Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư quang thấy Giang Lãng Nghệ đang xông tới, Kim Lăng liền hét lớn ngăn cản: "Giang bá đừng tới. Bá mau đi cứu cữu cữu ta. Tư Truy, ta tự lo liệu được."

Đột nhiên trên cổ truyền tới cảm giác đau đớn, Kim Lăng sững người nhìn thanh kiếm đặt trên cổ mình. Lưỡi kiếm cắt vào da thịt, mơ hồ thấy máu tứa ra. Nhưng kiếm chỉ cắt một đường nhỏ rồi ngừng lại, không động đậy nữa. Mà người cầm kiếm từ đầu tới cuối mang vẻ mặt lạnh lẽo không một chút tình cảm, hiện tại tay run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo đầy đau khổ như đang phải đấu tranh vô cùng kịch liệt.

Thấy ánh mắt vô hồn có xao động, Kim Lăng liền buông Tuế Hoa xuống, nhịn đau, cố tỏ ra ổn nhất có thể gọi Lam Tư Truy: "Tư Truy, không sao. Ta không sao. Ngươi tỉnh lại đi. Ta là A Lăng".

"A...Lăng..." Lam Tư Truy mấp máy môi, đầu lập tức đau kinh khủng, tay vô lực buông kiếm xuống, ôm đầu lùi lại.

Kim Lăng hoảng sợ vội vàng chạy tới ôm lấy Lam Tư Truy, ngăn y làm điều dại dột. Cho dù Lam Tư Truy vùng vẫy cỡ nào, cho dù vết thương đau đến đâu, Kim Lăng vẫn không buông tay, cố gắng an ủi, khích lệ: "Là ta. Ta biết ngươi làm được. Tỉnh lại đi Tư Truy, ngươi không thể dừng bước ở đây..."

Cảm giác ấm áp thân quen bao lấy, lý trí dần bị lu mờ của Lam Tư Truy dường như lấy lại được ý thức, tựa linh hồn lạc đường trong bóng tối tìm được ánh sáng về nhà.

Tà khí điều khiển Lam Tư Truy thoát ra.

"A Lăng..." Đồng tử trở lại màu sắc bình thường, Lam Tư Truy khó khăn mấp máy môi, nhưng sức lực đã đi tới cực hạn, mí mắt nặng nhọc nhanh chóng sụp xuống, bàn tay đang nắm lấy áo Kim Lăng cũng buông thõng. 

***

Thủ vệ áo đen nhào tới liền bị nắm đấm của Ôn Ninh đánh quay lại mặt đất. Thời điểm Giang Trừng phá lồng thoát ra, linh lực đốt cháy toàn bộ phù chú tà đạo trên bàn thạch, phá hủy hồ nước đen, cũng phá vỡ luôn lồng giam hung thi. Trừ Ôn Ninh còn miễn cưỡng trụ được thì sáu hung thi còn lại gần như chỉ còn cái xác khô.

Động tĩnh lớn khiến bầy quái vật bên ngoài nháo nhào một trận, người đá khổng lồ đang ngủ say bị hấp dẫn bởi nguồn sức mạnh to lớn mà ầm ầm lao vào.

Tam Độc Thánh Thủ tay cầm kiếm, tay cầm roi quay mặt lại đối diện với con quái vật cổ xưa. Tia điện liên tục chớp giật, Tam Độc rung lên mơ hồ phát ra linh quang. Y phục có phần rách nát lại nhiễm máu trên thân cũng không thể nào che đậy được khí chất ngạo nghễ khinh cuồng của chủ nhân.

Giang Trừng giơ kiếm lên, cất cao giọng: "Tới nhanh lắm. Đỡ mất công ta tìm ngươi."

Người đá bị uy áp của hắn doạ đến vô thức lùi bước, nhưng sát khí của nó quá nặng, liền ngoan cố phi lên tấn công. Tam Độc đỡ chùy đá, bên kia Tử Điện vung lên kéo đến từng đợt điện quang như sấm sét. Con mắt người đá mở to như không thể tin nổi nhìn vố số tia điện ngang dọc cắt đứt chùy đá, cái chùy to lớn liền nứt gãy đứt đoạn. Quái vật khổng lồ tức giận gầm lên, liên hoàn đấm con người nhỏ bé phía dưới, nhưng tiếng thét mang tà khí của nó lần này lại không ảnh hưởng tới Giang Trừng.  Như sói đầu đàn không biết sợ, Giang Trừng vừa áp sát kẻ địch vừa nhanh nhẹn tránh những cú đấm như trời giáng. Người đá bị xoay mòng mòng, từng chút từng chút một cuốn vào vòng trói của Tử Điện. Đạp lên cánh tay đá lấy đà, Giang Trừng phi thân đứng trên đỉnh đầu con quái vật, một nhát kiếm hạ xuống, lửa trong hai hốc mắt nó tắt rụi. 

Khoảnh khắc chân hắn chạm lại đất, khối đá kia cũng triệt để vỡ nát, sụp đổ.

Đám quái vật xung quanh thấy thế, không khỏi kháng cự bản năng mà run rẩy muốn lùi lại. Ngoài hang cũng vang lên tiếng đánh nhau, linh khí mau chóng trấn áp ma khí. Giang Lãng Nghệ xông vào, thấy Giang Trừng bình an liền thở phào.

"Tông chủ, chúng ta toàn thắng rồi".

Giang Trừng nhếch môi mỏng. Mang theo phong thái của kẻ bề trên cùng sát ý trong mắt, hắn tiến tới vách hang, nơi hắn găm Dương Đông Phong như găm một con rối nhàu nát.

Thấy bóng dáng nam nhân tử y tới gần, Dương Đông Phong run lẩy bẩy, đôi mắt ngập sợ hãi, hoảng loạn.

"Aaaaaaaa..."

Giang Trừng đâm kiếm vào bụng gã, âm thanh tựa ma quỷ vang lên: "Ngươi, trong vòng trăm chiêu của ta liền bại, nhưng lại có thể điều khiển bốn Ma tộc Thương Cổ trong nhà. Kể chuyện cười sao? Là kẻ nào sai khiến ngươi?"

Dương Đông Phong hé miệng như muốn cười mỉa, ngay tức thì ăn thêm một nhát kiếm nữa, trợn trắng mắt, thở không ra hơi, nhưng vẫn ngu ngốc thì thào: "Ta bại vì ...hành động nóng vội nhưng mà...đừng đắc ý, ngươi đấu không lại đâu... đây là mệnh ha...ha..."

Giang Trừng cũng bật cười, nụ cười khiến Dương Đông Phong rét run.

"Vậy sao? Để ta xem là ai không đấu lại."

Nói rồi hắn phong tỏa linh lực của gã để gã không thể tự sát, tạm giữ lại cái mạng quèn này để tra chuyện. 

Dương Đông Phong bị tham vọng làm mờ mắt mà vội vàng hành động buộc Giang Trừng cũng phải lật bài. Tuy bắt gọn được một ổ, nhưng e là đã để con cá lớn nhất xổng mất. Cuối cùng chỉ là cắt ngọn, không triệt được gốc. Nhưng hắn không tin hắn không truy ra được kẻ đầu tiêu kế hoạch hồi sinh Ma Đế.

.

.

.

"Vậy chúng ta đừng giấu giếm nhau nữa, có được không?"

"Ý ngươi là gì?"

Lam Hi Thần lấy từ trong túi càn khôn ra một hộp gỗ, đưa cho Giang Trừng. Giang Trừng mở ra, sửng sốt khi thấy bên trong là Tĩnh Quả. Hắn cầm Tĩnh Quả trong túi càn khôn của mình ra, quả nhiên giống y đúc nhưng của hắn là đồ giả. 

Âm thanh Lam Hi Thần chầm chậm rõ ràng: "Tại khách điếm, kẻ đó truyền tin muốn ta tráo Tĩnh Quả về cho hắn."

"Kẻ đó?" Giang Trừng hoài nghi nhìn y. Y lại thản nhiên như đang kể câu chuyện của người lạ. 

"Có chuyện này A Trừng không biết. Sau khi kết thúc hội nghị Bạch Nhật, một kẻ áo đen tìm tới ta, dùng Mê Hồn Thuật muốn điều khiển thần trí của ta để đi hại ngươi. Hắn không biết trong người ta có Vấn Tâm Đại Pháp nên tâm trí không hề bị ảnh hưởng. Trên người hắn có một mùi hương rất nhạt nhưng không thể nào lầm được, chính là mùi Tâm Hoa Thảo. Nhớ lại lời khai của Lâm Cảnh Bình có một lỗ hổng không thể giải đáp, ta liền làm thuật che mắt để tra mục đích thật sự của đám người này. Đến giờ bọn chúng vẫn tưởng đang kiểm soát được ta."

"Sau đó, ta khoanh tròn những nơi mà Tâm Hoa Thảo còn có thể sống, suy ra chỉ có vùng Chung Châu giáp thành Vũ Gia là nơi thích hợp nhất. Cho Lam Thụy âm thầm để mắt, cuối cùng phát hiện trong phủ Dương thị nuôi Ma tộc thời Thượng Cổ, chúng còn tìm được bí cảnh giam giữ đội quân Ma tộc bị phong ấn chỉ có trong truyền thuyết..."

Sắc mặt Giang Trừng trầm xuống, giọng nói gần như vô cảm: "Bọn chúng muốn hồi sinh Ma Đế."

Nhìn sắc mặt không bất ngờ của Lam Hi Thần, Giang Trừng nói tiếp:

"Lâm Cảnh Bình khai gã dùng Mẫu Hoa mê hồn đoạt trí ngươi, nhưng sau khi kiểm tra lại, Giang Diệp Phương nói với ta, với tu vi của ngươi thì Mẫu Hoa không làm được điều đó. Lâm Cảnh Bình chết bất đắc kỳ tử trước ngày hành quyết, ta càng nghi ngờ còn có kẻ đứng sau lão ta."

"Cùng lúc đó, ta đã tìm ra cách khác để kết lại đan, không cần tới Tĩnh Quả nữa nên có phần lơ là kho Bách Quả. Vì thế có tu sĩ canh kho dược nhân cơ hội này, giữa đêm lẻn vào kho trộn dược lạ vào Bách Quả. Âm thầm tra khảo, ra là nội gián Hà gia cài vào. Dược mà nội gián tẩm là Mê Hồn Dược. Một khi dùng Tĩnh Quả nhiễm nhựa Bách quả có Mê Hồn Dược liền sẽ như con rối mặc kẻ khác điều khiển. Tới đây ngu cũng biết có kẻ cố ý nhắm vào ta."

"Ta một bên coi như chưa biết gì, giả vờ vẫn coi trọng kho Bách Quả; một bên phái người điều tra, truy ra... liên minh Phục Ma Diệt Thiên. Bước đầu của bọn chúng là hồi sinh Ma Đế."

Lam Hi Thần: "Nhưng ngươi rõ thời gian quá gấp gáp, bằng cách nào cũng không thể âm thầm chuẩn bị quân trang kịp nên chọn cách tương kế tựu kế, tới ngày vẫn sẽ đi Bắc Cương mang Tĩnh Quả về, sau đó giả vờ bị khống chế, nhân lúc đám Dương gia đang đắc thắng thì đánh úp bắt gọn một ổ, còn có thể tóm được chủ mưu thật sự của bọn chúng."

Giang Trừng hỏi: "Không sai. Còn ngươi?"

Người bên cạnh đáp: "Không khác biệt ngươi. Ta biết chúng cần Tĩnh Quả nên âm thầm tính toán tìm cớ đi Bắc Cương, đoạt đồ trước khi chúng dụ ngươi tới đó. Khi ta mang về, tự chúng sẽ tìm tới ta, nhân lúc chúng nghĩ đại nghiệp sắp thành mà đắc ý, ta liền gọn gàng kín đáo xử lý. Chỉ không ngờ ngươi cũng muốn Tĩnh Quả. Thậm chí, đến khi vô tình thấy ngươi hững hờ nhìn nó, ta mới chắc chắn ngươi biết mọi chuyện."

Nghe xong, Giang Trừng không biết là nên nổi điên vì Lam Hi Thần mắc bệnh anh hùng hay là nên cảm phục y tấm lòng từ bi quảng đại cam tâm hy sinh vô điều kiện vì thiên hạ. Chuyện không liên quan đến y, y muốn tham gia thì thôi đi, nhưng một lời cũng không cho nhân vật chính là hắn biết, còn dám tự mình muốn xử lý hết. Lúc này hắn phải phừng phừng nổi giận, cay nghiệt chì chiết y, nhưng chẳng hiểu sao hắn nói không nổi mấy lời đó.

Theo thói quen, Giang Trừng nhếch môi cười lạnh: "Đám ngu đó ít nhất làm được một chuyện có não, là tìm đúng người tới đày đọa ta thành Ma Đế gì đó. Lam Hi Thần, ngươi đúng là biến cố đời này của ta."

Không phản bác hay khuyên can, Lam Hi Thần chỉ ôn nhu nhìn hắn: "A Trừng, ta không muốn ngươi đơn độc một chiến tuyến nữa. Ngươi muốn diệt đám người Phục Ma Diệt Thiên là thật, hoàn đan cũng là thật. Ta muốn giết chúng là thật, muốn đồng hành cùng ngươi cả đời cũng là thật. Cầu ngươi cho ta một cơ hội, được không?"

"Ngươi đối với bằng hữu nào cũng tận tâm như vậy?" Giang Trừng quả thật không nhịn được hỏi.

"Ta chưa bao giờ coi ngươi là bằng hữu" y nhìn vào mắt hắn, tình ý như sông Trường Giang cuồn cuộn: "Ngươi là người ta tâm duyệt. Chỉ có ngươi ta mới như vậy."

.

.

.

Giang Trừng cùng tu sĩ gia môn ngự kiếm về Liên Hoa Ổ, không ngoài sự đoán, từ xa nhìn xuống bến thuyền đã thấy bóng dáng bạch y đứng đón, tâm tình nặng nề trong lòng hắn thoáng tự tiêu biến. 

Thời điểm Giang Trừng đáp xuống, Lam Hi Thần vội đi tới, nhìn vết thương của hắn, y xót cả ruột gan, muốn lập tức ôm hắn vào trong bôi thuốc trị thương. 

"Chỉ là mấy vết xước, chẳng đáng gì." Giang Trừng chẳng bận tâm vết thương của mình.

Hắn cầm tay Lam Hi Thần lên dò mạch tượng, bị nội thương nhưng không nghiêm trọng. Quả thực để Lam Hi Thần đi xử lý Chu Vũ Cốc là điều tất yếu nhưng mà Lam Hi Thần vừa bị trọng thương ở Bắc Cương. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, không khỏi lo y bị công kích của đám Ma tộc làm thương tích thêm nặng. Vì thế, lúc y nói xử lý xong Chu Vũ Cốc sẽ chạy qua chỗ hắn, giúp hắn trừ Dương Đông Phong, hắn liền nghiêm khắc bắt y hứa xong chuyện sẽ về Liên Hoa Ổ đợi.

Gió lớn thổi tới làm tóc và đuôi mạt ngạch của Lam Hi Thần tán loạn. Giang Trừng đưa tay gỡ sợi mạt ngạch vô tình vướng trên đôi vai vững chãi kia. Bắt được ánh mắt lo lắng không yên, hắn vậy mà chủ động nắm tay y:

"Ngươi tin ta không?"

U sầu vì sự chủ động của Giang Trừng mà bị đẩy lùi, từng đường nét trên mặt đều không giấu được kinh hỷ trước nay chưa từng có.  Y trở tay nắm lấy tay hắn, khẽ gật đầu:

"Ta tin ngươi."

"Ừm, đi thôi. Chúng ta cùng đi."

Đôi người nhìn nhau mỉm cười, thâm tình đại ý nồng nàn trong từng ánh mắt, cử chỉ. Hai lòng bàn tay chai sần vì bao năm cầm kiếm úp vào nhau, cho nhau hơi ấm, giữ chặt chẽ tựa như không gì có thể tách rời.

Tình không biết tự bao giờ, quay đầu tình đã đậm sâu.

Mà toàn cảnh này đều bị Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đứng ở xa chứng kiến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net