Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh hung thi gào thét đánh thức Giang Trừng tỉnh dậy. Đầu vẫn đau như búa bổ, hắn nhíu chặt mày chịu đựng cảm giác đau dần trở lại trong thân thể, chỗ nào cũng đều truyền đến đau đớn làm người ta khó có thể chịu đựng được nhưng lại chẳng có cách nào giãy giụa chống lại.

Trước lúc ngất đi, hắn nhớ là mình bị âm thanh của người đá làm choáng váng đầu óc dẫn đến hôn mê.

Ý thức của hắn lênh đênh một lúc lâu, cuối cùng cố gắng hết sức mở mắt ra. Vừa mở mắt liền nhìn thấy bên trên là trần lồng sắt. Bốn phía ánh sáng rất mờ, cũng rất yên tĩnh, hắn mê man trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm một lúc, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, hắn nhận ra mình đang bị nhốt trong một cái lồng sắt lớn.

Hít sâu một hơi, Giang Trừng muốn xoay người đứng dậy, nhưng mới vừa cử động, nương theo một bên tay đột nhiên vang lên tiếng kim loại bỗng kéo giật lấy một cái khiến cho hắn không thể chống đỡ nổi thân thể ngã lại. Giang Trừng khiếp sợ cúi đầu, hai sợi dây xích sắt đen thô to, một đầu xích kéo dài gắn ở góc lồng, mà đầu còn lại liền gắn chặt lên chiếc còng tay màu đen trên cổ tay mình. Lồng được đặt trên một bàn thạch lớn, mặt bàn khắc vô số hoa văn kỳ quái. Mà nơi giam giữ hắn là một sơn động rộng lớn ẩm ướt đầy rêu phong ngập tràn chướng khí. Bàn thạch tọa ở giữa một hồ nước tà quái, dù không bốc lên khí độc nhưng nước đậm đặc đục một màu đen. Tam Độc treo trên vách hang, Tử Điện vẫn còn trên tay nhưng hắn không cách nào điều động linh lực để sử dụng được.

Xung quanh hồ rải bảy cái lồng sắc tương tự cái đang giam giữ hắn, mỗi lồng giam một hung thi. Tất cả chúng đều là loại cao cấp. Trong đó có một kẻ mà có đốt ra tro Giang Trừng cũng không thể nào nhầm được: Qủy Tướng Quân - Ôn Ninh.

Nghe tiếng xích sắt từ cái lồng ở trung tâm hồ vang lên, nghĩ Giang Trừng đã tỉnh dậy, Ôn Ninh liền đứng lên nắm song sắt, rụt rè gọi: "Giang... Giang tông chủ...".

Giang Trừng lạnh lùng nhìn hắn, lòng ngổn ngang một trận: "Tại sao ngươi ở đây?"

Tuy khuôn mặt Ôn Ninh cứng đờ vô cảm nhưng trong giọng nói không giấu được khẩn trương: "Ta... ta...cũng không biết. Năm ngày trước ta bị một người đá đánh lén. Tỉnh...tỉnh dậy thì đã ở đây. Thử nhiều cách cũng không thoát ra được, cái lồng này có phù chú, thật...thật sự rất lợi hại..."

Nghe thế Giang Trừng lòng càng nóng như lửa đốt. Bỗng nhiên gân đen trên mặt Ôn Ninh nảy lên, hắn ta như mất trí gào thét, lăn lộn. Mà những hoa văn bùa chú trên mặt bàn thạch cũng liền sáng lên, trên lồng của các hung thi cũng khắc loại hoa văn tương tự. Ma sầu quỷ khóc, oán hận giận dữ điên cuồng quấy phá tâm trí Giang Trừng. Đầu hắn càng lúc càng đau buốt. Đau đến mức hai tai đều ù cả đi. Nhưng ý chí hắn không cho phép hắn gục ở đây. Bất ngờ, từ cửa hang truyền tới một giọng nói, âm thanh vang vọng khắp hang động:

"Giang tông chủ quả thật đã tỉnh rồi"

Giang Trừng nén đau, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía lối vào. Giọng nói này hình như hắn từng nghe qua. 

Đối phương giống như đã sớm đoán được phản ứng của Giang Trừng, mang theo ý cười đắc thắng, đi ra.

Giang Trừng trừng mắt nhìn người tới một chút, đến khi nhớ ra kẻ tới là người nào liền âm lệ nói, "Tông chủ Vũ Gia Dương thị - Dương Đông Phong?"

"Giang tông chủ vẫn nhớ đến ta, thật vinh hạnh."

Lời nói có vẻ tôn kính, nhưng điệu bộ vô cùng phi lễ. Dương Đông Phong đắc ý, khuôn mặt tươi cười dối trá của hắn làm sống lưng Giang Trừng dâng lên một sự căm ghét và kinh tởm khó có thể chịu đựng được.

"Ngươi muốn làm gì?" Giang Trừng lạnh lùng nhìn gã, chống đỡ lấy thân thể, xiềng xích trong tay phát ra tiếng vang nặng nề.

Dương Đông Phong lắc đầu cười, lại chẳng hề đáp trả Giang Trừng, chỉ vỗ tay một cái. Lập tức từng hàng thủ vệ giáp đen tiến vào, phân bố đứng canh ở các góc của hang động, nhất là tại các lồng giam. Mỗi lồng có hai vệ binh đứng hai bên. Nhưng điều Giang Trừng ngạc nhiên hơn chính là có một kẻ khác giống như là tâm phúc của Dương Đông Phong dâng lên cho gã một hộp gỗ. Dương Đông Phong cũng không muốn để Giang Trừng tốn công suy đoán, gã mở ra, cầm Tĩnh Quả nguyên vẹn đỏ hồng trên tay, chăm chú thường thức. 

Sống lưng Giang Trừng lạnh buốt. Ngoài mặt chẳng chút biến sắc, nhưng trong lòng dần dần dâng lên một luồng lãnh ý.

Không ngờ tới Giang Trừng chỉ im lặng nhìn gã, trong mắt tràn đầy chán ghét. Dương Đông Phong không nhẫn nại được, làm bộ cười hỏi: 

"Tĩnh Quả thực sự là một đồ vật tốt, phải không, Giang tông chủ?"

"Đừng giở trò, nói, ngươi muốn gì?" Giang Trừng mặt lạnh như băng.

Dương Đông Phong đặt Tĩnh Quả lại vào hộp, tiến lên vài bước lại gần cái hồ, ngẩng đầu cười híp mắt, khóe miệng gã ẩn chứa ý cười ác độc, quan sát sự biến hóa trên nét mặt của Giang Trừng: 

"Giang tông chủ thật thẳng thắn. Rất tốt, ta rất thích" gã lại cầm lên ngắm nghía vật trong tay, động tác nhìn như thanh nhã, kì thực đầy vẻ làm bộ làm tịch: "Không hổ là tiên dược khó cầu. Vừa có thể giết người... còn có thể cứu người, chẳng hạn như... hóa đan."

Giang Trừng đột nhiên run lên, đôi bàn tay tái nhợt nắm chặt thành nắm đấm.

Dương Đông Phong cố ý nhấn mạnh hai chữ "hóa đan", mãn nguyện nhìn thấy một chút hồng hào cuối cùng trên mặt Giang Trừng biến mất. Để cho Giang Trừng kiêu ngạo gần như không xem ai ra gì lại sợ hãi như vậy, hoảng loạn như thế. Thật thỏa mãn! Nhưng vẫn chưa đủ, gã muốn thấy Giang Trừng biểu hiện nhiều đau khổ hơn, tốt nhất là tột cùng thống khổ, sau đó ngoan ngoãn làm con chó phục tùng cho gã. Nghĩ thôi quả thực sắp không kìm chế nổi vui sướng trong lòng.

"Giang tông chủ đừng vội kinh ngạc như vậy. Thứ này còn thần kỳ hơn nhiều. Ngươi từng nghe đến Ma tộc chưa?" gã khinh bỉ chỉ những hung thi trong lồng giam: "Không phải những tôm tép này càng không phải mấy con nheo nhóc ngoài kia. Đó là một giới hùng mạnh, vượt xa Nhân giới, đạp lên Thiên giới để bá chủ tam giới, thống trị tứ hải bát hoang. Nhưng đám thối tha Thiên tộc kia đã hại Ma tộc tàn lụi như ngày hôm nay, đến mức một phàm nhân tầm thường cũng có thể xưng sư xưng tổ."

Gã càng nói càng hăng hái, hai mắt long lên phấn khích: "Ma tộc vạn phúc, cuối cùng Ma Đế vĩ đại đã trở lại, tam giới rồi sẽ lại thuộc về chúng ta."

"Tĩnh Quả chính là dược dẫn thức tỉnh Ma Đế. Mà ngươi, Giang Vãn Ngâm, không ai khác chính là Ma Đế chuyển thế."

***

Kết giới lam vân bọc kín tiên phủ Dương thị không một kẽ hở, bên ngoài kết giới, thiên hạ thái bình yên, còn bên trong kết giới thì kịch liệt giao chiến. 

Con cả của Dương thị tông chủ cầm kiếm nghiến răng xông tới muốn đâm chết Ngụy Vô Tiện nhưng liên tục bị hung thi vây quanh cản bước. Tu sĩ Lam Gia xông lên đấu với quân Dương gia đang cố chấp bám trụ không hàng. Tị Trần xoay một đường gọn gàng xử lý những hung thi bao quanh. Mắt thấy kiếm của Dương thị sắp cắt vào Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Vơ liền phóng tới, kiếm bạc chặt đứt kiếm của kẻ địch, chấn ngã hắn ta. 

Quệt máu ở khóe miệng, gã con cả của Dương Đông Phong cười rộ lên đầy man rợn rồi rút con dao phòng thân giặt ở thắt lưng, trực tiếp đâm xuyên cổ. Máu nhỏ xuống mặt đất tức thì hóa thành tà đạo án đồ. Tòa tiên phủ mấy trăm năm phía sau chấn động rồi sụp xuống. Cùng với cát bụi là hơi thở mang theo âm khí thoát ra. 

Những người ở hiện trường gần như đều sững sờ. Trước khi xuất phát, tất cả tu sĩ Lam gia đều đã uống dược phòng yêu độc xâm nhập cho nên vốn không bị ảnh hưởng bởi hơi thở độc kia, cái bọn họ sững sờ là hình dạng và sức mạnh của thứ vừa xuất hiện.

"Ma tộc Thượng Cổ" Lam Vong Cơ thầm nói. 

Bốn quái vật mình cao ba trượng, lưng gù vai u, toàn thân bọc giáp đen cứng ngắt, hai mắt sẫm đỏ như máu nhanh như chớp tới. Tiếng sáo của Trần Tình không một chút ảnh hưởng tới chúng. Sức mạnh của bọn chúng là thứ mà tu chân giới gần như đã hoàn toàn quên lãng. 

Chu Vũ Cốc. 

Kết giới trận pháp lập tức bị phá vỡ, vô số tiên kiếm xoay tròn bay nhanh như mũi tên, xuyên mây mà đi, phóng xuống hẻm núi lớn, kết thành một trận pháp mới. Mỗi tu sĩ trấn một kiếm, linh quang kết chặt hùng mạnh lưu động cắn nuốt tà khí thoát ra từ đội quân đá bị phong ấn ở dưới.

Tiêu khúc vút cao mang theo linh khí sắt bén chặt chém. Lam Hi Thần ở trung tâm tập trung cao độ trấn trận. Chẳng mấy chốc, từ trên những bức tượng đá có thể thấy từng mảng đá tróc xuống, hóa thành tà khí huyết sắc, kết lại cuồn cuộn như thủy triều xông vào tâm trí muốn kéo từng người từng người một đọa ma. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net