Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh

Đỗ chiêu nghi hiển nhiên cũng đối với cái này tràn đầy kinh nghiệm, vừa muốn tiếp tục cùng Cố Vân Yên tán gẫu, liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng Lưu Đức Phúc: "Hoàng thượng giá lâm!"

Đỗ chiêu nghi lúc này dừng lại câu chuyện, trên mặt lộ ra mỉm cười, tiện đà đứng dậy ra cửa nghênh giá. Tiêu Dục vừa đi tới ngoài cửa, Đỗ chiêu nghi liền vội vàng quỳ xuống hành lễ, nói: "Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!"

Tiêu Dục chưa từng nghĩ lúc này Đỗ chiêu nghi sẽ ở trong cung Cố Vân Yên, thoáng kinh ngạc, sau đó đạm thanh nói: "Ái phi miễn lễ đi!"

"Nô tì tạ Hoàng thượng ân điển." Đỗ chiêu nghi theo lời đứng dậy, chậm rãi đi theo sau Tiêu Dục, một trước một sau hướng Cố Vân Yên mà đến.

"Ái phi hôm nay như thế nào lại ở đây?" Tiêu Dục vừa đi vừa nói chuyện.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, từ sau khi Dục phi tỷ tỷ sinh hạ Tứ hoàng tử, nô tì vẫn luôn muốn đến thăm tỷ tỷ. Nhưng nghĩ tỷ tỷ hậu sản thân mình suy yếu, vẫn không dám tới quấy rầy. Hôm nay thấy tỷ tỷ thân mình tốt hơn nhiều, liền lại đây thăm." Đỗ chiêu nghi đáp lời.

Tiêu Dục gật đầu, nói: "Ngươi làm rất tốt! Không uổng công Yên nhi làm gì cũng đều nghĩ cho ngươi cùng Nguyệt Nhi."

Đỗ chiêu nghi dịu dàng cười, bước chân dừng lại cách giường hai thước, cúi đầu im lặng đứng một bên.

"Yên nhi, hôm nay thân mình đỡ hơn không?" Tiêu Dục thần sắc ôn nhu nói.

Cố Vân Yên gật đầu, mặt tươi cười nói: "Nô tì đã tốt hơn, phiền Hoàng thượng quan tâm."

Tiêu Dục thay Cố Vân Yên kéo kéo chăn, thương tiếc nói: "Vậy thì tốt. Trẫm chỉ ngóng trông Yên nhi có thể sớm ngày dưỡng tốt thân mình."

"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tì đi ra đã một lúc, nô tì lo lắng Nguyệt Nhi tỉnh lại nhìn không thấy nô tì sẽ khóc nháo. Mong Hoàng thượng cho phép nô tì xin được cáo lui trước!" Đỗ chiêu nghi cụp mắt ôn nhu nói.

" Nếu vậy, ngươi liền lui ra đi!" Tiêu Dục đáp ứng.

"Muội muội ngày khác nhớ cùng Nguyệt Nhi lại đây, ta cùng Hạo Nhi rất nhớ." Cố Vân Yên lại dặn dò.

Đỗ chiêu nghi cười nói: "Ân, chuyện này quên không được! Tỷ tỷ chỉ cần để ý dưỡng hảo thân mình là được, muội muội chắc chắn không quên đưa Nguyệt Nhi đến Trường Xuân cung, để tỷ tỷ và Hạo Nhi gặp." Nói xong, liền hướng Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên hành lễ cáo lui.

Đợi đến sau khi Đỗ chiêu nghi rời khỏi bên trong, Tiêu Dục liền đem Cố Vân Yên ôm vào trong lòng, ôn nhu thay nàng vén tóc mai, nói: "Đỗ chiêu nghi là người biết bổn phận, cũng thức thời."

Cố Vân Yên cười không nói, nàng tất nhiên biết trong lời Tiêu Dục nói là hàm nghĩa gì. Nay nàng mới sinh hạ Tứ hoàng tử vài ngày, còn ở cử không có cách nào khác thị tẩm. Nếu là phi tần khác, chắc chắn lựa chọn lưu lại, nhân cơ hội này khiến cho Tiêu Dục chú ý, đợi đến Tiêu Dục rời đi khi lại một phen đưa tiễn, không chừng đêm nay có thể được lật Lục đầu bài.

Nhưng là Đỗ chiêu nghi lại không như thế, mà là hợp thời tìm cớ rời đi.

"Chờ Yên nhi dưỡng hảo thân mình, trẫm liền mệnh Lễ bộ tiến hành nghi thức sắc phong cho các ngươi."

"Ý Hoàng thượng là... hậu cung phi tần đều chờ nô tì hết cữ, rồi cùng nhau cử hành điển lễ sắc phong?" Cố Vân Yên giật mình nói.

Tiêu Dục ngữ khí tự nhiên nói: "Đây là tất nhiên, các nàng vốn là được hưởng hào quang từ Yên nhi mới có thể tấn vị. Chờ Yên nhi dưỡng hảo thân mình cùng sắc phong không phải hợp tình hợp lý sao?"

"Nô tì còn cần nhiều ngày mới hết tháng, muốn bọn tỷ muội chờ, nô tì băn khoăn. Không bằng Hoàng thượng trước thay bọn tỷ muội cử hành điển lễ sắc phong đi...."

Cố Vân Yên vẫn muốn tiếp tục khuyên bảo, lại bị Tiêu Dục ngắt lời nói: "Yên nhi không cần nhiều lời, trẫm tâm ý đã quyết. Vốn trẫm không có ý sắc phong hết hậu cung, chỉ là vì không để mọi người ghen tị Yên nhi mới có thể hạ chỉ đại phong lục cung. Nay các nàng được lợi nhờ ngươi, đợi ngươi thì có làm sao."

Tiêu Dục thái độ kiên quyết, Cố Vân Yên liền không hề phí lời, tạ ơn nói: "Nô tì tạ Hoàng thượng long ân!"

Tiêu Dục hạ một nụ hôn xuống sườn mặt tuyệt mĩ của Cố Vân Yên, khóe miệng trêu chọc: "Chờ Yên nhi ra tháng, lại 'hảo hảo' tạ trẫm đi."

Cố Vân Yên hiểu được ý cười trong mắt Tiêu Dục, nhất thời bên tai phiếm hồng, cúi đầu chui vào lòng Tiêu Dục.

Khánh Phương trai

Mạnh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tứ công chúa, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Ngươi bộ dạng thật giống hắn, chỉ tiếc hắn không có thể tận mắt nhìn ngươi... Chờ mẫu phi ra tháng, chắc chắn cho các ngươi cha con gặp nhau. Hắn... Trong lòng nhất định là mong ngóng có thể cùng ngươi gặp mặt. Dù sao ngươi là đứa nhỏ duy nhất hiện tại của hắn."

Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mạnh Nguyệt ngẩng đầu liền thấy Thanh Nhi thận trọng tiến vào.

"Ngươi đã về rồi, có gặp hắn ?" Mạnh Nguyệt khẩn cấp hỏi.

"Hồi chủ tử, nô tỳ vừa mới cùng vị kia gặp ." Thanh Nhi quỳ gối hành lễ nói.

"Vậy ngươi đem lời bản cung dặn nói với hắn chưa?"

"Vâng, nô tỳ đã đem lời chủ tử nói đều truyền đạt cho vị kia. Còn nói cho vị kia chủ tử ngài đã qua nguy hiểm, làm cho hắn không cần lo lắng."

"Sau khi ắn biết được bản cung tỉnh lại, có nói muốn ngươi chuyển cáo bản gì không? Mạnh Nguyệt vẻ mặt chờ mong nói.

"Vị kia nhờ nô tỳ chuyển cáo chủ tử, hiện tại đang thời kỳ nhạy cảm. Vì để tránh cho người khác hoài nghi, trong khoảng thời gian này tạm không liên hệ. Đợi đến khi trong cung mọi người thả lỏng, lại tìm cái cơ hội thích hợp cùng ngài gặp, đến lúc đó lại thương nghị đại sự."

"Trừ bỏ cái đó, hắn còn có nói khác không?" Mạnh Nguyệt truy vấn nói.

Thanh Nhi mặt hiện nghi hoặc, không rõ Mạnh Nguyệt vì sao hỏi như thế, lắc đầu nói: "Không còn gì khác. Vị kia vừa cùng nô tỳ nói xong liền rời đi."

Nghe vậy, nguyên bản hai mắt sáng ngời của Mạnh Nguyệt không khỏi ảm đạm xuống, cụp mắt không nói được lời nào. Giây lát, mới thất vọng nói: "Đi xuống đi, có việc bản cung lại gọi ngươi tiến vào."

" Vâng! Chủ tử nghỉ ngơi, có việc gọi một tiếng là được, nô tỳ ngay tại ngoài cửa canh gác."

Mạnh Nguyệt khẽ gật đầu, ngược lại nhìn Tứ công chúa ở bên cạnh, trên mặt trừ bỏ thất vọng lại thêm một chút cô đơn.

Duyên Hi cung

"Nô tỳ chúc mừng chủ tử tấn quý phi!" Cẩm Yên vui vẻ nói.

Đức phi nhìn thoáng qua mình trong gương đồng, đạm cười nói: "Đúng thế, bản cung hiện tại là quý phi. Nhịn nhiều như vậy cuối cùng cũng đến vị trí này. Bản cung nên cao hứng không phải sao?"

Cẩm Yên đắc ý dào dạt nói: "Tại bên trong hậu cung này, trừ bỏ Hoàng hậu nương nương, còn lại phi tần đều phải hướng chủ tử ngài cúi đầu xưng thần, quỳ dưới chân chủ tử. Trong cung này người người đạp thấp phủng cao, cũng không ai dám đem người Duyên Hi cung chúng ta không để ở trong mắt."

"Quý phi... Bản cung bỏ nhiều năm như vậy, Hoàng thượng cũng chưa làm cho bản cung như nguyện. Nay dính ánh sáng từ người khác, nhưng thật ra nói tấn liền tấn." Đức phi mặt không hề cam lòng nói.

Cẩm Yên kinh ngạc nói: "Chủ tử thế nào nói ra lời này? Hoàng thượng hạ chỉ đại phong lục cung không phải xuất phát từ ân điển sao?"

"Không có gì.... Bản cung ẩn nhẫn nhiều năm, cái dạng ủy khuất gì đều cắn răng nuốt xuống được. Hiện tại cần gì phải vội vàng? Đợi đến ngày sau Mộc Nhi.. Vậy hết thảy ủy khuất bản cung phải chịu cũng không tính là gì." Đức phi cười với chính mình trong gương.

Một tháng sau, Cố Vân Yên thân mình được Thị Họa tỉ mỉ điều dưỡng rốt cục khôi phục như lúc ban đầu. Tiêu Dục mừng rỡ, lúc này liền mệnh Lễ bộ bắt tay vào xử lý công việc đại điển sắc phong.

Cố Vân Yên thân mình tốt, lại khôi phục thỉnh an hằng ngày. Nhưng khác với trước là, lúc này trừ bỏ Cố Vân Yên ra, còn muốn mang theo Nhị hoàng tử vừa tròn hai tuổi tiến đến thỉnh an Hoàng hậu.

Hoàng hậu thân là một quốc gia chi mẫu, đứng đầu hậu cung. Hoàng tử công chúa do phi tần hậu cung đều tôn xưng nàng là mẫu hậu. Nếu ấn trên danh nghĩa, Hoàng hậu đó là mẫu thân tất cả hài tử của Hoàng thượng, cho nên dựa theo cung quy, phàm là hoàng tử hoặc công chúa tròn hai tuổi cần định kỳ hướng Hoàng hậu thỉnh an. Đã hết kì hiếu đạo, trùng hợp hôm nay cũng là nhày các hoàng tử công chúa vấn an Hoàng hậu.

"Hạo Nhi, mẫu phi dặn gì ngươi đều nhớ kỹ chứ?" Cố Vân Yên mặc dù đã luôn mãi dặn, nhưng hôm nay là Nhị hoàng tử lần đầu thỉnh an Hoàng hậu thỉnh an, vừa ra đến trước cửa lại muốn xác nhận.

Nhị hoàng tử gật đầu, một chữ cũng không thiếu nói: "Hạo Nhi nhớ kỹ, mẫu phi nói: Một hồi Hạo Nhi đến trong cung mẫu hậu cấp hành lễ vấn an, cùng huynh đệ tỷ muội ở chung thì phải huynh hữu đệ cung, khiêm nhượng. Phụ hoàng cùng mẫu hậu thích hài tử hiếu thuận, có hiểu biết. Cho nên Hạo Nhi không thể làm cho bọn họ thất vọng."

Cố Vân Yên thần sắc nhu hòa, mắt lộ ra vui mừng, vuốt ve đầu nhỏ của Nhị hoàng tử nói: "Hạo Nhi trưởng thành, một hồi thấy mẫu hậu nhớ rõ phải tự xưng nhi thần. Ngày sau thấy phụ hoàng ngươi cũng như thế. Hạo Nhi nghe hiểu được lời mẫu phi nói không?"

"Nhi thần hiểu được, nhi thần đáp ứng mẫu phi, sẽ biểu hiện thật tốt." Nhị hoàng tử nghiêm trang nói.

Cố Vân Yên gật đầu mỉm cười, ngược lại đối với Thị Họa và nhũ mẫu đi phía sau Nhị hoàng tử nói: "Một hồi đến Phượng Nghi cung, bản cung liền đem Nhị hoàng tử giao cho các ngươi. Nên làm như thế nào các ngươi chính mình biết rõ. Bản cung sẽ không nhiều lời nữa. Chỉ có một câu, bản cung không hy vọng Nhị hoàng tử ở Phượng Nghi cung xuất hiện bất kỳ sai lầm nào." Cố Vân Yên trên mặt tươi cười phai nhạt nói.

Thị Họa cùng nhũ mẫu nghiêm mặt nói: "Nô tỳ cẩn tuân lời chủ tử, chắc chắn đem hết toàn lực theo sát Nhị hoàng tử, không để chủ tử thất vọng."

Đến Phượng Nghi cung, Cố Vân Yên liền cùng Nhị hoàng tử tách ra mà đi. Cố Vân Yên dẫn đám người Thị Thư cùng Thường Phúc hướng chính điện mà đi, mà Nhị hoàng tử được Thị họa cùng nhũ mẫu dẫn đi hậu thất.

Trong chính điện, trừ bỏ Cố Vân Yên cùng quý phi ra, còn lại hậu cung phi tần đã đến đầy đủ. Cố Vân Yên vừa vào trong điện, trừ bỏ Huệ phi, mọi người đang ngồi đều đứng dậy hành lễ vấn an.

Cố Vân Yên chân trước ngồi xuống, quý phi sau lưng liền đến, mọi người bất đắc dĩ, chỉ có lại đứng dậy hướng quý phi thỉnh an. Cố Vân Yên cùng Huệ phi đều là tứ chính phi, hành lễ mọi người tự nhiên là do nhóm các nàng dẫn đầu.

Mà Hoàng hậu ở phía hậu thất cùng các hoàng tử công chúa ở chung, cho nên hôm nay thời gian đi ra so với ngày thường chậm hơn chút. Thẳng đến khi mọi người đều dùng hết chén trà nhỏ, Hoàng hậu mới từ bên trong chầm chậm đi ra.

"Nô tì/tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!" Quý phi dẫn mọi người đứng dậy hành lễ.

"Bọn muội muội không cần đa lễ, đều miễn lễ đi!" Hoàng hậu trên mặt mang tươi cười khôn khéo như hàng ngày.

" Vâng! Nô tì/tần thiếp tạ Hoàng hậu nương nương." Mọi người đứng dậy ngồi xuống.

"Hôm qua Hoàng thượng báo cho bản cung, đã mệnh Lễ bộ bắt tay vào làm công tác chuẩn bị cho điển lễ sắc phong của bọn muội muội. Bản cung hôm nay liền đi trước chúc mừng bọn muội muội tấn vị." Hoàng hậu đầy mặt tươi cười nói.

"Nô tì/tần thiếp nhận được long ân của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương mới có thể tấn vị, nô tì/tần thiếp vô cùng cảm kích!" Mọi người đang ngồi trăm miệng một lời nói.

" Hy vọng bọn muội muội ngày sau có thể tận tâm phụng dưỡng Hoàng thượng, sớm ngày vì hoàng gia khai chi tán diệp, như thế mới không phụ Hoàng thượng cùng bản cung yêu thương." Hoàng hậu bưng lên chén trà ở bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Mọi người tất nhiên là một phen đáp ứng cùng phụ họa.

"Hiện nay Hoàng thượng dưới gối có bốn hoàng tử cùng bốn công chúa. Thế này đối với hoàng gia mà nói, tóm lại là vẫn đơn bạc một chút... Cũng may Thục phi muội muội là cái có phúc khí, liên tục thay Hoàng thượng dựng dục hai vị hoàng tử. Nhìn Hoàng thượng đối muội muội sủng ái, nghĩ đến qua chút thời gian muội muội là có năng lực vì bản cung phân ưu!" Hoàng hậu ánh mắt đảo qua mọi người trong điện, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở trên người Cố Vân Yên, tự tiếu phi tiếu nói.

Hoàng hậu nói vừa dứt, phía dưới mọi người thần sắc đen tối không rõ nhất tề nhìn về phía Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên hướng Hoàng hậu thi lễ, nói: "Hoàng hậu nương nương nói đùa, nô tì tài cán vì Hoàng thượng kéo dài con nối dòng là nô tì có phúc khí, cũng nhờ phúc trạch của Thái hậu cùng Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ngài phù hộ."

"Thục phi muội muội không cần khiêm tốn, muội muội không chỉ có dịu dàng hiền lương. Đất thiêng nảy sinh hiền tài, liền ngay cả Hạo Nhi cũng được ngươi giáo dưỡng vô cùng tốt, khó trách Hoàng thượng cùng Thái hậu thương yêu Hạo Nhi như thế. Đứa nhỏ nhu thuận có hiểu biết như vậy ngay cả bản cung cũng nhịn không được mà thiên vị!" Hoàng hậu liên tục khen Cố Vân Yên cùng Nhị hoàng tử.

Quý phi ngồi ngay dưới hoàng hậu mắt phượng cụp xuống, trên mặt biểu tình không thay đổi, chỉ là bàn tay trên đầu gối gắt gao nắm chặt tú khăn trong tay.

Cố Vân Yên cảm thấy cười lạnh, Hoàng hậu nay là càng ngày càng dung không nổi mình, còn muốn thông qua tán dương mình cùng Hạo Nhi đến châm ngòi quan hệ của mình cùng đám người quý phi, nàng thì làm ngư ông đắc lợi.

"Nghe được nương nương khen như vậy, nô tì đều nhịn không được thay mình e lệ. Luận hiền lương rộng lượng nô tì không bì kịp nương nương ngài một phần vạn. Luận dịu dàng đoan trang nô tì không bì kịp quý phi nương nương một nửa đây. Luận đất thiêng nảy sinh hiền tài nô tì lại không hơn Huệ phi tỷ tỷ. Nói sao Hạo Nhi trẻ người non dạ, chỉ biết một mặt bướng bỉnh trêu chọc, làm sao liền nhận nổi nương nương ngài khen như vậy... Huống hồ, nô tì tin tưởng nương nương thân là mẫu hậu của chúng hoàng tử, công chúa chắc chắn đối xử bình đẳng, sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia không phải sao?" Cố Vân Yên một bộ dáng cực kì ngượng ngùng.

Hoàng hậu thấy được Cố Vân Yên một bộ làm vẻ khiêm tốn, nhất thời lại không có từ mà chống đỡ.

Giây lát, Hoàng hậu thả chén trà trong tay xuống, đang muốn tiếp tục đề tài này. Không ngờ hậu thất truyền đến một mảnh ồn ào tiếng khóc nỉ non.

Hoàng hậu đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cả kinh, giây lát người đã đứng dậy đi về hậu thất. Phía dưới mọi người đều là một bộ mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì. Quý phi cùng Cố Vân Yên mấy người hai mặt nhìn nhau, cũng bước nhanh theo đi vào.

Bên trong nhóm hoàng tử công chúa vốn nên hòa thuận ở chung lúc này khóc làm một đoàn. Nhóm cung nhân nhũ mẫu cũng là tư thế giương cung bạt kiếm, giống như chỉ cần đám người Hoàng hậu tiến vào trễ một bước, bọn họ liền muốn ra tay.

Cố Vân Yên đứng ở sau Hoàng hậu, ánh mắt lướt qua mọi người ở bên trong tìm kiếm thân ảnh Nhị hoàng tử. Chỉ thấy lúc này Nhị hoàng tử chính là rơi lệ đầy mặt nức nở. Mà Thị Họa thì đang xem xét vết thương trên tay trái cho hắn.

Thấy được tình cảnh này, Cố Vân Yên không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net