Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Trừng, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn".

Thời khắc này, Giang Trừng chính thức đơ rồi. Đến thở hắn cũng không dám thở mạnh, sợ tất cả chỉ là hoang tưởng của mình hắn. Lam Hi Thần vẫn chắp tay đối hắn một bái, tựa hồ đang đợi câu trả lời từ hắn. Khóe môi Giang Trừng vẽ nụ cười, đôi mắt long lanh ánh sáng của hạnh phúc. Hắn chắp tay hướng Lam Hi Thần một bái.

Lam Hi Thần giả tan biến, hóa về thành một nhúm lông nhỏ. Tuyến Sắc lui sang một bên, nhìn hai người Lam - Giang tâm duyệt nhau, nàng không kiềm được xúc động và mãn nguyện.

"Hoang đường" - Hồ vương tức giận lớn tiếng. Động tĩnh này đánh thức chư vị thần quân sực tỉnh. Rõ ràng không ai bàn luận gì nhưng từ ánh mắt của họ đều có thể nhìn ra sự kinh hoàng khó tin. 

Lam Hi Thần mỉm cười trấn an Giang Trừng. Y tiến lên, chắp tay quỳ xuống: "Đế quân, phụ vương, hôm nay Hi Thần thất lễ, mọi hình phạt thần cam tâm chấp nhận. Có điều, Vãn Ngâm vô tội, khẩn xin đế quân, phụ vương đừng trách phạt hắn". 

Y hướng phụ vương, chân thành cùng kiên định nói: "Tình này không thể bỏ, xin phụ vương tác thành".

Lời nói ra thật mạnh mẽ, thật khí phách, thật khiến người nghe kinh hồn bạt vía. 

Hồ vương đen mặt, lạnh lùng như băng tuyết chất vấn: "Ngươi là thế tử Thanh Nhai, là Cửu Vĩ Hồ Cứu Thế, nói ra những lời này ngươi có nghĩ đến đại nghiệp gia tộc, có xứng với tổ tiên không?".

Lam Hi Thần không hề nao núng: "Tâu đế quân, phụ vương, Hi Thần chưa một ngày quên trọng trách của mình. Là Cửu Vĩ Hồ Cứu Thế, nếu Ma Đế làm loạn, thần nhất định đồng quy vu tận với hắn. Là thế tử Thanh Nhai, thần tuyệt đối không bao giờ lơ là chính sự. Với người nối dõi sau này,  nhân tài Thanh Nhai trùng trùng điệp điệp, không sợ không tìm được hạt giống tốt để bồi dưỡng. Xưa kia, tiên vương chính là minh chứng của việc truyền ngôi khác dòng. Huống hồ Minh Nguyệt Thượng Thần còn đó, Thanh Nhai không sợ không có người nối ngôi".

Nhìn phụ thân, y nói: "Phận làm con, Hi Thần khắc cốt ghi tâm tận hiếu. Chỉ là tâm này đã định, cả đời chỉ có thể tiếp nhận một người duy nhất. Nếu không phải người đó thì không được".

Y chắp tay, dập đầu: "Lời này không phải hoang đường. Thỉnh đế quân, thỉnh phụ vương minh giám".

Giang Trừng cũng quỳ xuống bên cạnh Lam Hi Thần. Hướng lên Thiên Đế và hồ vương mà chắp tay, khấu đầu chung với y. 

Nắm tay của hồ vương xiết chặt: "Ta không có hài tử như ngươi. Người đâu, bắt hai kẻ này xuống, giam vào đại lao".

"Kẻ nào dám nhốt đệ tử của ta" - giọng nói uy nghiêm đanh thép vang lên. Từ cổng lớn đại điện, một thân hồng y bước vào. Người mà ai ai cũng nghĩ đang bế quan bỏ mặc sự đời nay lại xuất hiện. Trừ Thiên Đế, hồ vương ra, tất cả mọi người đều phải cúi đầu với hắn - Minh Viễn Thượng Thần.

Thượng thần nhìn đồ đệ một cái, sắc mặt không đổi hướng Thiên Đế, hồ vương chắp tay: "Đế quân, hồ vương, Trạch Vu Quân xưa nay trước sau vẹn toàn, hà cớ gì bị bắt giam vào đại lao". Minh Viễn nhìn qua Giang Trừng: "Nếu chỉ vì y đem lòng yêu một ma tộc vô hại thì lại càng vô tội".

Phía dưới có người không phục phản bác: "Thượng Thần không thể dung túng thế tử như thế được. Thứ hắn đem lòng tâm tư là Ma tộc, hơn nữa còn là một nam nhân".

"Thì đã sao?", Minh Viễn thản nhiên hỏi.

Có người đáp: "Thiên - Ma bất phân. Còn là nam nhân, thật sự hoang đường".

Lời này khiến Minh Viễn không khỏi cười lạnh. Ánh mắt hắn đầy khinh thường: "Từ thuở sơ khai, chúng sinh tam giới vốn hòa hợp chung sống. Sau khi Ma Đế làm loạn mới có kẻ tự định Thiên - Ma bất phân. Nhưng vốn dĩ mục đích diệt Ma Đế là để đưa tam giới trở về hòa hợp như ban đầu. Thiện - ác không ở Thiên hay Ma, mà ở tâm".

"Còn nam nhân? Chỉ vì nam nhân không thể sinh con thì có thể bị chà đạp, lăng mạ tấm chân tình? Chẳng lẽ hạnh phúc một đời không bằng tư tưởng môn đăng hộ đối, nối dõi tông đường. Một đời Hồ Ly Thanh Nhai chỉ tâm duyệt một bạn đời, hồ vương muốn con mình cả đời này hoặc là cô độc hoặc là đau thương bất phục sao? Trạch Vu Quân giống nhất thời hoang đường không?".

Hồ vương câm lặng. Hồ tộc cũng không ai lên tiếng phản bác. 

Đương lúc cả đại diện nhất thời chìm vào lặng im thì một điệu cười vang lên. Tiếng cười giòn giã đến mức gai lòng. Từ lúc bắt đầu đại hôn đến giờ, Hân Nghiêm Thượng Thần đều yên lặng bỗng nhiên cười phá lên. Nàng đứng dậy tiến đến trước mặt phu quân của mình, miệng cười nhưng ánh mắt đầy châm chọc.

"Thanh Hàn, ngươi là đang thương xót cho mối tình của ngươi?".

Bây giờ, toàn bộ đại điện ai ai cũng chú ý vào đôi phu thê bất hòa nổi tiếng khắp tam giới kia. Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đứng qua một bên, căng thẳng nhìn thế cuộc, cảm giác như một bí mật động trời sắp được phơi bày.

Sắc mặt Thiên Đế sa sầm: "Hân Nghiêm, muội chớ làm loạn?".

Hân Nghiêm không hề quan tâm, nàng tiếp tục cay nghiệt nhìn Minh Viễn Thượng Thần.

"Ngươi hận không ai làm chủ cho ngươi nên giờ ngươi làm chủ cho mối tình đoạn tụ của đồ đệ ngươi. Ngươi nghĩ như vậy thì lòng ngươi sẽ thanh thản?", Hân Nghiêm cười lạnh, một lời đâm sâu vào vết thương vẫn ngày đêm chảy máu trong tim Minh Viễn: "Thuần Nhã sẽ không bao giờ trở lại Thiên giới, ngươi không tỉnh được thì đi nhảy Tru Tiên Đài theo y đi".

Tru Tiên Đài? Giọng nói u ám của Minh Viễn Thượng Thần nặng nề vang lên: "Ngươi biết chuyện gì?".

Hân Nghiêm cười cay đắng, huyết lệ ứa ra. Bây giờ nàng không còn tha thiết gì nữa với mối tình này. Nàng hối hận rồi. Thật sự hối hận rồi. Đến cuối cùng trong tâm hắn cũng không có một chỗ đứng nhỏ cho nàng.

"Ngươi nghĩ hắn thật sự hạ phàm đi tìm biểu muội của hắn? Để ta nói cho ngươi biết, hắn chính là nhảy Tru Tiên Đài đi tìm ngươi".

Thấy tơ máu trong mắt của Minh Viễn, nàng cười tàn độc tự chỉ vào mình: "Là ta, chính ta. Chính ta nhân lúc ngươi bế quan đã lừa y nhảy Tru Tiên Đài. Là ta dàn dựng nói ngươi thương tâm vì y nên nhảy Tru Tiên Đài cắt bỏ gân tiên, đầu thai làm phàm nhân chờ y đến. Kết quả y tin thật. Há há... Y thật sự đi nhảy Tru Tiên Đài tìm ngươi...".

Một bàn tay với móng vuốt hồ ly nhanh như chớp bóp chặt cổ Hân Nghiêm. Cổ họng Minh Viễn khàn đặc, bộ dạng hắn như quỷ tu la đòi mạng. 

"Ngươi dám lừa y?", lực đạo tay càng mạnh, hai mắt hắn đỏ rực, toàn thân phát ra hỏa khí kinh người trực tiếp muốn thiêu đốt tất cả. Lửa thần cháy hừng hực khắp đại điện. 

Thiên Đế ra tay, một đòn pháp lực lao tới tách Minh Viễn và Hân Nghiêm ra. Hân Nghiêm được các tiên nữ nhanh chóng trị thương. Còn Minh Viễn Thượng Thần do Lam Hi Thần, Giang Trừng bảo hộ. Từ trong mắt của Minh Viễn, huyết lệ chảy ra. Hắn ngây dại lẩm bẩm gì đó. Lam Hi Thần, Giang Trừng ở gần nhất nên nghe rất rõ. Minh Viễn gọi "Lam Nhân".

Chúng thần tiên vừa tá hỏa dập lửa vừa thất kinh nhìn một màn này. Hôn sự của Hân Nghiêm Thượng Thần và Minh Viễn Thượng Thần do chính Thiên Đế ban hôn. Sau đó, Thuần Nhã Chân Quân tự ý hạ giới đi tìm biểu muội nhưng không bị truy cứu bởi được Hân Nghiêm Thượng Thần khẩn xin. Bất tri bất giác mọi người đều nhìn lên Thiên Đế.

"Chuyện náo động hôm nay cần phải tra xét để định đúng người đúng tội. Đưa Minh Viễn Thượng Thần về nghỉ ngơi. Bắt giữ Hân Nghiêm Thượng Thần, Trạch Vu Quân, Giang Vãn Ngâm lại. Chờ ngày xét xử" - Thiên Đế hạ lệnh.

"Tuân lệnh", vệ binh cầm giáo tiến lên. Bỗng nhiên một tiếng hét thất thanh thu hút sự chú ý. Tuyết Sắc bị Tú Ảnh kề dao lên cổ.

"Thả chúng ta đi hoặc ả ta sẽ chết", để tăng độ tin cậy cho lời nói, Tú Ảnh cố tình mạnh tay chút tạo ra một đường cắt nhỏ trên cổ Tuyết Sắc. Toàn bộ Thanh Nhai sợ đến hết hồn. Lam Hi Thần, Giang Trừng kéo Minh Viễn Thượng Thần lùi về phía cửa. Tú Ảnh giữ Tuyết Sắc, từng bước thận trọng lui về sau. Mũi giáo vẫn hướng về phía họ nhưng không ai nào dám manh động.

Lam Hi Thần nhìn phụ vương với ánh mắt kiên định, sau đó y nắm tay Giang Trừng, cả năm người biến mất, rời khỏi Thanh Nhai.

***

Cuối cùng cũng cắt đứt được truy binh, năm người mỏi mệt dừng chân nghỉ tạm tại một ngôi miếu bỏ hoang. Giang Trừng tạo kết giới bảo hộ quanh ngôi miếu.

Tú Ảnh liền rối rít xin lỗi, cẩn thận băng bó vết thương cho Tuyết Sắc. Tuyết Sắc mỉm cười trấn an Tú Ảnh đừng quá lo lắng vết thương.

Thần tình của Minh Viễn Thượng Thần đã trở lại bình thường, có điều ánh mắt làm sao giấu nổi thương tâm. Sư tôn gọi hai người Lam Hi Thần, Giang Trừng đến, cẩn thận nhìn kỹ từng người. Cuối cùng gật đầu hài lòng.

"Hi Thần, làm tốt lắm. Nào, hôm nay là đại hôn của ngươi, nhưng giờ không ai chủ hôn cho ngươi thì để ta".

Mọi người một phen sững sờ không tin nổi.

Sư tôn như người cha nhìn đứa con đến ngày thành gia lập thất, có hãnh diện, có hài lòng cũng có lo lắng: "Xem như là việc cuối cùng sư tôn có thể làm cho ngươi. Sau này, ngươi phải tự biết lo cho mình. Phải bảo hộ bản thân cùng ái nhân, đừng để hắn chịu ủy khuất".

Minh Viễn cầm tay Giang Trừng đặt vào tay Lam Hi Thần, dặn dò: "Hi Thần ta giao lại cho ngươi. Nếu khiến y tổn thương, ta sẽ không tha cho ngươi".

Giang Trừng nắm tay Lam Hi Thần, kiên định trả lời: "Vãn bối khắc cốt ghi tâm lời dạy của tiền bối".

"Sư tôn, người...", y vẫn là không nỡ nói ra lời ngăn cản. 

Minh Viễn nhìn qua Lam Hi Thần, vỗ vỗ vai y khích lệ giống hồi y còn nhỏ. 

"Lão cổ hủ đó chờ ta lâu như vậy, ta phải mau đi tìm y, nếu không y sẽ tức giận" - hồng y nam tử mỉm cười xa xăm: "Y tốt đẹp lắm. Sao ta có thể để y chịu khổ".

Tú Ảnh, Tuyết Sắc nhìn cảnh này không khỏi rưng rưng nước mắt.

Ba tiếng hô lần nữa vang lên. 

"Nhất bái thiên địa".

"Nhị bái cao đường".

"Tân nhân giao bái".

Không có sảnh lớn sa hoa, không có khách khứa đông vui chúc phúc, tân nhân không có hỷ phục tươm tất, nhưng trong tâm có nhau, người chứng kiến cũng là người thật tâm chúc tân nhân đời đời hạnh phúc. Vậy là đủ rồi. 

Màn đêm buông xuống, trăng hôm nay tròn và sáng lắm. Ánh sáng vằng vặc qua ô cửa mục nát soi chiếu vào bên trong miếu hoang. Tuyết Sắc, Tú Ảnh đã tựa vào nhau thiếp giấc. Giang Trừng, Lam Hi Thần cũng vậy. Hồng y nam nhân lặng lẽ đứng dậy, bóng hắn chẳng mấy chốc đã biến mất sau cánh cửa. Giang Trừng ôm Lam Hi Thần vào lòng, dịu dàng vỗ về. Lam Hi Thần ôm chặt Giang Trừng, khẽ run rẩy. 

Tạm biệt sư tôn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net