Chương 26: Mai Hoa Tam Lộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến tiệc bắt đầu, đèn điểm rực trời, tinh quang lấp lánh, nam tử tuấn lãng, nữ tử khuynh thành, quả nhiên là yến hội trong cung, vô cùng sa sỉ.

« Hoàng Thượng giá lâm ! »

« Hoàng Hậu giá lâm ! »

...... Tiếng hô ran trời của thái giám, tất cả nội ngoại triều thần, sứ giả các nước đều quỳ xuống thỉnh an, bầu không khí vừa trang hoàng, vừa tôn nghiêm, lại vừa ẩn chứa những âm mưu đen tối. Hoàng Thượng một thân hoàng bào vuốt rồng uy nghi, Hoàng Hậu một thân hoàng bào cánh phượng uyển chuyển. Võng lọng rợp trời đêm, đi phía sau Đế vương - Đế hậu ngoài một dàn cung tần thái giám thì còn có một bóng người vô cùng khác biệt. 

Nàng đi ngay phía sau Võ Hậu, 

một thân lễ phục màu đỏ thẫm, lồng lẫy vô cùng, thế nhưng đối lập là phục sức trên đầu vô cùng nhẹ nhàng, chỉ độc một chiếc trâm ngọc hình mai hoa ghim một nửa tóc, phần còn lại buông xõa sau lưng áo choàng đỏ tựa Huyết U trong đêm.

Nguyên Phương địa vị cao quý, chỗ ngồi của chàng cũng đặc biệt cao rất gần tới vị trí của Đế Hậu. Chàng từ xa đã nhìn thấy thân ảnh khác biệt kia, là nàng. Lần đầu tiên chàng nhìn Mộng Dao ở vị trí như vậy, nàng hôm nay so với ngày thường lộng lẫy hơn rất nhiều, thế nhưng chàng không cảm thấy đẹp mắt. Mộng Dao của chàng, một thân y phục hồng phấn, tóc búi cao tinh nghịch, đó mới là hình ảnh Mộng Dao đẹp nhất trong lòng chàng, cũng là quen thuộc nhất.

Mộng Dao cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía nàng, nàng liền hướng mắt nhìn lại, nam tử từng nói yêu nàng thật nhiều, giờ đây sóng vai bên một nữ tử khác. Nam quyền quý, nữ cao sang ! Là bọn họ, không phải là nàng, cho dù nàng có ăn mặc diễm lệ thế nào thì nàng vẫn mãi là nha đầu chốn dân gian, thích ăn hồ lô nhào đường, thích vào lầu xanh uống rượu. Trong đầu Mộng Dao lại vang lên câu nói của Võ Hậu, "

Mộng Dao, muội hiểu mà, thân phận và địa vị bất đồng, NguyênPhương là Quốc Cữu Gia, trong triều quyền cao chức trọng, sao có thể lập một nữtử dân gian làm chính thế... cho dù muội cùng với hắn hoạn nạn tương kề." 

Nàng hiểu, đương nhiên là hiểu rồi, chẳng qua chỉ là một hồi gặp gỡ, nàng lại cứ một mực nghĩ rằng đó là cả đời, thậm chí còn tin vào mấy chữ: "nhất gia nhân". 

Bao ấu trĩ, bao nực cười, bao ngốc nghếch. Nhưng mà... nếu được lựa chọn lại, nàng vẫn muốn một lần đánh cược, vẫn muốn một lần ngốc nghếch...


Mộng Dao cứ chìm vào mạch suy ngẫm của mình mãi cho tới khi nha hoàn đứng bên khẽ huých tay, nàng lúc đó mới biết mình từ lúc nào trở thành tâm điểm bị mọi người nhòm ngó. 

« Nghe đồn Hoàng Hậu Nương Nương có một nghĩa muội xinh đẹp như hoa, mới được phong làm Quận Chúa, quả nhiên trăm nghe không bằng một nhìn,  Dao quận chúa thật khiến người người ngưỡng mộ!»

Võ Hoàng Hậu gật đầu cười :

« Đúng vậy ! Mộng Dao, mau tới chào Lý đại nhân ! »

Mộng Dao theo đúng lễ nghi đã được dậy, hơi nhún người :

« Tiểu nữ Mộng Dao, ra mắt Lý đại nhân ! »

« Quận Chúa không cần đa lễ ! »

Thêm rất nhiều người lên tiếng tán dương nàng xinh đẹp xuất chúng, một hồi tai Mộng Dao mới trở lại yên tĩnh. Tiếp theo là phần những tôn nữ thiên kim biểu diễn tài nghệ góp vui, người hiến ca vũ, người đánh đàn, người vẽ tranh, tựa như một bầy ong bướm ngũ sắc vờn đùa nơi Ngự Hoa Viên, vô cùng náo nhiệt.

Triệu Tố Yên được xưng là đệ nhất mỹ nhân đương triều, chuyện náo nhiệt như vậy đâu thiếu phần cô ta, thân ảnh màu vàng bước ra, đàn một khúc Mai Hoa Tam Lộng.

Mai Hoa Tam Lộng là một trong thập đại danh tác cổ, nhạc khúc tá vật vinh hoài, mượn hình ảnh tinh khiết, sự thơm ngát và sức kiên cường chống chọi với cái lạnh của hoa mai để tán tụng những người có tiết tháo cao thượng.

Cầm nghệ của Triệu Tố Yên quả nhiên không tệ, một khúc Mai Hoa Tam Lộng vang lên làm lòng người rộn rạo. Phải biết, có ai trong Trường An này không rõ, Quốc Cữu Gia Vương Nguyên Phương thích nhất là mai hoa, trong phủ đệ chỉ toàn là mai hoa đỏ rực. Triệu Quận Chúa hôm nay trước long nhan cùng chư vị quần thần, tấu một khúc Mai Hoa Tam Lộng, ý tứ là gì, có ai mà không biết. Bởi thế nếu như là người am tường cầm nghệ, không khó để nhìn ra được, trong những thanh âm tích tịch tình tang kia có những lời nỉ non sâu kín, biểu lộ ái tình.

Lại bởi vì tình cảm nhi nữ gửi gắm vào khúc nhạc cổ, khiến cho một khúc Mai Hoa Tam Lộng mất đi cái vẻ thanh khiết vốn đó, từ ngạo nghễ lại biến thành uyển chuyển nhu tình. Khúc nhạc dừng, người người vỗ tay tán thưởng, những tiếng vỗ tay là do kẻ kém hiểu biết, cũng là do kẻ mang tâm nịnh bợ, cũng là do kẻ vì sợ hãi quyền thế của Triệu Vương.

Triệu Tố Yên gảy xong, ngước mắt nhìn về phía Nguyên Phương, tuy không thấy chàng vỗ tay, nhưng thấy khóe môi chàng nở một nụ cười... mà Triệu Tố Yên lại không rõ, nụ cười này có bao nhiêu phần khinh bỉ.

« Thần nữ bêu xấu rồi ! »

« Triệu Quận Chúa không nên khiêm tốn như vậy, nhạc khúc quả nhiên ở chốn tiên cảnh, Triệu ái khanh, khanh nuôi dưỡng được một hảo nữ nhi rồi đó ! »

Thanh âm Hoàng Thượng hào sảng trên long ngai, mọi người đều hướng rượu về phía Triệu Vương mà chúc tụng, chỉ riêng có Địch Nhân Kiệt, không có chúc tụng, chỉ tự mình nhâm nhi chum rượu của mình, thái độ thờ ơ.

Trải qua một hồi ồn ào, Triệu Tố Yên đột nhiên lên tiếng :

« Thần nữ nghe nói nghĩa muội của Hoàng Hậu Nương Nương tài sắc vẹn toàn, hôm nay được gặp quả nhiên là sắc nước hương trời, chỉ là... chỉ là chưa được chứng kiến tài nghệ của Quận Chúa... Chẳng hay Quận Chúa có thể vì yến tiệc của Hoàng Hậu Nương Nương, gảy một khúc nhạc được hay không ? »

Mộng Dao nãy giờ chỉ ngồi yên phía sau Hoàng Hậu, vừa nghe thấy tên mình bị réo lên, giật mình làm đổ ly rượu trên mặt bàn. Một màn lúng túng của nàng càng làm người người xì xào bàn tán, tiếng cười chế giễu thật nhỏ, 

có người đang dò xét nàng, có người đang chống mắt coi trò vui, lại có người lo lắng vì nàng tính kế.

Địch Nhân Kiệt là người đầu tiên đứng dậy :

« Muôn tâu Hoàng Thượng, Nương Nương, Dao Quận Chúa mấy nay thân thể không khỏe, e rằng không thể dốc toàn lực biểu diễn một phen, hôm nay quý nữ tiểu thư tề tựu nhiều như vậy, chúng ta trước hết hãy xem bọn họ trổ tài, đợi dịp khác thần tin Dao Quận Chúa nhất định có thể biểu diễn một màn phụng bồi long nhan. »

Hoàng Thượng liền lên tiếng :

« Nếu thân thể Dao Quận Chúa không khỏe, không cần miễn cưỡng. Hahaha ! »

Triệu Vương bấy giờ mới lên tiếng, thanh âm vẫn vô cùng sắc bén :

« Địch đại nhân nói thế không đúng rồi. Ái nữ của bản vương ngày hôm qua cũng bị cảm phong hàn, thế nhưng vì hiến nghệ mừng vui cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nên không quản thân thể. Hôm nay lại là yến tiệc mừng Hoàng Hậu nắm phụng ấn, Dao Quận Chúa lại là nghĩa muội của Nương Nương, chẳng lẽ không nên gắng sức một chút sao. Huống chi... nhìn Dao Quận Chúa cũng không giống bệnh nặng. »


« Ta không biết chơi đàn ! »

Một âm thanh trong trẻo vang lên, đúng vậy, chính là trong trẻo tựa nước chảy, không có run sợ, không có ngập ngừng như bộ dạng lúc ban đầu, nàng đơn thuần chỉ đang nói chuyện. 

Bá quan văn võ lại bắt đầu xì xào, có người không nhịn nổi mà bật cười. Trò hay trong cung đúng là chẳng bao giờ hết, cầm kỳ thi họa là chuẩn mực đánh giá nữ tử xưa nay, càng là chuẩn mực để đánh giá thiên kim tôn nữ, một Quận Chúa còn là nghĩa muội của Hoàng Hậu Nương Nương lại không biết đánh đàn ư? Không phải là đánh không hay mà chính là không biết. Một chút phong phạm của tiểu thư khuê các nàng cũng không biết, lấy gì mà tranh giành tình cảm với người ta. Hôm nay coi như mục đích của Triệu Tố Yên cũng đạt được rồi. Mộng Dao cũng không tức giận, vì nàng quả thực không biết chơi đàn. Nàng xuất thân cũng trong hoàng kim thế nhưng thuở nhỏ ham chơi chỉ cùng Địch Nhân Kiệt đi phá án nghiệm thi, mấy cái gọi là cầm kỳ thi họa nàng một chút cũng không biết. 

Triệu Tố Yên ban đầu còn nghĩ Mộng Dao sẽ cố gắng biểu diễn, làm một trò hề, cũng không nghĩ nàng lại trực tiếp thừa nhận không biết... cũng được cũng được, cũng chẳng còn chút hình tượng nào rồi. Phen này, Hoàng Hậu nương nương cũng không cứu được nàng. Kịch này càng lúc càng hay. Phía dưới một trận xôn xao, không biết là kẻ nào to gan nói lớn: 

« Dao Quận Chúa nếu không biết chơi đàn cũng không sao, có thể thổi sáo hoặc ca vũ ! »

Mộng Dao vẫn điềm nhiên đáp :

« Thổi sáo hay ca vũ... ta cũng không biết ! »

Câu trả lời làm mọi người xì xào bàn tán. Một Quận Chúa lại không biết chút cầm ca nhảy múa gì sao, vậy thì có một gương mặt xinh đẹp để làm gì, thật là vô dụng. Tiếng bàn tán cứ lớn dần lớn dần, Hoàng Hậu Nương Nương bèn lên tiếng :

« Ồn ào cái gì vậy ! »

Tất cả im lặng, thế nhưng trong đáy mắt mọi người đều nhìn Mộng Dao khinh miệt. Mộng Dao thâu hết tất cả vào trong đáy mắt, nàng không biết cầm ca không biết nhảy múa là tội khi quân hay sao, nàng phạm bọn họ chuyện gì, nàng vốn rất to gan thế nhưng ở trong cung, nàng không dám làm loạn, cũng là từ lâu, một chút hơi sức để làm loạn cũng không còn. Mộng Dao ánh mắt dừng lại ở một người. Chàng... hôm nay không còn đứng ra bảo vệ nàng nữa, chàng hôm nay vẫn ngồi tại nơi đó, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng. Mộng Dao không nhận ra được, trong ánh mắt thâm trầm kia đang che giấu thứ nội tâm gì đó. Thương hại ! Là thương hại nàng sao ? Hay là đang khinh bỉ, chán ghét nàng ? Hay là một chút thương hại, một chút chán ghét cũng không có, đơn thuần chỉ là không có quan hệ gì đâu cần bận tâm. Tim lại đau, nàng muốn khóc nhưng mà tiểu hổ ca ca từng nói:

"Người đó không đáng để muội rơi nước mắt!"

Ngay cả người đó cũng không đáng để nàng rơi nước mắt vậy còn có ai nữa, còn ai đáng để nàng vì người đó cười, vì người đó khóc, vì người đó chảy máu nữa đây. Mộng Dao khóe môi khẽ cười, từng có người nói với nàng, mọi điều không cần lo lắng bởi vì có người đó ở bên. Thế nhưng có ai mãi nguyện bên ai tới thiên trường địa cửu?

Tuyết rơi rồi, những bông màu trắng li ti từ trên trời cao là đà bay xuống.

Những nô tài vội vã mang lõng che đã chuẩn bị sẵn, những lõng che thật lớn, che tuyết cho hoàng tộc quần thần. Mộng Dao vốn cùng Hoàng Hậu ngồi trên điện cao đã có mái che, tuyết vốn không rơi tới, thế nhưng nàng thấy tuyết, bước chân đã chuyển, đi tới bên ngoài, một tay hứng bông tuyết đang bay, đầu khẽ ngẩng.

Tất cả lặng im, bởi vì dáng người kia sao mà mê đắm đến vậy. Một thân hồng y trong tuyết, tựa như mai đỏ ẩn trong tuyết trắng, ngạo nghễ, kiêu kỳ.

Mai đỏ đã lìa cành. 

Tuyết trắng không giá lạnh. 

Người đi chẳng trở lại. 

Lời hứa hóa tro tàn

« Hôm nay yến tiệc mừng Nương Nương nắm phụng ấn, thần nữ vô năng, muốn dùng lá trúc thổi tặng nương nương một khúc Mai Hoa Tam Lộng ! »


Cái gì ? Dùng lá trúc ? Mai Hoa Tam Lộng ?

Mai Hoa Tam Lộng chính là thập đại danh khúc, bất luận dùng đàn hay sáo đều khó thể hiện những nốt cao nốt thấp được chứ đừng nói là một cái lá trúc. Thử hỏi trong thiên hạ, có từng thấy qua người nào dùng lá trúc thổi nên một khúc Mai Hoa Tam Lộng hay chưa ? Chuyện này thực quá nực cười, trong hoa viên từng tiếng cười châm chọc chế nhạo. Địch Nhân Kiệt, Mộc Trác, Hoàng Thượng hay Hoàng Hậu đáy mắt lo lắng nhìn Mộng Dao, chỉ riêng có một người, khi nghe nàng nói mấy câu đó, khóe môi không tự chủ vẽ lên một nụ cười an tâm.

Còn nhớ ở Trúc Lâm hôm ấy, Mộng Dao từng ngắt lá trúc, thổi cho chàng nghe một đoạn khúc Cao Sơn Lưu Thủy tới say lòng người. Cao Sơn Lưu Thủy nàng có thể thổi, một khúc Mai Hoa Tam Lộng kia sao có thể làm khó được nàng. Mạc Quân sư huynh dạy nàng thổi lá trúc, lá trúc rất kỳ diệu, âm hưởng tuyệt đối không thua sáo hay tiêu, sư huynh dạy nàng tâm chỉ cần tĩnh tại, chỉ cần nghĩ rằng bản thân đang ở tại Trúc Lâm, không gì vướng bận, khúc nhạc khó cỡ nào cũng có thể dùng lá trúc thổi nên. 

Hoàng Thượng trên long ngai cười lớn, vỗ tay nói :

« Thật mới mẻ ! Trước nay nghe cầm tiêu cũng nhàm, trầm thật cũng muốn nghe một khúc nhạc lá. Người đâu, mang lá trúc tới cho Quận Chúa ! »

Hoàng Hậu chăm chú nhìn Mộng Dao, đáy mắt như muốn hỏi :

« Có ổn không ? ».

Chỉ thấy Mộng Dao nhìn Hoàng Hậu khẽ gật đầu cười. Tuyết rơi rồi, mai hoa trong tuyết là rực rỡ nhất. Nàng không muốn tranh đấu, không phải vì nàng sợ, nàng chỉ cảm thấy không cần phải tranh đấu, người không yêu nàng, nàng không cần níu giữ. Thế nhưng tôn nghiêm của nàng, của những người yêu thương nàng, nàng nhất định sẽ bảo vệ. Nàng không thích nhường người khác, cũng không phải kiểu nữ tử dễ bị người ta khi dễ, trước đây vốn không phải như vậy, bây giờ cũng không. Ai đó có lẽ đã quên, nàng vốn là tiểu cô nương đanh đá ngang bướng, ai đó cho nàng một bạt tai, nàng sẽ trả lại một bạt tai, không hơn không kém, chỉ đòi đủ những gì nàng mất thôi.

Mộng Dao nhìn Địch Nhân Kiệt cười cười, để cho tiểu hổ ca ca của nàng yên tâm. Một cành trúc được người mang tới, Mộng Dao đưa tay ngắt một chiếc lá trúc to nhất, xanh mướt, gập nó lại làm đôi rồi đưa lên môi, chậm rãi thổi từng nốt. 

Đôi môi anh đào phủ lên lá trúc xanh, nữ tử một thân hồng y kiêu kỳ, trên đầu lại thanh nhã chỉ cài một chiếc trâm ngọc, mái tóc dài bồng bềnh xõa bên vai, vương lại những bông tuyết vừa mới rơi xuống. Nhạc khúc nàng thổi lên có lúc du dương, thanh khiết tựa mai hoa cao quý, lúc tĩnh tại, an tường như mai hoa e ấp, có lúc gấp gáp kiên cường, ngạo nghễ như hoa mai trước sương tuyết.

Mai hoa màu đỏ, sương tuyết màu trắng, hai thứ màu sắc đối lập này lại gắn liền với nhau, quấn quýt bên nhau trong suốt mùa đông giá lạnh. Sương tuyết là khó khăn khắc nghiệt, mai hoa ngạo nghễ phóng khoáng. Hương thơm của hoa mai sinh ra từ sự khắc nghiệt của giá lạnh, chính vì thế, người con gái yêu thứ hoa ấy cũng có một sức mạnh nội tâm, dũng cảm kiên cường.

(Trích: 

vietnamese.cri.cn  và 

trithucvn.net)

"Nhân gian vẫn có kẻ si tình

Đừng cười si tình ngốc nghếch

Nếu không trải qua một lần lạnh thấu xương

Làm sao ngửi được hương mai thoang thoảng

Hỏi thế gian tình ái là gì?

Mà đôi lứa thề nguyền sống chết

Dẫu thế gian bao nhiêu chuyện cũ

Mai hoa tam lộng vẫn mê hồn"

Khúc nhạc đã dừng, một màn vừa rồi đủ khiến người người kinh tâm động phách. Một nữ tử mảnh mai, một mảnh lá trúc nhỏ bé, tất cả lại làm nên một nhạc khúc chốn thần tiên. Không nhu nhược, không yếu mềm, chỉ có kiên cường ngạo nghễ, đó mới là Mai Hoa Tam Lộng, đó mới là ý nghĩa của mai đỏ trong tuyết trắng, không phải vì đẹp đẽ mà được người yêu mến, chính là vì kiên cường mà được người quý trọng. 

Nhạc khúc đã dừng, một hồi tĩnh lặng, sau đó là những tiếng vỗ tay tán thưởng, nàng được Hoàng ân ban thưởng. Nàng khiến quần thần trầm trồ càng khiến sứ thần các nước khâm phục, nàng cứ thế đêm nay trở thành điều kinh hỉ nhất của Trường An. Tất cả náo nhiệt đối với nàng chẳng có một chút động tâm, Mộng Dao lựa cơ hội sứ thần các nước tới dâng lễ bèn lui khỏi yến tiệc.

Trúc Lâm ngày đó, dưới gốc mai già, nữ tử ríu rít ôm tay nam tử, giọng nói trong veo:

"Nguyên Phương, đợi một ngày nào đó, khi mai hoa nở rộ, muội sẽ thổi cho huynh nghe khúc Mai Hoa Tam Lộng được không?"

Nam tử gật đầu:

"Được, ngày đó cũng không còn lâu ta đợi được!"

Cuối cùng hôm nay, nàng cũng thổi cho Nguyên Phương nghe một khúc Mai Hoa Tam Lộng rồi, chỉ là sợ rằng, bây giờ chàng đã không còn thích nghe nữa. Trên nền đá hoa cương lát ở ngự hoa viên, bóng nữ tử một mình cô đơn đến hiu quạnh, nàng cứ vô thức bước đi, đến lúc nhận ra thì bản thân đã lọt vào một Mai Viên rộng lớn, xung quanh toàn là mai đỏ, dưới màn đêm vẫn rực rỡ vô cùng. Mai chen chúc trong tuyết, một hồi giá lạnh mà vẫn kiên cường!

"Thật đẹp! Trong cung lại có nơi đẹp như vậy ư!"

Mộng Dao theo bản năng, thấy mai hoa liền vui vẻ, bản thân không tự chủ, cười lên thành tiếng. Trong Mai Viên này nàng nhìn thấy có một gốc mai già thật cao, ở Tịnh Châu có tập tục, vào ngày mùng 7 tháng 12 hàng năm, trước ngày ông công ông táo lên chầu trời, nếu có thể treo được một sợi dây màu đỏ lên cây mai già, thì có thể nguyện ước một điều, ông công ông táo sẽ đem điều ước đó thực hiện.

Đêm nay chẳng phải là mùng 7 tháng chạp rồi sao, ngày đông cứ thế cứ thế qua đi, thoáng chốc cũng sắp tới năm mới rồi. Mộng Dao đang ở dưới gốc mai già trong Mai Viên, tựa đứa trẻ nghịch ngợm, gắng sức trèo lên cây. Chuyện này đối với Mộng Dao cũng không khó, nàng từ nhỏ đã nghịch ngợm, trèo cây đối với nàng là chuyện rất dễ dàng, chẳng qua y phục quá dài mà vướng víu khiến cho nàng một phen xoay sở khó khăn.

Trèo lên cây, với được một cành thấp nhất, Mộng Dao mới nhớ mình không có dây màu đỏ, dù vậy cũng không làm khó được nàng, khóe môi cong lên một đường kiêu hãnh, Mộng Dao đưa tay xé vạt áo của mình. Đúng vậy, y phục của nàng màu đỏ, cần gì phải nhọc công đi kiếm dây vải đỏ ở đâu.

"Xoạt!"

Cô nương ngồi vắt vẻo trên cây, không hề nhíu mày xé hỏng bộ lễ phục sang trọng quý giá của mình.

"Ta thật quá thông minh, tuy rằng dây vải đỏ có hơi nham nhở một chút nhưng dù sao cũng là vải thượng đẳng, ông công ông táo nhất định có thể thấy dây đỏ của ta, giúp ta thực hiện nguyện vọng!"

Mộng Dao nhanh chóng cột dây vải đỏ lên cành mai, màu đỏ của dây vải thật tương đồng với màu mai đỏ, rất đẹp mắt. Nàng nhắm mắt chắp tay cầu nguyện:

"Hy vọng những người con yêu thương có thể bình an vui vẻ!"

Bên khóe môi hoa anh đào nở một nụ cười mãn nguyện, đây là điều ước năm nào nàng cũng ước, chỉ là chưa từng một lần tự ước cho bản thân mình. Xong xuôi đâu đấy, nàng tìm đường trèo xuống, thế nhưng lên thì dễ, xuống mới khó, một hồi vướng víu, quả nhiên vận khí của nàng ở trong cung không tốt, hồi chiều trẹo chân, tới tối trèo cây thì bị trượt chân, cả người rơi từ trên cây mai già, một đường thẳng xuống.

Vốn cứ nghĩ đất lạnh tuyết dày sẽ đỡ lấy nàng, ai ngờ rằng lại là một vòng tay quen thuộc.

Trong thâm tâm cô nương mắt nhắm nghiền đang suy nghĩ:

"Đất phủ đầy tuyết, quả nhiên ngã không đau... không đúng, sao lại có cảm giác ấm áp mềm mại... không đúng, không lẽ ta ngã lên người khác sao... người khác..."

nghĩ tới đây, cô nương mở to mắt... quả nhiên... nàng không ngã xuống đất... thế nhưng không phải người khác, là người quen, chính xác là người quen cũ.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, nhìn tới thẫn thờ, đã bao lâu rồi, bọn họ không nhìn nhau gần như vậy.

Lúc Mộng Dao rời khỏi yến tiệc, Nguyên Phương cũng rời đi, chàng chậm rãi ở phía sau đi theo nàng, thấy nàng tới Mai Viên, Nguyên Phương bèn nhảy lên một cây cao để quan sát, chàng nhìn nàng nhảy nhót hân hoan, nhìn nàng gắng sức trong vớ váy áo dài rộng để trèo lên cây, nhìn nàng sảng khoái xé tà váy... lại nhìn thấy nàng trượt chân ngã xuống.

"Muội không sao chứ?"

Nguyên Phương lên tiếng, âm thanh dường như vẫn ôn nhu như ngày nào, thế nhưng sao nàng lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net