Phần 1 - Huyết. Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Linh Lung nở hoa, Ma Đế tái thế".

Người kể chuyện đập mạnh phách xuống bàn. Quan khách ngồi dưới vỗ tay khen hay. Rất nhanh sau đó đã có không ít những lời bàn tán xôn xao của dân chúng ngồi phía dưới.

"Yêu ma mấy năm nay tác oai tác quái, tu tiên thế gia không ít nhà điêu đứng. Đại loạn sắp tới rồi".

"Con trai nhà Trang viên ngoại bỗng dưng phát điên phát rồ mấy tháng nay, có khi nào do lũ yêu quái gây ra không?".

"Chuyện nghi ngờ do yêu ma gây ra không ít đâu. Bây giờ chỗ nào cũng nguy hiểm rình rập. Tiên ma gì đó thì cũng chỉ có dân chúng chúng ta khổ thôi".

"Hừm... các người vẫn còn tâm trạng nói chuyện thần tiên à, đói kém sắp tới nơi rồi...".

Những tiếng than thở lọt vô tai một nhóm người từ lúc bước vào vẫn luôn điềm tĩnh không nói một lời thừa thãi. Nhóm người này có sáu người. Tất cả đều mặc bạch y. Dung mạo ai nấy đều mỹ mạo, khí chất ung dung nhàn nhã tựa tiên nhân. Không ít người phải ngoái đầu nhìn họ.

Cảm thấy nghe đủ rồi, Mạc Thanh nhìn các đồ đệ của mình, trầm giọng nói: "Trước tiên chúng ta đến nhà Trang viên ngoại tra xét tình hình rồi mới trở về bẩm báo vương thượng".

Các đồ đệ lập tức chắp tay: "Rõ, thưa sư thúc". Họ để lại bạc lên bàn rồi tức tốc rời đi.

***

Bốn bề tuyết trắng phủ kín, gió đã ngừng nhưng lạnh giá thấu xương không ngừng. Trên đỉnh núi mơ hồ thấy bóng dáng một nam nhân. Nam nhân ấy da trắng như tuyết khoác trên mình bạch y trắng ngần. Ngay cả suối tóc dài của y cũng một màu trắng tang thương. Nếu tinh mắt thì sẽ thấy bên hông y đeo một chiếc chuông bạc kết đồng tâm màu tím nổi bật trên sắc trắng y phục. Y cô độc đứng trên cao, lặng người nhìn vào khoảng không vô tận. Sự hiện diện của y khiến Tuyết Sơn này càng thêm cô tịch.

Rõ ràng nơi y nhìn không có gì cả nhưng trong đôi mắt đậm màu hiện rõ sự chờ mong và đau thương.

Gió nổi rồi. Tuyết cũng bắt đầu rơi. Chẳng mấy chốc khắp núi sẽ mịt mù bão táp. Nam nhân chớp mắt thu lại cảm xúc trong lòng. Y quay lưng rời đi. Mái tóc bạc trắng bị gió hất tung bỗng đen lại. Chuông bạc bên hông ngân lên một tiếng.

Ting...

Tuyết Sơn chỉ còn lại bão tuyết cuồn cuộn.

***

Chim muông trong cánh rừng xanh phía trước bất ngờ bay lên tán loạn. Chúng đang chạy trốn ngọn lửa hung tàn từ mặt đất. Tiếng gào rú của quái thú ầm ầm vang lên. Cây cỏ bị lửa đốt cháy thành tro. Con quái vật đi đến đâu, sinh vật bị tàn phá đến đó. Một con nai nhỏ lọt vào tầm mắt của nó, nó liền phun lửa thiêu đốt. Bỗng nhiên, tiếng tiêu từ đâu đó vọng tới. Âm thanh trong trẻo vô ngần nhưng lại ẩn chứa linh lực cực đại, không những hóa lửa của quái vật thành hư không mà còn đánh nó lùi bước.

Từ trên trời, một bạch y nhân phiêu diêu hạ xuống. Nam nhân đó trên trán thắt một dải lụa trắng họa tiết vân mây. Da thịt y trắng nõn, dung nhan tựa băng điêu ngọc khắc, vô cùng tuấn tú trang nhã. Nhất cử nhất động của y đều toát ra phong thái ung dung tự tại của đấng thiên tôn tối thượng. Quái thú vừa thấy y thì vô thức rụt cổ. Nó cảm nhận được linh lực thâm hậu của kẻ trước mặt. Nhưng bản tính hung tàn không cho nó chạy trốn. Nó giơ móng vuốt sắc bén lao tới bạch y nhân nhưng bị y dễ dàng né tránh.

Lam Hi Thần thu bạch tiêu, triệu kiếm ra tấn công quái thú. Đây là lần đầu tiên Lam Hi Thần gặp loại quái thú này. Con vật có hình dạng kỳ dị, không những mình bọc vảy cứng mà nanh vuốt còn có kịch độc. Y phải nhanh chóng tiêu diệt nó nếu không hậu quả vô cùng khó lường.

Liên tục bị kiếm quang chém vào mình, cơn đau đớn kích thích bản tính hung ác của quái thú lên đỉnh điểm. Nó đỏ mắt phun lửa hòng hung cháy Lam Hi Thần. Ngọn lửa xanh với sức nóng cực đại phóng tới. Chỉ đợi có thế, Lam Hi Thần làm một cái quyết. Toàn thân Sóc Nguyệt bọc linh lực xanh lam nhanh như tên bắn lao tới trực diện đối đầu với ngọn lửa. Lá chắn linh lực trước mũi kiếm áp chế lửa, bội kiếm lao thẳng tới đâm vào cái miệng chưa kịp ngậm lại của quái thú - mũi kiếm từ bên trong đâm xuyên qua lớp giáp dày cộm phía ngoài.

Máu đỏ phun ra cùng với tiếng thét gào. Con vật bị khắc chế ngã phịch xuống đất. Bất ngờ từ phía sau lưng, một luồng khói đen tấn công Lam Hi Thần. Y lập tức tung chưởng phản đòn. Tiếng nổ ầm vang lên. Khi khói bụi tản bớt lộ ra kẻ đánh lén đeo mặt nạ đen. Kỳ lạ là mặc dù dính đòn nhưng hắn ta có vẻ rất khoái chí. Hắn chắp tay, điệu bộ xảo quyệt nói:

"Nghe danh thượng thần đã lâu, quả nhiên danh bất hư truyền".

"Ngươi là ai?".

"Kẻ tiễn ngươi một đoạn xuống hoàng tuyền". Hắn vừa dứt lời, xác quái thú vốn đã bị khống chế sau lưng Lam Hi Thần bỗng hóa thành khói đen, mạnh mẽ lao tới nuốt trọn Lam Hi Thần. Tiếng la hét thảm thiết của vô số oan hồn trong đám khói như búa tạ đập vào tai y. Ngay dưới chân y, một hố đen mở ra kéo Lam Hi Thần vào.

Cho đến khi y tỉnh táo lại thì phát hiện mình đang ở một nơi âm khí ngự trị. Linh lực của y bị âm khí nơi đây đè ép tới cực điểm. Xung quanh vạn vật đều nhuốm màu đen. Dùng mắt thường cũng thấy hơi độc bốc lên từ những đầm nước. Ngay cả bầu trời trên đầu cũng xám xịt, lôi sấm ầm ầm.

Lam Hi Thần cảnh giác nhìn quanh. E rằng y đã bị cuốn tới cấm địa tam giới – Vạn Độc Cốc.

Rất lâu rất lâu về trước, từ thuở khai thiên lập địa, sau trận đại chiến tam giới, tàn dư ma đế còn sót lại đã bỏ trốn rồi chiếm Vạn Độc Cốc làm căn cứ. Bọn chúng phát triển thế lực, âm mưu phát động chiến tranh lần nữa. Nhưng lúc đó, sau đại chiến, thiên giới bị tổn hại nặng nề, khó mà phát binh diệt gọn yêu ma trong một lần cho nên Đế Quân cùng các vị thượng thần đã dốc sức phong ấn lối ra của Vạn Độc Cốc để chúng yêu ma trong đó tự sinh tự diệt. Thế nhưng chướng khí trong đó không những không tiêu mà còn nặng nề hơn. Dưới sức ép từ bên trong, phong ấn sau mấy trăm vạn năm suy yếu. Mặc dù bên trong vẫn không thể thoát ra nhưng bên ngoài có thể đi vào. Khắp tam giới, bất kể là ai chỉ cần xấu số lọt vô đây thì chỉ có đi mà không có về. Mà hôm nay, kẻ xấu số đó lại là Lam Hi Thần.

Y bước từng bước thận trọng, những ngón tay thon dài chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm.

"Gào..." một con gấu tinh khổng lồ từ trong bụi rậm lao ra vồ lấy y. Lam Hi Thần tung người bay lên đồng thời chém một kiếm về phía con vật. Mũi chân vừa hạ xuống đất thì mặt đất hiện ra một cái miệng đầy răng nhọn. Từ trong cái miệng đỏ au trồi lên mấy thân cây nhây nhớt dịch nhầy. Chúng vươn xúc tu đuổi theo Lam Hi Thần. Động tĩnh lớn thu hút vô số yêu ma lớn bé tìm tới. Tình thế lúc này của Lam Hi Thần không khác gì giết địch một ngàn tổn hại tám trăm.

Sóc Nguyệt chém đứt thân cây ăn thịt, Lam Hi Thần trở mình vung kiếm đâm xuyên gấu tinh mở đường thoát thân. Phía sau y, mấy chục con yêu quái hung hãn điên cuồng đuổi theo.

Từ trên cao, Lam Hi Thần phát hiện một sơn động, xung quanh động sạch sẽ thoáng đãng không có một bóng yêu ma. Y định chém một kiếm xuống đất hòng nhân lúc bụi mù mịt mà lẩn vào sơn động nhưng chưa kịp ra tay đã có kẻ ra tay trước. Một quả cầu linh lực từ trên cao lao vào đám yêu quái đói khát kia. "Ầm" một tiếng, mặt đất nổ tung. Chớp thời cơ, Lam Hi Thần nhanh nhẹn bay vào trong sơn động.

Lúc lướt qua tán cây, dư quang trong mắt y kịp nhìn thấy bóng dáng một nam nhân tử y. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net