CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay đặt cánh tay của mình lên ngực của New, ngón tay siết chặt lấy cổ tay cậu như sợ cậu sẽ chạy mất.

New cuộn ngón tay lại, lặng lẽ quay đầu đi. Trong đầu cậu đã diễn đi diễn lại rất nhiều lần cảnh tượng sau khi gặp lại Tay, trong tất cả các cảnh đó, cảnh hai người lăn lộn trên cùng một chiếc giường là điều cậu chưa từng nghĩ tới.

Cho dù là có bị ép buộc hay không, nó vô lý đến mức cậu không có gì giải thích với tư cách là đồng phạm.

Cố tình buông động tác lật nhẹ người, cậu mới tách mình ra khỏi cái ôm phía sau thì lại bị kéo lại.

Tay mở mắt ra và tiến lại gần New, ngửi sau gáy, hít vài hơi để lại vài dấu hickey rồi mới chịu thôi.

"Em thật thơm"

New nhìn trần nhà không nói lời nào, để Tay đè cậu xuống hôn một lúc.

Hài lòng, Tay xoay người bước xuống giường, vẻ dịu dàng vừa rồi biến mất, với vẻ mặt bình tĩnh anh cài cúc áo từng cái một.

New ngồi dậy, chăn bông từ trên vai trượt xuống, trước ngực lộ ra những vết tích mơ hồ.

"Tôi đi họp chiều sẽ trở về, cậu ở nhà chuẩn bị cơm nước trước đi" Giọng lạnh như băng, giống như trước khi ra ngoài ông chủ đối với người làm mà dặn dò.

New chậm rãi chớp mắt, không hiểu ý của Tay.

Đợi không thấy cậu trả lời, Tay móc ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, quay người nhìn New mặt không chút biểu tình gì, "Không nghe thấy?"  Vừa nói, anh vừa lấy trong ví ra vài tờ tiền rồi ném lên giường.

Nó trông quá giống một khách hàng thiếu kiên nhẫn đang cố đuổi một money boy còn nán lại.

Sau khi phản ứng, New cố nuốt cơn buồn nôn từ cổ họng xuống, nhặt tiền lên và đếm, đáp anh ngắn gọn: "Biết rồi"

Bây giờ đến lượt Tay ngạc nhiên, anh rít điếu thiếu một hơi rồi nhả ra, trong làn khói trắng của thuốc anh nhìn chằm chằm vào New trong vài giây nhưng không nói nhiều lời.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, New đợi một lúc, xác định rằng Tay đã rời đi, sau đó loạng choạng rời khỏi giường, lao vào phòng tắm, đi vào nhà vệ sinh, đối mặt với lavabo để nôn, nhưng không nôn ra bất cứ thứ gì vì bụng cậu trống rỗng.

Ngồi phịch xuống đất một lúc mới bình tĩnh lại, cậu dùng đôi chân mềm nhũn miễn cưỡng lắm mới đứng lên, lê thân ra phòng khách, tìm hộp thuốc từ đống quần áo vương vãi bên bàn ăn, do dự một chút, vẫn là lấy chai nước hôm qua Tay đãi cậu từ trong tủ lạnh ra.

Cậu cố nuốt những viên thuốc bằng nước, cảm giác lạnh buốt khiến New khó chịu nhíu mày.

Chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, sau đó New đẩy cửa rời đi không chút do dự.

Những cơn đau bụng thật khó chịu, New khom lưng chịu đựng cơn đau dâng lên, lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán, khi cậu nhìn lên lần nữa, thì bất thình lình mặt đối mặt với Tay.

Tay đứng ở đầu đường bên kia, giữa hai người có dòng người qua qua lại lại.

New siết chặt túi giấy trong tay, nhìn Tay từng bước từng bước đến gần mình.

"Tôi biết cậu sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà"

New vô cớ cảm thấy tội lỗi, cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình.

Bộ vest mới mua nằm trong túi giấy trên tay, cậu đã thay lại bộ đồ bẩn thỉu, đi cùng một đôi giày thể thao đã biến dạng.

Tuy rằng so sánh như vậy không thích hợp cho lắm, nhưng New cảm thấy dưới thân phận của Tay, mình giống như Lọ Lem đánh mất chiếc giày thủy tinh, đứng trước mặt hoàng tử chỉ biết cúi đầu xấu hổ.

Cậu đã làm hỏng mọi thứ.

Nếu có thể kiềm chế được mộng tưởng gặp lại Tay, ít nhất trong lòng Tay cậu cũng sẽ có một hình tượng tử tế. Thay vì co rúm xấu hổ như bây giờ.

"Tôi còn phải đi làm. Tôi đã để số tiền anh đưa lại trên bàn rồi"

Sau khi New nói xong, Tay không nói gì. Thời gian bị kéo dài bởi sự im lặng, khuếch đại sự căng thẳng trong không khí.

Tay cầm lấy huy hiệu trên ngực trái của New, tinh nghịch cười nói: "Cậu không nhận được thông báo sao?"

New ngước mắt lên tỏ vẻ khó hiểu.

Anh đưa tay gỡ bỏ huy hiệu của cậu, ném xuống nó lăn nhẹ vài vòng trên mặt đường, sau đó thản nhiên nói,

"Đợi lát nữa cậu sẽ nhận được thông báo sa thải sau."

"Tay Tawan!" Cậu không thể tin được mà nhìn anh, tầm nhìn của cậu mờ đi vì tức giận.

Tay từ từ đến gần New, thì thầm vào tai cậu với một chút lời cảnh cáo,

"Đây mới chỉ là bắt đầu, nếu cậu đã trở lại, vậy hãy ở bên cạnh tôi để chuộc lỗi. Trừ khi cậu chết, bằng không đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cậu."

New nghe thấy điều này hơi giật mình, một lúc lâu sau, tròng mắt cậu đỏ hoe, xác nhận: "Anh nói thật sao?"

Tay thần sắc lập tức cứng đờ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu, tầm mắt anh tránh cậu rồi mới gật đầu xác nhận. Sau đó, nắm lấy tay của New, đi về hướng ngược lại,

"Nếu không muốn gây thêm phiền phức, liền thành thật trở về nhà chờ tôi đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net