Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ chiều cho đến tối ngày mưa đó, không khí quỷ dị lần nữa bao trùm lên Liên Hỏa Ổ. 

Tông chủ thịnh nộ đi đến thao trường đánh đấm một phen, đánh mấy canh giờ vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại. 

Giang Diệp Phương đứng ngoài thao trường sắp không giữ nổi bình tĩnh. Mưa ngừng thì gió lạnh lùa, mình đồng da sắt cũng không chịu nổi. Vừa rồi gia phó liều mình, mặc kệ lệnh xông vào muốn kéo tông chủ ra, lập tức bị đánh bay ra ngoài. Cơn thịnh nộ này của Giang Trừng quá khủng khiếp, e là có kéo toàn bộ Giang gia ra thao trường quỳ xuống can ngăn cũng không có tác dụng.

Giang Lãng Nghệ nhìn trời rồi nhìn bóng dáng tử y đằng xa, nhịn không nổi thốt ra một câu: "Hay là chúng ta thỉnh Trạch Vu Quân tới được không?"

Giang Diệp Phương nghĩ mình bị hỏng đầu rồi mới nhất thời trong bụng đồng tình với ý kiến của Giang Lãng Nghệ.

Tam Độc mạnh mẽ vung đòn, chém ra một đường nứt lớn kéo dài trên mặt đất.

Trong đầu Giang Trừng liên tục liên tục tua lại những viễn cảnh mà hắn không thể nào quên. Khoảnh khắc Kim Lăng đỡ Lam Tư Truy đi ngang qua, hắn tưởng như mình đã quay trở về cái ngày mà Ngụy Vô Tiện quay đi cùng đám người Ôn thị. Hô hấp bị bóp nghẹt, cảm giác bản thân như trở lại cái ngày hắn mất hết tất cả. Thất vọng, thống khổ, phẫn nộ, oán ghét, còn có nỗi tuyệt vọng điên cuồng, giống như xoáy nước cuồn cuộn xoay tròn nhấn chìm rồi nuốt chửng toàn bộ cuộc sống của hắn. 

Hắn nhớ khi còn bé, bị phụ thân khiển trách hắn không hiểu gia huấn Giang thị, lúc đấy Ngụy Vô Tiện lại nói cả đời sẽ nâng đỡ hắn, hắn đều tin tưởng chẳng chút nghi ngờ, còn hết sức vui vẻ. Về sau, hắn phục dựng lại Giang gia, không cho phép mình thua bởi bất cứ ai. Sau đó có Kim Lăng, lại khắp nơi vì Kim Lăng lo nghĩ ngoài sáng trong tối, cuối cùng cũng coi như thuận lợi đưa Kim Lăng lên vị trí gia chủ. Vốn nghĩ rằng có thể nhìn Kim Lăng từ đây về sau thuận buồm xuôi gió, sớm ngày tự mình bá chủ một phương. Như vậy có chết, hắn cũng không thẹn với tỷ tỷ cùng cha mẹ ở dưới cửu tuyền.

Cuối cùng, thật mắc cười, Ngụy Vô Tiện vì đám người Ôn thị mà rũ bỏ lời thề; Kim Lăng vì một người Ôn thị, mà đối đầu với hắn. Mà mắc cười nhất chính là ngần ấy năm cực nhọc tưởng như đao to búa lớn nhưng hóa ra hắn chỉ như một tên hề.

Nhưng kệ đi. Hắn mệt rồi. Hắn không muốn quản, cũng quản không được. Ngụy Vô Tiện cũng được, Kim Lăng cũng thế.  Đều đi hết đi!

Giang Trừng dừng kiếm, cười, tiếng cười sắc bén mà cứng ngắc vang vọng khắp thao trường trống trải rồi từ xa xăm dội lại như chế nhạo hắn. Thật buồn cười nhỉ, Giang Vãn Ngâm. 

"Tông chủ" chủ sự gấp gáp chạy đến, chắp tay bẩm báo.

Thu lại dáng vẻ đau khổ, Giang Trừng tra kiếm vào vỏ, sắc mặt lạnh lẽo hỏi chủ sự: "Lại chuyện gì nữa?"

Lúc chiều Kim Lăng rời đi, chủ sự thấy tinh thần Kim Lăng không ổn cộng với vết thương do tử điện để lại không nhẹ nên cho người theo sau bảo vệ hai thiếu niên về Lan Lăng. Nào ngờ hiện tại nhận được tin dữ về.

"Lúc người chúng ta đuổi tới nơi pháo hiệu xuất hiện thì người đã không thấy đâu, thủ hạ được cử theo bảo vệ cũng thiệt mạng hết. Dấu vết để lại chính là dấu vết đánh nhau của quái nhân Tâm Hoa Thảo."

Giang Trừng mở to hai mắt, con ngươi co rút lại.

***

Tin tức Kim tông chủ bị tấn công rồi mất tích đã truyền về Kim gia, Kim gia ở gần địa điểm mất tích hơn, cũng dễ điều quân tìm người.  Lúc Giang Trừng mang theo Giang gia tu sĩ đến nơi thì cũng đã thấy quân Kim gia phong tỏa khu vực, đang bận rộn tìm kiếm. 

Gia phó Kim gia thấy Giang Trừng tới, lập tức tiến đến hành lễ.

"Giang tông chủ."

"Đã tìm được người chưa?" Giang Trừng âm trầm hỏi.

"Chúng ta vẫn đang tăng cường tìm kiếm."

Màn đêm đậm đặc như biển chết, những bất an u ám và nguy hiểm bao trùm lấy nơi rừng rậm ít người lui tới này. Đột nhiên Giang Trừng nghe có tiếng sủa quen thuộc, liền tức tốc theo hướng đó đuổi theo. Rất nhanh, những tiếng bước chân gấp gáp xẹt qua đêm đen tĩnh mịch, Giang Trừng xông lên phía trước, băng qua rừng rậm, mãi cho đến lúc đi tới bên cạnh sông Chí Tinh thì phát hiện Tiên Tử đang cố bò lết tới trước, mặt đất dưới thân nó loang lổ máu. Ổ bụng nó bị thương nặng, chân cũng như thế.

"Tiên Tử!"

Thấy Giang Trừng, Tiên Tử yếu ớt ngoắt ngoắt cái đuôi, há miệng ra, trong miệng nó là một cái tua kiếm, tuy rằng đã bị tiên tử cắn đến mức có chút rã ra, Giang Trừng nhìn một cái liền nhận ra, là cái mà Kim Lăng gắn lên trên Tuế Hoa.  Nhìn thấy cái tua kiếm kia, Giang Trừng siết chặt nắm đấm. Tiên Tử như muốn đứng dậy dẫn Giang Trừng đi nhưng bốn chân run rẩy, vừa nhấc lên liền ngã gục xuống.

Giang Trừng xoa đầu nó, kiên định nói: "Ngươi ở đây, ta sẽ mang bọn họ về."

Lúc này Tiên Tử mới chịu yên, Giang Trừng lập tức cho người tới chữa trị cho nó. Bản thân dẫn theo tu sĩ xuôi theo dòng nước tìm kiếm Kim Lăng. Con sông lớn này Giang Trừng biết, Tiên Tử xuất hiện ở đây thì nơi tốt mà hung thủ chọn để giấu Kim Lăng chỉ có một - hang động trên thượng nguồn con sông. Hắn nương theo dòng sông chạy lên trên, quả nhiên không lâu, vách núi to lớn xuất hiện chặn đứng đường đi. Nước sông Chí Tinh đang từ trong hang động dưới vách núi không ngừng tuôn ra. 

Trong lòng Giang Trừng nhất thời mây giăng dày đặc nặng trĩu, nắm chặt lấy Tam Độc, trầm mặc cảnh giác nhìn chăm chú vào cửa động đen kịt, giống như đấy là một con thú khổng lồ đang há to cái miệng đỏ ngòm muốn nuốt chửng lấy hắn. Giẫm lên Tam Độc, vận khí ngự kiếm, Tam Độc nâng lên mang Giang Trừng như gió xẹt qua dòng nước, đoàn người lần lượt xông vào trong hang động sâu thẳm.

Vào động, đưa tay liền chẳng thấy được năm ngón. Mọi người lấy đèn từ túi Càn Khôn trong tay áo ra, trong ngọn đèn chứa một viên Dạ Minh Châu, truyền một chút linh lực vào, Dạ Minh Châu liền sáng rực rỡ, soi rọi khắp bốn phía. Đi vào càng sâu, hang động lại càng thấp, kiếm gần như chạm vào mặt nước, mũi kiếm tạo ra những bọt nước văng tung tóe. Đến khi sắp bị ép đến mức đứng không thẳng thì ở phía xa xa đột nhiên thổi đến những trận gió lớn. Tăng tốc vọt lên trước, trong nháy mắt hang động liền trở nên rộng rãi sáng sủa, đỉnh hang cao lên rất nhiều, không gian xung quanh thoáng đãng hơn không ít. Bên phải dòng sông thậm chí xuất hiện bờ đá.

Giang Trừng đáp xuống ở bên bờ, các tu sĩ cũng nhảy khỏi kiếm, cẩn trọng đi sâu vào trong hang. Không gian xung quanh rộng lớn hơn tưởng tượng, hai bên nhìn không đến vách đá, ngẩng đầu không thấy được đỉnh. Đi được một đoạn liền nghe được từ xa truyền đến tiếng gào thét trong đêm đen của loài dã thú nào đó cùng với âm thanh được tạo ra bởi kiếm khí.

"Kim Lăng!"

Giang Trừng vội vàng tiến lên phía trước, bỗng nhiên có bước chân hỗn loạn xẹt qua trên đỉnh đầu hắn, tiếp đó một loạt quái nhân từ trên cao phóng xuống điên cuồng cắn xé đoàn người. 

Mà phía trước liền nghe thấy giọng Kim Lăng suy yếu, mừng rỡ thét lên: "Cửu Cữu!"

Giang Trừng đem Tử Điện đánh ra, luồng điện tử sắc như sấm gầm đánh ra ngang tàng nghiền nát toàn bộ thứ cản đường, quét sạch đám lâu la bao quanh Kim Lăng.

Thấy hắn, ánh mắt Kim Lăng đều là sự hổ thẹn, đôi môi hơi run rẩy, giống như muốn bật khóc:

"Cữu cữu."

Trên mặt Kim Lăng có một số vết xước, mái tóc dài bình thường được buộc lên cao giờ xõa hết xuống. Nhưng cơ bản vết thương của cậu dường như không quá nghiêm trọng, Giang Trừng mới thở phào nhẹ nhõm một chút.

Hắn hừ một tiếng, cố ý quay đầu đi không nhìn đứa cháu này nữa, vươn tay nắm Tử Điện mở đường thoát ra ngoài. Ngoài ý muốn, Kim Lăng vậy mà lại muốn đâm đầu chạy vào sâu trong hang. 

Cậu kiên quyết đẩy cữu cữu đi trước: "Cữu cữu, chỗ này rất nguy hiểm, ngươi mau đi đi. Con theo sau ngay."

Kim Lăng mặc kệ thương tích trên người,  cầm Tuế Hoa muốn quay vào trong. Cậu bị thương tuy không nặng nhưng mang cái thân này đi đánh nhau với lũ quái vật thì sớm muộn gì cũng làm thức ăn trong bụng chúng.

Dây thần kinh của Giang Trừng như muốn đứt phựt, hắn nóng giận quát lên:

"Con mẹ nó, ngươi muốn chết lắm rồi đúng không?" nắm cánh tay Kim Lăng kéo đi: "Mau theo ta."

Thế nhưng Kim Lăng đột ngột nấc lên như không thể kiềm nén nổi nữa, lạc giọng: "Cữu cữu. Tư Truy còn ở sau. Hắn... hắn hình như rơi xuống vực rồi..."

Giang Trừng hơi sửng sốt nhìn Kim Lăng, khuôn mặt thiếu niên trắng bệch, đôi mắt đầy tơ máu, Lam Tư Truy không ở đây.

Dưới ánh sáng của Dạ Minh châu, mập mờ ẩn hiện một miệng vực ở phía xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net