Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đường lam quang lướt qua, quái thú liền ngã xuống, tan biến. Nam nhân tao nhã thu kiếm vào vỏ. Sau lưng y là những ánh mắt sáng bừng nhiệt liệt tán dương. Nếu không phải gia tộc có quy định chú ý hành xử ắt hẳn lúc này đám tiểu hồ tiên sẽ điên cuồng vỗ tay hò reo cũng nên. Mấy tiểu hồ mặc kệ vết thương trên người, bước chân có điểm vội vàng đi đến. Phần vì tiểu bối gặp trưởng bối phải mau chóng đến hành lễ, phần vì đây là lần đầu tiên chúng được diện kiến trân bảo của Hồ Tộc Thanh Nhai - cũng là thần tượng trong lòng chúng.

"Tham kiến Trạch Vu Quân".

"Các ngươi đứng dậy đi". Nam nhân cất lời, giọng nói ôn nhu ấm áp như xuân phong. 

"Đa tạ Trạch Vu Quân", được cho phép nhóm tiểu hồ tiên mới dám đứng dậy. Từng nghe thế tử chẳng những tài đức vẹn toàn, tu vi cao thâm mà dung mạo tuyệt thế vô song. Các tiểu hồ bạo gan ngẩng mặt lên nhìn thẳng, lồng ngực liền cảm thấy khó hít thở. Trăm nghe không bằng một thấy, một thấy mới biết lời đồn trong thiên hạ không hề điêu ngoa. Quả đúng là trời cao trăng sáng. Ánh mắt hâm mộ của những tiểu hồ ly dành cho Lam Hi Thần càng sáng hơn. Ngược lại, Lam Hi Thần không quá bận tâm tới tâm trạng được gặp thần tượng của tiểu hồ. 

Sau khi xem qua vết thương của chúng một lượt, y lấy ra một lọ thuốc: "Nguyên khí các ngươi đã bị tổn hại nhưng không đáng lo. Ở đây ta có ít thuốc trị thương, các ngươi chia nhau dùng rồi mau trở về Thanh Nhai dưỡng thương".

"Tạ ân Trạch Vu Quân". Các tiểu hồ đồng loạt muốn quỳ xuống tạ ân nhưng Lam Hi Thần đã nhanh tay đỡ lấy.

Tiểu hồ có vẻ lớn nhất đám đại diện nhận lấy lọ dược: "Tạ Trạch Vu Quân. May nhờ có người nếu không chúng tiểu bối lần này e rằng lành ít dữ nhiều".

"Không cần đa lễ. Các ngươi còn trẻ, ra ngoài tu luyện tất nhiên sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn. Sau này chú ý rèn luyện, sẽ có ngày đắc đạo. Không còn sớm nữa mau trở về Thanh Nhai đi".

Các tiểu hồ mặc dù rất muốn bám theo Trạch Vu Quân để học tập nhưng cũng không muốn vướng tay vướng chân y nên đành luyến tiếc rời đi.

Sau khi các tiểu bối rời đi, Lam Hi Thần cũng không nán lại. Y hướng mắt về phía nam của khu rừng, theo hướng đó chính là thiên hạ đệ nhất phồn hoa - Nghiêm Hinh Thành.

Thiên hạ này, nói đến vùng đất quyền cao chức trọng đương nhiên chính là vùng đất dưới chân thiên tử - Hoàng Thành, thế nhưng bàn đến sự phồn vinh xa hoa thì Hoàng Thành vẫn thua Nghiêm Hinh Thành một bậc. Có câu, đế đô lúc thịnh lúc trầm nhưng thành Nghiêm Hinh không đêm nào không sáng đèn.Ánh chiều tà chẳng mấy chốc đã lùi bước nhường cho ánh trăng thanh mát. Từ đường phố đến các tòa nhà tinh xảo đâu đâu cũng sáng đèn lung linh. Người người đi lại vui cười nói chuyện. Mà hàng quán về đêm lại càng nhộn nhịp. Không chỉ là nơi giao thương buôn bán, đây còn là nơi ăn chơi trác táng bậc nhất. Người đời nói "Nhất Tân Vinh nhì Vạn Hoa", đến Nghiêm Hinh Thành mà không vào hai nơi này thì cũng chỉ xem như cưỡi ngựa xem hoa.  Muốn đến cũng dễ thôi, cứ ngước lên cao mà nhìn, tòa kiến trúc vừa cao vừa lộng lẫy nhất chính là Vạn Hoa Các. Còn cách một con phố, tòa nhà cổ kính hướng ra sông Di Giai xinh đẹp chính là Tân Vinh Lầu. Một chốn buôn hương bán sắc, cược quyền cược tiền cược mạng lão luyện; một nơi chỉ là tửu quán kinh doanh lương thiện buôn ăn bán nghỉ. Ấy vậy mà nơi nhìn bề ngoài đơn giản như Tân Vinh Lầu lại xếp trên Vạn Hoa Các một bậc. Người thường cảm thán ông chủ Tân Vinh Lầu có một bộ óc kinh doanh tuyệt đỉnh. Còn với những thứ không phải người thường thì vị lão bản này là một nhân vật không dễ động tới. Nếu không thì thử hỏi khắp trời đất này, làm gì có nơi nào chúng sinh tam giới hảo hợp ngồi lại với nhau như ở đây. Vô số những câu chuyện ly kỳ về tửu quán Tân Vinh được dệt lên, kể mười ngày mười đêm e rằng cũng không hết. Một trong những câu chuyện được kể nhiều nhất hẳn không thể thiếu "Quái nhân tìm người": Lòng đủ thành, lễ đủ quý, chỉ cần còn trong tam giới, một khi chỉ điểm ắt sẽ tìm ra ngay.  

"Tiểu Bảo nhanh nhanh cái chân lên, Tiểu Vũ đến bàn số tám tính tiền". Tiểu cô nương xinh đẹp không ngừng đốc thúc người làm. Ban ngày nàng đã bận tối mặt mà tối đến áp lực công việc càng nặng hơn. Đếm tiền thì cũng sướng đấy nhưng có thể bỏ qua giai đoạn trước khi đếm tiền không. Người làm trong quán phải nói là làm việc không ngơi tay. Ấy vậy mà có một người lại có thể ung dung tự tại uống rượu ngắm trăng. Nếu kẻ đó không phải là ông chủ, đám người làm nhất định sẽ xé xác hắn ra trăm mảnh. 

Tầng ba của Tân Vinh Lầu có một đài hóng gió. Ngồi tại đây ngắm cảnh, tầm mắt không chỉ có thể thấy được mọi cảnh đẹp nhất của Nghiên Hinh thành mà còn có thể quan sát được người ra kẻ vào ở dưới. Trên lan can đài hóng gió, một nam nhân ung dung ngồi tựa lưng vào cột nhà thưởng rượu. Nam tử ấy trông trẻ lắm nhưng toàn thân đã toát ra khí chất âm trầm bất phàm, cơ hồ còn có chút kiêu ngạo khó lường. Dưới lớp y phục gọn gàng là một thân thể săn chắc ẩn chứa sức công kích. Bàn về dung mạo, hắn chính là một mỹ nam tử ngàn năm khó gặp. Đặc biệt là đôi mắt của hắn, một đôi mắt hạnh sắc sảo. 

Trăng hôm nay vừa sáng vừa tròn, ánh mắt nam tử có chút thất thần. Đột nhiên, động tác đưa rượu lên miệng ngừng lại. Hắn đưa mắt nhìn xuống dưới, một bóng hình lọt vào tầm mắt. Cánh tay rảnh rỗi đang gác trên đầu gối vô thức đưa xuống nắm lấy chuông bạc treo lơ lửng bên hông, đầu ngón tay cái hơi run xoa nhẹ lên chữ khắc trên chuông.

Lam Hi Thần nhìn tấm biển lớn đề dòng chữ Tân Vinh Lầu, y mỉm cười bước vào quán. Bên trong bài trí không gian lấy liên hoa làm chủ đạo trên nền sơn thủy hùng vỹ. Tao nhã, tinh tế nhưng không kém phần ngông cuồng. Dù cho người người đông đúc, tiên yêu đủ cả nhưng không khí vô cùng vui vẻ yên bình.  Lam Hi Thần chọn một chỗ ngồi. Tiểu nhị lập tức đến, nhiệt tình rót trà.

"Quan khách chắc người phương xa đến, đại gia muốn dùng cơm hay nghỉ chân". 

Lam Hi Thần nhẹ nhàng đáp lời vào vấn đề chính, y đặt một hộp gỗ lên bàn: "Tại hạ nghe danh Đại Ngư tiên sinh Tân Vinh Lầu, không hay hôm nay liệu tại hạ có duyên gặp mặt tiên sinh hay không? Mạo muội đến, chút quà mọn mong tiên sinh lượng thứ".

Tiểu nhị vui vẻ nhận lấy hộp gỗ, cười nói: "Đại gia uống trà nghỉ ngơi một lát, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo với Đại Ngư tiên sinh". 

Nói rồi tiểu nhị mang hộp gỗ đến chỗ trưởng quầy. Tú Ảnh đang suy sụp muốn chết với những con số, nàng nghe Tiểu Bảo thông báo thì ngẩng mặt nhìn về vị quan khách yêu cầu gặp Đại Ngư, muốn đánh giá một lượt. Vừa thấy nam tử bạch y, nàng liền không khỏi nhìn lâu một chút. Ôi mỹ nam. Cố nén tâm tình thiếu nữ, Tú Ảnh bày ra vẻ mặt tự nhiên hết sức có thể, mở hộp gỗ ra, hai mắt liền rực sáng khi thấy viên minh châu bảo ngọc. 

Lam Hi Thần chẳng phải đợi lâu đã được tiểu nhị dẫn đến gặp người. Tiểu Bảo đưa Lam Hi Thần đến một cái bàn trong sảnh. Bàn nằm ở góc khuất. Trên bàn là một ông lão già nua say khướt.

Đại Ngư tiên sinh thấy Lam Hi Thần thì hề hề cười: "Nghe danh đã lâu nay gặp mặt, thật sự mở mang tầm mắt". 

Lam Hi Thần chắp tay chào: "Tại hạ họ Lam, tự Hi Thần. Nghe tài của tiên sinh nên nay mạo muội đến, thỉnh tiên sinh rộng lượng không trách".

Tiên sinh vuốt râu đánh giá Lam Hi Thần một lượt. Trong bụng rất hài lòng.

"Các hạ đề cao lão rồi. Ngồi đi".

Lam Hi Thần chỉ chờ có thế, y ngồi xuống đối diện với lão. Một thần một yêu vậy mà có thể hòa bình ngồi chung một bàn. Đại Ngư tiên sinh nốc xong vò rượu, dùng tay áo quệt một cái ngang miệng, híp mắt nhìn Lam Hi Thần.

Lão khàn khàn nói: "Đã năm trăm năm, người ngươi muốn tìm sắp tìm được rồi".

Lam Hi Thần chăm chú lắng nghe.

"Hắn đang ở rất gần ngươi. Nói cho ngươi biết...", Lão ghé sát lại gần Lam Hi Thần, lèm bèm: "Ông chủ của chúng ta...". Nói chưa xong câu, lão liền gục xuống ngủ khò khò. 

Tiểu Bảo nói tiên sinh một khi say thì dùng cách nào cũng không dậy, chỉ có cách chờ hắn ngủ đủ sẽ dậy. Ngủ đủ là ba ngày ba đêm. Thế là vị Thanh Nhai nào đó hết cách đành phải thuê một gian phòng tá túc lại, chờ Đại Ngư tiên sinh kia tỉnh để hỏi chuyện tiếp. Không may làm sao, đêm nay toàn Tân Vinh Lầu đều kín phòng, chỉ còn lại một gian thượng hạng tại tầng ba. 

Lam Hi Thần trong lúc chờ Tiểu Bảo mở cửa phòng, không hiểu tại sao y lại nghiêng đầu nhìn cánh cửa của gian phòng bên cạnh. Trong lòng xuất hiện một tia ham muốn muốn đẩy cánh cửa đó ra.

"Đó là Vọng Nguyệt Các, ngoài ông chủ ra thì không ai được đến", Tiểu Bảo mở cửa phòng, làm động tác mời Lam Hi Thần "Đại gia nghỉ ngơi. Đêm đến nếu có nghe thấy âm thanh ở Vọng Nguyệt Các thì đừng ra ngoài. Ông chủ chúng ta tính tình không tốt lắm. Nhưng ngài đừng lo, ông chủ chỉ ở Vọng Nguyệt Cát vào đêm trăng tròn thôi".

"Đa tạ huynh đệ đã nhắc nhở". Lam Hi Thần vui vẻ đáp lời, trong lòng thì có chút hiếu kỳ với vị chủ nhân Tân Vinh Lầu này. 

Sau khi Tiểu Bảo rời đi, Lam Hi Thần không nghỉ ngơi liền mà đi đến mở cửa sổ. Mặt trăng tròn vành vạch tỏa sáng giữa muôn vàn vì sao lấp lánh. Liệt Băng đặt kề môi, y tấu một khúc nhạc ngẫu hứng. Tiếng tiêu trong trẻo nhưng vương vấn suy tư. 

Cách một bức tường, có một người âm thầm lắng nghe. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net