Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thầm hít một ngụm khí lạnh, Giang Trừng cười nhạt: "Hắn rơi xuống vực thì ngươi định làm gì? Bồi táng theo?"

"Cữu cữu..."

"Còn gọi ta là cữu cữu thì lập tức nghe lời."

Giang Trừng gọi gia phó Kim thị tới, lạnh lùng an bài: "Ngươi cùng toàn bộ tu sĩ trong hang hộ tống nó ra ngoài. Nhóm Giang gia phó đang tới, hắn tự biết phải làm gì."

"Người không thể một mình ở lại..." Kim Lăng tái mặt muốn ngăn cản lập tức bị Giang Trừng hung hăng cắt lời:

"Lằng nhằng nữa ta liền đánh gãy chân ngươi rồi ném cho bọn họ vác ra ngoài. Đi mau cho ta."

"Giang tông chủ, chúng ta sẽ chóng quay lại" Kim Khải Thường chắp tay cáo biệt Giang Trừng rồi vội tiếp nhận Kim Lăng, sau đó cùng số ít tu sĩ còn sống nhanh chóng ngự kiếm hộ tống Kim Lăng rời đi. 

Giang Trừng ở phía sau ngăn cản những tên quái vật, Tam Độc tung ra, công phá bốn phía, từng nhát đều thấy máu. Nhưng mà quái vật càng lúc càng đông, dù cho Giang Trừng có ba đầu sáu tay, nhất thời cũng khó có thể hoàn toàn đẩy lùi. 

Kim Lăng bị gia phó giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Trừng cách càng lúc càng xa. Trong tầm mắt của Kim Lăng, bóng dáng cuối cùng mà Giang Trừng để lại cho cậu là dáng vẻ vung Tam Độc đánh đuổi đám quái vật muốn tiến lên đuổi theo. Vách đá hoàn toàn chặn đi tầm mắt Kim Lăng, chỉ còn lại tiếng gầm rú không ngừng của bầy quái vật trong hang động. 

Đó là cữu cữu của cậu, là người thay cha cậu ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu lớn khôn, là người dốc hết tâm huyết nâng đỡ cậu lên vị trí Tông chủ, là người duy nhất trên thế gian này thật sự xem cậu là người thân. 

Thu lại nước mắt, Kim lăng kiên định nhìn về trước, hận không thể ngay lập tức cường đại như cữu cữu:

Cữu cữu, người nhất định phải đợi con.

***

Tối tăm tĩnh mịch bao phủ lấy hang động sâu thẳm. Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, dòng máu đen đỏ uốn lượn theo các khe đá chảy vào trong dòng sông, nhuộm đỏ cả mặt nước.

Giang Trừng vội xông vào sâu trong hang, muốn tiến tới bờ vực xem tình hình.  Vừa rồi hắn tính toán thời gian, đoán chừng đám người Giang gia gần tới, liền sắp xếp cho Kim Lăng rời đi trước, bản thân thay đứa cháu này ở lại xem Lam Tư Truy của nó sống chết thế nào. 

Một đám quái vật dường như so với khi nãy lại càng thêm hung tàn, há to cái miệng đầy răng nanh, vung lên sáu cái móng vuốt dài sắc bén, tức giận đem Giang Trừng vây kín đến mức nước chảy không lọt. Giang Trừng nghiêng đầu tránh thoát khỏi móng vuốt của một con quái vật đang duỗi tới, cố đem Tam Độc cắm vào trong lồng ngực phanh ra của nó, lại đem Tam Độc mắc lại ở xương sườn quái vật làm điểm tựa, xoay người đạp bay hai tên quái vật ở sau lưng có ý đồ đánh lén hắn. 

Như thế nào vẫn còn? Lòng Giang Trừng bỗng dưng trầm xuống. 

Nhìn xuống khoảng không tăm tối sâu hun hút dưới chân, Lam Tư Truy hít sâu, cố gắng điều động linh lực lại lần nữa. Cuối cùng thanh kiếm đang cắm chặt trên vách đá cũng chịu động đậy. Lam Tư Truy mừng rỡ tìm thấy hy vọng, âm thầm đặt cược tất cả, rút kiếm ra khỏi vách đá rồi xoay người đứng lên thân kiếm đang được linh lực nâng đỡ. Vận khí ngự kiếm bay lên trên, Lam Tư Truy cầu mong Kim Lăng đã an toàn rời khỏi sơn động.

Lam Tư Truy và Kim Lăng gần tới Lan Lăng thì bất ngờ bị quái nhân tấn công. So với đám quái nhân Tâm Hoa Thảo khi trước, lần này bọn chúng mạnh hơn rất nhiều. Không rõ mục đích gì nhưng bọn chúng lại đem hai người tới sơn động này để chém giết. Biết sức mình không đủ, Lam Tư Truy đẩy Kim Lăng đi trước còn bản thân ở lại chặn hậu. Cậu vốn đã chuẩn bị tử chiến giữ chân đám quái vật để có nhiều thời gian cho Kim Lăng rời đi. Nhưng không ngờ rất nhanh Lam Tư Truy đã bị quái vật đả thương rồi bị ném xuống vực. Thời điểm rơi xuống, Lam Tư Truy một tay ôm đàn, một tay cầm kiếm cắm vào vách đá, lưỡi kiếm đâm vào đá trượt dài phát ra tia lửa chói mắt cuối cùng cũng vững vàng giữ chủ nhân lại. 

Không ngờ vừa trở lên liền thấy Giang Trừng đang bị vô số quái vật hết con này đến con khác lao vào tấn công. 

"Giang tông chủ! Cẩn thận!" Thấy một con đang nhảy bổ vào lưng Giang Trừng, Lam Tư Truy vội lao lên chém đứt đôi nó.

Sự xuất hiện đột ngột của Lam Tư Truy không khỏi khiến Giang Trừng giật mình. Lam Tư Truy mình chi chít thương tích, máu đỏ nhuộm gia bào, đầu tóc rối bời, tình trạng so với Kim Lăng thì tệ hơn rất nhiều. Nhớ lại chuyện lúc chiều, tâm tình Giang Trừng cũng không thoải mái gì cho cam, nhưng đã quyết định cứu người thì hắn nhất định đem mạng cậu ta nguyên vẹn trở về.

"Mau đi!"

Giang Trừng bọc hậu, nhanh gọn vừa đánh vừa rút, nhưng không hiểu đám quái vật này ở đâu ra mà nhiều như vậy, hết đợt này đến đợt khác lao lên. Cùng lúc đó, sâu bên trong hang động truyền đến tiếng nổ chói tai, một đám rất đông, toàn thân trắng toát từ trong đêm tối phóng tới. Giang Trừng bật người lên chặt đứt những sợi tơ bạc phóng tới phía hắn, trên không trung xoay người, đáp xuống phía sau lưng Lam Tư Truy.

Là đám quái vật nhền nhện. Lam Tư Truy lập tức lấy cổ cầm trên lưng xuống, những ngón tay lướt trên dây cầm.

"Tingggg...." Âm thanh vừa vang lên, đàn nhện như gặp phải khắc tinh, chân run rẩy lùi về sau, bản năng muốn lao lên nhưng nhưng đầu óc đau đớn không cách nào tiến lên. 

Trong lúc giữ chân bọn quái vật, Lam Tư Truy cũng dùng đàn để tấn công, phát hiện ra đám yêu nhền nhện rất sợ khúc "Tẩy Ma". Cũng vì bị tiếng đàn quấy nhiễu nên một con nhện mới lệch đòn tấn công, thay vì chém ngang người thành hất Lam Tư Truy xuống vực. 

Chớp thời cơ, Giang Trừng xử lý hết đám quái vật nhện cùng những con quái vật khác. Có sự yểm trợ của Lam Tư Truy, hắn thuận lợi hơn xử lý đám cản đường chướng mắt kia. Chẳng mấy chốc đã thấy ánh sáng từ miệng hang.

Đàn quái vật đã bị bỏ lại ở xa, lối ra cách không xa thế nhưng bỗng nhiên toàn hang động rung chuyển, trần hang xuất hiện vô số vết nứt. Đá tảng rơi xuống như mưa, mà mặt đất càng lúc càng dữ dội. Tiếng bước chân ầm ầm vọng tới ngay sau lưng. Chính đám quái vật cũng sợ hãi tháo chạy.

Thứ tới là một người đá khổng lồ. Nó cầm cái chùy đá nặng nề đập xuống đất, há lo miệng gầm lên. Hang động bị uy lực kinh hoàng này chấn đến sụp xuống. Thấy một chùy đá nữa đánh tới, Giang Trừng nắm cổ áo Lam Tư Truy tung người bay ra xa tránh né. Chùy đá lần nữa nện xuống mặt đất, đất đá bay lên như sóng triều mãnh liệt bắn về hai người. Như bị búa tạ đập trực diện lên ngực, Giang Trừng không nhịn được phun ra một búng máu. 

Thấy Giang Trừng vẫn cầm kiếm được, người đá phẫn nộ gầm lên, lần này trong âm thanh còn có tà khí đoạt hồn. Đầu Giang Trừng đau như muốn chết đi sống lại. Tâm trí quay cuồng trong vô số tiếng khóc cười của quỷ dữ. Bọn nó đang oán hận, bọn nó muốn hắn thấu hiểu oán hận của bọn nó, còn muốn hắn thay bọn nó rửa hận báo thù.

Giang Trừng ôm đầu chống cự, nỗ lực mở căng mắt nhưng cuối cùng vẫn là thống khổ mà ngất đi.

Khi Kim Lăng tới thì hang động chỉ còn một đống đổ nát. Giang Trừng đã biến mất, Lam Tư Truy rũ người đứng trên đá, toàn thân đẫm máu, đôi mắt vô hồn như xác sống, chĩa kiếm vào Kim Lăng. 

***

Lam Thụy đứng phía sau Lam Hi Thần, chắp tay bẩm báo:

"Tông chủ, mọi sự đã chuẩn bị xong".

Người đứng trước linh đường mở mắt, khí chất tuyết tùng thanh nhã của y hôm nay dường như có thêm một tầng hàn khí mỏng mảnh phủ lên. Y bái bài vị gia tiên rồi cắm ném hương trên tay xuống lư lương, sau đó cầm lấy Sóc Nguyệt quay người bước ra khỏi từ đường. Gia phó cùng các tu sĩ tự giác theo sau.

Thao trường Lam thị, Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đứng đầu, phía sau là hàng nghìn tu sĩ vũ trang đầy đủ, nghiêm chỉnh chờ lệnh xuất phát. 

Lam Hi Thần bước lên giáo đài, phía dưới đồng loạt hành lễ.

Dồn dập ba tiếng trống, trên bầu trời tăm tối mù mịt không có lấy một vì sao, vô số tu sĩ bạch y vân mây vụt qua. Sau Xạ Nhật Chi Chinh, Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ Lam thị chưa có lần nào xuất quân lớn thế này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net