Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba trăm năm sau. Thiên hạ đại loạn, trên dưới đất trời đều là tiếng than khóc. Nhân gian như địa ngục. Thiên giới một phen phong ba. Thần quan liên tục bị Ma giới tàn sát. Ma tộc cường đại như thuở hồng hoang đại chiến. Ma Đế hồi sinh, tự xưng Vạn Độc Đế, Tam Độc kiếm chém loạn nhân gian, roi Tử Điện tàn sát Thiên tộc.

Trên trời hay dưới đất, đắc tội ai cũng đừng đắc tội Giang Vãn Ngâm.

Vạn Độc Cốc đổ nát một thời nay nguy nga tráng lệ, kẻ ra người vào, yêu ma tấp nập nhộn nhịp như đế đô nhân gian. Cũng phải thôi, đây chính là thủ phủ của Ma giới. Với sức mạnh hiện tại, ma giới không phô trương thanh thế thì thật đáng tiếc. Mặc dù khiếu thẩm mỹ của ma tộc hơi lạ, nhìn qua nhìn lại đâu đâu thấy cũng không thuận mắt lắm, mấy trò giải trí cũng khá rợn người nhưng nếu không độc, lạ thì còn gì là ma giới. Trung tâm Vạn Độc Cốc có một tòa biệt phủ vô cùng cao lớn, đó là nơi ở của thủ lĩnh ma tộc. Yêu quỷ hầu hạ ra vào còn không thường xuyên bằng tiếng la hét vọng ra từ phòng của Ma Đế.

Được sự cho phép, Vô Ảnh bước vào trong. Nhìn đám dược nhân bò la liệt trên sàn nhà máu me, hắn cảm thấy ai oán cho đôi mắt của mình. Vốn thẩm mỹ của đa số ma tộc đã tệ, Ma Đế còn tệ hơn. Bước đến trước tấm rèm gian phòng, Vô Ảnh cố chối bỏ cảm giác tởm tởm sàn nhà, dứt khoát quỳ xuống: "Tham kiến Đế tôn. Việc Đế tôn giao, thuộc hạ đã hoàn thành".

Hắn dâng lên một tấm thiếp thư. Lập tức tấm thiếp đã xuất hiện bên cạnh kẻ đang ngồi trên giường.

"Lui đi", giọng nói lạnh băng vang lên.

"Tuân lệnh". Vô Ảnh chỉ chờ có câu này lập tức đứng dậy tháo chạy. Nếu là Giang Vãn Ngâm của lúc trước, hắn còn dám soi mói vài câu chứ giờ mở  miệng ra thì Giang điên chắc chắn sẽ lấy cái mạng nhỏ này cả hắn.

Đằng sau bức rèm là gian phòng đơn giản chỉ có một cái giường đá. Xung quanh giường đá đều là hài cốt, nhiều đến mức không rõ là của nhân tộc hay thiên tộc. Đè lên những bộ hài cốt là vô số kẻ hấp hối đang bị người ngồi trên giường đá hút sinh khí. Người đó một thân hắc y, viền ngoại bào ẩn hiện họa tiết liên hoa đỏ rực. Trong lúc hắn luyện công, ma ấn chính giữa ấn đường sáng rực trên làn da trắng bợt lạnh lẽo. Mái tóc đen dài xõa tung. Lúc hắn mở mắt ra, tất cả những gì có trong đó chỉ là hốc mắt đen tối sâu thẳm.

Thời khắc Giang Trừng tu luyện xong, tất cả hài cốt xung quanh đều hóa thành cát bụi. Hắn thu lại nội lực, hai hốc mắt hiện lại tròng mắt. Tử mâu khi xưa nay đã hóa huyết mâu.

Tấm thiếp thư bên cạnh bốc cháy mà Giang Trừng sau đó cũng biến mất khỏi căn phòng.

Nam Thành khi xưa yên bình chỉ còn là dĩ vãng. Một tòa thành trong một đêm trở thành đống đổ nát. Chưa đầy mười năm sau đó tòa thành đổ nát chính thức không có lấy một bóng người. Sự lạnh lẽo hoang vu khiến nơi đây người người kinh sợ. Những câu chuyện ma quỷ cứ thế bị người đời thêu dệt lên. Thế nhưng, sự thật rằng suốt ba trăm năm qua, chốn này chỉ có bóng dáng của một cô hồn tĩnh lặng đứng đợi bên dòng sông Tương.

Dòng sông u tịch ôm lấy ba mặt thành cổ. Sông ngày qua ngày lặng lẽ trôi. Im lặng và da diết như nỗi tương tư khôn nguôi. Đêm về khuya, sương dày buông xuống khắp mặt sông. Trong làn sương mờ, một bóng dáng bạch y đứng lặng im bên bến thuyền. Đó là một nam nhân cao gầy, suối tóc đen bóng xõa dài. Y đứng thẳng trông về một phương.

Giang Trừng quan sát nam nhân kia. Bóng lưng hơi giống một kẻ. Có chút ngứa mắt. 

Hắn lấy ra miếng ngọc bội mà Ngụy Tử đã giao cho hắn.

"Ngụy Tử chết rồi, đừng đợi nữa".

Linh hồn bạch y giật mình quay mặt lại. Suýt chút nữa Giang Trừng đã đánh nát cô hồn kia. Trên đời này sao lại có kẻ giống như vậy. Nhưng nhìn kỹ lại thì kẻ trước mặt chỉ giống kẻ kia bảy, tám phần, đôi mắt cũng nhạt hơn nhiều. Trên mặt cũng không treo nụ cười giả nhân giả nghĩa.

Hắn ném miếng ngọc vào linh hồn. Bạch y liền cẩn thận nhận lấy miếng ngọc, đôi mắt nhạt màu dao động.

"Ngụy Tử", y thầm gọi. Đoạn, y nhìn Giang Trừng, muốn hỏi gì đó nhưng mãi không thốt thành câu.

"Hắn...".

"Hắn chết rồi", Giang Trừng đáp. Cũng không màn đến sự đả kích của cô hồn tội nghiệp kia, hắn nói tiếp: "Trước lúc chết hắn nói trả ngươi vật này".

Nước mắt của bạch y rơi xuống miếng ngọc, vỡ tan tại chữ Lam.

"Nhị ca, ta đi đây. Ngươi bảo trọng".

"Ngụy Tử".

"Ngươi đừng nhớ thương ta đến đổ bệnh đấy. Phải ăn kỹ, ngủ đủ. Còn phải tìm một cô nương xinh đẹp, thú nàng về làm thê. Sau đó sinh cho ta một tiểu Dạ Nguyệt".

"Không lấy vợ", y lắc đầu đặt vào tay hắn miếng ngọc bội: "Tâm ta duyệt ngươi".

"Dạ Nguyệt".

"Bến sông Tương, ta đợi ngươi". Tâm ngươi duyệt ta, hãy đến trả lại ngọc bội cho ta.

Ngụy Từ rời đi. Đêm đó, trong cơn ho thập tử nhất sinh, y nghe được tiếng sáo của hắn. Nhưng tiếng sáo ấy không vui vẻ mà ai oán tan thương. Sáng hôm sau, toàn Nam Thành đổ nát, chỉ có người nhà Lam gia còn sống. Chẳng bao lâu sau, phụ thân cùng đại ca, gia nhân đều muốn đi. Chặng đường quá xa xôi nên họ không muốn mang theo một kẻ quanh năm bệnh tật quấn thân như y làm gánh nặng. Y cũng không muốn đi.

Y phải đợi Ngụy Tử.

Một ngày mùa đông, sau khi cúng bái mẫu thân, y như thường lệ đến bến sông Tương. Thỏ đen luôn quấn lấy y từ lúc y ra đời mãi chưa về.

Nhưng hắn sẽ về thôi. Sẽ về mà.

Lam Dạ Nguyệt mất. Thân xác không biết đã trôi về phương nào, chỉ biết linh hồn y cố chấp đợi ở đây.

"Hắn đi đầu thai làm người rồi. Chậm chút nữa thỏ ngốc đó không biết cưới mười mấy thê tử, sinh mấy đứa con. Mau đi tìm hắn đi".

Nói xong Giang Trừng biến mất. Bạch y một thoáng ngơ người, sau đó vội vàng rời đi. Xác minh tên ngốc đó đã đi đầu thai, Giang Trừng mới có thể yên lòng với cố nhân.

Uống canh Mạnh Bà rồi sẽ quên hết tiền kiếp, dù kiếp sau không gặp được thì đã sao, y cũng không biết mình bị lừa.

Bị lừa vẫn tốt hơn đứng đây đợi một kẻ đã hồn siêu phách tán chẳng bao giờ trở lại.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net