Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Diệp Phương kiểm tra vết thương của Giang Trừng, xác nhận không còn vấn đề gì lớn.

Kim Lăng, Giang Văn, Giang Lãng Nghệ nghe xong sắc mặt lập tức rạng rỡ hẳn lên. Giang Diệp Phương cũng thở phào một hơi, thuận lợi ngoài mong đợi như vậy, quả thật quan trời ban phúc. Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người đều đổ về nam nhân đang ngồi bóc hạt sen bên cạnh Giang Trừng.

"Trạch Vu Quân, đại ân này, Kim Lăng đa tạ ngài" Kim Lăng một bước tiến lên tạ ân với Lam Hi Thần, nhưng Lam Hi Thần đã nhanh tay đỡ cậu.

"Không cần làm vậy."

Nào ngờ cùng lúc với Kim Lăng còn có tam đại đương gia phía sau cậu cũng chắp tay, cúi người thành kính. 

Gia phó đại diện nói: "Lam - Giang hai nhà liên thủ thuận lợi tiêu diệt thành công mối họa Phục Ma Diệt Thiên, quan trọng nhất là tông chủ nhà chúng ta bình an vượt kiếp nạn, không thể không kể đến công lao to lớn của Trạch Vu Quân. Ba chúng ta đại diện cho tấm lòng của chúng tu sĩ Liên Hoa Ổ, mong Trạch Vu Quân nhận."

"Các ngươi không cần đa lễ, đều là việc ta nên làm." Lam Hi Thần đỡ bọn họ dậy, ánh mắt có chút khó xử nhìn qua Giang Trừng . 

Giang Trừng lại hiển nhiên không ngăn cản nhóm Giang Lãng Nghệ, vì vốn dĩ những gì bọn họ nói đều là sự thật, và Lam Hi Thần xứng đáng nhận được đền đáp, thậm chí hắn còn cho rằng y phải nhận nhiều hơn thế.

"Ngươi ngồi xuống đây." Giang Trừng kéo Lam Hi Thần lại chỗ ngồi, "lo tĩnh dưỡng thân thể tốt cho ta. Đợi ta ra ngoài mà ngươi chưa bình phục hoàn toàn, ta sẽ đánh gãy chân ngươi."

Lời này nói ra, người khác nghe thấy đảm đảo ít nhất sẽ tái mặt, thế mà Lam Hi Thần một chút e sợ cũng không có, cười sủng nịnh với Giang Trừng: "ta biết rồi."

Giang Lãng Nghệ: "..."

Giang Văn: "..."

Giang Diệp Phương: "..."

Kim Lăng: "khụ khụ..." tự dưng thấy không khí hơi khó thở.

Thấy Giang Trừng liếc qua, Kim Lăng liền đứng thẳng cười vô tội.

"Còn không về quản Kim thị, ngươi ngại mấy lão già kia chưa đủ loạn?"

Kim Lăng trong lòng âm thầm kháng cáo, không phải do con lo cho cữu cữu sao? Nhưng đương nhiên cậu sẽ không nói ra, ít nhất là trong hoàn cảnh này: "Vậy ít ngày nữa con qua thăm cữu cữu."

"Tông chủ" Giang Lãng Nghệ có lời: "Lần trước ta làm việc không chu toàn, ngươi cho ta chuộc tội, lần này ta đảm bảo đưa Kim tông chủ an toàn về tới nơi tới chốn."

"Cũng được." Giang Trừng gật đầu, nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Giang Diệp Phương.

Giang Diệp Phương hiểu tội, chủ động quỳ xuống: "Diệp Phương biết tội. Chuyện lớn liên can trực tiếp đến tông chủ nhưng tự ý quyết định, khiến sự việc thêm rối ren. Xin tông chủ trách phạt." 

Giang Văn, Giang Lãng Nghệ liếc mắt trao đổi, không cho ý kiến. Kim Lăng biết Giang Trừng xưa nay thưởng phạt công minh nên dù không hiểu tại sao Diệp Phương thúc phải chịu phạt nhưng cậu cũng không thắc mắc.

Lam Hi Thần càng không can dự, y dù sao hiện tại vẫn là ngoại nhân, huống hồ, Giang Trừng là gia chủ, hắn có uy và chính kiến của riêng mình.

Đối với Giang Diệp Phương, một người là tông chủ, một người là sư huynh, y không mong Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện chỉ vì hiểu lầm xưa mà cả đời cứ giữ khư khư khúc mắc trong lòng, từ mặt không gặp. Vậy nên thời khắc quan trọng chuyển giao kim đan, y đã cho hai người cộng tình với ký ức của nhau để thấu suốt mọi góc khuất.

Nhưng lý - tình sòng phẳng, vi phạm vẫn là vi phạm, phải lĩnh tội. 

Cõi lòng Gian Trừng đang có thêm một tầng rối rắm. Hắn cũng không hoàn toàn rõ ràng nên đối diện như thế nào. Vốn dĩ định trả đan xong thì có thể thoải mái đường ai nấy đi, nào ngờ nhờ "phúc" của Giang Diệp Phương, bây giờ thật khó một lời nói hết. Cảm nhận có bàn tay nắm lấy tay mình, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, ánh nhìn rơi vào đôi mắt trong veo, tĩnh lặng như thu thủy của Lam Hi Thần. Những lúc như thế này, Giang Trừng quả thật thanh tâm hơn rất nhiều.

Trầm ngâm một hồi, Giang Trừng nói: "Chuyện hoàn đan, ngươi có công, cũng có tội. Lần này ta cho ngươi lấy công bù tội, không phạt cũng không thưởng."

Người đang quỳ liền ngẩng mặt ngây người, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu phạt nên không tin được sẽ được khoan dung. 

"Còn ngây ra đó làm gì, không mau cảm tạ tông chủ..." Giang Lãng Nghệ cười khà khà vỗ mạnh vào vai Giang Diệp Phương. Nghe âm thanh là biết đau cỡ nào, Giang Văn không nhịn được nhíu mày nhìn tên gia phó thô lỗ kia: "Nói ngươi chú ý thu liễm lực đạo, sao ngươi một chút cũng không có tí tiến bộ?"

"Là đám văn nhân tu sĩ các ngươi quá yếu đuối, lực của ta rất bình thường. Người luyện võ ai chả thể, phải không Kim tông chủ?" 

Kim Lăng - người đứng không cũng dính chưởng tự dưng cảm thấy mình nên trở về Lan Lăng sớm thì hơn. 

Tự dưng bị đánh tỉnh cả người, Giang Diệp Phương nhịn đau cảm tạ tông chủ: "Tạ ân tông chủ."

Tức thì không khí vui vẻ lên hẳn. Giang Trừng đưa tập công văn cho chủ sự: "Trận chiến thắng lợi, xét công tội, luận thưởng phạt ta đã xem xét xong. Những chuyện sau trận, trước đã bàn ổn thỏa, hiện tại không có gì thay đổi, các ngươi cứ theo đó mà làm."

"Tuân lệnh tông chủ." Giang Văn, Giang Lãng Nghệ, Giang Diệp Phương chắp tay nhận lệnh. 

***

"Đứng lại... mau... bắt lấy hắn...đừng để hắn thoát..."

Một đám người mặc gia phục Ôn Thị điên cuồng đuổi sát phía sau một thiếu niên. Thiếu niên đó chính là Giang nhị công tử Giang gia - Giang Vãn Ngâm. Mà hướng hắn chạy lại là ngược với hướng Ngụy Vô Tiện đang đi. Trong một khoảnh khắc hai người rõ ràng cắt ngang nhau, thế nhưng là ngang qua ở góc khuất, rồi từ đó càng lúc càng cách xa.

Màn trời một màu xám xịt, mưa lâm thâm rơi xuống con đường rối ren, hạt nước lạnh lẽo thấm vào từng thớ thịt, rơi xuống vỡ tan hóa thành một màu đỏ tanh...

Tiếng hò hét chém giết không dứt, hung thi hết đợt này tới đợt khác xông lên tấn công bách gia tiên môn. Giang Trừng điên cuồng vung Tử Điện, Tam Độc nhuộm không biết bao nhiêu máu tươi, cuối cùng, bỏ lại đám người đang hỗn chiến phía sau, một mình chạy vào điện Phục Ma.

Giữa đống đổ nát tối tăm, Ngụy Vô Tiện ngẩn người ngồi đó, như một cái xác không hồn, tự hỏi vì sao chỉ có mình hắn chưa chết?

Vì sao Kim Tử Hiên phải chết? Vì sao sư tỷ phải chết? Vì sao Ôn Ninh Ôn Tình cùng toàn bộ những người vô tội của Ôn gia phải chết?

Riêng hắn vẫn chưa chết?

Dư quang thấy vạc áo tử y tới gần, Ngụy Vô Tiện khẽ cựa người, đôi đồng tử mịt mù cơ hồ lóe lên chút ánh sáng, nhưng rất nhanh lại lụi tàn: "Tử y...Vân Mộng..." không thể làm hại.

Hắn nghiêng ngả đứng lên vẽ một đồ án bằng máu thật lớn, màu sắc đã ngả sang đen thẫm, mà ở giữa nó là một mảnh Âm Hồ Phù đã vỡ nát. 

Trần Tình nâng lên. 

Tu ma phản phệ, vạn quỷ cắn xé...

Thời điểm đó, Ngụy Vô Tiện dường như không còn cảm giác đau. Tất cả đau đớn như vụt qua trong chớp mắt rồi nhấn chìm hắn vào bóng tối lạnh lẽo vô tận. Nhưng lúc này, khi cộng hưởng trong cảm xúc của Giang Trừng, cõi lòng Ngụy Vô Tiện liền bị lấp kín bởi khổ sở, cảm giác bất lực, đau đớn xoáy sâu vào tận tâm can, không ngừng tra tấn tâm trí, như đem từng mảnh thịt trên người lóc xuống.

"Ngụy Vô Tiện! Cút khỏi hắn! Không được..."

" Ngụy Anh!!"

" SƯ HUYNH!"

Từng tiếng gọi thê lương của Giang Trừng vang vọng, là tiếng gọi mà Ngụy Vô Tiện khi đó đã không thể nghe được. 

Hắn thấy Giang Trừng điên cuồng dùng Tử Điện kéo lũ quỷ đói ra khỏi người mình, nhưng mà mặc kệ cố gắng tới đâu, kết cục cuối cùng vẫn là trơ mắt nhìn khối thân thể hoàn chỉnh kia bị xâu xé tới nát bấy, chỉ còn lại máu tươi đầm đìa cùng Trần Tình lăn lóc dưới nền đất bẩn thỉu. 

Ngụy Vô Tiện không bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy viễn cảnh Giang Trừng quỳ gập người trên nền đất, run rẩy nắm lấy Trần Tình, từng giọt nước mắt nhỏ xuống cũng chẳng thể rửa trôi đau đớn trong tâm...

Và, hắn cũng không bao giờ dám nghĩ, thời điểm Giang Trừng bước vào điện Phục Ma, dù rằng thấy Ngụy Vô Tiện gần như phát điên, dù rằng Tử Điện trong tay vẫn phát ra tiếng loẹt xoẹt nhưng cuối cùng Giang Trừng vẫn gọi hắn trở về:

"Ngụy Vô Tiện, theo ta về nhà."

Mười ba năm thoáng qua trong tầm mắt Ngụy Vô Tiện. Hắn thấy một Giang Trừng thay Giang thúc thúc, Ngu phu nhân từng chút một hưng thịnh Liên Hoa Ổ; thay Tử Hiên dạy bảo Kim Lăng, thay tỷ tỷ ôn nhu vỗ về Kim Lăng.

Từ khi ý thức bản thân là đứa nhỏ không có cha nương, Kim Lăng liên tục hướng Giang Trừng hỏi chuyện phụ mẫu, nhưng Giang Trừng đều chưa từng một lần nhắc tới Ngụy Vô Tiện, cũng chưa từng đem hận thù gieo vào đầu cậu. Thế nhưng cũng tới ngày Kim Lăng biết sự thật, tức giận tới nỗi hai mắt đỏ bừng đi chất vấn Giang Trừng vì sao giấu giếm mọi việc.

"Bọn họ nói Ngụy Vô Tiện hại chết cha nương con, có đúng không cữu cữu? Tại sao người không nói với con..."

 Ấy vậy mà Giang Trừng chỉ nhẹ giọng nói:

"Có ích gì? Người cũng đã chết, ngươi có hận hắn cũng vô ích. Nương ngươi nhất định cũng không muốn thấy bộ dạng ngươi như thế này."

Kim Lăng hiển nhiên không hiểu nhưng cũng không đành lòng hỏi tiếp, vì cậu đã thấy đôi mắt cữu cữu mình nhuốm đầy bi thương, tựa như cậu đã vô tình cứa sâu vào vết thương vẫn đang nhỏ máu trong tâm cữu cữu. 

Là không muốn thấy Kim Lăng sống trong thù hận; hay không muốn cậu hận Ngụy Vô Tiện?

Tại viễn cảnh quen thuộc khác, ai ai cũng rành chuyện Giang Trừng điên cuồng truy lùng tung tích những kẻ tu ma, chỉ cần thuộc hạ báo cáo người nào có dấu hiệu bị đoạt xá, lập tức hùng hổ tìm tới. Cuối cùng lại mang ánh mắt ngập tràn tức giận lẫn thất vọng trở về. Nhưng không ai thấy cảnh Giang Trừng âm thầm trong khuya vắng lau chùi Trần Tình rồi lặng lẽ đặt nó trong túi Càn Khôn của mình, tựa như chỉ cần gặp được người lập tức có thể mang ra trả.

Nhìn tấm lưng tử y cô độc trong đêm tối, nắm tay Ngụy Vô Tiện không biết đã xiết chặt lại từ lúc nào không hay.

Nương theo dòng thời gian hồi ức, Ngụy Vô Tiện cuối cùng đến điểm kết thúc của hành trình này. 

"Cữu cữu, người chẳng phải vừa rồi có lời muốn nói sao?"

"Không có gì phải nói."

Muốn nói gì?

Nói năm đó ta cũng không phải là cố ý muốn trở về Liên Hoa ổ thu hồi thi thể cha mẹ mới bị Ôn gia bắt lấy. Tại chúng ta chạy trốn đến thị trấn kia, lúc ngươi đi mua thức ăn, có một đám người Ôn gia tu sĩ đuổi theo tới. Ta phát hiện được sớm, rời khỏi chỗ kia, trốn ở góc đường, không có bị bắt, nhưng có thể bọn họ trên đường tuần tra, sắp đi tới chỗ ngươi mua thức ăn.

Cho nên ta cố tình chạy đến, dẫn bọn họ đi...

Thế nhưng là, năm đó ngươi đem kim đan mổ cho ta không dám nói cho ta biết chân tướng, hiện giờ ta cũng không có biện pháp lại nói ra.

Người không muốn về, không cần đợi tiếp. 

Trần Tình đã hồi chủ, kim đan cũng nên vậy.

.

.

.

Mí mắt nhấp nhem rồi từ từ mở ra, ánh sáng ban ngày soi rõ đôi con ngươi vô hồn tựa như vừa trải một kiếp bi ai. Cảm nhận tiên lực từ đan điền như suối nguồn lan đi khắp tứ chi bách hài.

Ngụy Vô Tiện cứng ngắc giơ hai tay lên trước mặt, trong đôi con ngươi hiện rõ ánh sáng linh lực từ lòng bàn tay.

Tất cả đều chứng minh rõ ràng cho việc viên kim đan từng thuộc về hắn đã trở về. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net