Chương 11: Hẹn gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn nằm trên giường ủ rũ lo nghĩ về biểu hiện hôm nay của Trương Triết Hạn, dù hắn đã cố gắng vứt cậu ra khỏi đầu rồi nhưng trong suy nghĩ cứ vô thức nhớ đến cậu. Để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, Cung Tuấn quyết định đi tìm Thư Thư, hòng đè ép lại sóng dữ trong lòng.

Cung Hỷ Phát Tài: Thư Thư à.

Qua một lúc, người bên kia liền trả lời hắn.

Thư Thư: Hửm?

Cung Hỷ Phát Tài: Tôi cảm thấy dạo gần đây, hình như tôi đã làm sai cái gì đó.

Sau khi nhắn gửi, Cung Tuấn liền giật mình bừng tỉnh, gào thét với lòng. Không phải hắn nói hắn sẽ quên cậu sao? Tự nhiên lại nhắc đến cậu trước mặt Thư Thư làm gì? Lỡ như em ấy nghi ngờ thì phải làm sao đây? Cung Tuấn bất an bối rối định xóa tin nhắn nhưng đã muộn rồi, Trương Triết Hạn đã nhìn thấy và trả lời ngay sau đó.

Thư Thư: Công việc không thuận lợi sao?

Cung Tuấn áy náy gãi mũi, ậm ừ nói.

Cung Hỷ Phát Tài: Ừm.... Có thể là như vậy, dạo gần đây, tử vi của tôi không được tốt cho lắm.

Thư Thư: Anh cũng tin vào cái đó nữa à?

Trương Triết Hạn thấy ai kia lại bắt đầu loay hoay thì bật cười, mọi mệt mỏi hôm nay nháy mắt đều tiêu biến. Cậu cao hứng xoay người nằm sấp lại trên giường, chăm chú gõ gõ vào màn hình điện thoại.

Thư Thư: Anh có cần giúp gì không? Em sẽ cố gắng giúp anh.

Cung Tuấn nhận ra Thư Thư đang quan tâm mình, hắn lập tức như được sống lại, miệng cười tươi phơi phới nói.

Cung Hỷ Phát Tài: Vậy thì còn gì bằng, tôi rất sẵn sàng chờ em tới giúp.

Thư Thư: Cuối tuần này em rảnh, anh có muốn đến gặp em không?

Cung Tuấn thấy dòng tin nhắn chói sáng rực rỡ kia thì liên tục đưa tay dụi mắt, không thể tin được gấp gáp gõ gõ lách cách.

Cung Hỷ Phát Tài: Em vừa nhắn cái gì vậy? Tôi bị loạn thị, đột nhiên không thấy rõ.

Trương Triết Hạn bật cười khúc khích, bất đắc dĩ nhắn lại một dòng tin nhắn tương đối dài gửi cho ai kia.

Thư Thư: Em nói, cuối tuần này em rất rảnh, nếu anh cũng không bận thì em sẽ đến gặp anh. Nhưng khi gặp em rồi thì anh đừng có thất vọng. Anh mà thất vọng, em sẽ buồn.

Cung Hỷ Phát Tài: Làm gì có! Tôi rất vui.

Thư Thư: Anh ở đâu? Anh hẹn chỗ đi, em sẽ đến.

Cung Hỷ Phát Tài: Em cứ chọn đi, miễn là em, anh đều sẽ bay đến tất.

Cũng trùng hợp nha, cuối tuần này, đoàn phim chỉ làm việc có nửa ngày, vì họ nói rằng họ muốn tạo cơ hội cho diễn viên được nghỉ ngơi xả áp lực. Cung Tuấn sẽ nhân cơ hội này đi gặp mặt Thư Thư. Còn việc khi đến đó rồi, hắn có kịp giờ bay về hay không thì xin lỗi, hắn chưa nghĩ tới! Trong đầu hắn bây giờ chỉ có mình Thư Thư thôi, hắn muốn gặp cậu, muốn ôm cậu, muốn thỏa sức nhìn ngắm cậu.

Thư Thư: Vậy, anh có biết nhà hàng Du Sanh không?

Cung Tuấn vừa nhìn thấy địa điểm trên tin nhắn, trái tim hắn tức khắc như bị treo lên, kinh ngạc không thôi. Đây không phải là nhà hàng nổi tiếng ở đây sao? Chẳng lẽ Thư Thư là người ở đây? Vậy không phải là quá tốt rồi sao! Thời gian đến gặp mặt Thư Thư càng được rút ngắn. Cung Tuấn nghĩ vậy, tức thời kinh hỷ, vui mừng hớn hở nói.

Cung Hỷ Phát Tài: Tôi biết! Thật trùng hợp, tôi cũng đang công tác gần nhà hàng Du Sanh.

Từ phim trường chạy qua nhà hàng Du Sanh chỉ mất một tiếng chạy xe. Nói cách khác hắn và Thư Thư đang cách nhau rất gần. Cung Tuấn vừa nghĩ vừa cười khúc khích, tâm tình kích động không thôi.

Trương Triết Hạn bên kia cũng kinh ngạc không kém, đây lòng thầm nói thật trùng hợp. Thì ra Cung Hỷ Phát Tài cũng đang ở đây, không biết hắn có từng nhìn thấy mình hay chưa? Trương Triết Hạn âm thầm vui sướng, cười nhẹ nói.

Thư Thư: Vậy bốn giờ chiều cuối tuần này tại nhà hàng Du Sanh, anh đến được không?

Cung Hỷ Phát Tài: Đương nhiên là được, tôi rất mong chờ được gặp em.

Hai người hàn huyên được một lát, sau đó cả hai đều mang tinh thần vui tươi phơi phới tắt máy, chui vào trong chăn khẽ lăn lộn.

Hóa ra cả hai đều gần nhau như vậy. Đây có phải là duyên trời định hay không? Trùng hợp như vậy! Trương Triết Hạn liên tục xoay mình, đáy lòng xao động không thôi. Cậu nhịn không được cứ miên man nghĩ về người kia, cả đêm mất ngủ...

Ngày hôm sau, Trương Triết Hạn uể oải ngồi ngáp ngắn ngáp dài ngủ gà ngủ gật tại phim trường. Cung Tuấn sớm đã nhận ra Trương Triết Hạn không được bình thường, nhưng hắn cũng không dám cứ như vậy bước tới hỏi han, cho nên từ đầu đến cuối đều giả vờ không biết.

Còn ba ngày nữa đã tới ngày hắn đến gặp Thư Thư, trong thời gian này Cung Tuấn phải tận lực lảng tránh những tin đồn tình cảm với Trương Triết Hạn. Nếu không khi sự tồn tại của Thư Thư bị mọi người phát hiện thì cậu sẽ lành ít dữ nhiều. Cung Tuấn đau lòng xuýt xoa không dứt, tự ép mình không được nhìn đến cậu.

"Em không khỏe à?" Lâm Ngạn Tuyết lo lắng nhìn cậu, quan tâm hỏi. Trương Triết Hạn hé miệng ngáp to một cái, xua tay trả lời.

"Không có, tối qua ngủ không đủ nên hôm nay hơi buồn ngủ."

"Em cứ không biết tự chăm sóc mình."

Nhận ra Lâm Ngạn Tuyết lại bắt đầu càu nhàu, Trương Triết Hạn liền cười cười đánh đòn phủ đầu, nhu thuận nói.

"Chị Lâm, em đã biết rồi, sau này sẽ chú ý hơn."

Mấy lời giáo huấn thâm sâu sớm đã được cô ấp ủ trong lòng chờ ngay sử dụng nháy mắt đã bị Trương Triết Hạn chặn đứng. Lâm Ngạn Tuyết không thể làm gì với vẻ mặt ngây ngô tội nghiệp đó, thở dài nói.

"Tiểu Triết à, em thật gian xảo."

Trương Triết Hạn cười cười không nói, nơi xa Trần đạo diễn hô lên gọi hai người tới, Trương Triết Hạn nhanh chóng đứng dậy bước đến phim trường. Lâm Ngạn Tuyết không đi theo cậu, cô ngồi im tại chỗ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của ai kia, đôi mắt sâu xa.

Hôm nay là cảnh quay ngoài trời, tiết trời thoáng mát hiu hiu nổi gió, Trương Triết Hạn liên tục ngáp dài, hai mắt ứa đầy ánh nước. Cậu hơi hất mái tóc dài ra phía sau lưng, y phục cổ trang nặng nề áp sát vào thân thể tinh tế che đi những đường cong mỹ lệ. Cung Tuấn âm thầm đưa mắt nhìn về phía cậu, ngẫm nghĩ.

Trương Triết Hạn quả thật rất đẹp, nhưng hắn đã có Thư Thư, hắn không được để tâm tới cậu nữa!

Cung Tuấn âm thầm tự thức tỉnh bản thân, kiên quyết giữ cho tâm trong sạch, tự nhủ không được lại nhìn ai kia. Cảnh quay đầu tiên hôm nay rất nhanh đã trôi qua, cảnh quay gần đây của hai người cũng không thân mật như những ngày trước đó, chỉ là nói chuyện bình thường với nhau, không động tay động chân hay thả thính nữa.

Trương Triết Hạn cũng không còn nặng lòng với Cung Tuấn. Chí ít cậu đã không buồn phiền khi ai kia lạnh nhạt, cũng không thấy bối rối khi ai kia đột ngột quan tâm. Trong tâm trí cậu bây giờ chỉ còn biết chuyên tâm với công việc và ngày gặp mặt Cung Hỷ Phát Tài.

Trần đạo diễn bảo hai người tạm thời ngồi đây để ông đi chỉnh sửa lại trường quay. Trương Triết Hạn ngồi im trên băng ghế ngắn cùng Cung Tuấn. Vì ghế không đủ dài nên hắn và cậu ngồi tương đối gần nhau. Trương Triết Hạn cũng không thấy ngại ngùng bởi vì cậu vốn dĩ không nghĩ đến hắn. Ngược lại, Cung Tuấn lại dị thường bối rối, hắn không biết có phải là do hắn đã điên rồi hay không? Khi ngồi bên cạnh Trương Triết Hạn, hắn có cảm giác mình rất gấp gáp, tay chân lóng ngóng không biết nên làm gì tiếp theo. Đây không phải là phong cách của Cung Tuấn, nhưng hắn lại không thể kiểm soát được bản thân, đặc biệt là khi bên cạnh Trương Triết Hạn.

Ngồi im lặng dưới bóng mát không ai nói chuyện với ai, gió thổi hiu hiu mát lạnh thổi qua. Đêm qua vốn dĩ đã ngủ không đủ giấc, hôm nay điều kiện thuận lợi chợt xảy đến, Trương Triết Hạn làm sao có thể chống lại, làm sao không cảm thấy buồn ngủ? Hai mắt cậu lim dim chập chờn mở đóng, thân mình lắc lư liên tục.

Rốt cuộc nhịn không được nữa, ngủ mất...

Cung Tuấn giật mình nhìn người đang dựa vào vai mình, hàng lông mi cong dày che đi ánh mắt to tròn long lanh như tinh tú. Hắn ngồi im bất động không dám nhún nhích, thậm chí là không dám thở mạnh, trố mắt nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn.

"Triết Hạn?"

Cung Tuấn đè thấp giọng gọi cậu, thế nhưng cậu lại không hề có ý định muốn tỉnh lại, hô hô ngủ ngon lành. Cung Tuấn thấy cậu sớm đã đi vào mộng đẹp, hắn liền nhẹ nhàng nhích người lại, tránh để cậu mất thăng bằng té xuống mặt đất.

Hai người dán sát vào nhau, chóp mũi Cung Tuấn thoang thoảng ngửi thấy hương thơm thanh ngọt của Trương Triết Hạn. Trong lòng hắn âm thầm cả kinh, hai tay siết chặt. Nhận ra thân thể ai kia đang nghiêng qua nghiêng lại, sắp bị rơi xuống, Cung Tuấn liền vòng tay ra phía sau ôm lấy vai cậu, cẩn thận giữ người cậu lại.

Trương Triết Hạn giờ đây đã ngủ say tới mức không biết trời trăng mây đất gì. Cậu thoải mái dựa vào bờ vai săn chắc cứng cáp, hơi thở của người làm cậu cảm thấy thật an toàn, mọi lo âu gì đó đều bay sạch, khiến cậu vô thức muốn dựa mãi vào ai kia.

Nhìn cậu ngoan ngoãn ngủ say như vậy, Cung Tuấn chợt có một ý nghĩ rằng cậu rất đáng yêu. Hắn hơi cong môi cười nhẹ, nhất thời quên đi mục đích cao cả là phải tận lực xa cách Trương Triết Hạn.

Với bản năng là một alpha, hắn trời sinh đã mang trong mình suy nghĩ phải bảo vệ omega. Thời khắc bên cạnh một omega đặc biệt như vậy, Cung Tuấn liền có tâm tư muốn bảo hộ đối phương, giữ đối phương trong lòng bàn tay mà nâng niu cưng nựng.

Bàn tay đang đặt trên vai cậu hơi siết lại, lòng tựa hồ đã hạ quyết tâm. Đột nhiên, người nằm trong lòng giật mình tỉnh lại, Cung Tuấn liền có hơi hụt hẫng buồn bã nhưng rất nhanh đã không thấy đâu.

Trương Triết Hạn mờ mịt mở mắt, vừa nhận ra mình đang tựa đầu vào người Cung Tuấn thì ngay lập tức cả kinh trong lòng, nhanh chóng ngồi dậy luống cuống xin lỗi.

"Xin lỗi cậu, tôi đột nhiên ngủ mất nên mới không cẩn thận..."

Cảm nhận bờ vai đột nhiên trống trải, Cung Tuấn liền nhịn không được thất vọng, nhưng bên ngoài vẫn giữ một nụ cười lịch sự nói.

"Không sao cả, hôm nay tôi thấy cậu không có tinh thần, thân thể không khỏe sao?"

Trương Triết Hạn ngại ngùng sờ mũi, đáp.

"Hôm qua thiếu ngủ, cho nên hôm nay mới như vậy."

"Sau này đừng như vậy, sức khỏe quan trọng."

Vừa dứt câu, Cung Tuấn liền nhận ra lời nói của mình có bao nhiêu gượng gạo. Hắn khẽ hắng giọng hòng che đi tia bối rối trong mắt, nói.

"Có khát nước không? Tôi mang lại cho."

"Không cần đâu, cảm ơn."

Trương Triết Hạn bối rối dời mắt rời đi, hai má đỏ bừng. Nội tâm Cung Tuấn cũng rối ren không ít, hắn giả vờ bình tĩnh ho khan mấy tiếng, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ về cảm giác tựa vai ban nãy của Trương Triết Hạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net