[TG3] Giáo chủ sớm nắng chiều mưa (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(1)

Ánh mặt trời chậm rãi xuyên qua lăng cửa sổ, chiếu vào căn phòng lạnh lẽo, bên trong phòng là một cô gái áo trắng ngồi một mình bên cạnh bàn, trên bàn như cũ vẫn là ngọn đèn dầu chiếu sáng mỏng manh.

Cô nhìn ánh sáng đang dao động trước mặt, khẽ nhíu mày, thổi một hơi làm tắt ngọn đèn.

Khói lượn lờ, chậm rãi bay lên tựa như âm hồn bất tử, nhìn ngọn đèn một lúc, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lúc này đầu thu xơ xác tiêu điều, lạnh thấm tận xương.

Vân Y bị hệ thống truyền tống đến nơi này, còn chưa kịp tiếp nhận cốt truyện, một nữ nhân xa lạ bỗng chạy tới.

Nàng kia một thân màu hồng, dưới cổ ngọc mảnh mai, một mảnh **** như ngưng chi bạch ngọc, nửa che nửa lộ, eo buộc màu trắng, một tay là có thể ôm được, một đôi chân dài đều đặn trơn bóng như nước để lộ ra, chân sen xinh đẹp không tiếng động phát ra lời mời gọi mê người.

Một nữ nhân mê hoặc như vậy đứng trước mặt cô còn đang tính xem có nên lấy ra roi da bên hông không...

Đánh cô?

Vân Y cũng không rõ nguyên chủ là loại người gì, đã làm việc gì mà lại khiến nữ nhân đối diện hận mình như vậy.

Chẳng lẽ nguyên chủ chiếm đoạt chồng nàng ta?

Theo quan sát của cô dạng phòng như thế này chỉ có thể là ở cổ đại.

Mà nữ nhân kia chỉ chỉ vào mặt cô mắng to một lúc cũng không có động thủ đánh người.

Việc này làm Vân Y cảm thấy kinh ngạc. Bộ dạng cô ta tức giận như vậy lại có thể nhịn xuống được?

[Mời tiếp thu cốt truyện]

Sau khi tiếp thu xong, Vân Y không khỏi cảm thán đúng là cẩu huyết. Theo như cốt truyện thì giáo chủ của ma giáo thích con gái của võ lâm minh chủ.

Nguyên chủ chính là con gái của võ lâm minh chủ, cô gái xấu số kia.

Không chỉ vì chính tà không thể cùng tồn tại, trong lòng nguyên chủ đã có một thanh mai trúc mã.

Cho nên nguyên chủ đương nhiên sẽ không chấp nhận vị giáo chủ này. Nguyên chủ liền bị giáo chủ giam lỏng.

Sau khi bị giam, nguyên chủ liền oán hận, truyền thông tin mật của ma giáo ra ngoài.

Kết quả bởi vì nguyên chủ mật báo làm ma giáo tổn thất đáng kể. Sau khi bị phát hiện, là lúc mà Vân Y xuyên qua, cũng chính là thời điểm hiện tại.

Nguyên chủ chỉ là vật hi sinh không đáng nhắc đến, mà hộ pháp của giáo chủ cũng chính là nữ chính hỏi han ân cần giáo chủ, sau này hai người họ liền qua lại.

Nữ chính cũng không phải là bạch liên hoa, cô ta là hắc liên hoa hàng thật giá thật, tự mình một lần lại một lần tra tấn nguyên chủ đến chết.

Hiện tại Vân Y chỉ muốn hung hăng mắng cho nguyên chủ một trận, cái loại tra nam cùng tra cha kia có cái gì đáng để nguyên chủ hi sinh chứ.

Gì mà thanh mai trúc mã, gã đàn ông kia cũng không phải tốt bụng gì cho cam, mà cha nàng ngoại trừ lợi dụng chính con mình để triệt hạ ma giáo còn gì nữa đâu?

Nữ nhân vừa rồi hẳn là hộ pháp, cũng chính là nữ chính, quả nhiên yêu mị.

Sau khi tiếp thu xong cốt truyện, rốt cuộc cũng biết cô ta tới làm gì, không phải là đến vui sướng khi người gặp họa sao? Người này cũng khùng thật?

Mà hiện tại theo cốt truyện, bởi vì ma giáo tổn thất nghiêm trọng nên giáo chủ kia phải đi xử lí, mà cô thì.... Nghĩ đến đây, Vân Y không khỏi có chút đau đầu.

Hệ thống cũng thật là, tại sao không truyền tống cô khi nguyên chủ chưa bị giam? Đến sớm chút, không cần kiếm độ hảo cảm gì luôn.

(2)

Nghĩ đến đây, Vân Y cảm thấy nguyên chủ thật đáng thương.

"Đã nhận được nhiệm vụ hai sao này thì ký chủ không cần suy nghĩ nhiều, cứ lo hoàn thành nhiệm vụ của mình cho tốt là được." Khi nghe Vân Y lải nhải, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.

"Hệ thống, thanh âm của mi khi nào mới có thể thay đổi, có thể tiến hóa được không?" Vân Y mỗi lần nghe hệ thống nói trong lòng đều cảm thấy cực kỳ kinh hãi, lông tóc đều dựng đứng.

"Kỳ chủ đừng có chỉ trích người khác." Thanh âm hệ thống vẫn lạnh lùng khiến Vân Y không nói nên lời, thì ra hệ thống lại có chỉ số thông minh cao như vậy.

Còn có, hệ thống là người sao? Còn đòi tiến hóa.

"Hệ thống không phải người, hệ thống chỉ là một đồ vật." Tiếng hệ thống vừa dứt, Vân Y liền cười lớn.

"Được được được, mi không phải người, mi là đồ vật"

"Mong ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, thăng cấp cao hơn." Sau đó dù Vân Y kêu gọi cỡ nào hệ thống cũng không lên tiếng.

Vân Y hiện tại bị nhốt ở trong phòng, suy nghĩ về việc tiến công chiếm đóng giáo chủ bị bệnh kiều còn có chút thần bí kia, Vân Y lại cảm thấy không quá khó.

Dục vọng chiếm giữ rất mạnh, cố chấp, cực đoan, biến thái... Cô gõ gõ cửa, "Ta muốn gặp giáo chủ của các ngươi."

Ngoài cửa không ai để ý tới cô, hoặc là nói bọn họ không thích cô, cho nên đối với lời nói của cô coi như không nghe thấy.

"Mở cửa, ta muốn gặp giáo chủ! Mở cửa, mở cửa!" Vân Y dùng sức đập cửa gỗ nhưng vẫn không ai để ý tới cô.

Vân Y nheo mắt, cũng không biết đây là mệnh lệnh của giáo chủ hay là mệnh lệnh của hộ pháp kia. Phải biết rằng hộ pháp này ở ma giáo cũng có địa vị rất cao.

Nói cách khác, cô ta rất có năng lực, đưa người của mình vào để trông coi còn có thể vào để ngược đãi cô.

Ngoài cửa đám người kia vẫn không để ý đến cô, Vân Y cười lạnh, trong nháy mắt đem những thứ có trong phòng ném hết xuống đất, phát ra tiếng ồn.

Cô dùng sức đạp đồ vật dưới mặt đất, lại sợ vài thứ này không đáng tiền, không đủ vang dội, không thể khiến bọn họ chú ý.

Người bên ngoài vẫn không có phản ứng gì, cô xoay người nhìn về phía cây nến.

Ngọn lửa bắt đầu cắn nuốt, nơi mà nó đi qua đều đổ nát, ngọn lửa hừng hực không kiêng nể ai bắt đầu khuếch trướng lãnh địa, đem nơi này thành nơi thống trị của nó.

Ân Tây Dã đang ngồi ở trong thư phòng, mấy ngày nay đều tự hỏi ma giáo tổn thất như vậy có thể phục hồi như thế nào.

Mà Vân Y... Khi Ân Tây Dã đang suy nghĩ về cô thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào còn có tiếng kêu cứu ở bên ngoài.

Nhíu mày, Ân Tây Dã buông đồ trong tay mình rồi đi ra ngoài lại chỉ thấy sương phòng bên trái khói đặc nổi lên bốn phía, mà sương phòng đó...

"Vân Y." Ân Tây Dã nhất thời mở to hai mắt nhìn, lập tức chạy qua, trong lòng lo lắng như kiến bò chảo nóng.

Vân Y đứng ở cửa sương phòng mở cửa ra, mà vẻ mặt Ân Tây Dã lộ ra vẻ bạo tàn nhìn lướt qua thủ vệ bên cạnh liền tát cho hắn một cái.

Một tát kia khiến thủ vệ bị đánh đến đầu như muốn quẹo về một bên, khóe miệng tràn ra máu nhưng vẫn cung kính với người trước mặt.

Ân Tây Dã hung ác nhìn về căn phòng thấy được trên người Vân Y dính khói đen, toàn thân lẫn lộn trắng đen, nhìn liền biết vừa từ trong đám cháy đi ra.

(3)

"Vân Y, Vân Y..." Ân Tây Dã kích động chạy qua ôm lấy Vân Y cực kỳ mạnh như thể muốn đem cô hòa làm một với mình, khảm vào trong xương của mình.

Mà những người bị bỏ rơi bên kia, đặc biệt là thủ hạ ma giáo nhìn Ân Tây Dã biến thành cái dạng này đều rơi vào trầm mặt.

Giáo chủ... Này đích thực là vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn mà. Giáo chủ, cô gái này căn bản là một con rắn giảo hoạt muốn ăn toàn bộ ma giáo.

Ân Tây Dã gắt gao ôm lấy Vân Y, mà Vân Y chỉ cảm thấy thắt lưng bị hắn ôm sắp gãy rồi.

"Tây, Tây... khụ khụ... Ta, ta sắp..." Vân Y ngay cả nói cũng không rõ, cô cảm giác mình sắp hít thở không thông.

Cũng không biết là do nhìn thấy mặt Vân Y mặt đỏ hồng lạ thường hay là nghe đến âm thanh đứt quãng kia mà cuối cùng cũng có người có chút lương tâm phát hiện ra điều khác thường.

"Giáo, giáo chủ, nàng, nàng sắp bị ngài ôm đến chết rồi." Vốn cũng muốn Vân Y chết nhưng nếu nàng ta cứ như vậy mà chết thì thực sự... Đến lúc đó giáo chủ tức giận rồi còn không biết việc gì sẽ xảy ra tiếp nữa đâu.

Sau khi nghe thấy tiếng nói có lương tâm kia, Ân Tây Dã mới chậm rãi hoàn thần nhưng vẫn chưa buông người trong lòng ra. Vân Y nhìn vào ánh mắt hắn, có chút điên cuồng, còn mang theo sự cố chấp mà cho rằng Vân Y rằng đã chết rồi...

"A Tây, ta không sao." Sắc mặt Vân Y ửng hồng nhưng vẫn giả vờ mình rất bình tĩnh.

Cô nâng mắt nhìn hắn, mới phát hiện nam chính này, không hổ là nam chính, là con ruột của tác giả.

Một thân y phục màu đen cũng không giấu được tư thế oai hùng của hắn. Hắn sinh ra đã có khí thế vương giả, quân lâm thiên hạ, ngũ quan anh tuấn như được khắc từ đá cẩm thạch, miệng hình lăng giác, đường cong môi phân ra rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, không hiểu sao lại làm cho người ta có cảm giác bị áp bức.

Nhưng cô bình tĩnh không có nghĩa người khác bình tĩnh. A Tây là cái quỷ gì vậy? Giáo chủ thần võ anh minh của bọn họ từ khi nào lại có cái tên dân dã như vậy?

Vân Y nhìn thấy bộ dáng Ân Tây Dã ngây ngốc rất dễ thương liền cười khẽ một tiếng, lộ ra một nụ cười ấm áp. Độ cong khóe miệng hoàn mỹ, nụ cười đó như quanh quẩn trong đầu Ân Tây Dã, không thể lau đi.

Đây không phải là lần đầu hắn nhìn thấy Vân Y cười nhưng kể từ khi cô biết thân phận của hắn liền trốn tránh, cô tránh hắn liền đuổi, cuối cùng giam cô ở ma giáo này, sau này, không còn thấy cô cười nữa.

Ân Tây Dã lại ôm chặt Vân Y, khiến cô cũng muốn hoài nghi độ hảo cảm của hắn đối với mình có phải bùng nổ rồi không.

Mà nhiệm vụ cứ như vậy hoàn thành thì sao còn gọi là nhiệm vụ hai sao?

"Hệ thống, hệ thống, gọi hệ thống, ta muốn biết độ hảo cảm hiện nay là bao nhiêu?" Vân Y biết rằng muốn tiến công chiếm đóng thì phải xem độ hảo cảm trước đã.

"..." Trả lời lại là sự trầm mặc của hệ thống.

Mi phải thù dai như vậy sao? Đúng là một hệ thống keo kiệt!

"Cấm ký chủ nói xấu người ta." Tiếng máy móc vang lên khiến Vân Y sửng sốt một chút.

Ân Tây Dã cảm nhận được Vân Y bị hắn ôm có chút cứng ngắc nhất thời sinh ra hiểu lầm. Nghĩ đến Vân Y không thích hắn, trên mặt liền lộ vẻ âm trầm, hung ác, càng dùng sức ôm lấy lại không biết có thể làm Vân Y bị ôm chặt đến mức suýt bị bóp chết.

"A Tây, ta có lời muốn nói với chàng." Vân Y nói những lời này là mong Ân Tây Dã có thể cho người khác rời đi.

Ân Tây Dã nặng nề nhìn Vân Y đang ở trong lòng mình, cũng biết vừa nãy hắn thất thố rồi.

(4)

Sau đó hắn giơ tay lên, "Các ngươi lui xuống hết đi!"

Đám "cấp dưới" kia vốn đang nghĩ muốn nói với giáo chủ, khuyên ngài cách xa nữ nhân ác độc này một chút, không cần vì nữ nhân ác độc này mà bị ảnh hưởng tâm tình, không cần lại vì nàng mà làm ma giáo bị tổn thất nữa.

Nhưng thấy tâm tình của giáo chủ nhà mình hiện tại như vậy, tâm tư lại khó đoán, làm sao có thể làm trái?

"Dạ." Đặc biệt là hộ pháp kia, chính là nữ chính, đúng vậy, chính là cô ta gắt gao liếc cô sau đó tâm không cam, lòng không nguyện mà rời khỏi.

Có thể nhìn thấy rằng khi cô ta rời đi, bước chân trầm trọng, phẫn nộ đến độ nghiến răng nghiến lợi, cô ta đi đã xa mà Vân Y vẫn có thể cảm nhận được oán hận của cô ta.

Thân là một nữ phụ thành công, có thể đem nữ chính tức giận thành như vậy, Vân Y cảm thấy chính mình thật là tuyệt vời

"Nàng có gì muốn nói với ta?" Ân Tây Dã khôi phục lại bộ dáng bình thường, buông Vân Y đang bị mình ôm chặt ra.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh lại có chút âm trầm kia, nếu không phải động tác vừa rồi của Ân Tây Dã, Vân Y thiếu chút nữa đã cho rằng hắn đã thông đồng trước với nữ chính rồi!

"A Tây, chàng có phải vẫn trách ta? Ta xin lỗi, thật xin lỗi." Khi Vân Y nói những lời này, vẻ mặt lê hoa đái vũ, trong giọng nói mang theo áy náy cùng ủy khuất khiến người khác nghe mà đau lòng.

Vừa rồi Vân Y đã mua từ chỗ hệ thống "Họa nhân tâm" và "Họa nhân tâm bản tăng cường lê hoa đái vũ"*.

(*) Chỗ này mình không chắc là edit đúng không. Các bạn nào có cách edit đúng hơn góp ý giúp mình với nha. Mình cảm ơn.

Mặc dù hơi khác kỹ năng tự thân mang theo lúc trước của cô, Ân Tây Dã lại khó khăn hơn nhiều, nhưng đối với một Ân Tây Dã hung ác lại vẫn còn yêu cô thì hai cái kỹ năng này là phù hợp nhất.

"A Tây, chàng nghe ta giải thích được không?" Thấy vẻ mặt Ân Tây Dã có vẻ buông lỏng, Vân Y lớn mật vươn tay kéo tay áo của hắn.

Ánh mắt Ân Tây Dã thật sâu nhìn thoáng qua Vân Y, mà ánh mắt hắn lúc này tàn ác giống như cô là kẻ giết cha mẹ hắn vậy.

Vân Y có chút ngơ ngốc, tâm tình bất định của nam chính đúng là như trong truyền thuyết, vừa rồi còn là vẻ mặt động tâm mà hiện tại... Cô là lần đầu gặp được nam chính như vậy!

Khi biết được suy nghĩ của Vân Y, hệ thống liền chế nhạo, cô con mẹ nó mới làm có hai nhiệm vụ, một cái là nam phụ, cái còn lại là nam chính mà thôi!

Đáng tiếc Vân Y không nghe được lời chế nhạo của hệ thống nếu không sẽ cảm thấy chính mình cũng không biết nói gì.

"A Tây." Vân Y nhìn vẻ mặt Ân Tây Dã, âm thầm nuốt nước miếng xuống, không biết tại sao hắn lại có vẻ mặt này.

"Vân Y, nàng, tốt lắm!" Ân Tây Dã lạnh lùng nhìn cô một cái, giống như vẻ xung động cùng xúc động vừa rồi đều là giả dối.

Nhìn Ân Tây Dã nghiến răng nghiến lợi, Vân Y không hiểu mình đã chọc gì hắn, mà kế hoạch của cô...

"A Tây, thật xin lỗi, ta thật sự không cố ý làm vậy, A Tây, chàng tha thứ cho ta được không?" Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Vân Y mang theo âm thanh nghẹn ngào cùng đôi mắt hơi dính nước làm Ân Tây Dã mềm lòng.

【Đinh! Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 40, ký chủ cố lên!】

Tiếng máy móc vang lên khiến Vân Y không thể tiếp nhận được, 40?

Nhưng vừa mới bắt đầu tiến công chiếm đóng độ hảo cảm như vậy cũng không ít.

Mà nhiệm vụ hai sao không có đơn giản như vậy.

Hơn nữa nếu muốn đem cô đang bị giam trở thành người bên cạnh hắn, biết cô gặp nguy hiểm lại còn nhanh chóng chạy tới.

(5)

Vân Y còn tưởng rằng...Độ hảo cảm không 80 thì 90...

Đôi mắt ngập tràn hơi nước của nàng, lại giống như một mũi tên nhọn, đâm vào trong lòng Ân Tây Dã.

Ân Tây Dã không biết, lúc này có phải Vân Y đang diễn trò với mình hay không, nhưng mà...

Hắn đưa tay ôm lấy Vân Y: "Được."

Một giọng nói trầm thấp, lại quyến rũ, khiến tai Vân Y sắp mang thai luôn rồi, run rẩy một cái.

"A Tây, thật sự không phải ta muốn hại ma giáo đâu, là, là cha ta...Ông ấy nói, nếu ta không làm như thế, ông ta sẽ...Sẽ mang theo nhân sĩ võ lâm, san bằng ma giáo. Còn nói, còn nói nếu ta nói ra địa hình của ma giáo cho ông ta, thì có thể...Có thể coi như mọi chuyện chàng từng làm trước kia thành chưa từng xảy ra. A Tây, ta thật sự, thật sự..."

Lúc Vân Y nói lời này, vừa lắp bắp, lại vừa nghẹn ngào.

Đồng thời còn đem tờ giấy trong tay mình đưa cho Ân Tây Dã, cái này, đúng là do người tra cha kia viết cho cô.

Chỉ là Vân Y cảm thấy khá may mắn, thư tra cha viết cho cô, không chỉ thế này đâu, nhưng mà cô đã đem phần thư không cần thiết đốt đi rồi.

Phần còn lại...

Ân Tây Dã cầm lấy tờ giấy, nói thật, việc này cũng không hoàn toàn giống như lời nói của Vân Y, chỉ là trong lời nói ẩn giấu hàm ý khác.

Nếu như dựa theo lời giải thích của Vân Y mà xem, Ân Tây Dã lúc này, đúng là cảm thấy mọi việc đúng như vậy.

【Đinh - Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 50. Ký chủ cố gắng lên!】

Vân Y nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Ân Tây Dã, tâm trạng lo lắng không thôi, sợ lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần mất.

Nhưng mà, sau khi nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, tảng đá lớn trong lòng Vân Y cuối cùng cũng để xuống được rồi.

"Ừ, ta đã biết rồi." Sau khi Ân Tây Dã xem tờ giấy xong, cũng không trả lại cho Vân Y mà bỏ vào trong tay áo của mình.

Vân Y đối với việc này cũng không để ý, chỉ cần hắn tin tưởng cô là được rồi.

"A Tây, chàng còn nghi ngờ ta hay không? Ta thật sự không biết, cha ta sẽ làm như vậy. Ông ấy, ông ấy lừa ta?" Vân Y khóc lóc kể lể.

Trong mắt Ân Tây Dã, Vân Y giống như thật sự bị lừa gạt, khiến hắn có chút không đành lòng.

"Không sao, ta không trách nàng." Trên khuôn mặt âm u của Ân Tây Dã lúc này mới lộ ra một nét ôn hòa, nhưng theo Vân Y cảm thấy đáng sợ quá.

Vân Y làm như không để ý, ôm lấy eo của Ân Tây Dã, đem đầu mình chôn vào trong ngực Ân Tây Dã.

"A Tây, chàng thật tốt." Nghĩ một đằng nói một nẻo, Ân Tây Dã ngửi mùi hương của Vân Y, dần dần rơi vào trầm tư.

"A Tây, ta có thể hoạt động bên ngoài phòng này không, ta có thể ra ngoài đi dạo không?" Vân Y cảm thấy nếu như chỉ một mực đợi trong căn phòng này, nhất định sẽ bị ngộp chết mất.

Lúc Ân Tây Dã nghe được yêu cầu của Vân Y, đột nhiên buông Vân Y ra, âm u mà nhìn cô một cái, giống như đang ẩn nhẫn bạo lực.

【Đinh - Độ hảo cảm -10, tổng độ hảo cảm là 40. Ký chủ kém quá, phải nỗ lực hơn nữa!】

Vân Y trợn tròn hai mắt, cô, cô, cô đã làm chuyện gì khiến hắn không hài lòng hay nói lời không nên nói sao?

(6)

Cứ ngây ngốc như vậy mà nhìn Ân Tây Dã, chỉ tiếc là Ân Tây Dã không thèm liếc mắt nhìn vẻ mặt Vân Y, mà lại trực tiếp bỏ đi.

Cho đến khi Ân Tây Dã đi một lúc sau, Vân Y mới hoàn hồn lại, chỉ là cô vẫn không biết mình đã làm sai điều gì, hay là đã nói sai cái gì đây?

"A Tây, ta có thể hoạt động bên ngoài phòng này không, ta có thể ra ngoài đi dạo không?"...... Cô chỉ nói một câu này.

Câu này có gì không đúng à? Đâu có đâu...

Sau khi Ân Tây Dã ra khỏi phòng của Vân Y thì quay lại thư phòng, ngồi vào ghế, bắt đầu suy nghĩ.

Nghĩ đến lời nói ban nãy của Vân Y, hắn không tự chủ mà nghĩ đến thời gian trước kia, Vân Y cũng luôn ra vẻ thông minh như vậy...

Lừa gạt hắn, còn khiến trên dưới ma giáo tổn thất nhiều như vậy.

Chỉ là...Ân Tây Dã lấy tờ giấy trong tay áo ra, nhìn nét chữ, đúng vậy, hắn đã từng nhìn thấy nét chữ của minh chủ Vân Thiên Nguyên, chính là nét chữ này.

"Giáo chủ." Lúc Ân Tây Dã đang suy nghĩ việc này, hộ pháp Khuông Chỉ Dung một thân y phục đỏ, dáng người như tượng tạc, tình ý trong mắt khiến mây mưa phải thẹn thùng, cử chỉ lại càng kiều mị.

Nhưng mà, rõ ràng cách ăn mặc của Khuông Chỉ Dung lại không được Ân Tây Dã chú ý tới.

Thấy Ân Tây Dã một mực cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, trong lòng Khuông Chỉ tức giận không thôi.

Cô ta đặc biệt chuẩn bị y phục tới nửa canh giờ, sau đó lại trang điểm tinh xảo như vậy.

Đứng trước gương mà xem, cô ta cũng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương đấy được không? Muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, quyến rũ biết bao.

Mà người đàn bà kia, có cái gì tốt?

Trông cũng chỉ là loại thanh tú phổ biến, cũng không biết vì sao giáo chủ lại đặt người đàn bà kia vào tim như thế.

Khuông Chỉ Dung nghĩ tới đây, thì cảm thấy không cam lòng, chẳng qua là không thể hiện ra mặt mà thôi.

"Giáo chủ." Ân Tây Dã không để ý đến cô ta, cô ta lại gọi thêm một lần nữa.

Ân Tây Dã ngước mắt lên, lạnh lùng liếc qua, mới nhàn nhạt mà trả lời: "Có chuyện gì à?"

Giọng nói của Ân Tây Dã hơi lạnh, khí chất của hắn lại âm u lạnh lẽo, nhưng cho dù mặc ít vải thì Khuông Chỉ Dung cũng không cảm thấy lạnh. Ngược lại càng thêm nhiệt tình.

"Giáo chủ, thuộc hạ cảm thấy là, Vân Y kia chỉ muốn nói chuyện riêng với giáo chủ, chắc chắn là muốn lừa dối giáo chủ, sau đó lại lấy tin tức của ma giáo chúng ta, báo cho bọn người danh môn chính phái biết. Giáo chủ, ngài phải suy xét cẩn thận."

Lời của Khuông Chỉ Dung khiến Ân Tây Dã nhớ lại yêu cầu của Vân Y, muốn đi lại hoạt động trong giáo một chút......

Lạnh lùng híp mắt lại, trong mắt nổi lên một ít gợn sóng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Khuông Chỉ Dung: "Ồ? Vậy ngươi biết cái gì rồi sao?"

"Giáo chủ, chúng ta trước tiên đừng quan tâm cái gì cả, từ từ mà quan sát." Khuông Chỉ Dung nói xong, im lặng một chút, lại tiếp tục nói.

"Giáo chủ, nếu như thuộc hạ đoán không sai, Vân Y chết...kia chắc chắn đã giải thích hành động của cô ta với giáo chủ rồi, chắc là, cô ta muốn xin ngài tha thứ cho cô ta đấy?"

Lời nói thăm dò của Khuông Chỉ Dung khiến Ân Tây Dã nhíu mày một cái, không sai, lời cô ta nói không sai chút nào...

"Ồ, vậy thì sao?" Mặc dù Ân Tây Dã biết Vân Y vì nguyên nhân này mới đến gần mình, nhưng cũng không nói ra trước mặt Khuông Chỉ Dung.

"Giáo chủ, nếu như Vân Y thực sự có nỗi khổ riêng, chúng ta cũng phải điều tra cho rõ ràng, không phải sao ạ?" Khuông Chỉ Dung cũng không ngốc.

(7)

Lúc này cô ta đương nhiên biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net