Chương 5: Trúc Quán xa xôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Địch Nhân Kiệt, Uyển Thanh, Nhị Bảo đem hành lý đặt trong xe ngựa, chuẩn bị lên đường.

Uyển Thanh lên tiếng hỏi : « Hoài Anh, Nguyên Phương liệu có đến không ? »

Địch Nhân Kiệt khẽ lắc đầu, hắn cũng không đoán biết được, có lẽ là không cũng có lẽ là có, thở dài rồi buông nhẹ câu : "Đi thôi!"

Địch Nhân Kiệt dắt tay Uyển Thanh sánh bước đi bộ trước, Nhị Bảo điều khiển cỗ xe ngựa chậm rãi từng bước theo lối mòn trong rừng đi sau. Bọn họ trước khi đi muốn ghé qua mộ Mộng Dao chào nàng một tiếng.

Vừa tới gần, bọn họ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng đó, Địch Nhân Kiệt phá lên cười, Uyển Thanh cũng cười, ánh cười trong mắt thật lâu rồi mới lại thấy.

Nam tử tuấn mỹ một đêm ngủ bên mộ vẫn không hề mất đi phong thái. Nguyên Phương ném tay nải cho Nhị Bảo đang ngồi trên xe, nhẹ giọng nói : "Xe ngựa hẳn là còn thừa chỗ?"

Uyển Thanh vui vẻ đáp : "Còn thừa, đương nhiên rồi!"

Địch Nhân Kiệt tiếp : "Chào mừng huynh trở lại! Vương Nguyên Phương!"

Nguyên Phương khẽ gật đầu với bọn họ, rồi chàng đứng một bên nhìn bọn họ cúi đầu trước mộ Mộng Dao, lòng chàng bỗng nhẹ như gió thoảng. Đêm hôm qua là đêm chàng ngủ ngon nhất trong hai năm trở lại đây, có lẽ rằng tâm ma trong lòng tạm thời buông tha chàng một ngày, đau thương nén nén chặt lại, đứng thẳng giữa trời đất. Những ánh dương quang buổi sớm đã chiếu rọi xuống nhân gian, từng vệt nắng tinh nghịch soi qua kẽ lá, phán chiếu sắc màu trong sương sớm, long lanh lạ thường.

Cỗ xe ngựa lăn từng vòng, càng lúc càng nhanh, chuyến đi này bọn họ đã chờ lâu lắm rồi, hai năm rồi mới lại đi tiếp được. Nhị Bảo bên ngoài ra sức đánh xe, tâm trạng hắn cũng mong sớm ngày trở về Tịnh Châu, với hắn Trường An là khách trọ còn Tịnh Châu mới là nhà.

Địch Nhân Kiệt ngồi bên cạnh Uyển Thanh, hắn tâm trạng rạo rực chờ mong thế nhưng vẫn lo lắng bất an, hắn lần này phải về đối mặt với điều hắn đang trốn tránh. Tâm đã quyết thế nhưng lòng lại càng tựa lửa đốt. Tịnh Châu ngày đó hắn đưa Mộng Dao đi, hôm nay mình hắn trở về, bảo hắn sao đối mặt. Tâm tư này chỉ có thể giữ trong lòng.

Nguyên Phương vẻ mặt lạnh lùng, ngồi một bên ghế trong xe, bên cạnh chàng trống không, bản thân dù tự trấn an lòng mình, thế nhưng đau thương càng lúc càng giày xéo, đã từng nghĩ bản thân mình trái tim đã chết, vết thương đã chai xạm, thì ra vẫn luôn chờ ngày mà rỉ máu.

Chuyến đi này, cỗ xe này thiếu đi một bóng người, thiếu đi một hơi thở, càng là thiếu đi một tiếng cười.

Thành Tịnh Châu dựa một bên dựa vào Thái Hành Sơn, một bên dựa vào sông Hoài Cẩm, ngay ngoài thành là rừng núi cao lớn, sông dài núi rộng tựa như một vòng bọc, bảo vệ tòa thành bên trong. Cách thành Tịnh Châu tầm nửa ngày đường là một thung lũng nhỏ bao bọc bởi cánh rừng trúc um tùm gọi là Trúc Lâm. Trúc Lâm này nhìn bề ngoài thực bình thường thế nhưng bởi vì người ta nói trong cánh rừng này có quỷ nên người ngoài không dám xâm phạm. Có quỷ hay không thì còn chưa biết, nhưng phải nói Trúc Lâm quả là nơi tiên cảnh. Đi sâu vào trong thung lũng, qua rừng trúc sẽ bắt gặp một thác nước, chảy từ trên đỉnh núi cao vạn trượng chảy xuống, người đời gọi thác này là Huyết U. Cái tên nghe thì có chút kỳ quái, càng làm cho người ta rùng rợn, thế nhưng chỉ có người nào từng chứng kiến qua cảnh tượng đó mới hiểu, hai từ Huyết U đẹp đến thế nào. Xung quanh thác có rất nhiều những cây mai cổ thụ, đó là mai đỏ truyền kỳ của Tịnh Châu. Mỗi khi tới mùa, mai đỏ rợp trời, từng cánh hoa đỏ tươi như màu máu theo gió thổi rơi xuống nước, biến thác nước chuyển thành một màu đỏ tươi như máu, cảnh tượng chỉ có thể cảm nhận, dùng lời văn nào cũng không thể diễn tả nổi sự huyền bí ấy.

Mười mấy năm gần đây, tin đồn có quỷ tại Trúc Lâm mới xuất hiện, người qua lại dần ít đi, mặc dù vậy, số người tin Trúc Lâm có quỷ không nhiều, phần lớn đều coi đó là tiên âm, tiên cảnh. Nhiều năm trước, từng có một thợ săn từng lạc vào trong Trúc Lâm này, nhìn thấy Huyết U thác trong đêm vì thế sinh ra hốt hoảng, lại nghe thấy tiếng sáo ai oán đất trời, liền cho rằng nơi này có quỷ, từ đó lời đồn truyền ra, bán tín bán nghi. Những kẻ gan dạ muốn tới Trúc Lâm khám phá thực hư không phải ít, thể nhưng địa hình Trúc Lâm khó vào, dường như là một ma trận, rất dễ lạc đường, thế nên dần dần Trúc Lâm vắng người, câu chuyện của người ở tại Trúc Lâm cũng vì thế dường như trôi vào trong dĩ vang.

Trong Trúc Lâm có một ngôi nhà trúc khá lớn gọi là Trúc quán, nhìn sơ cũng lên tới sáu bảy gian, tuy nhiên chỉ có ba người sống ở đó: Một thế ngoại cao nhân cũng đã hơn 50 tuổi, một thiếu niên anh tài tầm 27,28 tuổi; một nữ tử xinh đẹp tầm 21, 22 tuổi. Ba con người đó cùng nương tựa nhau sống trong Trúc Lâm tĩnh mịch này.

Quay lại hai năm về trước, đó là một đêm trăng sáng, như thường lệ Mạc Tâm, người mà hơn 30 năm về trước được giang hồ ca tụng - Mạc Cốc Y Tiên, đem sáo trúc ra Huyết U thổi sáo. Một điệp khúc du dương lại mang nỗi luyến lưu vang vọng khắp núi rừng, một thế ngoại cao nhân như bà, vì cái gì mà luyến lưu không vứt bỏ được.

Đoạn nhạc còn chưa dứt, lại nghe tiếng vó ngựa gấp gáp, tiếng bánh xe ngựa lọc cọc đang chạy vào rừng, Mạc Tâm thoáng nhíu mày, trời đã khuya như vậy, người có thể điều khiển xe ngựa thuận lợi chạy vào được bên trong Trúc Lâm, ngoài Mạc Quân thì không còn ai khác. Bà thu sáo lại, chậm rãi bước trở về Trúc Quán của mình, cảm thấy một điểm lo âu dị thường.

Khi bà về tới Trúc Quán, không bao lâu thì thấy Mạc Quân điều khiển xe ngựa chạy vào bên trong sân, Mạc Tâm nhìn sắc mặt đại đệ tử, mi tâm lại chợt nhíu. Lần này Mạc Quân được bà cử đi Trường An thành làm chút việc, đáng lẽ phải đi 7 ngày, vậy mà mới có 4 ngày đã trở về, hơn nữa trở về bằng xe ngựa chứ không phải bằng ngựa.

Mạc Quân gọi một tiếng: "Sư phụ, cứu người!" rồi vội vã sốc màn xe lên, bên trong xe cô nương đang nằm, nhìn sơ có thể thấy, y phục đã nhuộm màu máu. Mạc Quân mỗi một hành động đều vô cùng nhanh và thuần thục, nhẹ nhàng bế nữ tử trong xe ngựa ra, đi tới trước mặt Mạc Tâm. Một thoáng gương mặt nữ tử kia hiện ra, trái tim Mạc Tâm như bị co rút, hình ảnh của nhiều năm trước lại hiện về, bàn tay vô thức nắm chặt, hận thù của nhiều năm trước vốn như lửa vùi dưới lớp tro tàn bỗng chốc lại cháy lên. Mạc Quân nhìn biểu hiện của sư phụ, liền gọi: "Sư phụ, cứu người trước đã!"

Mạc Tâm bấy giờ mới tỉnh táo, bà vội vã nói: "Mau đưa con bé vào trong."

Trong căn phòng đơn bạc, nữ tử đã được thay xiêm y đầy máu bằng một bộ xiêm y sạch sẽ, Mạc Tâm ngồi bên giường thi châm cho nàng, vừa nghe đại đệ tử thuật lại chuyện ở Trường An. Mạc Quân ngày đó vốn là vừa mới tới thành Trường An, lại nhìn thấy thân ảnh nữ tử quen thuộc trên ngựa cùng một số người rời thành, hắn liền âm thầm bám theo từ xa, quả nhiên kịp tới cứu nàng một mạng.

Mạc Tâm nghe xong mà chua xót, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng nói khẽ: "Dao Nhi đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để ai làm tổn thương đến con nữa!"

Nữ tử hôn mê ấy không phải là ai khác mà chính là Đồng Mộng Dao, người con gái bị chôn vùi trong địa cung.

Mộng Dao ngày đó nội thương quá nặng, Mạc Tâm y thuật tinh thông dùng thời gian hai tháng, cái mạng nhỏ của nàng mới được đưa từ Quỷ Môn Quan trở về. Thế nhưng, nàng trở về nhưng đã thay đổi, khi đôi mắt to tròn chớp chớp rồi mở ra lần nữa nhìn thấy thế gian xinh đẹp, nàng đã không còn nhớ rõ, mình là ai? Nàng - mất trí nhớ!

Mạc Tâm đặt tay lên vai nàng, nói rõ từng chữ một: "Nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần, con tên là Mạc Dao, là tiểu đồ của ta - Mạc Tâm, người này là đại sư huynh của con - Mạc Quân. Con bị người xấu hãm hại, bị thương và mất trí nhớ, nhưng không sao cả, sau này có ta và sư huynh con bảo vệ con... Đã nhớ tất cả chưa?"

Nữ tử đôi mắt to tròn khẽ gật đầu. Nàng một chút ký ức cũng không còn, trong mông lung mà mở mắt, đối mặt với thế giới lạ lẫm chính là có sư phụ và sư huynh chiếu cố, nàng gật đầu khắc ghi ba cái tên đó vào trong đầu.

Nàng từ nay là Mạc Dao! .... Cùng với người có tên Đồng Mộng Dao, hoàn toàn không có một chút liên hệ!

Nàng từ nay là Mạc Dao! .... Cùng với quá khứ trước đây một chút nhớ nhung cũng không có!

Nàng từ nay là Mạc Dao! ... Người thân chỉ có sư phụ cùng sư huynh, cùng với những người trong Đồng Gia, Địch Gia... hay thậm chí là Vương Nguyên Phương hoàn toàn không hề quen biết!

Trong lòng nàng bỗng chốc cảm thấy thê lương, mất mát, thế nhưng vì sao thê lương, vì sao mất mát, nàng không lý giải được. Hai năm này, kể từ khi nàng có ký ức, mỗi đêm trăng sáng nàng thường hay nằm mơ, một giấc mơ khiến cho trái tim đau tới quằn quại. Tiểu cô nương ngày thường hay nói hay cười, vậy mà mỗi khi màn đêm buông xuống lại sống trong sợ hãi tới cực độ. Nàng lý giải không được giấc mơ của mình, nơi đáng sợ đó phải chăng là lúc nàng bị người ta hãm hại trước đây. Trong giấc mơ giật mình mà tỉnh dậy, có sư huynh ngồi bên chăm sóc nàng, nàng liền biết, trong Trúc Lâm này, nàng được an toàn, được yêu thương, được che chở.

"Dao Nhi, dù trong mơ muội có thấy gì cũng đừng sợ, bởi vì đó chỉ là giấc mơ, ở đây luôn có ta cùng sư phụ bảo vệ muội!"

"Muội nhớ rồi! Đại sư huynh!"


Trong Mạc Trúc Quán lúc nào cũng vang vọng tiếng nàng cười, tiếng nàng cùng sư huynh chơi đùa, một Trúc Lâm tĩnh mịch vì có nàng mà sống động hơn, phá tan đi bầu không khí tĩnh mịch, u ám mọi khi.

"Sư huynh, nốt một châm này là xong rồi!"

Mạc Quân nhăn nhó gật đầu, hắn đã làm gì sai cơ chứ, giờ phút này lại trở thành cái bao cho nàng học thi châm, đang thẩn thờ suy nghĩ thì trên người đột nhiên co rút, la lên một tiếng thật thảm thương.

Mạc Dao luống cuống, hô to lên: "Sư phụ, người mau cứu sư huynh."

Một người phi thân vào, nhìn nàng lườm nhẹ một cái rồi thi châm lại cho Mạc Quân, bà vừa thi châm vừa nói: "Lần này kể cũng có chút tiến bộ, chỉ bị đau chứ không thổ huyết."

Mạc Dao cười trừ đôi tay nhỏ vẫn đang che mặt, sợ bị ăn mắng. Sư phụ nói câu này là đang khen nàng hay mắng nàng ngốc đây. Mạc Quân vẫn tiếp tục nhăn nhó, Mạc Tâm cười bảo: "Quân nhi, ta nghĩ mạng nhỏ của con, sớm muộn cũng bị sư muội con dọn dẹp một chút."

Mạc Quân vẫn nhăn nhó nói: "Sư phụ cứu con!"

Mạc Tâm phẩy tay thờ ơ nói: "Ta không giúp được, đứa nhỏ này bị con chiều hư rồi!" Bà định đi ra thì Mạc Dao túm lấy cánh tay bà nói: "Sư phụ, người nói xem sư huynh thật yếu đi, mới có thế đã sợ hãi như thế kia rồi, sư phụ, hay người giúp con thi châm được không? chỉ còn một huyệt này là con chưa nhận biết được thôi, sư phụ - lão nhân gia người...."

Nàng còn chưa nói xong, sư phụ đã dùng khinh công bay đi nhanh như gió, chớp mắt đã không thấy hình bóng đâu, nàng quay đầu nhìn sư huynh với ánh mắt vô tội. Mạc Quân nuốt nước bọt, trong lòng thầm kêu khổ, y như rằng không tới mấy giây sau, nha đầu kia đã chạy tới bám lấy tay hắn mà nũng nịu: "Sư huynh chỉ có người là tốt với muội nhất, huyệt vị kia thực khó nhận biết. Sư huynh..."

"AAAAAAA........... MẠC DAO.........."

Bài ca này mỗi ngày lại được ca lên như thế, Mạc Quân cũng chịu thua tiểu sư muội của mình, hắn lắc đầu đau khổ, thế nhưng trong lòng thực ra luôn yêu chiều nàng hết mực. Cứ thế cứ thế, tháng ngày trôi qua, nàng y thuật cao siêu, thế nhưng bản thân nàng vốn lại không hề biết. Mạc Tâm lúc nào cũng nói nàng ngốc, thế nhưng trong lòng bà hiểu rõ, Mộng Dao trong đầu chỉ là một tờ giấy trắng, học so với người khác nhanh hơn gấp đôi, càng huống chi, trong người nàng được di truyền.

Mạc Tâm nhìn thành quả hôm nay của Mộng Dao, dùng hai năm để lĩnh hội kiến thức người khác dùng nửa đời, trong lòng âm thầm nói một câu: "Lâm Hy, nữ nhi của muội có năng khiếu học y thuật, trước đây muội từng nói với ta, không dạy con bé học y, thế nhưng bây giờ ta dậy rồi, tuyệt học của muội, Dao Nhi cũng đang dần lĩnh hội được hết, muội có nhìn thấy không?"

Thêm mấy mùa mai nở, thêm mấy mùa Trúc Lâm thay lá, thời gian thấm thoát trôi đi, hai năm, hai năm đã qua rồi.

Hôm đó, Mạc Quân tìm khắp nơi trong Trúc Quán cũng không thấy nàng, hắn bèn đi tới Huyết U. Đứng bên dòng thác Huyết U, một thân ảnh mảnh mai chỉ sợ rằng một con gió cũng có thể làm ngã. Dao Nhi một thân y phục hồng phấn, ngồi bên tảng đá dưới thác nước, ngồi đó tới thẫn thờ, dáng ngồi vì sao lại buồn như thế.

Hai năm nay, Mộng Dao sống tại Trúc Lâm này, cơn ác mộng cũng ít khi quấy rầy nàng, Mộng Dao... à không, Mạc Dao bây giờ đã 22, đã trở thành một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, đôi mắt long lanh to tròn đầy tinh quái, hàng lông mi dài cong vút, mái tóc dài được búi gọn lên cao bằng một chiếc trâm làm từ trúc, trên đầu trâm chạm khắc thành hình một cành mai, sống động cài trên tóc.

Mạc Quân bị sững sờ bởi khung cảnh trước mắt, định thần lại mới lên tiếng gọi:

"Dao Nhi!"

Nàng quay đầu lại, lọn tóc thả xõa ở hai bên được gió thổi nhẹ nhàng tung bay, có đôi lúc Mạc Quân còn ngỡ mình đang ở cõi mộng. Dao Nhi nhoẻn miệng cười, đưa tay vẫy vẫy: "Muội đây!"

Hắn ôn nhu nhìn nàng: "Sư phụ kêu ta gọi muội về làm cơm chiều!"

Nói xong câu đó, cả hai huynh muội đều cười ầm lên, Mộng Dao chỉ tay xuống thác bảo: "Muội thấy dưới chân thác có rất nhiều cá lớn, hay là phiền sư huynh thử tài nghệ bắt cá một chút được không?"

Mạc Quân bĩu môi nói: "Thì ra là thèm ăn cá sao, để ta xem nào!"

Một chưởng Mạc Quân đánh xuống nước, có tầm hai ba con cá theo bọt nước bị bắn, nhảy lên bờ. Mộng Dao nhảy cẫng lên, chạy tới bắt mấy con cá lên, miệng cười rạng rỡ.

"Thế nào, đủ ăn rồi chứ!"

"Đủ rồi, sư phụ thích nhất là món cá rán! Chúng ta về làm cơm thôi!"

Mạc Quân dùng cành cây xuyên mấy con cá lại, rồi một tay ôm Mộng Dao, điểm chân dùng khinh công bay lên trên những ngọn cây. Nữ tử y phục hồng phấn, nam tử thanh y, cả hai như oanh oanh yến yến, vui cười khắp núi rừng. Tiếng nàng cười lên từng hồi trong trẻo, vẹn nguyên là tiếng cười của thật nhiều năm trước, không hề xen lẫn chút ưu buồn nào. Xem ra mấy đi ký ức cũng là một điều tốt!

Sau khi ăn tối xong, Mạc Tâm nhẹ giọng dằn dò hai đồ nhi: "Đồ đạc chuẩn bị xong cả chưa, mai phải xuống núi sớm đó!"

Mạc Quân chậm rãi gật đầu nói: "Đã chuẩn bị xong rồi sư phụ, mọi thứ đều đã sẵn sàng."

Mạc Dao ngồi ở một bên, vô cùng hứng phấn. Từ khi tỉnh lại, ký ức trong đầu là một mảnh trống không, hoàn toàn không có gì để đọng lại. Hai năm quanh quẩn ở Trúc Lâm này, nàng thực sự muốn ra bên ngoài dạo chơi, thế nhưng sư phụ luôn không đồng ý cho nàng xuất sơn. Lần này nàng là nài nỉ để được theo sư huynh xuất sơn hành sự, mấy ngày tốn không biết bao nhiêu công phu ăn nói mới có thể thuyết phục được sư phụ để người cho nàng đi.

Nhìn bộ dạng nàng như một con thỏ nhỏ đang vô cùng hưng phấn, trong đáy mắt là vô số hình ảnh vui vẻ dưới núi nàng tưởng tượng ra. Nàng là lại bắt đầu mơ mộng rồi, đang mơ mơ màng màng thì bị một bàn tay mạnh mẽ cốc vào đầu, nàng nhăn nhó đỡ bàn tay nhỏ lên xoa xoa cái trán, nũng nịu nói: "Sư phụ đánh con?"

"Nha đầu này, đi theo sư huynh không được quậy phá biết chưa, phải nghe lời, nếu không nghe lời, phải trở về Trúc Lâm ngay lập tức! Mạc Quân, con đi đường nhớ phải quản thúc sư muội!" Mặc dù Mạc Tâm lườm nàng một cái, thế nhưng Dao Nhi vẫn cứ nhìn bà cười tươi rạng rỡ. Trong mắt nàng, hai năm qua nhận biết đủ để nàng hiểu, trên đời này có Mạc Tâm sư phụ cùng Mạc Quân sư huynh là hai người thân thiết nhất của nàng. Bọn họ quan tâm nàng từng bữa ăn giấc ngủ, mạng sống này của nàng, không phải cũng là họ lần nữa ban cho.

Dằn dò xong, Mạc Tâm khoát tay đuổi hai đứa về phòng, một mình bà trầm tĩnh trở lại. Trong lòng nhẹ nhẹ nói một câu: "Lâm Hi, năm đó ta nghe lời muội, đưa Mộng Dao trở về bên bọn họ. Năm đó muội nói: Mộng Dao không có mẹ, thế nên phải có cha yêu thương. Ta đã làm theo lời muội, thế nhưng không phải con bé chịu tổn thương, đến độ suýt mất mạng hay sao? Lâm Hi, tỷ sẽ không nghe lời muội nữa, sẽ không trả lại con bé cho ai hết. Muội hiểu ý tỷ mà, phải không Lâm Hi!"

Một hồi ký ức xưa kia lại hiện về, nhói đau, bi thương, uất hận. Mạc Tâm bước ra khỏi phòng, lững thững bước ra ngoài sân, định ra ngoài trời hóng gió, chợt bà nhìn thấy Mộng Dao đang ngồi bên bàn, dưới gốc huyết mai cổ thụ.

"Dao Nhi, muộn rồi sao còn chưa ngủ? Thức khuya như vậy, mai thế nào có sức lên đường?"

Mộng Dao nhìn thấy sư phụ, vội vã đứng lên, kéo tay người ngồi xuống ghế, rồi nhanh nhẹn rót một tách trà nóng cho bà, cười hì hì rồi nói: "Sư phụ, người cũng chưa ngủ đấy thôi. Con nằm mãi không ngủ được nên ra đây hóng gió."

Mạc Tâm nhìn đứa nhỏ cười hi hi ha ha, lòng bà cũng muốn cười, nhưng nhìn nàng một thân y phục mỏng manh, trời thu lại lạnh như vậy, thực sự không tốt, bèn nhăn mày nói: "Nha đầu, con không biết trời đêm rất lạnh hay sao, ăn mặc phong phanh như vậy còn muốn hóng gió, trở lại phòng mau, nếu không mai không được phép cùng Mạc Quân xuống núi nữa."

Mộng Dao nghe bà nói mà phát hoảng, vội vã lay tay bà, giọng nói vô cùng nũng nịu: "Sư phụ đại nhân, sư phụ đáng kính, Dao Nhi rất khỏe, không dễ dàng bị phòng hàn đâu, sư phụ đừng tức giận, bây giờ con lập tức trở về phòng, có được không?"

Mạc Tâm gật đầu, cười hiền từ, đưa tay lên vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ cho sớm! Phải nghe lời, biết không?"

"Con biết rồi! Sư phụ lão nhân gia người cũng đi ngủ sớm đi!"

Nhìn bóng dáng mảnh mai chạy nhanh về phòng, Mạc Tâm ngửa mặt lên nhìn trời cao, trăng hôm nay thật sáng. "Lâm Hi, nhìn xem, nữ nhi của muội lớn lên thực giống muội! Cái miệng nhỏ thật lanh lợi nha!"

%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net