CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thói quen xấu không thay đổi được sẽ trở thành liều thuốc độc giết chết người từ từ.

Đứng trong phòng khách sáng sủa, sang trọng của nhà Tay, New một lần nữa vứt bỏ sự tự trọng kiên định của mình.

Tay nói rằng anh cần cậu giúp đỡ một chút, vì vậy cậu coi đây là lý do không thể cưỡng lại và thuyết phục mình đi cùng Tay.

Thể diện gì đó cậu cũng có nghĩ qua nhưng mà nghĩ lại cậu còn yêu anh cũng là thật, giúp một chút chuyện thì có sao?

Tay cởi áo khoác, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước đưa cho New,

"Không có dư ly cho cậu dùng, cậu có thể uống nước đóng chai không?"

New liếc nhìn những chiếc ly được xếp ngay ngắn trên bàn ăn, hỏi anh,

"Rốt cuộc anh muốn tôi đến đây để làm cái quái gì?"

Tay không có trả lời ngay lập tức, đem chai nước trong tay đặt trở lại tủ lạnh, hướng góc phòng bĩu môi,

"Kêu cậu đến đây để giúp tôi một việc, hay nói đúng hơn là nhờ cậu vứt bỏ đống rác khó coi chướng mắt này giúp tôi"

New quay đầu lại nhìn, thấy mấy chiếc thùng các tông chất đống trong góc không phù hợp với ngôi nhà này, cảm giác cũ kỹ hiện lên đập vào mắt cậu đã nói lên sự lâu đời của nó.

Một cảm giác ấm áp đột nhiên truyền vào tai New, môi của Tay áp sát vành tai cậu duy trì một tư thế cực kỳ ái mụi,

"Năm đó lúc cậu vội vàng rời đi, tôi đã đem hết đồ đạc của cậu ở ký túc xá lưu lại, đợi một ngày nào đó có thể giao lại cho cậu"

Hơi thở rối loạn phả xuống cổ cậu, New trong tiềm thức muốn trốn.

"Không muốn nhìn thử xem? Trong đó có rất nhiều kỷ niệm của chúng ta" Tay ấn vào vai New để cậu không thể tránh được.

Trái tim của New trở nên cứng đờ, như thể một quả bom hẹn giờ được buộc vào cơ thể cậu và đang đếm ngược từng giây, những ký ức tốt đẹp mà cậu coi là trụ cột tinh thần trong quá khứ đã "bùm" nổ một tiếng.

Cậu có thể nghe được tiếng tim đập đinh tai nhức óc của bản thân trong căn phòng quá yên tĩnh này!

Thật lâu sau, New do dự nói: "Tôi... Tôi không muốn."

Tay dùng ngón tay vuốt một bên cổ cậu, cười nhạt nói,

"Cũng phải, với tôi cậu nói rất nhiều lời cái gì mà thề non hẹn biển quay đầu một cái liền quên hết tất cả, thì đừng nói những thứ đồ dùng vô giá trị này, xem ra là tôi làm điều thừa rồi"

Lời vừa dứt, Tay đột nhiên trở nên tàn nhẫn, nhéo cằm New, hung hăng hôn một cái. Cơn đau do môi và răng va chạm khiến cậu cau mày, cậu cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cậu và khóa lại sau lưng.

Nụ hôn của Tay tràn đầy lửa giận, không biết là vết thương của ai, mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng hai người. Ý thức của New đã rơi vào trạng thái mê man, cậu một người muốn có cuộc sống bình thường phải duy trì bằng cách uống thuốc hằng ngày nên cơ bản không đủ sức để thoát khỏi Tay, trước khi thiếu oxy New khẽ nức nở, bằng tất cả sức lực của mình cắn Tay một cái để có cơ hội thoát khỏi anh.

"Anh, anh muốn...anh có biết anh đang làm cái gì không hả?"

New cố hít thở, đứt quãng nói: "Anh sắp kết hôn rồi"

Tay vòng tay qua eo New, đè cậu, ép cậu đi về phía trước vài bước, khi New lùi đến một bên bàn ăn, Tay ép đầu gối của mình vào giữa hai chân của cậu, đẩy hông về phía trước, cọ xát vào cơ thể của New.

"Cậu muốn nói cái gì? Nhắc tôi sắp kết hôn rồi? Cần phải biết giữ mình? Hay là phải biết liêm sĩ?" Tay nhìn New, sau đó cắn nhẹ vào môi New,

"Khi cậu chọn đi với ông già đó, cậu không biết rằng ông ta đã có vợ con hay sao? Bây giờ cậu đang giả vờ cái gì?"

Anh vén vạt áo của cậu lên, đưa tay sờ soạng lên trên làn da mịn màng của cậu,

"Đã làm với tôi cậu còn có thể tiếp nhận ông ta sao? Ông ta có thể làm thỏa mãn cậu không?"

Nếu sỉ nhục bằng lời nói là sự trả thù của Tay, thì New không ngại dùng phương thức hạ lưu hơn để đánh trả lại anh.

Nhưng mà...

New cụp mắt xuống để kìm nén cảm xúc của chính mình, hơi run rẩy đẩy Tay ra, hô hấp hỗn loạn, "Tôi muốn đi về."

"Cậu cùng tôi về nhà không phải đang đợi tôi làm cái gì đó với cậu sao?" Giọng nói của Tay có chút nhu hòa, hai tay ôm lấy eo New an ủi,

"Cậu không muốn hử? Khi thấy cậu ở cái buổi tụ họp bạn bè kia tôi đã muốn làm rồi"

New không phải là một vị thần không có ham muốn, hơi thở nặng nề của Tay giống như ma quỷ mê hoặc làm phiền tâm trí, cậu dường như đã rơi vào một cái bẫy không đáy, cú rơi nhanh không trọng lượng khiến khuôn mặt vốn đã trắng trẻo của cậu càng thêm vô hồn.

Ngẩng đầu nhìn Tay nằm ở trên mình, New có chút miễn cưỡng cười cười.

Cậu đã làm tổn thương Tay một lần, cậu không thể, cũng không nỡ làm tổn thương Tay lần nữa.

Tương lai của Tay còn rất dài anh còn có thể phát triển hơn nữa, có rất nhiều hạnh phúc sắp bắt đầu, cậu không thể để cuộc sống được cho là hoàn hảo của Tay bị vấy bẩn vào lúc này.

"Anh và P'Chakrii không thể so sánh được. Có thể anh không biết rằng P'Chakrii đã ly hôn khi anh ấy ở cùng tôi. Ngoại trừ anh...chúng tôi không làm tổn thương ai cả." New dừng lại vài giây rồi nói tiếp,

"Nhưng đối tượng kết hôn của anh là Preeda Adulkittiporn, Tay Tawan...Nếu anh làm chuyện có lỗi với cô ấy, anh cảm thấy người anh em tốt của anh, Off Jumpol sẽ bỏ qua cho anh không?"

Ánh mắt Tay đột nhiên trở nên lạnh lùng, sau khi im lặng như chết, vẻ mặt lại trở nên cổ quái.

"Vậy cứ để cho bọn họ hận tôi, tôi biến thành như vậy là do cậu là chủ mưu"

Chiếc quần lót kém chất lượng đã bị kéo ra, treo lủng lẳng trên chân phải của New, cho thấy sự rẻ tiền của nó. New đã cố dồn hết sức để đẩy và từ chối Tay, nhưng không đủ sức để ngăn cản anh. Cuối cùng cậu mặc anh, nằm lẳng lặng chịu đựng trên mặt bàn ăn bằng đá hoa cương, hết lần này đến lần khác chịu đựng Tay phát tiết.

Đúng căn bản là anh đang giải tỏa, phát tiết!

New cảm thấy rằng không có tình yêu trong sự thân mật mà cậu buộc phải chịu đựng này, thậm chí hận thù cũng không có.

Cậu đơn giản chỉ là một món đồ chơi để anh trút cảm xúc!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net