Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là họa tiết kiểu dáng hoa sen trên trần giường, ánh sáng mờ ảo, hẳn là buổi tối. Hắn chậm rãi lấy lại ý thức, tức thì bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc, cùng với đó, thân thể bị một lực đạo vồ tới, ôm siết.

"Cữu cữu, người tỉnh rồi. Hu hu người tỉnh rồi" Kim Lăng không muốn khóc đâu, cậu muốn trở nên thật mạnh mẽ nhưng không hiểu sao không thể nào kìm được nước mắt.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa Kim Lăng đã mất đi người thân duy nhất trên đời.

Mùi tinh huyết hòa cùng mùi mồ hôi xộc thẳng vào mũi khiến Giang Trừng vô cùng khó chịu. Thêm cái đầu tóc bết bát đang cọ bên vai làm hắn không nhịn được ghét bỏ. Công tử thế gia hay là khất cái ngoài đường đây?

Giang Trừng cau mày đẩy Kim Lăng ra, khẽ quát: "Ngươi bỏ ta ra, ta chưa chết cũng sắp bị ngươi siết cổ chết."

Nghe vậy Kim Lăng mới vội vàng tách ra, tay chân bối rối đỡ lấy Giang Trừng đang muốn ngồi dậy. Nước mắt vẫn giọt ngắn giọt dài, mơ hồ còn có tiếng nấc. Ai không biết nhìn vào còn tưởng Giang Trừng bạo hành cháu.

An ổn ngồi dậy, đánh giá người trước mặt một lượt, sắc mặt Giang Trừng lập tức chuyển đỏ tức giận: "Ngươi chưa về Lan Lăng?"

Nhắc tới, Kim Lăng ấm ức nói trong tiếng nấc: "Về để cữu cữu thuận lợi giấu con chuyện hoàn đan, sau lưng con tự ý làm hại bản thân mình hay sao?"

Đến hiện tại, Kim Lăng vẫn không dám nhớ lại, cảm giác sống lưng lạnh buốt cùng sợ hãi tột độ cứ điên cuồng cắn xé tâm trí.

Sau khi cho người đưa Lam Tư Truy về Lam gia, nhận được tin cữu cữu đã bình an trở về Giang gia, Kim Lăng liền muốn chạy đến Liên Hoa Ổ ngay lập tức. Cữu cữu có tức giận, đánh mắng thế nào, cậu cũng cam tâm chịu phạt. Thế nhưng, Giang Lãng Nghệ lại khuyên cậu trở về Lan Lăng trị thương với dàn xếp sự vụ trước.

Thoạt đầu Kim Lăng không nghi ngờ mấy, nhưng dọc đường, thử vài lần, quả nhiên Giang Lãng Nghệ đều năm lần bảy lượt ngăn Kim Lăng tới Liên Hoa Ổ. Rõ ràng là có ý đồ.

Không lẽ... Cữu cữu có chuyện?

Nghĩ thế, Kim Lăng liền sống chết cũng phải chạy tới Liên Hoa Ổ. Đứng trước đại môn Giang thị, mặc kệ ai ngăn cản, cậu cũng nhất định phải vào cho bằng được. Cuối cùng Giang Lãng Nghệ đành phải nói ra sự thật.

"Tông chủ muốn trả đan cho Ngụy Vô Tiện. Hắn không muốn ngươi lo lắng thái quá nên xong chuyện mới muốn cho ngươi biết."

Câu nói như sét đánh ngang tai, Kim Lăng thừa hiểu kim đan quan trọng với người tu tiên thế nào. Phẫu đan lại là nỗi đau tới mức nào, cậu không cần phải trải qua cũng biết sợ hãi.

"Vì cái gì?" Kim Lăng khó khăn thốt lên: "Viên kim đan đó...Ngụy Vô Tiện tự ý cho mà.... " cậu lắp bắp, trong đầu tự dưng tưởng tượng ra vô số viễn cảnh không may, vội chạy tới Giang gia y quán. 

Bảo cậu trơ mắt nhìn cữu cữu chịu đau đớn, cậu tuyệt đối không làm được.

Nhưng khi đến nơi thì bắt gặp một thân bạch y lằng lặng đứng giữa sân, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa y phòng đóng kín.

"Hàm Quang Quân, chuyện gì đang xảy ra? Cữu cữu của ta đâu?"

Không ngờ Lam Vong Cơ vậy mà có điểm né tránh ánh mắt của cậu.

Tay chân run rẩy đến mức không đứng vững được nữa, Kim Lăng lảo đảo muốn xông vào trong, nhưng câu nói "Một khi đã phẫu đan thì không thể dừng lại" như lưỡi dao cứa vào cổ, cắt ngang động mạch chủ.

Lúc đó Kim Lăng mới rõ ràng Giang Trừng ở sau lưng mình âm thầm làm biết bao chuyện, thậm chí còn không nguyện ý cho cậu biết.

Hơn một ngày Giang Trừng phẫu đan, Kim Lăng ở trong linh đường Giang gia quỳ, cầu khấn ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cùng cha nương phù hộ cho cữu cữu bình an, tai qua nạn khỏi.

"Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, cha nương, cầu xin mọi người... con cầu xin mọi người đừng mang cữu cữu đi..."

Cậu mặc kệ thương tích trên thân cứ rỉ máu, mặc cho nước mắt cùng bụi bẩn làm cậu nhếch nhác, mặc người ta có nói gì, cậu mặc kệ, không cần gì nữa cả, cậu chỉ cần cữu cữu bình an. Thậm chí khi hay tin Giang Trừng đã vô sự, Kim Lăng vẫn không màng bộ dạng bản thân, kiên quyết trực chờ bên giường đợi Giang Trừng tỉnh dậy. 

Giang Trừng ngồi trên giường, không cần ai tường thuật, chỉ nhìn bộ dạng này của Kim Lăng, hắn cũng đã rõ cớ sự. Khuôn mặt vừa lạnh lùng, vừa có điểm nghẹn lời, muốn phát hỏa nhưng cuối cùng cũng không có trách cứ. Vốn đang cân nhắc nên nói sao, chẳng ngờ, Kim Lăng thế mà quỳ bịch xuống.

"Cữu cữu. . . Kim Lăng sai rồi, xin người trách phạt."

"Xin lỗi, con cứ cãi nhau với người, không nghe lời người. Con không phải một người cháu tốt, con hổ thẹn với công ơn nuôi dưỡng của người, con có lỗi với người, cữu cữu. . ."

Giang Trừng hừ một tiếng. Từ nhỏ đến lớn, Kim Lăng vừa khóc, hắn lại tức giận, cũng không biết làm sao.

"Khóc cái gì mà khóc! Cũng đã làm gia chủ, ngươi không ngại mất mặt, ta thì ngại đấy!"

"Nhưng mà, cữu cữu. . .oa oa oa oa oa! Đều là con không tốt, cữu oa oa... người. . .hức...con rất sợ. Con sợ người cũng bỏ con lại... cữu, người đừng rời bỏ con. . ."

Tiếng khóc nức nở của thiếu niên vang khỏi cửa sổ, từ trong căn phòng ấm áp lan tỏa ra bên ngoài.

Giang Trừng bị Kim Lăng gào khóc, không kịp ứng phó, tay lúng túng một hồi, cuối cùng rơi xuống trên lưng Kim Lăng, thô lỗ vuốt mấy cái.

"Đứng lên! Bộ dạng như vậy thì giống cái gì?"

"Cữu cữu...cữu cữu. . ." Kim Lăng đưa tay gạt nước mắt, thút thít, vẫn không chịu đứng lên.

"Cữu, con nhất định sẽ tu tập thật tốt để sớm trở nên hùng mạnh, tự mình gánh vác chu toàn Kim thị, làm hậu thuẫn vững chắc cho người... Cho nên xin người tuyệt đối đừng giấu con mà làm những chuyện tổn hại bản thân."

Không ngờ có ngày nghe được lời này từ Kim Lăng, tâm Giang Trừng không nhịn được xúc động. Nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Chuyện của ta, ta tự biết tính toán. Ngươi không báo hại ta chạy đông chạy tây đã là phúc phần của ta."

"Cữu cữu..."

"Biết rồi" Giang Trừng nhìn phớt qua liền biết Kim Lăng còn điều chưa nói hết, nhanh chóng lạnh mặt nói: "Muốn gì nữa? Nói mau!"

Kim Lăng cắn cắn môi, hai tay căng thẳng nắm chặt thành quyền, cúi đầu: "Cữu cữu, chuyện con và Tư Truy, con nghĩ kỹ rồi..."

Giang Trừng khẽ nhếch lông mày lên, chờ câu kế tiếp.

"Nếu như, người thật sự không thích. . . con và Tư Truy, chúng con sẽ tách ra." Giọng Kim Lăng tuy rằng còn mang theo tiếng nấc nhưng cực kỳ kiên quyết, hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Giang Trừng, ánh mắt cứng rắn.

"Thế nhưng cữu cữu, con là thật lòng yêu Tư Truy, không phải nhất thời tò mò, ham vui. Thật sự con rất muốn cùng với hắn bên nhau trọn đời. Tư Truy từ sớm đã nói rõ với con, hắn là con cháu của Ôn thị. Nhưng Tư Truy không có làm những chuyện xấu xa của Ôn cẩu, còn có... cũng không liên quan đến chuyện sát hại phụ thân con. Từ nhỏ hắn được Lam gia dưỡng dục, cũng sớm quyết định lấy thân phận người Lam gia tiếp tục sống. Xuất thân của hắn, con chấp nhận. Thế nhưng, nếu người không chấp nhận, chúng con sẽ tách ra."

"Ngươi thật sự sẽ quên hắn? Sau đó nguyện ý chọn tân nương, thành gia lập thất, khai chi tán diệp?"

Kim Lăng mím chặt môi, ký ức hiện về bóng dáng Lam Tư Truy ngã xuống, toàn thân nhiễm huyết sắc nồng đậm. Cậu thành thật lắc đầu, kiên định nói:

"Con không quên được, trừ hắn, con không thể tiếp nhận thêm ai khác. Con tin Tư Truy cũng giống như con. Đều là không thể buông bỏ. Chúng con tách ra để chứng minh với người, chúng con là thật tâm, là đạo lữ thích hợp nhất của nhau. Chúng con sẽ hùng mạnh đến mức không ai có thể nói gì chúng con, cũng sẽ bảo hộ tốt đối phương. Đến lúc đó... thỉnh cữu cữu thành toàn!"

Nói xong, Kim Lăng dập đầu, im lặng chờ Giang Trừng trả lời. 

Không khí nhất thời lắng đọng đặc quánh đến khó thở.

Nhìn tấm lưng thiếu niên dập đầu phía dưới, lại chợt nhớ tới dáng vẻ của Lam Tư Truy, nhất là khi cậu ta bất chấp bảo vệ Kim Lăng đến suýt mất mạng... Hình ảnh của đôi trẻ này không hiểu sao khiến Giang Trừng cảm giác thật quen thuộc, có gì đó bùi ngùi khó nói thành lời cứ mắc nghẹn ở cổ họng.

Cuối cùng Kim Lăng nghe thấy tiếng thở dài của Giang Trừng. 

"Kim Lăng, ngươi muốn ở cùng với ai, yêu thích ai, đều là do ngươi tự mình lựa chọn. Nếu hôm nay ngươi đã quyết ý, vậy ta sẽ không ngăn ngươi."

"Cữu cữu. . . người. . . đồng ý với chúng con?" Kim Lăng kinh ngạc, cẩn thận xác nhận lại.

"Thế nhưng..." Giang Trừng sâu sắc nhìn vào mắt Kim Lăng: "Nếu về sau, ngươi phát hiện con đường này so với ngươi nghĩ quá khổ cực, ngươi cũng đừng quên ngày hôm nay là ngươi tự mình lựa chọn. Cho dù kết cục của các ngươi thế nào, là tốt hay xấu, ngươi cũng phải tự mình gánh vác."

"Cữu cữu!" Kim Lăng xúc động hô lên, nhào tới ôm lấy Giang Trừng.

Thấy Kim Lăng khóc đến khó thở, cả khuôn mặt như mèo mướp nhỏ lem nhem, lòng Giang Trừng đã trở nên mềm nhũn: "Đi lau mặt! Lớn cả rồi..."

Một lúc sau, hắn hung hăng kéo Kim Lăng ra khỏi người: "Kim Lăng ngươi đi tắm ngay cho ta..."

Vừa tỉnh dậy đã phải xử lý chuyện của Kim Lăng, tới khi nhớ ra chuyện của mình, đến lượt Giang Trừng lòng như lửa đốt. Hắn gấp gáp: "Lam Hi Thần đâu rồi?"

Thoáng thấy nét lúng túng trên mặt Kim Lăng, Giang Trừng đã vội vàng xuống giường muốn đi tìm người. Trùng hợp lúc này từ ngoài cửa có tiếng gõ.

"Vào đi!"

Nhận được đồng ý của chủ nhân căn phòng, Lam Hi Thần mới đi vào, thần sắc tuy nhạt nhòa nhưng tinh anh trong mắt thì không thể nào lu mờ được. Y vừa tỉnh dậy liền muốn đi chăm hắn, nhưng khi đến nơi, biết Kim Lăng đang trông chừng bên trong nên cố gắng nhịn nỗi lòng xuống, đứng bên ngoài đợi. Chuyện cậu cháu giảng hòa vẫn phải ưu tiên hơn.

Kim Lăng vừa thấy Lam Hi Thần bước vào, nhanh chóng chạy qua muốn đỡ. Nhưng chợt nhận ra dáng vẻ không tốt lắm của bản thân, lập tức ngừng động tác lại, tay chân không biết nên để đâu.

Đến Giang Trừng cũng phải mất vài giây ngượng ngùng giùm cháu mình: "A Lăng, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi." 

Kim Lăng tóm được cành cây cứu mạng, nhanh gọn chắp tay hành lễ cáo lui. Trước khi đi còn chân tình đóng kín cửa lại.

Cửa vừa đóng, Giang Trừng liền vội muốn chạy tới xem thương thế Lam Hi Thần. Nhưng hắn chưa đi được bước nào, đối phương đã tiến tới vòng tay ôm hắn, đặt lại giường. 

Y không nói gì cả, nhưng từ run rẩy nhỏ của cơ thể, hắn biết y vẫn sợ hãi. Chính hắn cũng sợ. 

"Lam Hi Thần, ngươi muốn chọc ta tức chết có phải không? Chẳng phải đã nói phải thành thật với nhau sao?"

Thời điểm mổ sống viên đan ra khỏi cơ thể nhưng hắn một chút đau đớn cũng không có, hắn liền biết có tên ngốc đến không thể ngốc hơn đang nhúng tay vào. Quá trình hoàn đan diễn ra vô cùng thuận lợi, hắn căn bản không đau không mất sức, vì tên ngốc nào đó đã nhận hết toàn bộ tổn thương. 

Kết hồn ước đơn phương là một pháp thuật của Vấn Tâm Đại Pháp. Trước khi kết được sinh tử - vận kiếp thì bước đầu chính là kết lấy đau thương. Lam Hi Thần chưa đạt đến mức hắn sống - y sống, hắn chết - y chết, còn y chết - hắn vẫn sống, nhưng với mức độ hiện tại, y đã đơn phương nối liền được mọi đau đớn của hắn với mình. Hơn nữa, y còn có thể chuyển mọi đau đớn đó lên bản thân.

Nếu Lam Hi Thần là thuần ma thì không sao cả, nhưng trong người y có tiên pháp. Nửa chính nửa tà, chính tà bất hợp, xung khắc đối chọi. Lệch thế cân bằng, dù chỉ một chút cũng đủ để sinh mạng như đèn cạn trước gió.

Nghĩ tới Lam Hi Thần nhận những đau đớn gì, Giang Trừng hận không thể quay ngược thời gian trở lại ngày đó ở băng động, tự hắn luyện tà thuật kia cũng không cho Lam Hi Thần động tới một chữ. Vấn Tâm Đại Pháp một khi đã luyện thì không thể xóa bỏ, chỉ có lựa chọn dừng lại hay lún sâu hơn, sâu đến tương sinh viên mãn hay là chìm mãi trong vạn trượng bất phục. 

Thời điểm ngộ ra chuyện này, Giang Trừng biết là đã muộn, nhưng hắn tin nhất định còn kịp để sửa chữa.

"Thứ tà thuật này, ngươi không được luyện nữa." hắn nghiêm giọng, nhẹ kéo Lam Hi Thần ra, nhìn vào mắt y: "Sau này mọi chuyện đều phải thành thật với ta. Nếu ngươi dối ta, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi."

Lam Hi Thần thành thật gật đầu: "Được, đều nghe ngươi."

Ánh mắt y chăm chú nhìn ngắm gương mặt người trong lòng, tựa như muốn khắc cốt ghi tâm. Cuối cùng giọt nước mắt nơi khóe mi vẫn là không nhịn được rơi xuống.

"Lúc cảm nhận được nỗi đau phẫu đan, ta đã rất sợ, vô cùng sợ. Thật xin lỗi, nói tin ngươi nhưng ta vẫn sợ ngươi nuốt lời mà rời bỏ... A Trừng, đa tạ ngươi. Đa tạ vì ngươi đã kiên cường."

Ngón tay mảnh khảnh lau đi nước mắt của Lam Hi Thần: "Đã bao tuổi mà còn khóc lóc sướt mướt như Kim Lăng", hình như bị cảm xúc Lam Hi Thần ảnh hưởng nên giọng nói của Giang Trừng trở nên nghẹn ngào: "Đừng sợ, không sao rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net