Chương 6: Ngày về Tịnh Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trăng sáng rồi cũng qua một đêm, khối lửa mặt trời từ từ ngoi lên sau dãy núi dài, tại Trúc Lâm, một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, Mạc Quân liên tục không ngừng chuyển đồ lên xe. Bọn họ lần này xuất sơn 10 ngày, cũng không có gì là lâu cả, thế nhưng bởi vì sức khỏe Mộng Dao thực yếu, cơ thể từ lần trấn thương đó cứ gặp lạnh liền rất dễ nhiễm phong hàn. Bây giờ đã bước vào mùa thu, đêm thu hàn khí thế nào ai cũng biết, vậy nên trong xe thiết kế một bên ngồi thật rộng đủ để cho Mộng Dao có thể nằm, còn trải đệm ấm áp.

Mộng Dao nhìn thấy vậy cười khổ: "Sư huynh, chúng ta đây là xuất sơn thôi, cần gì phải chuẩn bị nhiều như thế?"

Mạc Quân lười nhẹ sư muội một cái rồi nói: "Nếu như cảm thấy phiền phức, vậy muội nên ở lại Trúc Lâm với sư phụ, một mình ta xuất sơn, những thứ này tuyệt đối không cần mang theo rồi!" Hắn nói xong quay qua nhìn sư phụ Mạc Tâm cười rồi bảo: "Sư phụ, người thấy con nói đúng không?"

Mộng Dao bĩu môi hốt hoảng, mắt thoáng chút đỏ lên, xua vội hai tay nói: "Không đúng tẹo nào, sư huynh, huynh bắt nạt muội!"

Mạc Quân nhăn nhó, đến bên xoa đầu nàng một cái thật nhẹ rồi ân cần bảo: "Chỉ đùa với muội thôi! Chuẩn bị xong hết rồi, mau lên xe đi, sư huynh đưa muội đi dạo phố phường được không?"

Nàng như chú cún nhỏ, trong phốt chốc lại vui mừng, ngoan ngoãn gật đầu. Mạc Tâm nhìn một màn vừa rồi, vẫn luôn cười nhẹ, bà hoàn toàn yên tâm giao Mộng Dao cho Mạc Quân. Mạc Quân là nam tử trầm ổn, Mộng Dao có những lúc không nghe lời bà, thế nhưng lại vô cùng nghe lời Mạc Quân. Có lẽ trong lúc mơ màng, Mộng Dao cảm nhận được, là ai ngày đó lao thân vào biển lửa cứu nàng, nếu như không kịp thời, Mạc Tâm cho dù có là thần y, cũng cứu không nổi Mộng Dao, một mạng này của Mộng Dao, chính là do Mạc Quân cứu về, mà vết bỏng trên vai hắn cũng là vì ngày đó cứu nàng mà để lại.

Giai ngẫu vô thường, đến cuối cùng ngọc về tay ai còn chưa biết được! Chỉ là những ân tình, một đời hẳn không thể quên! Đối tốt với một người, cũng không cần người báo đáp.

Xe ngựa lăn bánh từ từ đưa hai huynh muội rời khỏi Trúc Lâm, hướng thẳng thành Tịnh Châu mà đi. Qua nửa ngày cũng tới nơi, Mạc Quân cho xe ngựa dừng ngoài cổng thành, chui vào bên trong xe ngựa, lấy một túi đồ dưới gầm ghế trong xe, lôi ra đưa cho Mộng Dao và nói: "Dao Nhi, mang thứ này vào đi!"

Mộng Dao cầm lấy chăm chú nhìn, là một mạng che mặt màu hồng phấn, còn có một chiếc nón trùm lớp sa mỏng. Nàng ngước mắt nhìn mấy thứ đồ rồi hỏi hắn: "Sư huynh, mang thứ này để làm gì?"

Mạc Quân đưa tay, đầu tiên là đeo mạng che mặt cho nàng, Mộng Dao vẫn ngồi im, tuy rằng nàng không hiểu, thế nhưng sư huynh làm vậy hẳn là có lý do, mà nàng tuyệt đối tin tưởng hắn. Mạc Quân đeo mạng che cho nàng xong, nhìn nàng, chỉ để lộ đôi mắt. Đôi mắt này qua hai năm rồi vẫn không thay đổi, vẫn trong veo như vậy, thuần khiết như vậy. Hai năm qua đi, Mộng Dao trưởng thành lên rất nhiều, đường nét trên gương mặt có một chút thay đổi, bây giờ không còn là tiểu cô nương nữa mà từng đường nét trên gương mặt ngoài vẻ khá ái ban sơ chính là thanh tú không tầm thường.

Mạc Quân có chút thẫn thờ, Mộng Dao liền hỏi: "Sư huynh, sao vậy?"

Mạc Quân liền cười, đưa tay vuốt tóc nàng rồi nói: "Tiểu cô nương của nhà chúng ta đã trở thành một đại mỹ nhân rồi, chỉ với đôi mắt lộ ra này thôi cũng đủ lòng người điêu đứng!"

Mộng Dao nhăn mặt nói: "Sư huynh lại trêu muội!" Lời này của nàng thực sự là nói thật, bởi vì từ lúc nàng có lại ký ức, ngoài sư phụ cùng sư huynh, nàng không có từng tiếp xúc với ai khác, không hiểu cái điều Mạc Quân nói: lòng người điêu đứng là có ý gì? Mạc Quân cười thành tiếng, rồi lại đem thêm nón che đội lên đầu nàng rồi bảo: "Nhất định ở bên ngoài không được gỡ những thứ này ra, có hiểu không? Bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm, thế này sẽ an toàn hơn!"

Mộng Dao đưa tay chỉnh lại chiếc nón , vòng xung quanh nón lại có thêm một lớp sa mỏng màu hồng nữa, nàng đưa tay vuốt vuốt rồi nói: "Muội nhớ rồi! Có điều đi ra ngoài thực phiền phức quá, thảo nào sư phụ không thích ra bên ngoài!"

Chuẩn bị xong xuôi, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh về phía cổng thành. Phía xa xa Mộng Dao qua lớp rèm xe ngựa, lặng nhìn ba chữ lớn "Tịnh Châu Thành", cảm giác trong lòng bỗng nhiên nhộn nhạo, có mong chờ, lại có nhớ nhung. Nàng nhớ nhung cái gì chứ, nàng không biết, chỉ là ba chữ này dường như rất thân quen với nàng. Trong cõi lòng sâu thẳm, không rõ vì sao vang lên tiếng nói: "Ta trở về rồi!" 



Trước cổng thành Tịnh Châu, từng đoàn người nối nhau chờ được vào thành. Mạc Quân ở bên ngoài đánh xe, nhìn thấy cảnh tượng đông đúc, lòng càng cảnh giác hơn.

Bên cạnh có người dân đợi vào thành, tiếng rì rầm trò chuyện to nhỏ: "Vụ án gần đây chết thật nhiều người, vì thế trong thành giới nghiêm vô cùng cẩn mật."

"Nghe nói hôm qua có thêm một đứa trẻ nữa bị mất tích rồi, là đứa trẻ thứ 8!"

"Kẻ nào vô nhân tính như vậy, tới trẻ nhỏ cũng không tha"

Tiếng bàn tán cứ tiếp tục không ngừng, Mạc Quân không ngờ lần này xuất sơn lại gặp chuyện như vậy. Quá khứ của Mạc Quân hiện về. Trước đây hắn cũng là trẻ mồ côi, sau đó bị người ta bắt cóc làm vật tế, hắn khi đó liều mạng chạy trốn, lúc tưởng chừng sắp bị bắt lại, phải chịu chết thì Mạc Tâm xuất hiện. Là sư phụ lúc đó giết hết những kẻ kia, nhìn hắn và nói: "Ngươi là một đứa trẻ có nghị lực, còn có thiên căn, có muốn đi theo ta phiêu bạt hay không?" Hắn gật đầu ưng thuận, từ đó hắn trở thành đệ tử của Mạc Tâm thần y, luyện nên một thân võ nghệ. Hắn đối với những kẻ bắt cóc hài tử kia chính là căm hận vô cùng.

Mộng Dao bên trong xe, những lời người qua đường nói, nàng đều nghe thấy hết, nàng cảm thấy có chút lo lắng liền vô thức gọi một tiếng: "Sư huynh...!" Mạc Quân nghe thấy, liền nhanh chóng hồi phục tinh thần, nói nhỏ: "Không cần lo lắng!" Nàng nghe vậy liền gật đầu.

...........

Ở một cỗ xe ngựa khác cũng đang đợi vào thành Tịnh Châu, những lời bàn tán của người dân, bọn họ đều nghe thấy hết, bên trong thoáng một bầu trầm lặng đến rợn người. Nam tử bạch y bàn tay nắm chặt, giận dữ nói: "Không ngờ cũng có kẻ dám gây án tại Tịnh Châu? Địch Nhân Kiệt ta đã trở về, để xem còn có kẻ nào dám ở đây giả thần lộng quỷ nữa!"

Đúng vậy, trong cỗ xe ngựa này chính là đoàn người từ kinh thành Trường An tới, người ở bên ngoài đánh xe là Nhị Bảo, mà bên trong xe là Địch Nhân Kiệt, Lý Uyển Thanh, còn có chàng – Vương Nguyên Phương.

Nguyên Phương vén rèm xe, đôi mắt lạnh lùng quét một vòng, nhìn thấy trên cổng thành có mấy chữ: "Tịnh Châu thành!" Lòng chàng không khỏi rung động. Năm xưa nàng từng muốn đưa chàng về Tịnh Châu chơi một lần, cuối cùng không còn cơ hội, ngày hôm nay chàng về đây, nhìn nơi gọi là nhà của nàng, trái tim đã bị đóng băng phút chốc lại rỉ máu. Mặc dù ngoài mặt lạnh lùng, thế nhưng lòng chàng thực đau, hai năm đã qua, tại sao vết thương vẫn còn đau như vậy. 

Hai năm rồi, chàng chưa từng phút giây nào lãng quên, mộng xưa vẫn còn, người nay chẳng thể gặp, thế gian có oán hận nào hơn, người có tình mà phải rời xa.

Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão

Nguyệt như vô hận nguyệt thường viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net