Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với biểu cảm khó nói thành lời của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, hai người Lam Hi Thần, Giang Trừng hiển nhiên không vướng bận.

Lam Hi Thần điềm đạm mở lời: "Vãn Ngâm có việc muốn nói riêng với Vô Tiện. Vong Cơ, ta cũng có chuyện muốn nói riêng với đệ."

Đối với lời này của huynh trưởng, Lam Vong Cơ liền có kháng cự. Nhất là khi vừa chứng kiến một màn y nằm mơ cũng không dám tưởng tới: Giang Trừng cùng huynh trưởng y tay nắm lấy tay, ánh mắt tình ý nồng đậm không thèm che giấu.

Trong một khoảnh khắc, Lam Vong Cơ còn cho rằng cả hai người kia bị đoạt xá.

Càng bất ngờ hơn chính là huynh trưởng muốn tách y và Ngụy Vô Tiện ra. Thái độ vốn lạnh nhạt của Lam Vong Cơ lập tức kết thành hàn băng, ánh mắt mang theo phòng bị hết nhìn huynh trưởng lại nhìn qua Giang Trừng.

Không cần Lam Vong Cơ lên tiếng, Giang Trừng đã tự động lên tiếng: "Ta muốn mượn Ngụy Vô Tiện một chút. Có Trạch Vu Quân làm chủ, ngươi vẫn e sợ ta ăn thịt đạo lữ nhà ngươi?"

"Ngươi muốn làm gì?" Lam Vong Cơ lạnh nhạt tra hỏi, lại ngoài ý muốn nhận được ánh mắt nhắc nhở của Lam Hi Thần. Đọc được ý của Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ tuy đã ngừng thái độ thù địch với Giang Trừng lại nhưng cõi lòng vẫn không kiềm được lo lắng khi để Giang Trừng với Ngụy Vô Tiện ở riêng với nhau.

Mặc dù cũng đang trong trạng thái ngỡ ngàng như đạo lữ nhà mình nhưng nhận thấy tình hình không ổn, Ngụy Vô Tiện liền cười xòa cố gắng ngưng bầu không khí kỳ quái này lại. Hắn quay qua vỗ nhẹ lên cánh tay Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi cùng đại ca bàn chuyện đi, ta rất nhanh sẽ trở về, ha?"

Lam Vong Cơ không lên tiếng, nhưng Ngụy Vô Tiện biết rõ y vẫn luôn thuận theo ý mình. Thấy Giang Trừng quay đi, Ngụy Vô Tiện cười vẫy tay với Lam Vong Cơ rồi nhanh chân chạy theo Giang Trừng.

Cánh tay bỗng bị giữ lại, lực nắm cứng rắn như kiềm kẹp, Ngụy Vô Tiện cười cười quay lại vỗ vỗ an ủi lên bàn tay đang giữ lấy mình: "Lam Trạm, ta sẽ về sớm. Ngươi yên tâm nha."

Trước ánh mắt kiên định của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ vẫn là vô biểu tình nhưng bàn tay đang giữ lấy người đã chầm chậm nới lỏng, cuối cùng là buông xuôi, trơ mắt nhìn hắn rời đi...

***

Từ phía xa, Ngụy Vô Tiện đã thấy bóng tử y nam nhân ngồi đợi trong đình viện.

Càng đến gần càng nhìn rõ Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện thật sự lại càng không nhịn được nhíu mày lo lắng. Trải qua trận chiến, mặc dù thương tích Giang Trừng không nghiêm trọng nhưng không khó nhận ra vẻ tiều tụy xanh xao trên mặt hắn, trong đồng tử còn tơ máu chưa tan. Chỉ có điều, không hiểu sao Ngụy Vô Tiện cảm thấy Giang Trừng hôm nay khi nhìn thấy hắn có cao hứng, ánh mắt ân ẩn ý cười như cuối cùng đại sự dày công chuẩn bị đã thành.

Thấy Ngụy Vô Tiện lặng thinh đứng nhìn mình, Giang Trừng bất đắc dĩ tự rót một chén rượu cho mình, rồi rót thêm một chén đẩy về phía đối diện. Ngụy Vô Tiện lúc này mới bừng tỉnh, hơi chần chừ một chút rồi cũng đi tới ngồi xuống. Đã khá lâu rồi hai người không gặp nhau, từ sau sự kiện Quan Âm Miếu, tưởng như cả hai đã không thể đối diện nói chuyện trong khoảng cách gần như thế này.

Ngụy Vô Tiện cầm chén rượu lên, ở trong tay khẽ xoay một vòng, rồi một ngụm uống hết. Lại nhìn chén rượu của Giang Trừng cũng đã cạn, không hiểu sao trong lòng có điểm cười. Nếu là hoàn cảnh này của trước đây, Ngụy Vô Tiện hắn nhất định đoạt trước chén rượu của Giang Trừng, độc chiếm luôn vò rượu trên bàn, một mình uống hết, không chừa cho Giang Trừng một giọt, đồng thời đạp Giang Trừng về phòng.

"Ngươi bị thương thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, thân mang trọng thương, còn bày vẽ uống rượu, ngại mình sống quá dài à?" Rõ ràng quan tâm đối phương, nhưng vừa mở miệng liền mang theo ý châm chọc khiêu khích, phương thức ở chung giữa hai bọn họ chẳng thể nào thay đổi.

Giang Trừng hiếm khi tâm tình tốt không tính toán: "Hôm nay ta có chuyện này muốn nói với ngươi. Là thông báo, không phải hỏi ý kiến" hắn nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện:

"Ta muốn hoàn đan trả ngươi."

Một lời vừa nói ra, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy hơi lạnh thấu xương đi khắp cơ thể. Hai mắt hắn trừng lớn, như là không hiểu rõ lời Giang Trừng nói, muốn từ trong mắt Giang Trừng tìm ra một tia do dự, một tia băn khoăn hoặc đùa giỡn, nhưng là tuyệt nhiên không có.

"Ta không cần! Viên kim đan đó... là ta tự ý cho ngươi" Ngụy Vô Tiện nói càng lúc càng gấp, tựa như chỉ hận không thể bổ đầu Giang Trừng ra mà xóa đi ký ức về viên kim đan này: "Phẫu đan...nếu ngươi có mệnh hệ gì thì... thì Liên Hoa Ổ, Kim Lăng tính thế nào...Ta không muốn lấy lại, cũng không cần ngươi bồi hoàn...."

Hắn hiểu rõ Giang Trừng chuyện gì đã muốn làm, nhất định làm được, mà chuyện đã nói ra, tức là đã chuẩn bị đâu vào đó.

Giang Trừng cười nhạt: "Ngươi cũng biết là ngươi tự ý? Lúc ngươi phẫu đan cho ta, chưa từng hỏi qua ta đồng ý hay không? Tốt thôi, ta nói cho ngươi biết, ta không đồng ý. Chính vì không đồng ý cho nên biết chân tướng, nhất định phải trả."

"Giang Trừng, ngươi bị điên rồi!" Ngụy Vô Tiện khóe mắt đỏ như máu, lần đầu tiên dùng giọng điệu tức giận này nói chuyện với Giang Trừng.

"Ta điên? Ngươi có tư cách mắng ta sao? Ngươi con mẹ nó cũng lừa ta bao nhiêu năm." tức giận dồn nén bấy lâu bỗng nhiên bộc phát, hô hấp cũng trở nên dồn dập, còn muốn hướng Ngụy Vô Tiện mắng chửi một trận.

"Dù ngươi muốn làm gì cũng dừng lại cho ta. Ta có việc đi trước, cáo từ" Ngụy Vô Tiện sợ tiếp tục sẽ không kiềm được xông lên đấm nhau với Giang Trừng. Hắn toan bật dậy muốn rời nhanh đi.

"Vậy ngươi muốn ta thế nào? Mang viên kim đan này sống nốt quãng đời còn lại, mãi mãi không có cách nào nhìn thẳng mặt ngươi? Ta mệt rồi. Trả lại viên kim đan này, ta mới có thể đường đường chính chính hận ngươi" cũng coi như buông tha cho bản thân ta.

"Ngươi từng nói tất cả đều đã qua." Giang Trừng thản nhiên nhìn Ngụy Vô Tiện, chậm rãi nói từng từ: "Nhưng mà đấy là ngươi nói, với ta, sau hôm nay, như thế này mới gọi là kết thúc mọi chuyện."

Ngụy Vô Tiện vô thức lắc đầu, hắn không đồng ý chuyện này. Bất chợt nhận ra cơ thể vậy mà mềm nhũn không có chút sức lực, ngay lập tức hắn vận chút linh lực ít ỏi trong cơ thể chống lại cơn buồn ngủ đang ập tới dữ dội, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Giang Trừng. Trước khi chìm vào bóng tối u ám, hắn nghe rõ từng câu từng chữ chắc nịch của Giang Trừng:

"Ta trách ngươi không hỏi ý ta, hiện tại ta tự ý hành sự mà không cần ngươi gật đầu. Chúng ta sòng phẳng, nợ nần gì đã tính toán xong. Từ này về sau, ngươi và ta, nước sông không phạm nước giếng, cứ vậy mà làm."

***

"Phẫu đan?", Lam Vong Cơ hoàn toàn không nghĩ sẽ nhận được đáp án này, y ngây người, không tin tưởng hỏi lại.

"Phải, Vãn Ngâm muốn phẫu đan trả lại cho Ngụy Vô Tiện" Lam Hi Thần chậm rãi, vững chắc khẳng định. Y nhìn về đường chân trời xa xăm, âm thanh nhẹ như tơ không rõ vui buồn: "Đệ không phải đã từng nghĩ Vãn Ngâm không xứng với viên kim đan này, đem trả kim đan, vật quy chủ cũ, là điều hiển nhiên sao?"

"Huynh trưởng..." Lam Vong Cơ bật thốt, y định nói vài lời, nhưng rồi nhận ra không biết phải nói gì, vì Lam Hi Thần nói không sai.

Y hiểu rõ thân thể yếu ớt của Mạc Huyền Vũ nếu không có kim đan, cũng chẳng chống đỡ nổi bao lâu. Y không muốn mất Ngụy Anh lần nữa. Huống hồ, cho dù có như thế nào thì viên kim đan ấy ngay từ đầu vốn thuộc về Ngụy Anh. Giang Vãn Ngâm lại dùng nó đem quân vây quét Loạn Táng Cương, hại chết Ngụy Anh. Nay, trả vật về chủ, là việc kinh thiên địa nghĩa.

Nhưng Lam Vong Cơ càng biết rõ chờ Ngụy Anh biết được chuyện, nhất định sẽ đau lòng. Dù y vẫn không thể ngăn cản sự ích kỷ của mình, thế nhưng, y cũng thật sự không biết trơ mắt nhìn Giang Trừng trả lại kim đan cho Ngụy Anh là đúng hay sai.

Y ngẩng mặt nhìn huynh trưởng. Gương mặt bình yên như trăng rằm đó khéo léo che đậy cuồng phong nơi tâm can, xong, huynh đệ hai người có thần giao cách cảm, lý nào Lam Vong Cơ không nhận ra. Rõ ràng huynh trưởng vô cùng lo lắng cho Giang Vãn Ngâm, thế nhưng huynh ấy vẫn chấp nhận tiếp tay cho hắn.

Thật sự đối với Giang Trừng hay là Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ càng lúc càng không hiểu.

Nhìn vào mắt đệ đệ, Lam Hi Thần đơn giản mỉm cười:

"Luôn sẽ có những chuyện hắn muốn làm khiến ta vừa nghe liền nghĩ phải ngăn cản. Điều ta muốn là bảo bọc hắn thật kỹ, không cho hắn nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng mà làm vậy hắn sẽ không vui vẻ, sẽ không hạnh phúc. Chỉ cần là điều khiến hắn hạnh phúc, ta nhất định giúp hắn khiến điều đó thành sự thật. Chuyện kim đan cũng vậy, giữ nó, hắn sẽ không thể thanh thản bước tiếp. Song Kiệt, quãng đời còn lại về sau, gặp hay không gặp, vẫn nên tháo gỡ khúc mắc."

Nói xong Lam Hi Thần xoay người rời đi, để lại Lam Vong Cơ thẫn thờ ở phía sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net