Chương 6: Ngày về Tịnh Châu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì lượng người ra vào mỗi ngày tại Tịnh Châu khá đông, mấy ngày nay vì kiểm tra gắt gao thế nên thường bị tắc nghẽn nhiều giờ, Nhị Bảo ôm bụng nhăn nhó chui đầu vào xe nói: "Thiếu gia, tôi chạy đi ra đây một lát."

Địch Nhân Kiệt nhíu mày: "Ngươi đi đâu!"

Nhị Bảo xua tay: "Tôi không chịu được rồi, thiếu gia!" nói xong liền lập tức chạy đi, không khác gì ma đuổi. Địch Nhân Kiệt vén rèm xe nhìn theo bóng hắn, lắc đầu, Uyển Thanh ở một bên, khóe môi cười khẽ, cô thực ra là đang nghĩ tới vụ án kia, gọi Địch Nhân Kiệt nói: "Tại sao nhiều hài tử mất tích như vậy mà Đại Lý Tự không thụ lý vụ án này?"

Địch Nhân Kiệt nhíu mày nói: "Có lẽ có kẻ nào đã chặn tin, không để cho tin này truyện tới kinh thành. Thế nhưng vụ án lớn như vậy mà có thể giấu cũng thực quá giỏi rồi. Tên trưởng quản Đại Lý Tự bây giờ là kẻ nào, làm ăn thất trách như vậy! Haizzzz"

Nguyên Phương gương đôi mắt lạnh lùng lên nhìn hắn, trong mắt đầy tia miệt thị, khinh bỉ, Địch Nhân Kiệt nhìn thấy vậy chột dạ, quay sang Uyển Thanh thì thấy cô cũng nhìn hắn như vậy, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi tự thẹn nói: "Ây, ta đoán vị đại nhân trưởng quản Đại Lý Tự hẳn là có việc bận." Địch Nhân Kiệt hắn là ăn gì mà ngốc như vậy chứ, sao có thể quên hai năm trước, Hoàng Thượng từng giao Đại Lý Tự cho hắn, chỉ có điều hắn đem giao hết mọi việc lại cho quan dưới quyền, lâu cũng thành quên, không nghĩ bản thân còn là Đại quan trong Đại Lý Tự.

Nguyên Phương lại ném một cái nhìn khinh bỉ rồi quay đi nhìn về phía bên ngoài xe, trong lòng vẫn bộn bề nhiều cảm xúc.

Lại nói Nhị Bảo sau khi nhảy xuống xe, chạy vào bãi cỏ rậm cách đó không xa, con người ta có mấy việc hệ trọng, đại tiểu tiểu tiện là chuyện không thể nhịn được nha. Giải quyết xong xuôi, tinh thần sảng khoái hơn, hắn định ra về thì lại vô tình thấy trong bụi cỏ bên cạnh có thứ gì đó. Hắn lấy can đảm, rón rén lại gần, cuối cùng thất thanh la lên: "Ở đây có hài tử, thiếu gia!"

Nghe tiếng la thật lớn, mọi người đang ở bên ngoài cổng thành đều nghe thấy cả, ai nấy đều rùng mình lo lắng. Địch Nhân Kiệt là người đầu tiên có phản ứng, nhảy vọt ra khỏi xe, lao về phía hướng Nhị Bảo gọi. Uyển Thanh, Nguyên Phương cũng theo sau hắn. Người dân cũng xúm lại quay chỗ đó.

Trong bụi cỏ, Nhị Bảo phát hiện ra một thi thể hài tử tầm 6,7 tuổi, trên người có vô số vết thương lớn nhỏ. Địch Nhân Kiệt nhìn qua nói: "Nhị Bảo, đem cây cỏ xung quanh dẹp đi một chút, Uyển Thanh, phiền muội!"

Uyển Thanh gật đầu, ngồi xuống bắt đầu khám nghiệm tử thi. Vừa mới kiểm tra được một chút thì quan quân tới dẹp loạn, một vì mặc đồ của huyện lão gia, trông có vẻ gầy gò ốm yếu đi trước quát: "Mau tránh ra! Bổn quan thi án, tất cả đều tránh ra!"

Người dân nghe thấy vội vàng tránh đi, ngại phiền phức, cũng càng không muốn dính dáng tới quan sai. Chỉ có đám người Địch Nhân Kiệt vẫn tiếp tục khám nghiệm tử thi lẫn hiện trường, không hề có bất kỳ phản ứng tránh đi nào, dường như coi lời của huyện lão gia như gió thoảng bên tai.

Nguyên Phương đảo mặt nhìn xung quanh, xem xét hiện trường. Địch Nhân Kiệt thì chăm chú nhìn Uyển Thanh khám nghiệm. Huyện lão gia cơn giận lên tới đỉnh điểm, quát lên: "Điêu dân to gan dám chống đối lại mệnh quan triều đình, người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta..."

Đám quan sai còn chưa kịp tiến lên, Địch Nhân Kiệt lôi trong túi áo ra một vật ném về phía hắn, hắn không kịp tránh thì vật nhỏ đó đã đập mạnh vào đầu cộp một cái rồi rơi xuống đất. Hắn định nổi đóa lên thì tên sư gia bên cạnh đã kéo tay hắn gọi khẽ: "Đại nhân, người mau nhìn!"

Tên tri huyện tức giận nhìn theo, trên mặt đất là một tấm lệnh bài màu đen, bên trên có mấy chữ: "Thiết Đan Thư!"......................... Quỳ

Chính là hành động tiếp theo chỉ có thể là quỳ xuống, hắn đã đắc tội với ai rồi, hắn vội vã dập đầu vội vã xin tha mạng: "Đại nhân tha mạng, là ty chức có mắt như mù, dám hỏi đại nhân cao danh quý tính."

Địch Nhân Kiệt không có trả lời, hắn vẫn chăm chú nhìn Uyển Thanh khám nghiệm. Xung quanh vẫn có người dân đứng xem, chỉ là không dám ầm ĩ, lại có tiếng người nói: "Ta nhận ra rồi, vị công tử này chính là Địch công tử - Địch Nhân Kiệt." ... "Địch công tử về lại Tịnh Châu rồi, tốt quá!" ..... "Địch công tử, Địch công tử!"

Tiếng người khen ngợi cùng vỗ tay không dứt, quan tri huyện đương nhiên là nghe tiếng Địch Nhân Kiệt rồi, trong lòng càng sợ hãi, ấp úng nói: "Thì ra là Địch đại nhân, hạ quan có mắt như mù, không nhìn thấy lão nhân gia người!" Hắn nhặt Thiết Đan Thư, khúm núm dâng hai tay đưa thư quyển lên hướng phía Địch Nhân Kiệt.

Địch Nhân Kiệt nhìn hắn một cái, nhận lại Thiết Đan Thư, trầm giọng nói: Ngươi cho người về nha môn, chuẩn bị hết hồ sơ vụ án, còn nữa, cho người nhân diện danh tính của đứa trẻ này, còn có trong những đứa trẻ đã mất tích kia, tìm được bao nhiêu thi thể rồi.

Tên tri huyện họ Trần, hắn vội vã sai người, sau đó ấp úng đứng bên nói: "Địch đại nhân, ý của người là những đứa trẻ mất tích đều đã chết rồi ư? Sao đại nhân lại biết vậy? "

Địch Nhân Kiệt nói: "Không phải tất cả, chỉ là động cơ của những kẻ bắt cóc không phải là tài bảo, vậy thì từ những hài tử này có thể mang lại điều gì cho bọn chúng chứ."

Uyển Thanh lúc này đã nghiệm thi xong, đứng dậy nói: "Hài tử này đã chết được nửa ngày, là do mất máu quá nhiều mà chết, trên người có rất nhiều vết thương do dây thừng trói, còn có bị đánh bởi roi da, thế nhưng vết thương ở cổ tay sâu ba tấc này mới là nguyên nhân lấy mạng đứa nhỏ."

Uyển Thanh chỉ vào đường máu nhỏ giọt bên cạnh nói: "Hài tử này có lẽ sau khi bị hạ thủ đã trốn chạy được tới đây, hơi sức không còn vì thế mới chết tại nơi này."

Nhị Bảo nói chen vào: "Hài tử này thật giỏi, khí lực lớn như vậy, mất máu quá nhiều còn có thể chạy được tới đây, nếu như có thể cố một chút nữa, cổng thành đã ở ngay trước mắt, chỉ cần có người nhìn thấy có lẽ sẽ được cứu rồi."

Địch Nhân Kiệt quay người nhìn về phía cổng thành, khoảng cách không xa lắm, không lý nào không thể kiên trì tới cùng

Địch Nhân Kiệt gật đầu, hướng Nguyên Phương hỏi: "Thế nào, có phát hiện gì không?" Nguyên Phương nhíu mày nhìn xung quanh chỗ đứa trẻ nằm là một vùng cỏ hỗn loạn, nói nhỏ: "Đứa nhỏ này là giãy dụa phản kháng trước khi chết."

Địch Nhân Kiệt lạnh lùng nói: "Kẻ truy sát đã đuổi tới!" chỉ có lý do đó. Kẻ truy sát đã đuổi kịp đứa nhỏ, thế nên đứa nhỏ chỉ có một con đường là chết. Đứa nhỏ bị thương còn có thể chạy tới đây, xem chừng nơi giam giữ không xa nơi này lắm, chỉ có điều e rằng bây giờ đã bị rời đi rồi.

Mọi người rơi vào trầm tư, chợt có một giọng nói trong trẻo thật nhỏ vang lên: "Hài tử là bị hắc xà hút máu mà chết."

Câu nói vừa ra khỏi miệng, mọi người đều nhìn hướng về phía nàng, nàng sau lớp sa mỏng giương mắt nhìn bọn họ, nàng đâu có nói sai, có gì mà nhìn chứ.

Địch Nhân Kiệt chăm chú nhìn, đứng ở một góc cùng với người dân có một cô nương y phục hồng phấn, trên đầu đội nón có mạng che, khá thần bí. Thế nhưng hắn lại chú ý tới người bên cạnh nàng, là một nam tử có gương mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao. Địch Nhân Kiệt cảm thấy có địch ý trong mắt nam tử kia khi nhìn mình, trong lòng thầm nghĩ: "Có quen nhau sao?"

Chuyện là thế này, sau khi có tiếng la, tất cả mọi người đều xúm lại quay thi thể đứa nhỏ thì Mạc Quân cũng dìu Mộng Dao xuống xe, cùng nàng tiến lại xem. Vốn là không định chen vào nơi đông đúc, thế nhưng một tiếng hài tử kia làm lòng Mạc Quân như sóng cuộn, không bận tâm được nhiều bèn tiến vào. Thế nhưng hắn không ngờ, tại nơi này chạm mặt những người không muốn gặp. Mạc Quân khi nghe mn nói kẻ kia chính là Địch Nhân Kiệt, trong lòng hắn lửa hận bốc lên, hai năm rồi hắn chưa từng quên, sư muội của hắn vì sao mà suýt nữa mất mạng.

Mộng Dao không cảm thấy được sự thay đổi tâm tình của sư huynh, nàng đứng một bên nhìn thi thể hài tử, trong lòng nghĩ ngợi. Quên chưa nói rằng, hai năm nay ở tại Trúc Lâm, nàng chuyên tâm nghiên cứu y thuật. Ở trong Trúc Lâm không có người lạ, nàng lấy sư huynh ra thử trâm, bây giờ mang trong người một thân công phu, không còn là tiểu cô nương ngây ngô cái gì cũng không biết.

Mạc Quân không ngờ Mộng Dao lại lên tiếng, mặc dù thanh âm nàng so với trước kia có chút khác biệt, thế nhưng mấy người kia vô cùng nguy hiểm, sợ rằng tiếp xúc lâu sẽ sinh ra vấn đề không đáng có, hắn liền nói: "Đừng nói nữa, chúng ta mau vào thành!"

Mạc Dao không hiểu sư huynh vì sao không cho nàng nói, nàng nghiên cứu y thuật, biết rõ đặc tính của hắc xà này, người bình thường nhìn sẽ không nhận ra được, nàng kéo tay áo sư huynh nói nhỏ: "Nhưng hài từ này chết thật đau đớn, thật không nghĩ ra ở đây có người nuôi hắc xà. Sư huynh, huynh cũng biết hắc xà hung dữ thế nào mà, nếu không sớm bắt nó, sợ rằng còn nhiều hài tử bị hại."

Mạc Quân đang định nói gì thì một người lên tiếng chen vào, đó là Vương Nguyên Phương: "Cô nương lời nói vừa rồi là có căn nguyên gì, có thể giải thích cho mọi người hiểu được chăng? Mạng người là quan trọng, mong cô nương giúp đỡ."

"Ta..." Nàng ấp úng không biết nói gì, đây là người lạ đầu tiên nói chuyện với nàng hai năm trở lại đây, nàng không biết phải trả lời sao cả. Mạc Quân hiểu được, lạnh lùng nhìn Nguyên Phương một cái rồi kéo tay Mạc Dao, định đưa nàng đi. Mạc Dao cũng không có nói gì thêm nữa, theo sư huynh bước về phía xe ngựa của mình, nhanh chóng rời đi vào thành.

Hai năm, là hai năm trời dài đằng đẵng, bọn họ cứ như vậy mà chạm mặt nhau, gặp gỡ lại không thể nhận ra nhau, duyên phận không lẽ rằng ngắn ngủi.

Nguyên Phương nhìn hai người rời đi, không hiểu sao ánh mắt lại bị cuốn vào thân ảnh hồng phấn kia, cảm giác khó nói nên lời. Hai năm qua chàng chưa từng để ý tới bất cứ nữ nhân nào, thế nhưng tại sao hôm nay? Chàng khẽ lắc đầu, xua hình bóng đi ra khỏi đầu mình, chàng đời này chỉ yêu thương duy nhất một nữ tử, chỉ có mình Đồng Mộng Dao nàng mà thôi!

Tịnh Châu một ngày biến động, đám người Địch Nhân Kiệt, Nguyên Phương, Uyển Thanh, Nhị Bảo ở lại huyện nha tìm hiểu về vụ án, đại khái cũng đã nắm rõ được mấy phần. Bọn họ vốn định sau khi vào thành sẽ về Đồng phủ tạ tội thế nhưng vì vụ án này mà đánh hoãn lại... nhưng thực ra ở trong nội tâm từng người một, họ là không dám đối mặt, là ưu thương quá lớn hay là lòng mình quá hẹp, mãi cũng không thể bao dung tha thứ cho chính bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net