25. Vòng Chrome Hearts vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Big Show đã sẵn sàng, nóng bỏng hơn bao giờ hết, đây sẽ là concert đầu tiên kích khởi cho BigBang ra tầm thế giới. Áp lực, mọi ánh nhìn theo dõi vây chúng tôi vào tâm trạng nặng nề đè nén. Máy quay phim ở khắp nơi, đến nỗi cả tôi cũng rớt mồ hôi lo lắng. Tôi lẽ ra phải tự tin, nhưng giờ thì tôi chỉ cố tỏ ra là thế. Sự kiên nhẫn của Jiyong không còn nữa, ngay cả khi ở trong không gian riêng giữa tôi với anh ấy.

Khi đó, tôi từng có suy nghĩ khủng khiếp : nếu toàn bộ năm nay cứ tiến diễn như thế, cảm xúc của Jiyong không phải sẽ chai sạn đi sao? Anh ấy sẽ cứ giữ khoảng cách như thế này?

Jiyong bảo tôi đừng đòi hỏi quá nhiều ở anh ấy, nên bây giờ tôi sẽ nghe lời không đòi, tôi tự giành lấy thì có được không? Khi Tôi muốn cái gì đó, tôi hiếm khi chờ đợi để đạt được nó. Tất cả những gì tôi muốn là tình cảm của anh ấy, chú ý của anh ấy. Tôi muốn Jiyong như cũ, người sẽ la lối "maknae là của tôi" và giữ tôi kề kề như tài sản cá nhân. Vậy là bây giờ đến lượt tôi, tôi sẵn sàng dấn thân vào mạohiểm o^^o

Một tuần sau, tôi chính thức bỏ học ở trường đại học Chung-Ang. Một lần nữa, dừng lại con đường học tập để dốc sức cho các tour diễn. Đôi khi, tôi nghĩ mình có thể tận dụng thời gian trên máy bay để ôn bài, nhưng sự thật là tôi thiếu ngủ đến nỗi không thể mở được mắt.

Ngoài chuyện không phải lo lắng về trường lớp và các kỳ thi nữa, tôi cũng tạm hoãn cuộc đi thăm cô bạn cũ ở đại học, điều nay là nhằm cho Jiyon thấy lòng thành của tôi. Anh ấy đã bảo tôi phải cách xa các cô gái, nên tôi đã quyết định làm nó lời thề để dập tắt bất cứ thứ gì ngăn chặn tôi từ thuộc về anh ấy.

Quản lý gợi ý cho tôi xem xét học lớp trực tuyến. Tôi cảm thấy ý này hay đó. Khi tôi nói cho thành viên biết về quyết định mới, họ cũng đồng ý. Giáo dục của maknae là quan trọng, các anh đã đồng thanh nói thế. Họ biết tôi quan tâm đến kinh doanh bên những thứ, và họ mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho tôi. Ánh nhìn chằm chằm cứng rắn của Jiyong rất mạnh mẽ, anh ấy kéo tôi lại gần, thì thầm đấy là sự lựa chọn thông minh. Anh sẽ thỉnh thoảng hạ thấp mắt, lén quan sát cổ tay trái của tôi được bao bọc trong chiếc vòng của anh ấy. Seunghyun lớn, người thích đùa như mọi khi, trêu ghẹo lớp trực tuyến sẽ giúp tôi tránh xa phụ nữ. Tôi chột dạ, nhìn ngay sang Jiyong. Có tia chớp thoánh qua trong đôi mắt nâu của anh ấy, lông mày hơi nâng, môi chặt chẽ cong rồi cười tự mãn. Anh ấy vui ^^. 

Cuối tháng ba, album tiếng Nhật được tung ra, trong đó có thêm hai ca khúc mới, một trong số đó sẽ trở thành bài hát giới thiệu cho một bộ phim hoạt hình Nhật Bản. Tôi cực kỳ vui vẻ. Tiếng Nhật của tôi đang cải thiện rất nhanh, quản lý đã rất có tiềm năng cho BIGBANG để có thêm nhiều cơ hội là khách mời trên các chương trình thu hút của Nhật Bản sắp tới. Tiếng Nhật của Daesung hyung cũng tiến bộ nhanh lắm; hai anh em còn cùng nhau tham gia nhạc kịch Lần này, sự gần gũi của tôi với Daesung là có lý do, đặc biệt vì Jiyong vẫn còn trong một tâm trạng xa cách đó. Daesung cung cấp nhiều loạimang đến cảm giác hạnh phúc ; anh ấy là có nụ cười thiên thần. Có lẽ đây là điều tôi cần nhất vào lúc này: người không bao giờ làm đau được tôi, luôn đối xử tốt với tất cả chúng ta, người nào đó khác với Jiyong.

- - - - - - - - - - - - - - - - - -

Thậm chí sau hai tháng album Alive phát hành, chúng tôi vẫn còn được yêu cầu làm khách mời trong 1 loạt các chương trình ở Hàn . Sau Stong Heart, Healing Camp, và Running Man, chương trình kế tiếp chính là Go Show. Tôi không thể nói chắc chắn, nhưng Tôi có cảm giác là Jiyong từ từ đang tốt hơn, có vẻ thư giãn dần. Thậm chí nếu đây chỉ là do anh ấy phải như thế trên các show truyền hình, nó vẫn đã mang lại hy vọng cho tôi.

Lần ấy là đầu tháng 4,  noona tạo mẫu tóc đặc biệt chú ý  chuẩn bị cho chúng tôi, chị ấy vui tính lắm, làm chúng tôi cười nghiêng ngả trên  ghế trang điểm. Tất cả chúng tôi khởi động trước khi ra trước đám đông, ai cũng có đầy kinh nghiệm mỉm cười trước máy ảnh rồi. Đặc biệt là kiểu cười tàn bạo riêng của tôi bởi vì tôi không có lo lắng phiền muộn. Youngbae gần đây đã tặng tôi một chiếc vòng Chrome Hearts, nó trong chắc chắn hơn là của Jiyong. Tôi mang của Youngbae ở phía tay trái  và của Jiyong ở bên phải. Cả hai chiếc đều nổi bật cá tính trong lúc tôi vẫy tay sôi nổi, đáp ứng nhiệt tình và trêu chọc khán giả. 

Jiyong đeo một cái khăn đỏ chóe quanh cổ tay phải, tuyên bố nó là một loại phụ kiện thời trang then chốt, chỉ có kẻ ngu ngốc như tôi mới có thể chế giễu anh ấy. Tôi đôi khi không bị trừng phạt về chuyện đó, nhưng hầu hết mọi lúc chiến thắng không hợp với tên của tôi. Anh ấy vẫn là đứa trẻ cục cưng được nâng niu thiên vị hừ hừ.

Thế là tôi cũng mang khăn tay của riêng của mình, nó màu đen. Tôi vẫy nó loạn xạ và cười toe khi bắt lấy trong khoảnh khắc ánh mắt trêu chọc của anh ấy. Rồi trong vòng một giây, một tiếng vỡ nhỏ xíu vang lên giữa không trung, tiếng kim loại rời nhau ra rồi bị hút bởi trọng lực, rơi xuống nền đất cứng.

Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào nó, kinh hoàng, cho đến khi tôi cảm thấy một bàn tay ấm áp kiểm tra cổ tay của tôi.

" Em có sao không? " Jiyong hỏi, cố xoay đầu tôi lại để nhìn, nhưng tôi chỉ chăm chăm xuống đất.

" Em ổn, hyung, nhưng - - của anh- - cái vòng - -" Tôi nói lắp, rồi cúi xuống để luợm lặt các mảnh vụn, cẩn thận đặt vào khăn tay, để yên chúng trên đầu gối của tôi, trong tình trạng mê mụ. Tôi không chắc liệu máy quay phim vẫn còn đang ghi lại, vì thế tôi cứ phô ra vẻ mặt vô cảm. Jiyong đã đến ngồi xổm trên đất bên cạnh tôi, và Youngbae cũng tham gia, ba chúng tôi cố gắng tìm các mảnh bị mất tích. Một vài nhân viên bước ra sân khấu để giúp chúng tôi cho đến khi chúng tôi phải quay trở lại  ghế và tiếp tục buổi quay.

Khi kết thúc công việc, Tôi đã ở lại phía sau sân khấu để tiếp tục tìm kiếm các mảnh còn lại. Tôi đã dành rất nhiều thời gian nhìn chằm chằm vào chiếc vòng khi nó còn yên vị trên cổ tay mình. Tôi ghi nhớ tất cả các mẩu nhỏ của nó, mọi chi tiết nhỏ nhất làm nó trở nên đặc biệt. Vì thế, tôi biết những gì cần phải tìm kiếm, và cố không cho thấy nỗi tuyệt vọng của tôi đến khán thính giả. Trong phần còn lại của buổi biểu diễn, Jiyong thi thoảng sẽ ném tôi cái liếc nhìn hối tiếc, và có lần thậm chí anh ấy còn có vẻ hơi tức giận. Anh ấy rên rỉ với tôi "lỗi của chính em đó, tại em đó!", rồi Tôi sẽ thì thầm trở lại "Tại sao anh chọn chiếc  Chrome Hearts mỏng manh y như anh thế kia chớ?"

" Chớ không phải giống em à? " anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng với tôi, nắm tay tôi ở phía sau hậu trường. Tất cả những người khác ở phòng sinh hoạt tập thể ăn vặt trái cây hoặc make up lại, trong khi chúng tôi đây, Jiyong và Tôi, đứng trong góc, tiếp tục tìm kiếm các mảnh vỡ còn lại của chiếc vòng.

" Em mới không yếu ớt" Tôi thở hổn hển. Anh ấy cười, vuốt ve ngón tay cái của anh ấy xương cổ tay tôi, dùng móng tay trụi lũi cố gắng cào xước da.

" Seungri yah, chính em là người đã nói từ yếu ớt nha, không phải anh" anh ấy khiển trách. Tôi trợn tròn mắt, cố làm cho tôi quên đi bất cứ cái gì anh ấy đang làm với cổ tay của mình. Jiyong càng khéo léo với những cái chạm, tôi chỉ còn biết thở mạnh.

" Anh chọn cái này vì nó xinh đẹp," anh ấy tiếp tục với môi của minh." Anh nhìn trong một thời gian dài trước khi anh quyết định mua nó, em biết không....nó trông có vẻ gai góc và cầu kỳ, như cách em giải phóng tất cả tự tin và thích khoe khoang. Nhưng lại rất quyến rũ dễ thương, như maknae của anh"

Anh ấy dừng lại ve vuốt trên cổ tay  để cho phép tôi thở lại, khẽ nghiêng đầu mỉm cười nhìn xuống các mảnh kim loại vỡ quấn trong khăn tay đen của tôi.

" Quá mức tự tin, maknae,  làm quá nhiều sai lầm thậm chí anh cũng không thể đếm hết, lại chẳng bao giờ chịu dừng lại," anh ấy trêu chọc.

"Dừng cái gì cơ" - Tôi hỏi. Jiyong nhìn lên trên như một thói quen tư duy, mím môi.

Anh ấy lắc đầu, vùi mặt vào hõm vai tôi, dường như là đang tự kỷ cùng với  những gì anh ấy đã nói. 

"Mặc dù em luôn nghịch phá như vậy, nhưng anh sẽ không để ai làm hại em. Nếu maknae không bao giờ thay đổi, anh có thể theo sát em chỉ để đem em trở lại. Mặc dù, anh làm thế không phải vì kiểm soát vấn đề nữa," Jiyong thở nhẹ. "Vì tính sở hữu," anh ấy thì thầm.

Không giống ngôn ngữ tình yêu lắm. Nhưng tôi vẫn gật đầu, cười đáp lại Jiyong, và  quyết định ủi đầu của tôi vào ngực anh. Không có bất kỳ ai trong phòng đang theo dõi chúng tôi, vì thế tôi nhấn môi của mình vào xương đòn của anh, cơ thể của anh ấy cứng đờ trong một khoảnh khắc tạm thời.

" Em là của anh" Tôi nói với anh ấy. Anh ấy thở dài và choàng tay ôm tôi, những ngón tay mảnh luồn vào phần tóc sau gáy tôi, ôm chặt tôi.

" Anh hiểu, Seungri yah," anh ấy thì thầm."Anh biết."

" Em sẽ không thay đổi," Tôi cam đoan với anh ấy. Anh ấy không nói gì thêm khi  buông tôi ra. Thời gian không có nhiều bởi vì cuộc biểu diễn phải tiếp tục,  chúng tôi là khách mời và có công việc cần làm. Tôi đề lại các mảnh vụn vòng tay tại một góc bàn trang điểm, nhìn chằm chằm vào nó trong khoảng thời gian còn lại, chỉ cần có thế....và nở nụ cười rạng rỡ nhất của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net