Chương 35: Bức Màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói ra: "Bởi vì không còn yêu, nên không cảm thấy quan trọng. Nên không nhất định phải nghĩ cho ngươi."

"Vương Nhất Bác, hôm nay ta xem như đã mở mang tầm mắt, cuối cùng cũng cảm nhận được sự lạnh lùng của ngươi." Y Trang cười.

"Y Tranh, ngươi chỉ là không thể chấp nhận được người đã từng quan tâm ngươi yêu người khác. Ngươi dù không cho Nhất Bác hy vọng, nhưng vẫn bắt hắn phải yêu ngươi vô điều kiện. Đây không gọi là yêu hắn, đây gọi là ích kỉ." Tường Minh Thiên nói.

Đây là sự thật, một người luôn được lòng chúng tiên như Y Tranh, làm sao có thể chấp nhận được sự thay đổi của Vương Nhất Bác.

"Y Tranh nếu ngươi chỉ hận hắn, ngươi lại phải bắt nhiều hồ ly thế làm gì?" Tiêu Hàng hỏi y.

Y Tranh giương mắt nhìn Tiêu Hàng: "Linh đơn hồ ly rất tốt, có thể giúp ta hồi phục linh lực."

"Ngươi dùng linh đơn hồ ly hồi phục linh lực." Tiêu Đạt suy ngẫm: "Căn bản cách này không phải là sai, nhưng thần tiên muốn dùng linh đơn, chỉ có thể lấy của hồ tiên bổ xung, còn hồ yêu thì không có tác dụng."

"Không hổ là người biết y thuật, nói gì cũng đúng." Ánh mắt Y Tranh có chút cười nhẹ: "Nhưng đến khi ta biết nó không thật sự hiệu nghiệm, ta lại không dừng lại được."

Thần tiên dùng tiên đơn của hồ tiên có thể nâng cao công lực, khôi phục linh lực. Nhưng linh đơn hồ yêu lại như ma dược, thần tiên uống vào lúc đầu sẽ cảm thấy linh lực thay đổi. Nhưng sự thay đổi đó không phải do linh lực thay đổi, mà là tiên khí thay đổi. Từ một người bao bọc tiên khí sẽ bị yêu khí vây lấy. Đến cuối cùng hoàn toàn nhập yêu. Mà cách này một khi bắt đầu không thể dùng lại, bởi vì nó không khác gì thuốc phiện cả.

"Nhưng cách này không phải ai cũng biết." Tiêu Đạt nhìn y: "Là ai nói cho ngươi biết."

"Là ai, quan trọng không." Y Tranh cười.

Tiêu Đạt lắc đầu: "Đối với ta thì có, nhưng với ngươi ta không chắc."

"Nếu vậy, để ta kể cho các người biết ta đã làm gì, có khi đáp án lại trong đó." Y Tranh nhẹ nhàng nói ra.

"Sau khi lịch kiếp trở về, ta biết được bản thân đã hoàn thành lịch kiếp sớm hơn Ti Mệnh viết năm năm. Lúc đó, ta biết bản thân đã gặp rắc rối. Cho nên ta ngoan ngoãn ở thiên cung luyện tập ngày đêm, lấy lại linh lực. Cho đến năm trăm năm trước, ta biết được linh đơn hồ ly có thể giúp ta hồi phục linh lực, ta đương nhiên vui mừng. Ta ngày nghĩ đêm nghĩ, cuối cùng tìm ra được Tiêu Lĩnh"

"Lúc đầu ta tìm hắn, muốn hắn giúp đỡ lôi kéo hồ ly đến một động nhỏ nơi ta xây riêng cho họ. Tên Tiêu Lĩnh này đúng là một quân tử, dù bị trục xuất nhưng vẫn không hề quên đi lời răng dạy, kẻ trục xuất không thể đến gần bất kỳ Hồ Ly động nào."

"Mãi cho đến khi ta lấy tiền kiếp của Sơ Tầm đổi với hắn. Hắn là kẻ si tình, sau một thời gian suy nghĩ hắn cũng đồng ý với ta. Hắn giúp ta đưa những hồ ly bị trục xuất, hồ ly lang thang khắp nơi về động nhỏ."

Y Tranh nói tiếp: "Đầu tiên ta thử sử dụng linh đơn của hồ yêu. Khi đó ta cảm thấy khác đi, linh lực như dần quay lại. Sau đó ta liền đem mấy hồ yêu đi uống máu người, máu người giúp linh đơn hồ yêu mạnh hơn, linh đơn của họ lại là thuốc tốt cho ta."

"Nếu như A Lĩnh đã giúp ngươi, ngươi lại nói về tiền kiếp cho hắn biết. Vậy tại sao A Lĩnh phải chết" Tiêu Hàng hỏi

"Hắn chết là do hắn ngu ngốc. Lúc đầu ta nói cho hắn biết tiền kiếp của Sơ Tầm, hắn chỉ đơn giản nhìn kẻ đó từ xa, bao nhiêu kiếp vẫn như vậy. Cho đến khi hắn thấy Sơ Tầm động lòng vì hồ ly, hắn ganh tỵ bắt người. Nhưng bản thân lại không dám hại y. Thế là ta liền nghĩ ra cách bắt lấy Sơ Tầm, nhốt y với đám người này, cho hồ ly uống sạch máu y. Xem như là lời cảnh báo với hắn."

"Nhưng không ngờ hắn lại dám đi tìm các ngươi." Y Tranh nói.

"Ngươi không đả thương A Lĩnh ca." Tiêu Chiến nắm bắt sơ hở trong câu nói của y.

Bởi vì Y Tranh không thể nào vừa bắt người vừa đuổi theo đánh giết Tiêu Lĩnh được.

"Ngươi nghĩ với linh lực của hắn, ai có thể đánh nát linh đơn của hắn chứ." Y Tranh cười nói.

Linh lực của Tiêu Lĩnh khi còn ở Hồ Ly được các vị trưởng lão khen là giỏi nhất. Đến mấy huynh đệ bọn Tiêu Hàng còn bị hắn đánh cho te tua. Nhưng với linh lực cao như thế, hắn không thể nào dễ bị ám hại như vậy.

"Ngươi muốn biết ai làm không?" Y Tranh nhìn cậu: "Tiêu Chiến, ngươi qua đây, ta nói cho ngươi biết."

"Ngươi nghĩ bọn ta ngu tới mức cho Chiến lại gần ngươi." Tiêu Hàng bực tức nói.

"Vậy sao." Y Tranh lại cười.

Tiêu Chiến nhìn y hỏi: "Ta muốn biết, tại sao lại chọn trấn Thái Bảo, tại sao lại chọn họ là mục tiêu."

"Vậy để ta giải thích thêm vậy. Chọn bọn công tử thế gia, là do ta muốn nắm vững triều đình. Còn chọn trấn Thái Bảo, đương nhiên là muốn ra oai với ngươi rồi." Y Tranh nói tiếp: "Sau khi Vương Nhất Bác bị thương, hắn lúc nào cũng kêu người bảo vệ ngươi, còn có mấy vị ca ca của ngươi. Nhưng nếu như dưới mí mắt của các ngươi, ta khiến trăm người chết tại đây. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của ngươi. Chiến, ta đã cảm thấy đó là niềm vui trong bao nhiêu năm của ta rồi."

"Y Tranh, ngươi..." Tiêu Chiến tức giận.

"Tiêu Chiến, ngươi còn muốn biết gì?" Y Tranh nhìn cậu.

"Ta muốn biết, ai là người đứng phía sau ngươi." Tiêu Chiến hỏi.

Thật ra mọi chuyện vẫn còn rất nhiều thứ cậu không hiểu, ai là người nói cho Y Tranh biết chuyện linh đơn hồ ly, còn có Tiêu Lĩnh. Y không thể nào biết Tiêu Lĩnh. Còn chuyện Tiêu Lĩnh bị giết, người có khả năng làm chuyện đó, là ai chứ.

Y Tranh lắc đầu: "Ta rất muốn nói cho ngươi biết trước khi ngươi chết. Nhưng ngươi thấy đó, đến Tiêu Lĩnh còn không phải là đối thủ của hắn. Ta làm sao dám phản bội đây."

Y vừa nói xong, liền ra lệnh cho đám hồ ly tấn công thêm lần nữa. Linh lực của bọn họ chỉ mới ổn định lại được chút, đối với sự tập kích lần hai. Đám người Tiêu Chiến có chút chật vật.

"Chiến, đứng sau lưng ta." Vương Nhất Bác vẫn như cũ, bảo hộ cậu phía sau.

Giọng Tà Phong vang lên: "Tà Mộc, đến bảo hộ Ma Tôn."

Lúc nãy, khi Y Tranh kêu bọn hồ ly tấn công lần hai, Tà Phong đã lo sợ rằng tam Tà đến không kịp. Nhưng thật may, bọn họ đã đến.

Lượng hồ ly bị đánh bại dần trở nên nhiều hơn sau khi viện binh của Vương Nhất Bác tới, Y Tranh cảm thấy tình hình dần trở nên không được khách quan cho lắm.

Y liền nhìn về phía Vương Nhất Bác, và bọn tứ Tà đang cố gắng bảo vệ Tiêu Chiến. Y bước đi từ từ, ra hiệu cho bọ hồ ly tấn công đám người Vương Nhất Bác, khiến bọn họ không có thời gian xoay chuyển.

Trong một phút lơ là, Tiêu Chiến vì lo cho Vương Nhất Bác mà không nhìn phía sau. Khi cậu định quay lại, thì bỗng có một cánh tay, quàng qua bóp lấy yết hầu của cậu, kiếm thì đặt lên chiếc cổ thanh mảnh.

Y Tranh lớn tiếng nói: "Dừng tay, nếu không ta giết Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác là người đầu tiên phản ứng với câu nói của Y Tranh. Hắn liền quay đầu xem có phải cậu đang ở phía sau hắn hay không. Thì đập vào mắt hắn là cảnh Y Tranh đang kề kiếm lên cổ Tiêu Chiến.

"Dừng tay, tất cả dừng tay." Vương Nhất Bác kích động nói lớn.

Tứ Tà là những người dừng tay đầu tiên. Sau đó bọn Tiêu Hàng bên kia nghe thấy cũng dừng tay lại.

"Y Tranh, bỏ đệ ấy ra." Tiêu Đạt bước lên.

"Các ngươi đứng yên cho ta." Y Tranh đưa kiếm sát vào cổ, khiến chiếc cổ lán mịn ấy có một vệt đỏ.

"Hôm nay, đường nào ngươi cũng chết chắc." Tiêu Hàng trừng mắt nhìn y.

"Nếu như không phải viện binh của Vương Nhất Bác đến, các ngươi thắng được ta sao." Y Trang cứa nhẹ cổ cậu: "Nếu đã không thể thắng, vậy dù ta có chết cũng phải để Tiêu Chiến lót đường cho ta."

Tiêu Chiến cảm thấy vật mát lạnh đang cắt một miếng da trên người, cậu còn cảm nhận được máu đang chảy ra. Bọn Tiêu Hàng muốn xông lên cứu Tiêu Chiến, nhưng lại bị mất tên hồ ly ngăn cản.

Vương Nhất Bác tiến lên: "Ngươi thả Chiến ra, ta cho ngươi con đường sống."

"Đứng lại." Tay Y Tranh siết chặc cây kiếm: "Mạng của Tiêu Chiến, hôm nay ta muốn chắc rồi, ai cũng không thể cản ta. Ai cũng không thể."

Y Tranh như điên cuồng lên, định cầm kiếm chém ngang yết hầu của cậu. Nhưng kiếm vừa mới di chuyển, một giọng nói khác lại vang lên.

"Y Tranh, ngươi nên suy nghĩ hậu quả." Là Tiêu Minh.

Tiêu Chiến cảm nhận được chút run rẩy của Y Tranh, cậu liền nhíu mày. Y Tranh sợ Tiêu Minh.

"Ngươi không nên cản ta, không nên cản ta." Y Tranh nhìn Tiêu Minh, liên tục lập lại.

"Ta không cản ngươi. Ngươi muốn là gì cũng được, nhưng Tiêu Chiến thì không thể đụng." Tiêu Minh bước lại, cậu đứng đối diện y.

Y Tranh lắc đầu: "Ngươi sẽ không giết ta, ngươi sẽ không."

"Ta sẽ, vì ngươi muốn giết A Chiến." Hàn khí trong lời nói của Tiêu Minh làm Y Tranh rùng mình.

"Tại sao ngươi cũng bảo vệ Tiêu Chiến, cậu ta không xứng, hoàn toàn không xứng." Y Tranh kích động hơn.

Mỗi khi tay hắn di chuyển, lưỡi kiếm lại cứa vào vết thương trên cổ cậu.

"Hai ngươi biết nhau." Giọng Tiêu Chiến nhẹ nhàng, như đang nói chuyện phiếm.

"Bọn ta không có." Y Tranh lắc đầu: "Ngươi im miệng."

Vết thương lại sâu hơn một chút.

"Y Tranh nếu ngươi còn cầm kiếm không vững." Tiêu Minh đưa kiếm vào vị trí ngay ngực của Vương Nhất Bác: "Ta liền đâm hắn một nhát."

Vương Nhất Bác sau lần đánh thứ hai, linh lục bị ảnh hưởng nghiêm trong, hắn căn bản không thể làm gì. Tứ Tà nhìn Ma Tôn gặp nguy, định xông lên thì bị một kiếm của Tiêu Minh đánh ngã.

Tiêu Chiến nhìn Tiêu Minh, trong lòng dường như hiểu ra được chuyện gì đó, nhưng cũng như không hiểu được chuyện gì.

"Ta không yêu hắn, dù ngươi làm gì, chỉ có Tiêu Chiến đau lòng, còn ta thì không." Y Tranh lắc đầu.

Tiêu Minh nhìn Y Tranh thách thức. Tay Tiêu Minh không hề run rẫy một kiếm đâm vào bên hông của Vương Nhất Bác.

Tất cả mọi ngươi đều kinh ngạc trước sự lạnh lùng của Tiêu Minh. Tiêu Chiến mở to mắt nhìn cậu ta. Đây không phải Tiêu Minh, người bạn lương thiện từ nhỏ của cậu, người trước mặt không phải Tiêu Minh.

Tiếng rên chịu đựng của Vương Nhất Bác vang lên: "ưmmmm", hắn cắn răng chịu đựng vết đâm, nhưng khi vừa thích ứng. Tiêu Minh từ từ rút kiếm ra, một chút ngập ngừng cũng không có.

"Nhất Bác/Ma Tôn." Giọng bọn họ vang lên.

"Tiêu Minh, ta nhất định giết chết ngươi." Tà Hỏa tức giận muốn đứng lên, nhưng lại ngã xuống đất.

"Y Tranh. Ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một thả A Chiến, ta cho ngươi chết thoải mái. Còn hai, ta chém bay đầu ngươi, cứu A Chiến." Tiêu Minh nhẹ nhàng nói.

Y Tranh nhìn Vương Nhất Bác tái nhợt đè vào miệng vết thương: "Tiêu Minh, ngươi đủ độc ác."

"Ta không học được cách nhân từ với loại như ngươi." Tiêu Minh nói.

"Tiêu Chiến, không phải ngươi muốn biết kẻ nào đứng sau sao." Y Tranh từ từ nói: "Kẻ nói cho ta biết linh đơn hồ ly giúp được ta chính là Tiêu Minh, cũng kẻ sai ta đi kiếm Tiêu Lĩnh. Ta không có mặt lúc Tiêu Lĩnh chết, nhưng người có khả năng đánh nát linh đơn của Tiêu Lĩnh ở đây, ngoại trừ Vương Nhất Bác, thì chỉ có Tiêu Minh."

"Ngươi thật ồn ào." Tiêu Minh cầm kiếm, đâm vào bả vai Vương Nhất Bác.

"Ưmmmm/Nhất Bác." Giọng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vang lên cùng lúc.

"A Minh, ngươi đừng làm hắn bị thương. Cơ thể hắn không chịu đựng được nữa đâu." Tiêu Chiến lo lắng nói.

Tiêu Minh cười: "Ngươi lại lo cho hắn."

"A Minh, tại sao?" Giọng Tiêu Đạt từ phía sau vang lên.

Cơ thể Tiêu Minh có chút cứng lại, nhưng cậu ta biết, bản thân không thể quay đầu.

"Y Tranh, cơ hội không đến nhiều lần." Tiêu Minh như la sát, mỗi bước đều tỏa ra sát khí, khiến Y Tranh run sợ.

Đến khi thấy Tiêu Minh đến gần trước mắt. Y Tranh hoảng sợ thành tính, liền đẩy Tiêu Chiến về phía Tiêu Minh, sau đó bỏ chạy.

Nhưng Y Tranh liền bị Lý Tiểu Hoàng bắt lại. Còn Tiêu Chiến, thì được Tiêu Minh đỡ lấy.

"A Chiến, ngươi không sao chứ." Tiêu Minh ân cần nhìn cậu.

"Đừng di chuyển, để ta." Cậu ta lấy thuốc thoa lên cho Tiêu Chiến: "Các ngươi nên hạ vũ khí, người của Hồ tộc sắp đến."

Đám hồ ly nghe vậy liền kinh hãi. Ở trong bọn chúng, có những hồ ly bị trục xuất. Nên khi nghe đến Hồ tộc, trong lòng vẫn có sự sợ hãi.

"A Minh, tại sao phải làm vậy." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nhìn cậu ta.

Tiêu Minh mĩm cười, nụ cười thân thiết luôn trong trí nhớ của cậu: "Bởi vì, ta muốn giúp ngươi quay lại Hồ Ly động."

艺美

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net