Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoang đường" Hồ vương quát lớn đập bàn: "Diệp Y, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Đó là thế tử".

Ngay giữa chính điện, Lam Phi Thiên nghiêm trang chắp tay tâu: "Thần đệ rất muốn không phải sự thật nhưng là tận mắt thấy, tận tai nghe, thần đệ không có cách nào chối bỏ. Đây là sự thật. Thỉnh bệ hạ minh giám".

Hồ vương không cách nào tiếp thu được những gì mà ngự đệ vừa nói. Hắn biết Diệp Y là người chính trực, tuyệt sẽ không dối gian, nhưng làm sao có thể như vậy. Hồ Vương suy sụp thất thần một hồi lâu. Nhìn bản tấu chương hắn vừa ném xuống bàn. 

"Ngươi đứng dậy đi. Cứ theo đối sách của ngươi mà làm. Chuyện này phải giải quyết gọn gàng, càng nhanh càng tốt. Phía Hi Thần ta tự có an bài".

Lam Phi Thiên chắp tay: "Thần đệ tuân chỉ".

Vừa trở về tẩm điện, Lam Hi Thần đã nhận được lệnh phụ vương triệu kiến gấp vì thế liền gấp rút đi ngay. Trên đường đi lòng y cứ bồn chồn không yên. Cho đến khi y thấy trong điện Khải Gia chỉ có y cùng phụ vương thì y biết dù hôm nay có chuyện gì xảy, y cũng không còn đường lui nữa. 

"Nhi thần tham kiến phụ vương".

Hồ vương nhìn thế tử, ngón tay không khỏi siết chặt tấu chương trên tay.

"Đứng dậy đi".

"Tạ ân phụ vương", Lam Hi Thần cố nén tâm tình bất an, kính cẩn hỏi: "Phụ vương triệu kiến nhi thần gấp, không biết vì chuyện gì?".

Một quyển thiếp xuất hiện trước mặt Lam Hi Thần. Thấy ánh mắt của phụ vương, y nhận lấy quyển thiếp, mở ra xem thì bên trong là danh sách khách mời đại hôn. Tên của tân lang, tân nương là y và Tuyết Sắc.

"Ta đã nhiều lần nhắc nhở ngươi về chuyện chung thân đại sự. Hồ tộc Thanh Nhai không thể đoạn tuyệt huyết mạch, thân là thế tử lại càng phải chú trọng việc duy trì huyết thống. Ta đã bàn qua với các trưởng lão, mười ngày sau là ngày lành tháng tốt thích hợp cử hành hôn lễ. Ngươi quay về chuẩn bị đi".

Lam Hi Thần như bị sét đánh. Y sửng sốt không thể tin nổi: "Phụ vương, một đời hồ ly Thanh Nhai chỉ có một bạn đời. Thà chậm chứ không chọn nhầm. Chuyện này người quyết định gấp như vậy, nhi thần thật khó lòng tiếp nhận".

"Ngươi kháng chỉ".

Lam Hi Thần quỳ xuống: "Phụ vương khai ân. Hôn sự với Thánh Nữ, nhi thần không thể tuân lệnh".

"To gan", Hồ vương tức giận: "Ngươi đừng tưởng không ai biết tư tâm của ngươi. Lam Hi Thần, ngươi nhớ kỹ ngươi là Cửu Vĩ Hồ Cứu Thế, là thế tử Thanh Nhai. Hồ tiên khác có thể một lần tùy tiện nhưng ngươi tuyệt đối không được. Ta triệu ngươi tới đây để thông báo ngươi làm theo chứ không phải hỏi ý kiến ngươi".

Trái tim Lam Hi Thần như bị treo lên. Lòng y một cỗ lạnh lẽo. Phụ vương nói người biết tâm tư y. Trăm nghĩ vạn đoán y cũng không ngờ ngày phụ phương biết chuyện sẽ như thế này. Y chắp tay khẩn cầu: "Hi Thần đến chết cũng không dám quên nghĩa vụ của bản thân. Nhưng mà từ khi rõ lòng, nhi thần đã có an bài. Nhi thần tuyệt không phụ thiên hạ, không phụ gia tộc, càng không thể phụ hắn".

"Nói hay lắm", hồ vương thản nhiên hỏi lại: "Cứ cho là ngươi đã an bài. Vậy hắn đồng ý chưa?".

"Hắn sẽ đồng ý" - Lam Hi Thần quả quyết.

Hồ vương đứng dậy đi đến trước mặt Lam Hi Thần. Đỡ y đứng dậy, nhìn hài tử của mình, lòng người cha xót xa: "Đừng mụ mị nữa. Mẫu hậu ngươi hi vọng trọn đời ngươi được bên người ngươi tâm duyệt. Nhưng người ta không tâm duyệt ngươi, ngươi có thể hạnh phúc không? Có xứng đáng với lời hứa với mẫu hậu không?"

"Phụ Vương...".

"Yêu một người chính là mang đến cho người đó một đời an nhiên. Hắn theo ngươi thì sẽ an nhiên bao lâu. Hoán Nhi, một đời dài lắm, chút yếu lòng không phải một đời".

***

"A Trừng" - Lam Hi Thần đến tẩm điện của Giang Trừng thì đã không thấy người đâu. Cảm giác sợ hãi giống như hồi nhỏ không tìm thấy mèo con. Không, bây giờ là sợ gấp vạn lần. Lam Hi Thần lục tung căn phòng lên. Y hoảng đến sắp mất trí rồi.

"Thế tử chớ có hồ đồ" tiếng quát của thúc phụ đánh nát cơn hoảng loạn của y. Y quay lại, trước mặt là thúc phụ uy nghiêm.

"Thúc phụ, A Trừng hắn...".

Trông bộ dạng kia, Lam Phi Thiên hận không thể lôi Lam Hi Thần ra lãnh gia pháp: "Đây là bộ dạng nên có của thế tử sao? Ngươi xem, bản thân ngươi vì một tiểu yêu mà thành ra cái loại gì. Từ bỏ đi. Ta đã nói với Giang Vãn Ngâm tâm ý của ngươi. Hắn lựa chọn từ bỏ, sau này sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa".

Trái tim Lam Hi Thần như vỡ thành ngàn mảnh. Y lắc đầu: "Không đâu, hắn sẽ không đâu. Chính miệng hắn nói ta mới tin". Y vội vàng chạy ra cửa muốn đi tìm Giang Trừng thì bị kết giới do thúc thụ tạo ra ngăn lại. 

"Không phải chỉ cần thật tâm thì mọi chuyện sẽ được như ý. Hi Thần, Giang Vãn Ngâm buông bỏ rồi, ngươi cũng buông bỏ đi, tha cho người ta một đời an nhiên đi".

Lời này như lôi đạo đánh vỡ lớp cố thủ của Lam Hi Thần. Trước khi đi, Lam Phi Thiên đặt một vật vào tay y. Lam Hi Thần nhìn xuống vật trên tay. Thanh Tâm Linh kết đồng tâm tím, họa tiết liên hoa cùng chữ "Hoán" tinh xảo ánh lên sắc bạc lạnh lẽo. 

Nhìn ra ngoài cửa, kết giới đã không còn, lúc này y có thể bước qua để chạy đi tìm Giang Trừng. Con tim y nói phải tận tai nghe hắn cự tuyệt thì mới được từ bỏ. Nhưng chân y không cách nào di chuyển được. Một tiếng nói trong đầu y vang lên, nó nói y chỉ đang làm khổ hắn.

***

Một cầu băng bị đánh vỡ xong thì mấy chục cầu băng khác lao tới, bộ dạng chúng giống như hận không thể đông cứng con mồi. Tú Ảnh đánh bên trái, đánh bên phải, lăn lộn bay nhảy đủ kiểu đến mệt lả.

"Đây là cái tận lễ quái gì? Bà đây sắp chết cóng rồi có biết không", Tú Ảnh vừa mắng vừa đánh nhau với mấy quả cầu băng. Rõ ràng chỉ là ăn một bữa cơm xong liền bất tỉnh. Tỉnh dậy thì nàng và ông chủ đã bị nhốt ở một căn phòng tối mù tối mịt lạnh như hầm băng ngàn năm. Bị nhốt thì thôi đi, cớ gì chỉ có một mình nàng phải đánh nhau đám cầu tuyết này.

"Ông chủ, ngươi nhập định xong chưa. Chậm một chút nữa Tân Vinh Lầu không còn Tú trưởng quầy đâu".

Tiếc là lời của Tú Ảnh, Giang Trừng không thể nghe thấy. Vì ngay lúc này thần thức của hắn đã bị nhốt trong mộng cảnh. Đấu với hắn chính là bảy vị Thủ Sơn của Thanh Nhai. Bọn họ đều trong dạng những quả cầu linh khí nhưng sức mạnh thì khó lường. Bàn tay cầm Tử Điện run lên vì đau đớn. Máu từ cánh tay chảy xuống tí tách. Tia sét trên roi không ngừng chớp giật chứng tỏ chủ nhân của nó đang vô cùng tức giận. 

Lại thêm trận bão lửa nữa, hắn nghiến răng vung roi, tia sét phóng tới xét nát cơn bão. Một kiếm băng phóng ra, tay trái hắn cầm Tam Độc chém gãy kiếm băng. Trở mình đâm xuyên chiến binh đá sau lưng. 

"Ma Đế, buông đồ đao xuống quay đầu là bờ".

Giang Trừng đạp gãy đầu một người đá, phi thân chém tên còn lại. Hắn đứng trên đỉnh núi kiêu ngạo cười lạnh: "Gặp ai cũng gọi Ma Đế. Trưởng bối thời thượng cổ lại u mê bất ngộ, còn không biết xấu hổ với hậu bối".

"Bản thân ngươi tự biết ngươi là Ma Đế chuyển kiếp, từng ôm hận muốn hủy diệt tam giới chạy vào Thanh Nhai. Nay hoa ngôn xảo biện, ngươi mới không biết xấu hổ".

"Thì đã sao. Ta chính là Ma Đế chuyển thế đấy. Nhưng ta chưa gây ra tội ác gì. Theo luật trời, các ngươi vô cớ tổn hại ta là vi phạm thiên quy. Muốn diệt ta? Các ngươi không đủ tư cách".

Diệt được Ma Đế chỉ có Cửu Vĩ Hồ Cứu Thế. Nhưng các Thủ Sơn sao không biết Cửu Vĩ Hồ Cứu Thế bây giờ là bộ dạng gì. Mấy Thủ Sơn tức đến nghẹn họng. Một kẻ tức giận: "Ngươi mê hoặc Cửu Vỹ Cứu Thế. Còn dám già mồm".

Một kẻ khác nói: "Đúng là ngươi chưa gây tội, cũng không có ma tâm nhưng đây chỉ là mệnh kiếp này. Mệnh tận, chuyển kiếp ngươi sẽ lại mang gân ma Ma Đế, sớm muộn ngươi cũng đồ sát tam giới. Chúng ta không thể diệt ngươi nhưng chúng ta dư khả năng nhốt ngươi ở đây vĩnh viễn".

Bầu trời trên đầu Giang Trừng nổ sấm chớp đùng đoàng. Cơn lốc khổng lồ xuất hiện, tiến tới muốn nuốt chửng Giang Trừng.

Tử Điện hóa về thành chiếc nhẫn, Tam Độc run lên phát ra linh lực tử sắc. Giang Trừng lạnh lùng nhìn một lượt bảy Thủ Sơn:

"E là có sống dậy các ngươi cũng không giữ được một sợi tóc của ta".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net