✧ 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cách từ từ và cẩn thận, Yeonjun khẽ ngồi xuống bên mép giường của Soobin, không muốn đánh thức cậu trai đang mê man ngủ trong cơn ốm. Anh nhẹ vén lọn tóc che trước mắt của người nhỏ hơn, muốn được nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

Anh thề rằng mình chưa bao giờ thấy bất cứ một ai đẹp đến mức hút hồn như người con trai đang nằm ở ngay đây cả.

Giống như thể cậu là một món quà được gửi xuống từ thiên đường vậy.

Một thiên thần.

Cứ thoải mái gọi anh là kẻ ích kỷ nếu muốn nhưng chắn chắn không đời nào anh sẽ để cho người con trai này ở bên bất cứ một ai đó khác không phải mình đâu. Chỉ có thể là anh thôi. Dù cho việc này nghe có ích kỷ đến nhường nào thì anh cũng mặc kệ.

Bất giác khóe môi anh lại cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ giống như bao lần khác khi anh đặt ánh mắt về phía Soobin.

"Em là gì vậy chứ? Virus hạnh phúc sao? Nếu vậy thì em đã thành công lây nhiễm cho tôi rồi đó." Anh nói, dịu dàng vuốt ve mái tóc người nọ, biết rằng cậu chẳng thể nghe được vì đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Đột nhiên, có một tiếng ding! vang lên từ chiếc điện thoại đang nằm ngay ngắn trên tủ đầu giường. Là điện thoại của Soobin.

Yeonjun nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại kia, không chắc bản thân nên làm gì. Anh có thể cứ mặc kệ đi nhưng lỡ như đó chỉ là tin nhắn từ một trong những người bạn của họ thì sao?

Anh chần chừ một lát trước khi quyết định sẽ chỉ đọc dòng thông báo hiển thị trên màn hình khóa thôi. Một cách chậm rãi, anh đứng dậy và bật sáng điện thoại lần nữa và đọc dòng thông báo.

Tin nhắn mới!
Số lạ: tại sao vậy

Yeonjun không muốn xâm phạm vào quyền riêng tư của người nọ nhưng lại không nhịn được mà muốn bấm vào dòng thông báo đang hiển thị kia. Bối rối cắn môi, anh quay đầu nhìn người nọ, thấy cậu vẫn đang ngủ say và lại nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay lần nữa.

tại sao vậy... tại sao vậy... tại sao vậy??? Nó có thể có ý nghĩa gì cơ chứ???

...

Nếu chỉ trả lời lại thôi thì cũng chẳng mất mát gì đâu phải không?

...

Bên cạnh đó, dù sao thì có lẽ người này đã nhắn nhầm số hoặc có tên khốn nào đó đang làm phiền Soobin không chừng. Anh ngẫm nghĩ trước khi gật đầu cái rụp như tự trấn an bản thân và ấn vào dòng thông báo, thế nhưng ngay sau đó là một màn hình nhập mã khóa hiện lên.

Tất nhiên là em ấy phải cài mật khẩu rồi. Anh nghĩ, bất giác khẽ cắn phần má trong.

1... 2... 3... 4

Đã mở khóa!

Cái- wow... dễ vậy sao.

Số lạ:
tại sao vậy

Tôi:
Ai thế?

Số lạ:
Tôi biết rằng em đã chặn tôi
Sao em lại chán ghét hyung đến vậy cơ chứ?
Tôi xin lỗi
Làm ơn
Tôi nhớ em lắm

Đôi mày Yeonjun lập tức nhíu chặt lại vì bối rối. Cái quái gì đây?

Tôi:
Nhầm số rồi

Số lạ:
Soobin, xin em đấy
Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?
Tôi thực sự có ý muốn xin lỗi em mà

Giờ thì Yeonjun lại càng thêm lo lắng hơn nữa. Đây là tên quái quỷ nào vậy và hắn ta muốn gì ở Soobin chứ? Bất giác cắn môi, anh gõ lại một tin trả lời. Anh có một ý tưởng chắc chắn sẽ thực hiện được mà không cần Soobin phải biết.

Tôi:
Được
Gặp nhau ở đâu đây?

Số lạ:

Sunshine Cafe, nơi mà chúng ta vẫn thường đến lúc trước
Chỗ của Jimin hyung ấy
Làm ơn hãy ở đó vào 2h chiều mai nhé
Tôi sẽ đợi
đã xem

Sunshine Cafe? Chỗ của Jimin hyung sao? Nếu là ở đó thì không nguy hiểm lắm...

Yeonjun đã tưởng rằng hắn ta sẽ gửi địa chỉ một con ngõ hẻm nào đó giống như khi muốn bắt cóc người ta nhưng nếu là một quán cafe mà họ biết thì nghe có vẻ không nguy hiểm chút nào.

Có thể người này cũng không có ý xấu gì đâu nhỉ?

Dù vậy anh cũng không muốn mạo hiểm vậy nên ngay sau đó liền chặn số điện thoại kia và xoá nó khỏi lịch sử liên lạc của Soobin.




+×+




Yeonjun đẩy cánh cửa kính mở ra, mùi cà phê đặc trưng ngay lập tức xâm chiếm lấy khứu giác. Quán cafe vẫn luôn đông đúc như mọi khi. Dù không thường đến đây như trước nữa nhưng anh vẫn thích nơi này lắm.

Yoongi hyung đã giới thiệu anh đến đây, tất nhiên rồi, vì bạn trai của anh ấy sở hữu quán cafe này và cũng bởi vậy mà có một khoảng thời gian dài anh thường xuyên ghé ngang qua đây mỗi khi có dịp. Giờ thì thói quen ấy đã không còn nữa và thành thật thì anh cũng cảm thấy có chút nhớ nơi này.

Quét mắt một lượt xung quanh, lúc này anh mới nhận ra mình ngu ngốc đến nhường nào. Làm thế nào mà anh biết được ai là chủ nhân của cái số lạ đó chứ? Ở đây có quá nhiều người rồi.

Để bắt đầu, anh ngó nghiêng khắp nơi để tìm ra một người trông có vẻ như đang chờ đợi một ai đó hoặc đang ở một mình. Nhưng ở đây lại có rất nhiều người như vậy.

Chết tiệt... mình nên làm gì đây?!

Anh thầm nguyền rủa sự ngu ngốc của chính mình.

Khi anh cứ đứng tần ngần ở đó với vẻ bực bội và không biết phải làm gì, một dáng người quen thuộc bỗng chậm rãi tiếp lại gần.

"Yeonjun-ah, chào em! Lâu rồi mới thấy em đến đây đó." Hoá ra là Jimin, chủ nhân của quán cafe này và là bạn trai của Yoongi.

"Ah... hyung, chào anh."

"Chắc là em bận rộn với việc học hoặc là... mấy chuyện hẹn hò gì đó ha."

"Làm sao–"

"Đừng tỏ ra ngạc nhiên như thế! Anh biết em và Soobin giờ đang là một cặp mà!" Jimin nói, lông mày di chuyển lên xuống như trêu chọc.

Chà, bọn em đã không còn là một cặp nữa... nhưng trong tương thì... vâng. Yeonjun thầm nghĩ, bên ngoài thì căng thẳng gượng cười.

"Mà em ấy đâu rồi?" Jimin hỏi.

"Ah... em ấy đang ốm nên đã nhờ em đến đây để gặp gỡ một người."

"Ah, anh hiểu rồi."

"Ừm... nhưng chuyện là... em không biết người đó là ai... liệu anh nghĩ mình có thể biết không ạ..?"

"Hm..." Jimin trầm ngâm, cố nghĩ ngợi một lát trước rất nhanh đáp lại. "Oh! Anh biết rồi. Là người đang ngồi ở bàn đó." Anh nói, chỉ tay về phía chiếc bàn có một gã trai đang ngồi một mình, cắm mặt vào chiếc điện thoại trong tay.

"Ah, cảm ơn hyung." Yeonjun mỉm cười.

"Không có gì. Nhớ là phải gửi lời chào và lời chúc mau khoẻ của anh tới Soobin nha, vậy thì lần tới em ấy sẽ có thể đến đây cùng với em~" Yeonjun gật đầu trước khi rảo bước về phía chiếc bàn kia.

Gã trai nọ rất nhanh ngẩng đầu lên và đứng dậy ngay khi cảm nhận được có ai đó đang tới gần mình.

"Soobi–" Hắn khựng lại với đôi lông mày khẽ nhíu.

"Yeonjun?"

"Jihoon hyung?"

+×+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net