CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Uống chút thuốc đi”

Vì khi ra khỏi nhà New chỉ mặc bộ pijama, sau đó còn đứng đôi co với Tay dưới trời lạnh nên cậu phát ốm rồi. Cậu bị sốt, còn đau đầu nữa Tay đã năn nỉ cậu hết lời nhưng cậu vẫn một mực từ chối đến bệnh viện, cuối cùng anh đành phải điện cho một người bạn làm bác sĩ để hỏi ý kiến. Rồi anh nhanh chân chạy đến hiệu thuốc gần đó mua thuốc hạ sốt và chai rượu thuốc.

“Đây là ở đâu?” 

New mở mắt nhìn cái nơi xa lạ này, cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng mình và Tay cãi nhau, tiếp theo đó cậu đồng ý lời tỏ tình của anh, sau đó nữa cậu được anh ôm vào lòng, rồi cậu không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Tay đỡ New ngồi dậy, tay phải đưa thuốc đến miệng cậu, tay trái thì cầm nước, 

“Chúng ta đang ở khách sạn”

Sau đó anh dùng giọng cưng chiều nói,

"Ngoan, uống thuốc trước đi"

Vì bị sốt nên hai má của New đỏ bừng, trông quyến rũ khó tả, giọng nói nghe có vẻ mềm hơn bình thường,

“Không muốn… đắng quá”

Tay vỗ đầu New một cách âu yếm, nhưng giọng điệu cương quyết,

“Uống nhanh lên, uống thì mới mau khỏi”

New trong lòng, trong mắt đều phản kháng, nhưng cơ thể lại nghe theo lời Tay, ngoan ngoãn nhận lấy thuốc trong tay anh, sau đó nhỏ giọng phàn nàn một câu,

“Sao anh lúc nào cũng khiến tôi ‘ăn đắng’ vậy?”

Người nói chơi chữ, thành công khiến trái tim anh thắt lại, đúng vậy, New thật sự quá xui xẻo rồi, làm sao lại để người như anh yêu cậu, nói vứt bỏ liền vứt bò, nói quay lại thì quay lại, anh nhất định là người yêu không có tư cách nhất trên thế giới , Tay mặt tràn đầy hối hận, 

“Đều là anh không tốt”

New rõ ràng đã đạt được mục đích giày vò Tay, nhưng khi thấy mi tâm anh cau lại, thì lòng cậu càng thêm khó chịu, để tránh cho cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài, cậu nằm xuống đưa lưng về phía Tay, bọc mình chặt lại trong chăn.

Tay nhìn bóng lưng của New trong lòng anh len lỏi cảm xúc chua xót khó tả, anh lê thân hình mệt mỏi tìm đến chiếc ghế sofa gần đó, nhưng chiếc ghế sofa này quá nhỏ đối với một người đàn ông trưởng thành, anh cuộn tròn trên đó, trông rất xót xa và đáng thương.

Tay vì lo lắng đến không ngủ được, nửa đêm tỉnh dậy sờ trán cậu, quả nhiên cơn sốt lại nổi lên, anh vội vàng gọi điện cho bạn mình, "Thuốc hạ sốt không có tác dụng! Em ấy lại bắt đầu sốt rồi"

Neng đang ngủ mơ màng bắt máy, thì nghe giọng Tay gấp gáp, làm y cũng tỉnh ngủ, “Rượu tao bảo mày mua, mày có mua chưa?”

“Ừ”

“Thì mày lấy nước ấm pha với rượu rồi lau người cho cậu ấy đi, có làm được không đó?” Neng chưa từng thấy qua anh chăm sóc ai bao giờ nên tuỳ tiện đùa hỏi.

“Ờ…Lau những cho nào?”

“!!!..Trán, ngực, lưng, tứ chi, rồi mày hỏi xong chưa? Anh hai bây giờ là nữa đêm đó, mày để cho tao ngủ với, cả ngày hôm nay tao không được nghỉ ngơi chút nào”

"Có chuyện gì tao sẽ gọi lại" Tay không có tâm trạng để ý tới lời lèm bèm của bạn mình.

Sau khi tắt điện thoại với Neng, anh điện thoại cho lễ tân khách sạn yêu cầu họ phục vụ chút nước ấm cùng khăn lau. Chất lượng phục vụ rất tốt, dù là đã khuya nhưng chỉ ít phút sau những gì anh yêu cầu đều có đủ. Anh nhận lấy đóng cửa phòng lại, đặt chiếc chậu lên bàn gần giường sau đó lại đổ rượu thuốc vào.

Tay bắt đầu làm công tác tư tưởng tâm lý, anh cũng không phải chưa nhìn thấy qua thì sợ cái gì! Thế là anh cắn răng cởi cúc áo cậu ra. Đây quả thực là một thử thách lớn đối với một người đàn ông đã kiêng cữ suốt 5 năm, nhìn thân thể mà mình đã mộng tưởng suốt 5 năm này, máu toàn thân anh đều rần rật.

Sau một lúc, anh cởi được áo của New ra. Cậu thật ngoan, đầu tiên anh đắp một chiếc khăn nhỏ lên trán cậu, tiếp theo lấy khăn vắt nước lau nhẹ nhàng lên cánh tay, lòng bàn tay, trước ngực và sau lưng của cậu. Anh vén chăn lên tiếp tục lau lòng bàn chân, bắp chân, cho đến khi anh nhìn thấy vết sẹo kinh người mới dừng lại. 

/Em ấy đã có ý định tự tử vào 5 năm trước…/

Lời của Off như một hồi chuông vọng vào đầu anh. Tay cảm thấy không khí xung quanh đều trở nên lạnh lẽo, New từng có ý định từ bỏ mạng sống của mình vì anh! Từng có một New yêu Tay hơn cả sinh mạng của chính mình! 

Sự thật này đau đớn đến mức suýt giết chết Tay, anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo xấu xí, như thể anh đang hôn quá khứ tan vỡ giữa anh và cậu, như thể anh đang hôn vết thương trong lòng New.

Rượu hoà với nước lau lên người khiến New cảm thấy không thoải mái, cậu bị anh làm tỉnh dậy. Khi cậu mơ màng tỉnh lại, liền thấy cảnh tượng thân trên bị lột trần, vừa hay cũng là lúc anh đang hôn lên chân cậu. Quả nhiên, Tay có chỗ nào là muốn cùng cậu nói chuyện yêu đương! Thật nực cười, anh chỉ là bị dục vọng điều khiển mà thôi.

Cậu rút chân lại, đẩy anh ngã xuống nệm, cậu dùng thân mình đè lên anh, đồng thời cũng áp môi mình lên môi anh, mà hôn lung tung không có một quy tắt nào. Bàn tay cậu cũng sờ loạn trên người anh, đốt cháy cơ thể của anh.

Tay bị cậu bắt ngờ đẩy ngã còn chưa hiểu chuyện gì. Ngay khi tay cậu mò được tới khoá quần của anh, thì lý trí anh trở lại đẩy cậu ra, dùng tay ấn cậu ngồi lại đàng hoàng, giọng nói cực lực đè nén, 

“Em đang bị bệnh”

New không quan tâm, tiếp tục hôn lên cổ, hôn lên yết hầu của anh, thậm chí còn chủ động cởi bỏ áo của anh, 

“Đây không phải là điều anh muốn sao?” 

Tay hoàn toàn bị lời nói triệt để làm tan vỡ, rốt cuộc anh cũng ý thức được vì sao cậu lại làm như vậy. Cậu đồng ý quay lại nhưng không tin tưởng anh. Tay thô bạo nhét cậu trở lại trong chăn, quấn thặt chặt, sau đó dùng hai tay ấn chặt vào góc chăn, hung dữ nói, 

“Trong lòng em, anh đói khát vậy sao? Em coi thường chính mình hay em coi thường anh?”

Tay bực bội vuốt tóc trên trán, sau đó xoay người đi vào phòng khách, anh sợ còn ở lại trong phòng ngủ sẽ bị New làm tức chết, lời nói của cậu sao lại gai góc đến thế, lại đặt biệt nhắm vào điểm yếu của anh không do dự chút nào giết chết anh.

New lặng lẽ nằm trên giường, rồi lại lặng lẽ khóc, nước mắt chảy xuống khoé mắt. Có những chuyện cậu có thể hiểu, có thể chấp nhận, cũng có thể dễ dàng cho qua. Nhưng mà trong lòng cậu như một đống đổ nát vậy. Có lẽ cả đời cậu và anh cũng chỉ có thể như vậy, nếu anh sống quá thoải mái cậu cũng không vui, nhưng nếu anh khó chịu cậu cũng không vui. Dù sao cậu cũng không sảng khoái. Vậy thì, đến giày vò lẫn nhau đi.

Tay bị New làm cho nổi giận, nhưng anh cũng không nỡ trách móc cậu, anh giận chính mình hơn, anh đấm vào bức tường trống trong phòng khách, sau khi bình tĩnh lại một chút, anh thở phào nhẹ nhõm rồi đi về phòng ngủ. Suy cho cùng, Tay cũng không nỡ một lần nữa để cậu một mình.

New nghe thấy tiếng đẩy cửa, trái tim treo lơ lửng của cậu cũng buông xuống, hóa ra anh vẫn chưa tức giận đến chết, cậu cảm thấy anh đang ngồi ở mép giường, sau đó nhấc chăn lên và lau chân cho cậu. Biết rõ, anh đang cầm thứ gì đó, New bây giờ mới chợt nhận ra cả căn phòng đều nồng nặc mùi rượu. Thì ra... anh đang lau cồn cho mình!

Một tia ấy náy hiện lên trong lòng cậu, nhưng trong lời nói của cậu vẫn mang ý tấn công tuyến phòng thủ tâm lý của anh,

“Đối tốt với tôi cũng vô ích thôi, Tay…Giữa chúng ta không nên có cảnh dịu dàng như vậy”

Tay im lặng không đáp lời cậu, nhưng New quyết làm anh khó chịu tới cùng, 

“Dù anh có đối tốt với tôi tới đâu thì anh cũng không bằng một phần vạn Yana, cô ấy…”

Tay trực tiếp ném cái khăn vào lại chậu nước, anh không nỡ nổi cáu với cậu, nhưng anh sẵn lòng buông bỏ những thứ không liên quan này, 

“Dù cô ấy có tốt với em tới đâu, thì em có yêu cô ấy không? Em… có bao giờ tự hỏi mình muốn gì chưa?”

Tay một tay bắt lấy cổ chân của New, tay còn lại di chuyển dọc theo chân của cậu lên trên. Đồng tử của cậu co rút lại, vội vã rút chân lại, nhưng cậu đang ốm làm sao mạnh bằng anh được, cậu liên tục lắc đầu biểu thị không muốn, nước mắt cũng vô thức rơi xuống. 

Tiếng nức nỡ của New, âm thanh này làm mọi dây thần kinh của anh đều đau nhói…Tay dừng động tác lại, anh chỉ là muốn doạ cậu, cũng không muốn làm cậu khóc. Động tác anh nhanh chóng lau xong cho cậu, giúp cậu mặc áo vào. Sau đó, nằm ở bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng ngực mình, ngữ khí rất ôn nhu mà nói,

“Hình như anh lại làm sai nữa rồi…New…Hin, sau này anh sẽ không làm vậy nữa, đừng khóc, cũng đừng sợ anh, anh không cố ý…Chỉ cần đừng nói điều này nữa, được không? Anh không thể chịu được, anh cũng biết em cũng không chịu nổi. Nếu như vậy chúng ta ai cũng sẽ bị thương”

Tiếng khóc của Tay được khuếch đại vô hạn trong màn đêm tĩnh lặng, anh cảm thấy tủi thân và bất lực, anh đã cố gắng hết sức, không từ thủ đoạn, nhưng cuối cùng chỉ đổi lấy được một New thân đầy gai, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy người đã làm tổn thương mình không chịu buông tay.

--- 

Cơn sốt của New rõ ràng đã giảm bớt vào ngày hôm sau, Tay cũng đã đưa cậu trở lại Bangkok và nhà của họ vào năm năm trước.

Đồ đạc trong nhà không hề thay đổi, vẫn như cũ như năm năm trước, mọi đồ vật ở đây đều do hai người cùng nhau lựa chọn, mang theo những mong đợi về một tương lai tốt đẹp hơn.

Khi cậu chậm rãi đến gần phòng ngủ, tất cả những kí ức tồi tệ lại tràn vào tâm trí New. Tiếng khóc bi ai đêm đó vẫn còn rất sống động trong tâm trí cậu, quyết tâm vứt bỏ cậu của Tay đêm đó vẫn hiện rõ, vết máu tanh tưởi trên sàn nhà, chàng thiếu niên ngã trên nền đất lạnh đêm đó, sự tuyệt vọng, đau lòng đêm đó đã biến thành vết sẹo vĩnh viễn trên cơ thể cậu.

"Anh đưa tôi về đây để cho tôi thấy anh có tình cảm như thế nào? Anh vẫn sống trong ngôi nhà cũ và hồi tưởng về quá khứ của chúng ta à?" 

Khóe mắt New nhìn thấy phía bên trái tủ quần áo chất đầy đồ đạc. Đó là quần áo của anh, điều đó chứng minh anh vẫn còn sống ở đây, bên phải trống rỗng vì nơi đó từng là nơi treo quần áo của cậu.

Sắc mặt Tay rõ ràng không tốt, môi có chút trắng bệch, đầu đổ mồ hôi, giọng nói khàn khàn, 

"Bảo bối, anh không có ý đó... Anh mệt quá, chúng ta nghỉ ngơi đi, được không?"

New cảm thấy mình ngột ngạt khi ở trong căn phòng này, “Tôi về nhà đây”

Tay vội vã nắm lấy cổ tay cậu, cố gắng hết sức ngăn cậu rời đi,

“Đây là nhà của em, New. Lúc trước là anh không tốt, là anh không điềm tĩnh, ôn hoà để xử lý mối quan hệ của chúng ta…” đầu anh bắt đổ mồ hôi lạnh nhiều hơn, 

“Anh thừa nhận… Lúc đó thật sự muốn em rời đi, anh lúc đó thật sự muốn chúng ta không liên quan gì đến nhau…”

New hất tay đẩy anh ra, trong căn phòng này có quá nhiều ký ức tồi tệ, anh càng nói, càng giải thích, cậu càng nhớ lại quá khứ, càng mất kiểm soát cảm xúc, 

"Đừng nói nữa, anh có biết mỗi lần nhắc anh nhắc về chuyện cũ sẽ luôn khiến tôi suy sụp không? Không dễ gì vết thương mới khép miệng nhưng tại sao ai lại cứ muốn khơi ra!”

Anh ôm lấy cậu bồn chồn, khóa chặt cậu trong vòng tay, "Vậy em muốn anh làm gì? Anh chỉ muốn giúp em mau chữa lành vết thương"

“Tay…Vô dụng thôi, vết thương cũng giống như vết sẹo trên chân của tôi, cho dù có lành đi nữa thì vẫn sẽ để lại sẹo, anh đừng chạm vào, được không?"

New từ chối nghe Tay giải thích, phần lớn là vì cậu không tin anh và không tin rằng lý do anh bỏ rơi cậu là vì yêu, cậu sợ lại bị thần linh mê hoặc và trở thành một tín đồ ngu ngốc.

"Được, anh nghe em, chúng ta không nói chuyện quá khứ nữa, chỉ nói chuyện tương lai"

New cảm thấy buồn cười, không quá khứ thì làm sao có tương lai? Quá khứ tan vỡ như vậy thì có tương lai có gì mà mong chờ, 

"Nhưng tương lai tôi nhìn không ra"

“Anh giúp em xem”

--- 

Anh không thể nhìn New phiền não mà sống trong ngôi nhà này, Tay, người quyết tâm chiều chuộng người yêu mình, đã gọi trợ lý của anh là First để sắp xếp một căn nhà khác  ngay trong đêm.

"P'Tay, anh bị bệnh à? Sao trông anh tệ thế?" Frist nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh ngay khi y mở cửa vào, lo lắng hỏi.

Tay kéo New đi thẳng vào trong, dùng giọng mũi nặng nề nói, 

"Không sao”

First vẫn chưa yên tâm, liền bước tới sờ lên trán anh, quả thực rất nóng, giọng nói trở nên mất kiên nhẫn, “Anh sốt rồi”

Lúc này cậu mới chú ý tới khuôn mặt tái nhợt và mồ hôi trên trán của anh, hình như hôm nay tỉnh dậy anh đã như thế này, cậu sợ là nụ hôn ngày hôm qua... chẳng lẽ anh bị lây bệnh sao?

"Tôi nhớ lúc trước thuốc đã được đặt ở đây!" First chạy xuống gầm tủ TV, lục lọi khắp nơi, "Tôi tìm được rồi! Tôi sẽ đun chút nước"

New nhịn không được lo lắng tiến đến sờ sờ đầu anh, anh không phải giả vờ! Đầu nóng đến lợi hại! Nghĩ đến hôm nay mình thô bạo đối xử với người bệnh như vậy, trong lòng cậu cảm thấy khó chịu, cậu ghét bỏ bộ dáng uỷ khuất đáng thương của Tay, để mình bị đánh mắng, New cáu kỉnh lập tức không nói không rằng kéo anh vào phòng ngủ,

“Nghỉ ngơi đi”

Tay ngoan ngoãn nằm trên giường, nhìn thẳng vào cậu, giống như một con thú nhỏ đang cố lấy lòng chủ nhân, New bị nhìn tới cảm thấy bí bách, liền muốn rời đi.

Tay nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cậu, "Em đi đâu vậy?"

"Lấy một cốc nước"

“Ừm, nhanh quay lại”

“Krub”

Tay mê mê mang mang, nhưng ý thức anh không cho phép anh thả lỏng, anh cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, sợ cậu chạy trốn mất, anh thực sự cảm thấy mình không thể đuổi kịp nữa, anh rất mệt.

--- 

“P'Tay nằm nghỉ rồi hả?” Frist trò chuyện với New một cách tự nhiên.

"Ừ" New ngồi sang một bên chờ nước sôi, "Tôi có thể chăm sóc anh ấy, cậu có thể quay về"

First mỉm cười ngồi cạnh cậu, "Tôi luôn nghĩ P'Tay là lu giấm biết đi, nhưng không ngờ anh cũng vậy"

New thừa nhận, khi nhìn thấy Frist chạm vào trán anh, cậu cảm thấy không thoải mái, "Mau về đi, với cảm ơn vì buổi tối này vất vả cho cậu rồi"

Frist đứng dậy, chỉnh lại quần áo, bất lực nói, "P'Tay thực sự yêu anh, anh ấy đối xử với anh khác hẳn"

"Ừ" New chiếu lệ trả lời.

Trước khi First mở cửa chuẩn bị rời đi, có lẽ y sợ Tay bị cậu giày vò đến chết nên nhanh chóng giúp đỡ nói những lời tốt đẹp, 

“Tôi nhớ trước đây P'Tay luôn đưa anh đến các bữa tiệc khác nhau. Nhưng sau đó anh ấy đột nhiên không đưa anh đi nữa, anh biết tại sao không?"

Cậu trầm mặc không nói gì, cậu cũng rất muốn biết đáp án, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an mãnh liệt, cậu sợ nghe những điều trước đây, càng sợ quá khứ tràn ngập sự lừa dối.

“Vì luôn có người luôn quan tâm, để ý đến anh nên P’Tay ghen. Anh ấy thậm chí còn gây gỗ với một nghệ sĩ cùng công ty về vấn đề này, nếu không phải đối phương không có tiền đồ bằng anh ấy, vậy thì anh ấy sẽ là người chịu thiệt rồi”

First nhìn vẻ mặt của cậu, cảm thấy New sẽ không hành hạ anh nữa, ít nhất là không phải hôm nay, vì thế y yên tâm rời đi, "Tôi đi đây, chăm sóc anh ấy thật tốt nhé"

New từng hờn dỗi Tay một lần vì không chịu đưa cậu đi tham gia các bữa tiệc nữa, cậu luôn nghĩ rằng đó là vì anh sợ cậu cản đường và trì hoãn chuyện tình cảm của anh. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng điều này... chỉ là vì Tay ghen, "trước đây" hình như không đáng sợ như bản thân cậu nghĩ.

Tiếng nước sôi cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, New vội vàng cầm ly nước đi về phòng ngủ, giống như anh đã chăm sóc cậu ngày hôm qua, cậu nhẹ nhàng đỡ anh dậy, cho anh uống thuốc hạ sốt, sau đó để Tay ằm xuống, đắp chăn cho Tay.

Tay trong suốt quá trình đều rất nghe lời, anh rất trân trọng sự dịu dàng mà New bộc lộ vào lúc này, giống như đang cố bắt lấy một New như vậy, anh cũng tham lam hơi ấm của cậu.

"Ngủ đi" New dùng tay chặn ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào cậu lại, cậu sợ nhìn vào nó một lần nữa sẽ lại lún sâu.

Tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cậu, hơi đưa vào trong, nũng nịu nói, 

“Chúng ta cùng ngủ đi”

“Anh ngủ đi, tôi ra phòng khách ngủ”

Trong lòng Tay hụt hẫng, trong mắt cũng có một tia thất vọng. New thấy hết nhưng vờ như không thấy, dém lại chăn giúp anh rồi bước ra ngoài.

Tay thì cực kì sợ nữa đêm nhân lúc anh ngủ say, cậu lại bỏ trốn, nên anh cố giữ mình tỉnh táo chống lại cơn buồn ngủ do tác dụng của thuốc, đợi đến giữa khuya anh rón rén bước ra ngoài xác định cậu đã ngủ say. Lại dịu dàng rón rén ôm cậu vào phòng đặt lên giường.

Anh thật sự đã hết tinh lực làm việc gì nhưng anh vẫn cố đợi đến một lúc sau, khi Tay nghe thấy tiếng thở đều đều của New, sau đó mới hơi nghiêng người nhẹ nhàng ôm cậu, chỉ cần xác định rằng New vẫn còn an ổn ở cạnh anh, thì Tay mới có thể yên tâm đi ngủ. ​​ ​

---

Sukrita: Hôm nay là sinh nhật tui, tui định đăng hai chương để tặng mn, mà lười quá🥲, đành hẹn vài ngày nữa rồi đăng tiếp z
(ノ´∀`*)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net