[TG3] Giáo chủ sớm nắng chiều mưa (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(9)

Chẳng lẽ là hắn đến tìm cô?

Vừa nghĩ đến đây, Vân Y lập tức nụ cười tít mắt nhìn Ân Tây Dã: "A Tây, chàng đã dùng bữa sáng chưa? Chúng ta cùng nhau dùng."

Ân Tây Dã cúi đầu nhìn cô, sau đó liếc nhìn thức ăn bày trên bàn, gật đầu một cái, "Được."

Sau khi Ân Tây Dã gật đầu ngồi xuống, Vân Y vội vàng bày bát đũa, nhìn dáng vẻ bận lên bận xuống của Vân Y, khiến Ân Tây Dã không khỏi nhớ đến trước kia.

Nhưng mà, vừa nghĩ đến sự thay đổi của Vân Y, có thể vì chuyện gì đó vì người nào đó, tâm tư đang nhảy nhót của Ân Tây Dã đột nhiên nguội lạnh.

【Đinh – Độ hảo cảm -5, tổng độ hảo cảm là 25, ký chủ, cô cần phải cố lên!】

Chú ý: Đinh – Độ hảo cảm là 25, khi độ hảo cảm đạt tới 100, nhiệm vụ hoàn thành, trong lúc làm nhiệm vụ, độ hảo cảm sẽ có lúc tăng sẽ có lúc giảm, khi độ hảo cảm đến -100, nhiệm vụ thất bại, thất bại ba lần, sẽ xóa bỏ --】

Vân Y bị âm thanh nhắc nhở liên tục của hệ thống khiến cho bối rối, này, Ân Tây Dã này lại giảm độ hảo cảm với cô rồi á?

Tại sao?

Tại sao?

Hình như cô đâu có làm chuyện gì không nên làm đâu?

Thấy dáng vẻ sững sờ của Vân Y, Ân Tây Dã hơi kinh ngạc nhìn cô, chỉ là rất nhanh lại thu hồi tầm mắt lại.

"Nàng thế này là muốn làm cái gì?" Ân Tây Dã nắm lấy cổ tay đang gắp thức ăn của Vân Y, thâm thúy mà nhìn cô, đem tất cả tâm tư giấu sâu vào trong mắt.

"A Tây, ta chỉ là, chỉ là muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, đã nhiều ngày nay rồi, ta đã nghĩ kỹ rồi, là ta có lỗi với mọi người, nhưng mà A Tây, ta thực sự không biết sẽ như vậy, A Tây, huhu, ta sai rồi, A Tây..."

Vân Y nước mắt rưng rưng, hơi ngước mắt lên, nhưng lại sợ bị trách mắng mà nhanh chóng cúi xuống.

Ân Tây Dã thấy cô như vậy, trong lòng mềm nhũn ra.

【 Đinh – Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm 30, ký chủ thật tuyệt vời, không ngừng cố gắng nha!】

Lúc Vân Y nghe được âm thanh nhắc nhở này của hệ thống, cảm thấy đây thực sự là âm thanh của thiên nhiên.

Cuối cùng độ hảo cảm cũng không giảm nữa rồi.

"A Tây." Vân Y đi tới, Ân Tây Dã thuận thế kéo Vân Y vào trong ngực, để cô ngồi lên đùi hắn.

"Vân Y, sau này, chúng ta phải vui vẻ nhé." Ân Tây Dã không biết lời nói này của Vân Y có phải là thật lòng hay không.

Nhưng mà, hắn đánh cược, đánh cược tính mạng của hắn, đánh cược toàn bộ cả ma giáo.

【Đinh – Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 35, ký chủ thật tuyệt vời, không ngừng cố gắng!】

Vân Y không biết tại sao đột hảo cảm lại đột nhiên tăng lên, chỉ là...

Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng in lên trán cô, lên mũi cô, cuối cùng lên môi cô.

Nhẹ nhàng chạm thử vào, dịu dàng vuốt ve, trăn trở lưu luyến, nhẹ nhàng mút vào, lại kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô.

Động tác đột nhiên này của Ân Tây Dã khiến Vân Y cảm nhận được hơi thở của hắn gần trong gang tấc, cảm giác tê dại lạ thường trong chớp mắt lan tới, làm tiếng lòng của cô rung động không thôi.

Cánh tay của hắn vòng qua thắt lưng, ôm chặt một chỗ, các giác quan tràn ngập hạnh phúc, hé mở đôi môi, cô ngây ngô đáp lại.

Ân Tây Dã lộ vẻ xúc động, nụ hôn dây dưa lại càng sâu hơn, bàn tay khẽ vuốt ve sau lưng cô, cho dù cách một lớp quần áo, vẫn cảm giác được bàn tay của hắn nóng rực.

Trong mông lung, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng nóng lên...

Môi của hắn chậm rãi trợt xuống rái tai xinh xắn của cô, cuối cùng rơi xuống cổ của cô, trăn trở mà chạm nhẹ.

(10)

Tràn ngập yêu thương và nhu tình, hắn hiện giờ thật khác với vẻ ngoài lạnh lùng ngày thường.

【Đinh! Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 45, ký chủ thật tuyệt vời, mong ký chủ không ngừng cố gắng!】

Chôn mặt ở trong lòng Ân Tây Dã, Vân Y lúc này mới phát hiện, thì ra hôn môi còn có thể gia tăng độ hảo cảm a!

Đột nhiên trong đầu Vân Y xuất hiện nhiều thật nhiều ý tưởng, vậy nhiều lần thì sao?

Vân Y vừa có ý tưởng này, âm thanh máy móc của hệ thống lập tức vang lên, "Vì nam chính với ký chủ lần đầu tiên hôn môi cho nên mới sinh ra sự tò mò cùng tình cảm mãnh liệt."

"Chẳng lẽ lần tiếp theo sẽ không có tình cảm mãnh liệt sao?" Vân Y phản bác.

Nhưng mà, hệ thống không có trả lời lại.

Hệ thống chết tiệt, thật cmn cao lãnh, Vân Y thật sự có đôi khi chỉ muốn đem cách nói chuyện một nửa của hệ thống ra tẩn cho một trận.

"A Tây, ừm, ta về sau còn có thể ăn cơm cùng chàng không?" Khi Vân Y nói lời này có chút cẩn thận.

Ân Tây Dã đột nhiên ôm chặt eo của Vân Y, gắt gao giam cầm, khiến cho Vân Y cảm thấy hắn thế này... Không thể hiểu được?

"Được." Ân Tây Y chôn mặt trong tóc Vân Y, vừa nói cho Vân Y cũng như nói cho chính mình, đáp ứng một cách cẩn thận.

Là hắn... Bẻ cánh của cô?

Mặc kệ cô trở nên thế nào, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Tại phòng bếp, sau khi Vân Y được Ân Tây Dã đồng ý, rốt cuộc sau này cũng có thể đi ra ngoài đi dạo giải sầu.

Tất cả đều rất tốt, điều duy nhất không tốt chính là bọn người này luôn dùng ánh mắt cừu hận nhìn cô.

Điều này làm Vân Y có chút không tiếp thu được.

Nhưng mà cái này cũng không có cách nào, việc mà nguyên chủ đã làm, bây giờ là cô thay cho cô ấy chịu tiếng xấu mà thôi.

Nghe trong phòng bếp phát ra tiếng binh binh bang bang, những thị nữ lập tức tò mò cùng trào phúng, thiên kim đại tiểu thư học người ta nấu ăn?

A~

Vân Y ở trong phòng bếp cũng không rảnh để ý "đối đãi" của người ta.

Cô bây giờ là đang lấy lòng nam chính hỉ nộ bất thường, hay nói làm sao để tăng độ hảo cảm a?

Ánh mặt trời sắp lặn dần cũng bị thay thế bởi ánh trăng, hoàng hôn cũng dần biến mất.

Ân Tây Dã sau giờ cơm trưa, liền chờ, chờ Vân Y tìm hắn đến ăn cơm.

Tại sao Ân Tây Dã không chủ động đi tìm Vân Y? Khụ, khụ, có đôi khi ngạo kiều là như vậy.

"Nàng hôm nay làm gì?" Đợi cả buổi chiều, Ân Tây Dã cảm thấy chính mình đã không còn đủ nhẫn nại mới mở miệng ra hỏi.

"Báo cáo giáo chủ, nàng hôm nay đều ở phòng bếp, hình như... Là đang nấu ăn." Ám vệ cũng chỉ ở bên ngoài nhìn, không có đi vào chú cô đang làm cái gì cho lắm.

"Hử? Nàng nấu ăn?" Ân Tây Dã kinh ngạc cực kỳ, cô.... nấu ăn?

Nhưng cho dù có chút kinh dị hắn vẫn phải kiềm chế phiền bận trong lòng.

"Giáo chủ, Vân Y nói có việc muốn gặp ngài." Khi Ân Tây Dã đang ngồi trên ghế tự hỏi thì thuộc hạ đến cửa bẩm báo.

Ân Tây Dã nâng mắt, giương tay, thuộc hạ đó lập tức liền né thân mình một chút cho Vân Y đi vào.

Vân Y trong tay ôm một cái hộp, cô vừa bước đến cửa, Ân Tây Dã đã dùng con mắt cực nóng nhìn cô.

"A Tây, ta có nấu canh cho chàng, chàng nếm thử xem vị thế nào?" Vân Y cười ngọt, cô đem cái hộp mình cầm trong tay đặt trước mặt Ân Tây Dã.

(11)

Phía cửa lại có người đi vào.

"Giáo chủ, về việc lần này..." Âm thanh vang lên bỗng im lặng, Khuông Chỉ Dung đang bước vào cửa lại phát hiện bên trong có một người không nên xuất hiện ở đây.

"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Khuông Chỉ Dung thuận miệng nói.

Vân Y cũng chỉ bố thí cho cô ta một ánh nhìn, không có đáp lại, vẫn tiếp tục nói chuyện với Ân Tây Dã.

Mà thật ra Ân Tây Dã cũng không hài lòng với thái độ này của Khuông Chỉ Dung, hắn nhìn cô ta với ánh mắt bất mãn.

"Giáo chủ." Cảm nhận được giáo chủ nhà mình phóng ra khí lạnh, Khuông Chi Dung bừng tỉnh, nũng nịu hô một tiếng.

Vân Y nhất thời nổi da gà, đờ mờ, nữ chính này có bệnh à?

Mà Vân Y run run thân mình, Ân Tây Dã có vẻ cũng đã bị dọa.

Duỗi tay qua, công khai biểu thị chủ quyền của bản thân, "Còn có việc gì sao? Không có việc gì thi lui ra đi."

Tuy Ân Tây Dã nói ra lời này cũng không nhìn ai nhưng mọi người ở đây đều biết lời này là nói với Khuông Chỉ Dung.

"Giáo chủ, ngài cũng không thể bị nàng ta lừa nữa." Khuông Chỉ Dung vừa nghe hắn nói sắc mặt nhất thời ảm đạm.

Nhìn ánh mắt giáo chủ, giống như tự mình bị lừa vậy, lời trung thần thật khó nghe....

"Cái gì?" Ân Tây Dã thấy thuộc hạ của mình không nghe lời hắn nói, tâm tình lập tức khó chịu.

Dùng lực đập một cái lên bàn, tức giận mà Vân Y giống như bị hắn dọa, chôn ở trong lòng Ân Tây Dã.

Ân Tây Dã nhìn thấy Vân Y bị hắn dọa, vội vàng trấn an, mà Khuông Chỉ Dung lại bị xem nhẹ mà đứng một bên.

Khuông Dung Chỉ nào có thể cho phép bản thân cô ta bị giáo chủ xem nhẹ chứ?

"Giáo chủ, ngài chớ có bị nàng ta lừa, khẳng định là nàng ta đang có âm mưu quỷ kế gì đó, nói không chừng trong canh kia có..."

Khuông Chỉ Dung còn chưa nói xong Ân Tây Dã đã phất tay áo, cô ta bị đưa ra ngoài.

Khi cô ta bị giáo chủ đuổi ra, trên mặt còn lộ vẻ không thể tin được.

Đối với Khuông Chỉ Dung, giáo chủ trước kia không bao giờ đối đãi với cô ta như vậy, nhưng hôm nay...

Đều do tiện nhân Vân Y, đều do ả, giáo chủ mới đối xử với mình như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Khuông Chỉ Dung càng thêm hận, nhìn qua cũng biết.

Nhưng đây là ở trước phòng giáo chủ, cô ta cũng không thể nào đứng đây mà tính kế Vân Y được.

Bằng không để giáo chủ biết, đến lúc đó không biết bản thân cô ta sẽ chết như thế nào đâu.

Mà Vân Y tự nhiên cũng biết trình độ hắc hóa của nữ chính, chỉ cần có cốt truyện, không có chuyện gì làm khó được cô.

Nữ chính sau này tra tấn nguyên chủ, đa phần là do nguyên chủ "bá chiếm" Ân Tây Dã.

Nếu oán hận cô như vậy, cô cũng không nghĩ tới cùng nữ chính giao lưu.

Phi.

Nói những lời này cũng chỉ thêm phí lời.

Sự tồn tại của nữ phụ là để đáp trả lại nữ chính, mặc kệ lúc nào, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, đều không thể có mối quan hệ tốt đẹp.

Đặc biệt là dưới tình huống hiện tại, lại thêm việc nữ chính tra tấn nguyên chủ kiếp trước, tin tưởng cô ta tốt bụng thì đúng thật là ngu ngốc.

"A Tây." Trong lòng Vân Y khó chịu, ôm cánh tay đang thả xuống dưới của Ân Tây Dã, hai chân còn lắc qua lắc lại.

(12)

Nhìn vẻ mặt Vân Y lúc này, trong lòng Ân Tây Dã mềm mại, giọng nói có phần ôn nhu, nhỏ nhẹ, "Làm sao?"

"Nàng, nàng có thể tùy ý ra vào thư phòng, thậm chí là phòng của chàng sao?" Vân Y chỉ về phía bóng dáng Khuông Chỉ Dung rời đi.

Ân Tây Dã nhìn theo ngón tay của Vân Y lập tức hiểu được ý tứ trong lời cô nói.

Trước kia, bởi vì chuyện công vụ quan trọng, hắn vô cùng an tâm với năng lực của hộ pháp cho nên cũng không để ý mấy chuyện này.

Nhưng mà hiện tại...

"Vân Y của ta đang ghen sao?" Ân Tây Dã cũng không phải cái loại người có EQ siêu thấp, một lát sau liền lập tức phản ứng.

"Hừ." Vân Y ngạo kiều hừ một tiếng, đầu quay qua chỗ khác, không thèm để ý đến Ân Tây Dã.

Nhìn động tác trẻ con của cô, hắn lộ ra một tia cười, "Ngoan, nếu không thì sau này sẽ không để nàng ta ở cùng một chỗ với ta, được không?"

Ân Tây Dã nói ra lời này, tay ôm eo của Vân Y lại mạnh thêm, gắt gao, không để cho cô có thể rời đi.

"Còn nữa." Vân Y cũng không thuận theo mà buông tha, đối với đáp án mà Ân Tây Dã đưa ra, cô vẫn chưa hài lòng.

"A, vậy còn gì?" Ân Tây Dã tuy rằng thông minh nhưng đối với biến hóa của Vân Y lúc này, có chút suy nghĩ không ra.

"Những nữ nhân khác cũng phải cách xa ra." Vân Y ôm hắn, lời này nói ra thể hiện trần truiju phần dục vọng chiếm hữu.

【Đinh! Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 50, nhiệm vụ tiến hành đã được một nửa, mong ký chủ lại nỗ lực!】

"Mau uống, mau uống." Vân Y vất vả cả ngày, độ hảo cảm mới tăng thêm 5.

Tuy rằng chỉ là như thế thôi, đối với Vân Y mà nói rất tuyệt vời, chậm rãi cố gắng, đúng là cảm thấy điều mỹ diệu của nhân sinh.

"Được." Thấy Vân Y đang cầm cái chén đưa đến trước mặt hắn, hắn mới lưu luyến không rời mà buông tay đang ôm chặt Vân Y xuống.

"Vị như thế nào?" Vân Y thật chờ mong nhìn hắn uống xong, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Ừ, cũng không tệ lắm." Ân Tây Dã buông chén trong tay xuống, lúc Vân Y không chú ý mà đem môi hắn chạm lên đôi môi mềm mại kia.

Nhẹ nhàng mà mang theo ôn nhu cùng tình yêu, đem hơi thở của bản thân hắn truyền khắp miệng cô.

Đáng chết, đáng chết.

Khuông Chỉ Dung về phòng mình, phẫn nộ dẫm chân, nhìn bài trí trong phòng mình.

Lại cảm thấy màu đỏ bừng của những tấm vải này thật chói mắt.

Vì hắn, nàng thay đổi sở thích của bản thân.

Vì hắn, mỗi năm, mỗi tháng, từng giây, từng phút đều nghĩ cách làm thế nào để theo kịp bước đi của hắn.

Từ lúc còn rất nhỏ, cô ta đã thích hắn.

Nhưng vì cái gì, vì cái gì hắn lại đối xử với cô ta như vậy?

Con ả kia có gì tốt?

Chẳng những không thích hắn, lại oán hận ma giáo như vậy.

Cô ta không cam lòng.

Cô ta thật không cam lòng.

Ngồi ở trước bàn trang điểm, vẻ mặt Khuông Chỉ Dung vặn vẹo trước gương đồng, trông cực kì dữ tợn, xấu xí, nhưng cô ta cũng không biết.

Suy tư một lát, trong lòng có một chủ ý liền quay người rời khỏi phòng.

"Vân Y ở bên trong?" Khuông Chỉ Dung đi tới phòng của Vân Y, cũng không biết có phải giáo chủ đã an bài cho người tới bảo hộ Vân Y không.

(13)

Tuy Ân Tây Dã cho phép Vân Y tự do hoạt động ở ma giáo nhưng vẫn an bài cho người đứng canh trước phòng cô.

"Vâng." Đối với vị hộ pháp này, người ở ma giáo cũng phải tôn kính vài phần.

"Vân Y, ngươi ra đây cho ta." Khuông Chỉ Dung đứng ở cửa, mới vừa bước vào thì thấy Vân Y đang vuốt vòng tay trên tay mình.

Nhìn cái vòng tay đó, trong lòng càng phẫn hận, cái vòng tay kia, cô ta biết.

A, cái đó còn không phải là giáo chủ từng nói qua sẽ tặng cho người cùng hắn một đời một kiếp một đôi người...

"Vân Y, ngươi hiện tại chắc rất đắc ý đúng không?" Khuông Chỉ Dung nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Y giống như nhìn kẻ thù đã sát hại cha mẹ cô ta vậy.

À, không đúng, phải là đoạt đi người yêu.

"Ồ? Cô nói gì vậy?" Vân Y rất vô tội nhìn Khuông Chỉ Dung, con ngươi mê mang mang theo chút ánh sáng.

"Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có làm gì, ta cũng sẽ không để ngươi thực hiện được, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội một lần nữa làm hại ma giáo."

Khuông Chỉ Dung cảm thấy Vân Y làm như vậy, thay đổi như thế nhất định lại có mục đích.

Chắc chắn ả là lợi dụng cảm tình của giáo chủ sau đó lại làm hại ma giáo, khiến ma giáo bọn họ phải gào thét thống khổ mới thôi. (ê cũng chuẩn mà =)))))

Là một người trung thành, cô ta sao có thể để nàng có cơ hội đó?

"Cô nói sai rồi, ta không phải muốn đi mật báo gì cả, ta là thật tâm sửa đổi, có lẽ cô không chấp nhận điều này, nhưng câu trả lời của ta vẫn như cũ, ta đã nghĩ thông suốt, cô cũng đừng quấn lấy giáo chủ nữa, bởi vì hắn đã có ta."

Đối mặt với Khuông Chỉ Dung, Vân Y thế nhưng không có một chút nhu nhược nào, rõ ràng nữ chính với nữ phụ vốn là thiên địch của nhau.

"Ngươi nói cái gì?" Khuông Chỉ Dung giận mắng, "Ngươi ở trước mặt ta còn muốn nói láo. Tất cả những thứ ngươi làm đều là vì trúc mã của ngươi!"

Khuông Chỉ Dung vừa nói ra lời này, Vân Y sửng sốt, nữ chính này bị bệnh vọng tưởng à?

"Thanh mai trúc mã của ta? Xin lỗi, ta không có thanh mai trúc mã nào cả, có thì cũng chỉ là bạn bè cùng nhau lớn lên thôi, tục ngữ nói đạo bất đồng bất tương vi mưu, đã qua nhiều năm như vậy, con người sẽ thay đổi, cho nên ta cũng sẽ không vì một con người đã thay đổi kia mà vứt bỏ người đối xử tốt với mình một bên."

"Vậy còn Toàn Tùng Dương? Ngươi coi hắn là gì?" Khuông Chỉ Dung điều tra tất cả, rõ ràng Toàn Tùng Dương...

Con ả Vân Y điên cuồng vì Toàn Tùng Dương, nếu không lúc trước sao lại vứt bỏ giáo chủ sang một bên?

"Ta chỉ có thể nói, Toàn Tùng Dương giống như anh trai của ta, người ta thích, người ta tâm tâm niệm niệm, là A Tây, là giáo chủ của các ngươi, Ân Tây Dã."

【Đinh! Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 60, ký chủ tuyệt vời, fighting!】

Vân Y nghe được tiếng của hệ thống mới phát hiện, thì ra nam chính đang ở gần đây.

Thế mà lại nghe lén? Cô không biết từ lúc nào nam chính lại làm ra hành động trẻ con này vậy?

(14)

"Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy là ta sẽ tin sao? Ha, chúng ta cùng chờ xem." Khuông Chỉ Dung làm sao có thể tin lời Vân Y được chứ.

Hừ lạnh một tiếng, cô ta nhìn vào mắt Vân Y, bắt đầu tính kế sách tiếp theo, khiến cho Vân Y không biết Khuông Chỉ Dung này muốn làm gì.

Nữ chính đã hoàn toàn biến đen rồi.

Quan trọng nhất là nữ chính này có võ công cao cường như vậy, nếu như trước cô bị đánh chết trước khi công lược được nam chính?

Thì không phải nhiệm vụ thất bại à?

Thế là không được.

Nhưng cô là vì mục đích này mới tồn tại, mới nhiệm vụ hai sao mà đã chết rồi thì làm sao đi tới nhiệm vụ mười sao được chứ?

Nhiệm vụ cấp cao nhất chính là nhiệm vụ mười sao, mà nhiệm vụ của cô tồn tại là vì oán khí của nữ phụ quá nhiều, gây ảnh hưởng đến quỹ đạo của thế giới, vì thế cô phải đi thanh tẩy những oán khí này.

Khuông Chỉ Dung chân trước vừa bước đi, Ân Tây Dã liền từ bên ngoài đi vào.

"A Tây?" Vẻ mặt Vân Y cứ như thể vừa mới phát hiện Ân Tây Dã đến vậy.

"Y Y."

.........

Sáng sớm,

Tia nắng rực rỡ, ấm áp chiếu vào căn phòng, nhuộn vàng căn phòng thành một khung cảnh ấm áp mỹ lệ.

Chiếu vào giường là hai người khỏa thân đang ôm dính lấy nhau, mà Vân Y cũng lười biếng chậm rãi tỉnh lại.

Nhưng khi cô vừa động thân mình thì cảm thấy toàn thân đau nhức, "Shh... Đau quá đau quá đau quá."

Vân Y cảm thấy thân thể mình giống như bị xe nghiền nát vậy, chỉ cần chân hơi động một chút liền cảm thấy hạ thân nóng rát.

Quay đầu nhìn về phía người đang nằm bên cạnh, tư thế ngủ ngoan ngoãn, nhìn vừa yên tĩnh lại vừa dịu dàng.

Chẳng qua Vân Y chả có tâm tình để mà thưởng thức, dựa vào cái gì mà sau khi làm xong cô lại phải chịu khổ chứ.

"Bốp!" Cô tàn nhẫn mà tát một cái vào mặt Ân Tây Dã.

Ân Tây Dã bị cái tát này làm tỉnh lại, đau đớn ở trên mặt nói cho hắn biết mình bị đánh.

Nhưng mà khi hắn vừa mở mắt ra lại thấy được Vân Y đang tức giận mà nhìn hắn, "Làm sao thế? Y Y?"

Vân Y vừa nghe Ân Tây Dã hỏi cô, tức giận kia từ từ biến thành uất ức nhìn Ân Tây Dã giống như hắn đã phụ lòng cô vậy.

Nằm xuống, xoay người, đưa lưng về phía Ân Tây Dã, không nói lời nào khiến cho Ân Tây Dã nhất thời không biết mình đã làm sai cái gì.

"Làm sao vậy?" Ân Tây Dã vòng qua thân hình nhỏ nhắn của Vân Y, cảm giác mềm nhẵn kia khiến Ân Tây Dã lại rạo rực một chút.

Vân Y không nói gì, trong đầu của cô bây giờ toàn là những hành động....ngớ ngẩn tối hôm qua.

Thế mà ta lại là người chủ động... Tiên sư, cô không còn mặt mũi mà nhìn hắn nữa.

Tối hôm qua, khi Khuông Chỉ Dung vừa đi thì Ân Tây Dã tới, cô nhất thời nổi điên, liền, liền dùng cái cách rất tra này...

Trong lúc Vân Y hối hận thì nơi nào đó của Ân Tây Dã bị Vân Y cọ xát liền bắt đầu chậm rãi thức tỉnh...

Một ngày mới đến, vừa tỉnh lại, Vân Y và Ân Tây Dã lại bước vào cuộc vận động mang hơi hướng dục vọng nguyên thủy.

Tiếng rên rỉ từ trong phòng truyền ra, khiến bọn thuộc hạ ở bên ngoài đều phải giả vờ cái gì cũng chưa nghe thấy chỉ biết cúi đầu.

(15)

Đến lúc Vân Y tỉnh lại đã là buổi chiều, lúc này Ân Tây Dã vì có việc phải đi ra ngoài, mà Vân Y hiện giờ cả người chỗ xanh chỗ tím chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng.

Dưới người dính dính, Vân Y kêu người chuẩn bị thau tắm, mà trải qua việc sáng nay, ai mà chẳng biết, giáo chủ của bọn họ đã sủng hạnh nữ nhân làm hại ma giáo đến mức thảm hại này.

Nhưng mà giáo chủ đã nói, bắt đầu từ nay, cô chính là giáo chủ phu nhân của ma giáo, thấy cô như thấy hắn, không được chậm trễ.

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thừa nhận.

Đợi Vân Y rửa mặt xong, lại có người đến nói với cô, có người hẹn cô đến cửa sau của ma giáo, có chuyện quan trọng muốn tìm cô.

Vân Y nhướng mày, ở trong ma giáo này thế mà còn có người hẹn cô ra ngoài?

Ài, cũng không phải là cô tự coi trọng mình, nhưng mà ở ma giáo này, chỉ sợ cũng chỉ có Ân Tây Dã mới không hận cô thôi.

Còn về những người khác trong ma giáo, nói thật, Vân Y mới không để ý đâu!

Người cô công lược cũng chỉ có nam chính, chỉ cần thu phục nam chính,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net