong áo khoác, Giang Trừng cũng thuận tay nắm lấy tay y, giữ bàn tay ấy ở trong áo lông. Toàn thân Lam Hi Thần đều rất lạnh. Có lúc Giang Trừng nghĩ kẻ nên được ủ ấm là y chứ không phải hắn.

Lam Hi Thần mỉm cười, thủ thỉ: "Sắp đến tết, ta đưa ngươi đến nhân gian ngắm pháo hoa có được không?".

"Cũng được", Giang Trừng nghĩ đến những "đóa hoa" rực rỡ trên nền trời đêm liền cảm thấy thích thú.

"Có thả đèn hoa đăng giống tết trung thu không?".

"Sẽ có. Còn có rất nhiều món ngon chỉ có tết mới có nữa".

"Được, quyết định vậy đi. Nghe nói Giang Nam đang rất ấm áp. Ta muốn đến đó ngao du".

"Ngao du Giang Nam xong sang thu ta sẽ đưa ngươi đến Tây Vực xem Đại Bảo Ngọc, hoa nở nghìn năm một lần, mỗi lần chỉ nở một đóa. Người hữu duyên gặp được sẽ hạnh phúc viên mãn".

"Thần kỳ như vậy, ta không thể bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một này".

Lam Hi Thần ôn nhu nhìn hắn, "Thời gian còn dài, ta bồi ngươi".

Giang Trừng cũng nhìn y, ánh mắt không giấu được hạnh phúc.

"Hi Thần".

"Ta đây".

"Ta đói".

"Vậy cùng đi nấu cơm".

"Ngươi biết ta không biết nấu".

"Không sao, chỉ cần ngươi đứng một bên nhìn ta nấu".

...

Thời gian thấm thoát thoi đưa, một năm nữa trôi qua, nội thương của Giang Trừng đã hoàn toàn khỏi. Những nơi Giang Trừng muốn ngao du, Lam Hi Thần đều nắm tay hắn đưa đi. Trời đất trong lành, thiên hạ cũng xem như thái bình.

Mái nhà đơn sơ ẩn sâu trong núi vắng sau một năm lạnh lẽo, hiện tại đã ánh lên khói bếp hăng hắc nhưng thơm nồng hương thức ăn. Giang Trừng nhìn cột khói mờ mờ bốc lên từ mái nhà, môi bất giác nở nụ cười rồi nhanh như chớp hắn thu lại nụ cười, đổi sang gương mặt lạnh lùng. 

"Bà bà thế nào rồi?". Giang Trừng lạnh giọng hỏi.

Hắc y nhân mang mặt nạ tựa lưng vào thân cây, nhún vai: "Vẫn khỏe. Mấy ngày nữa chắc cũng tìm ra ngươi và tình nhân nhỏ".

"Chuyện đó thì ngươi không cần quản. Đi đi".

"Ây yo, vô tình vậy sao. Mị yêu xem ra phải xách váy chạy theo ngươi để học thuật mê hoặc. Hồ ly kia rất được đấy...", Vô Ảnh chưa kịp nói mấy lời liền thấy phi tiêu liên hoa chín cánh phóng tới, hắn lập tức né ngay nhưng vẫn bị linh lực quanh phi tiêu làm bị thương nhẹ: "Đừng nóng, ta đi là được chứ gì. Có điều nào ngươi dùng xong nhớ cho ta hưởng chút linh lực hồ ly là được".

Ba phi tiêu lao tới đâm vào thân cây Vô Ảnh vừa dựa. Tên ma đầu này chậm chân chút nữa xác định lìa đời chắc.

Lúc Giang Trừng quay về nhà thì thấy Lam Hi Thần đang bê bát canh ra, hắn liền nhanh tay đón lấy: "Để ta, ngươi mau đi rửa mặt đi. Mặt dính nhọ nồi kìa".

Nghe thế, Lam Hi Thần theo bản năng đưa tay lên lau mặt nhưng lau không đúng chỗ, ngược lại càng lau càng nhọ nhem hơn. Giang Trừng không nhịn được cười phì, đặt bát canh xuống bàn rồi quay lại đưa tay lau mặt cho y.

"Ngươi đó, ngốc quá đi".

Lam Hi Thần cũng rất hưởng thụ, cười híp mắt dụi dụi đầu vào vai hắn: "Ta thật sự rất ngốc, Vãn Ngâm phải chiếu cố ta thật nhiều".

Giang Trừng còn lạ gì mất trò làm nũng của y, mặt không đổi sắc đẩy y đến bồn rửa: "Mau đi rửa tay, nếu không ta ăn hết cơm của ngươi".

Dĩ nhiên Lam Hi Thần không ăn cơm vẫn sống tốt bình thường, Giang Trừng cũng vậy nhưng vì Giang Trừng thích thức ăn nhân gian nên Lam Hi Thần đều mỗi ngày ba bữa nấu ăn cho hắn. Giang Trừng đương nhiên sẽ không chịu ngồi yên chờ cơm dâng đến miệng. Hắn sẽ ngồi bên nhặt rau cùng Lam Hi Thần. Lúc Hi Thần xào thức ăn hắn sẽ đứng bên lấy giúp y gia vị. Thỉnh thoảng Giang Trừng cũng sẽ tự tay nấu ăn. Ai nói hắn không biết nấu, mấy món luộc hắn nấu cũng ngon lắm nha. Hi Thần ăn hết không để thừa cọng rau nào.

"Ngươi mau ăn đi, đừng mải gắp cho ta nữa".

"Ngày mai ta phải quay về Thanh Nhai giải quyết cho xong chuyện hủy hôn ước. Ngươi ở nhà đợi ta, dù có chuyện gì cũng không được tự ý rời núi".

"Biết rồi", Giang Trừng thở dài "Ngươi nói chuyện này nhiều đến mức ta sắp thuộc từng câu từng chữ".

"Vì ta sợ mất ngươi". Lam Hi Thần ôn nhu nhìn Giang Trừng: "Từ khi sinh ra mệnh ta đã định phải gánh vác trọng trách gia tộc. Ta mơ mơ hồ hồ lớn lên theo sự chỉ dẫn của các trưởng lão. Ngôi vương cũng thế, hôn ước cũng thế,... Cho đến khi ta gặp ngươi. Ta đã từng cố kìm nén tình cảm của mình thế nhưng chỉ cần nhìn vào mắt ngươi thì ta đều không cam tâm để ngươi đi. Ta biết ta hoang đường nhưng ta không muốn ngây ngốc theo mệnh gì đó nữa. Chúng ta sắp tự do rồi. Vãn Ngâm, đợi ta về, có được không?".

Đối diện với ánh mắt chờ mong của Lam Hi Thần, lần này Giang Trừng gật đầu: "Ta đợi ngươi về". Nhưng cõi lòng thầm nói xin lỗi.

Lam Hi Thần rời đi, nói hôm sau sẽ trở về. Trước khi đi y cũng không quên chuẩn bị thức ăn tươm tất, còn dặn dò rất nhiều. Dặn dò nửa ngày cuối cùng y cũng lưu luyến rời đi. Y đi rồi, Giang Trừng lặng lẽ ăn hết thức ăn trên bàn, dọn dẹp ngôi nhà nhỏ sạch sẽ.

Nhìn lại toàn mọi thứ lần cuối, không hiểu sao hắn không thể cất bước. Đây là tổ ấm nhỏ của hắn, hơn nghìn năm rồi hắn mới được nếm mật ngọt như vậy. Nhưng bên tình bên nghĩa, bà bà có ân với hắn, hắn không thể mặc kệ bà bà tìm đường chết. Ngụy Tử là huynh đệ hắn, hắn không để Ngụy Tử chết theo đại mộng của bà bà

Giang Trừng biết mình không thể khuyên nổi bà bà từ bỏ chấp niệm nhưng hắn có thể dùng thần hồn phong ấn bà lại, xóa đi ký ức của bà. Hắn không biết cái gọi là vì chúng sinh như Lam Hi Thần. Hắn chỉ vì sư phụ, sư huynh được mãi sống an nhiên, vì ái nhân vạn kiếp phong hoa.

"Bộ dạng gì đây, thật buồn nôn".

"Sư phụ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net