Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lên cao, người người tấp nập đi lại trên đường. Lẫn trong âm thanh nhộn nhịp của cuộc sống nơi kinh thành là tiếng kèn đám ma tang thương.

Căn nhà hôm qua còn treo hỉ mà nay đã phải gỡ hỉ đưa tang, xa gần vọng tới tiếng khóc ai oán.

Nghĩ tới cái chết thảm của đôi tân nhân đó, Giang Trừng đến nước cũng nuốt không trôi.

Một miếng thịt nhỏ được gắp bỏ vào trong chén cơm trắng của hắn.

Giang Trừng nhíu mày nhìn người trước mặt, "Ngươi vẫn còn tâm trạng ăn uống".

Lam Hi Thần ung dung nói, "Tìm hung thủ không phải chuyện một sớm một chiều". Y lại gắp thêm mấy món nữa bỏ vào chén của Giang Trừng, "Hơn nữa, chỗ này rất thích hợp để tìm manh mối".

Giang Trừng: "Manh mối gì? Con yêu quái đó ở đây?".

Lam Hi Thần ấy vậy mà không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ lo nói chuyện ăn uống: "Lát nữa Vãn Ngâm sẽ biết. Nào mau ăn đi. Thức ăn ở đây nổi tiếng ngon nhất kinh thành. Để nguội sẽ mất ngon. Khó lắm mới được ra ngoài, bỏ qua mỹ vị nhân gian thì đáng tiếc lắm".

Giang Trừng không buồn gặm hỏi nữa. Dù không có tâm trạng nhưng hắn vẫn cầm đũa lên ăn. Giờ không ăn thì làm gì? Ngắm tên trước mặt ăn chắc?

Không ăn thì thôi, ăn rồi Giang Trừng liền không thèm ngẩng mặt lên luôn. Thật sự rất ngon. Giang Trừng tự giác gắp thêm mấy món nữa ăn lia lịa. Chuyện hỉ tang gác qua một bên luôn. Ăn ngon rồi tính tiếp.

Thấy Lam Hi Thần nói tiểu nhị mang bát cháo trên bàn đi, hắn khó hiểu múc vào chén mình vài muỗng lớn ăn thử. Mùi vị ngon ngọt của món ăn đọng trên đầu lưỡi khiến hắn không kiềm được hỏi:

"Món này ngon, nấu từ gì thế?".

Tiểu nhị đứng kế bên bừng bừng khí thế giới thiệu món ngon với Giang Trừng, "Hôm nay là kỉ niệm hai mươi năm khai trương của Thanh Hương Lầu, tất cả quan khách tới ăn đều được tặng một bát cháo sườn củ sen trứ danh được nấu từ củ sen loại thượng hạng giã nhuyễn ninh nhừ với sườn non. Ăn một lần đảm bảo cả đời không bao giờ quên".

Phụt – Giang Trừng sặc cháo.

Giang Trừng: "...". Chân thân hắn chính là sen.

Lam Hi Thần rót cho Giang Trừng ly nước rồi cười cười nói tiểu nhị mang bát cháo đi.

"Ngại quá, phiền huynh đệ mang cháo xuống giúp bọn ta. Bằng hữu ta từ nhỏ không ăn được thức ăn từ sen".

"Không sao, không sao. Để tiểu nhân mang xuống".

Thấy hai vị quan khách vừa tuấn tú lại toát ra khí chất bất phàm, nhất là vị bạch y tao nhã, tiểu nhị đối với hai người hảo cảm tăng cao bèn hào sảng nói, "Nhìn hai vị không giống người ở đây, nếu có khó khăn về chỗ ở hay cần tìm người cứ nói với tiểu nhân. Trong thành này không gì tiểu nhân không biết".

Lam Hi Thần hướng ánh mắt cảm kích với tiểu nhị: "Đa tạ ý tốt của huynh đệ. Bọn ta chỉ đi ngang qua đây nên tạm nghỉ chân. Có điều, vừa rồi nghe mọi người to nhỏ về Quỷ Tân Nương gì đó. Trong thành này thật sự có quỷ?".

Vừa nghe đến ba từ "Quỷ Tân Nương", sắc mặt của tiểu nhị lập tức trắng bệch. Hắn ngó đông ngó tây rồi cúi thấp đầu nói nhỏ, "Thấy hai vị là người nơi khác, nói ra cũng chẳng sao. Suối hai tháng nay trong thành này bị con yêu nữ này quấy phá. Chỉ cần nhà nào tổ chức hôn sự thì tân lang tân nương nhà đó đều bị moi tim, rạch mặt".

Tiểu nhị rùng mình một cái, "Bao nhiêu đạo sĩ với cả tu sĩ tới diệt trừ đều bị nó sát hại. Bây giờ cả thành người giàu người nghèo không ai dám tổ chức hôn sự".

"Nói vậy...", Lam Hi Thần giả bộ thận trọng hỏi tiểu nhị, "Phú hộ ở phía đông thành đang có tang kia cũng là...".

Tiểu nhị thành thật gật đầu, "Là nhà thứ mười lăm. Azzz Lương viên ngoại ăn ở thiện lành, công tử nhà đó còn vừa đỗ trạng nguyên. Ai mà ngờ gặp phải tai ương này".

"Sao các ngươi biết là Quỷ Tân Nương, nhỡ đâu là Quỷ Tân Lang?", Giang Trừng hỏi.

"Chắc chắn là Quỷ Tân Nương. Người trong thành ai ai cũng biết chuyện của ác nữ này...".

Nàng ta tên là Nhạc Ly, vốn là thiên kim tiểu thư của một gia đình thương gia giàu có, bản thân lại có dung mạo hơn người. Vì vậy mà đến tuổi cập kê, không ít danh gia vọng tộc đến cầu thân nhưng Nhạc Ly đều nhất mực từ chối, thậm chí có khi còn thẳng thừng hạ thấp đối phương nói người ta không xứng với nàng. Nhạc lão gia cũng không ép con gái chuyện chung thân, phần vì thương con, sợ nhi nữ gả nhầm nhà, phần vì sớm biết nhi nữ đã có ý người trong lòng. Người đó họ Lưu tên Nhược Vũ, là gia nhân trong nhà. Người này tuổi trẻ nhưng tài cao, nghèo khó nhưng có chí lớn, tướng mạo lại khôi ngô. Lão gia rất ưng bụng Nhược Vũ, chỉ đợi chàng ta đỗ bảng vàng về cầu thân liền lập tức gả con gái. Thế nhưng Lưu Nhược Vũ sớm đã có người trong lòng. Đối với tình ý của đại tiểu thư họ Nhạc, chàng biết nhưng dứt khoát không lưu tâm. Năm đó, Lưu Nhược Vũ đỗ bảng vàng, trở về thành hôn với ý trung nhân trong lòng. Nhạc Ly biết chuyện phát điên phát rồ giết chết song thân. Cũng trong đêm đó Nhạc gia bốc cháy, cơ nghiệp hưng thịnh mấy đời trong phút chốc hóa thành tro tàn.

Nhạc Ly phóng hỏa xong thì bỏ trốn. Lúc truy binh bắt được thì ả ta cũng đã phát điên. Tội ác tày trời, không thể dung tha, Nhạc Ly bị xử chém đầu. Người xử án năm đó trùng hợp thay lại là ái nhân trong lòng – Lưu Nhược Vũ. Sau khi ả chết cứ ngỡ mọi chuyện đều êm xuôi. Ai mà ngờ Nhạc Ly chết không phục hóa thành nữ quỷ, việc ác không từ. Ả ăn tim, rạch mặt tân nương. Vốn định thay thế tân nương nhưng không ngờ bị Lưu Nhược Vũ phát hiện. Thấy Nhược Vũ thà chết không thuận, Nhạc Ly giết luôn chàng ta. Thủ đoạn y hệt như lúc giết tân nương.

Từ đó cứ hễ trong thành có ai thành hôn, tân lang tân nương đều bị ả ta moi tim, rạch mặt. Đáng sợ hơn là trước lúc chết họ đều bị giày vò cực kỳ đau đớn. 

"Lúc trước quan phủ cũng có mời đạo sĩ tới trừ yêu. Bỏ không ít tiền của mới được yên. Cứ nghĩ con yêu nữ này đã bị tiêu diệt nào ngờ ả ta âm hồn bất tán" – Tiểu nhị ảo não kể lại, giọng nói không giấu được tức giận. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net