✧ 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"SOO! Anh nhớ em quá đi!" Người con trai reo lên, rất nhanh lao tới ôm chầm lấy Soobin thật chặt. Anh có mái tóc vàng bồng bềnh với cặp mắt kính tròn và trông rất giống một idol kpop bởi những nét đáng yêu tự nhiên có thể hạ gục bất cứ ai chỉ bằng một ánh nhìn.

Ngay lập tức, Yeonjun liền không khỏi bối rối nhưng đồng thời cơn ghen trong lòng cũng dần dần dâng lên. Tên này là ai mà lại bám lấy Soobin của anh như vậy cơ chứ?!

"Xin lỗi nhưng mà..." Yeonjun lầm bầm bởi tông giọng hằn học thấy rõ trước khi nhanh chóng gỡ vòng tay đang ôm lấy eo Soobin và trừng mắt nhìn người con trai lúc này đang không khỏi hoang mang.

"Cái quái gì chứ? Cậu là ai? Đó là Soo CỦA TÔI mà!" Người con trai nọ cau mày, mọi người sẽ nghĩ rằng biểu cảm đó khá đáng yêu tất nhiên là ngoại trừ Yeonjun. "Huh? Không, em ấy là của tôi. Tránh ra đi anh bạn." Yeonjun khinh bỉ nói, bước lên đứng trước mặt Soobin người cũng đang bối rối vôc cùng.

"Soo! Tên khóc này là ai thế?!" Người con trai nọ hỏi với cái bĩu môi giận dỗi. "Bình tĩnh nào! Anh ấy chỉ là–" Đột nhiên, có giọng nói của một người phụ nữ cắt ngang cuộc tranh cãi của họ.

"KANG DANIEL! THẰNG NHÓC KIA! CHỊ ĐÃ BẢO MÀY ĐỢI CHỊ CƠ MÀAA!" Cô la lên nhưng sau đó liền bật ra tiếng thở kinh ngạc, rất nhanh đẩy Yeonjun ra và ôm chầm lấy Soobin thật chặt. "Awww~ Soo bé cưng! Chị nhớ em lắm~" Cô vờ sụt sịt.

"Này! Tránh ra! Em tới đây trước mà Joohyun!" Daniel ré lêm, cố gắng kéo Joohyun ra khỏi người Soobin. "Không, đồ an gian! Chẳng công bằng tẹo nào! Mày được kiểm tra hộ chiếc trước và chẳng thèm đợi chị luôn!"

"Hứ, gì chứ! Chờ đợi chỉ dành cho những kẻ yếu thôi! Giờ thì tránh ra nào! Ai đến trước hưởng trước. Em đến đây trước vậy nên em phải được ôm Soobin trước!" Cả hai bắt đầu tranh cãi trong khi Yeonjun chỉ có thể đứng trơ ra đó với vẻ hoang mang vô cùng, giống hệt như những bạn độc giả đang đọc ở đây vậy.

Trong khi đó, Soobin không khỏi bất lực muốn chết khi bị kẹp giữa hai người trông như thể họ sắp bị đá khỏi sân bay tới nơi. "Hai người có thể dừng lại đi được không? Em–" và Soobin lại bị ngắt lời... lần nữa.

"Được rồi, hai đứa! Dừng lại ngay." Một người đàn ông lúc này trông có vẻ khá tức giận cất tiếng, đằng sau ông là bóng dáng của mẹ Soobin vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi. Hai người nọ ngay lập tức ngừng tranh cãi nhưng vẫn tiếp tục trừng mắt lườm nhau.

Biểu cảm của Soobin nhanh chóng chuyển thành vui vẻ và cố gắng thoát khỏi vòng tay của Joohyun trước khi chạy về phía người đàn ông nọ và ôm chầm lấy ông. "Cha! Con nhớ cha quáaaaa!"

Yeonjun rất nhanh đưa mắt nhìn người đàn ông nọ và bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cha sao?! Chết tiệt, mình xong đời rồi.

Hai cha con bắt đầu trò chuyện đầy vui vẻ trong khi hai người mới tranh cãi vừa rồi chỉ có thể hờn dỗi mà bĩu môi. Mặt khác, Yeonjun lúc này đã căng thẳng không ngừng đổ mồ hôi như muốn điên lên. Anh chuẩn bị sẽ được gặp gỡ với cha của Soobin, một người trông có vẻ vô cùng đáng sợ.

Nếu trong những hoàn cảnh khác thì có lẽ anh sẽ không quá căng thẳng thế nhưng lúc này đây, khi mà Soobin và anh đang trong giai đoạn hàn gắn lại mối quan hệ giữa họ thì Yeonjun lại cảm thấy không ổn chút nào. Thậm chí anh còn không chắc liệu Soobin có tha thứ cho mình hay không, một điều gần như là bất khả thi sau tất cả những gì mà anh đã làm.

Chắc chắn anh sẽ bị cha cậu đánh chết nếu như Soobin nói cho ông nghe mất thôi.

"Chờ đã... Soo này, đây là ai thế?" Daniel hỏi, hướng ngón tay chỉ thẳng về phía Yeonjun người lập tức trở nên cứng đờ. "Ah..." Soobin dài giọng, do dự không biết liệu mình có nên giới thiệu Yeonjun cho họ hay không.

"Oh? Ta cũng muốn biết cậu trai này là ai nữa." Cha Soobin nói này, lúc này ánh mắt đã đặt trên người Yeonjun. "Anh ấy là... một người bạn. C-chúng ta có thể về nhà rồi nói không ạ..?" Tất cả họ đều đồng ý sẽ về nhà trước.

Và ôi trời, Yeonjun thực sự chỉ muốn đào một cái hố và ở luôn dưới đó không bao giờ trở lên nữa thôi.

~

"Vậy... Choi Yeonjun... ta đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải?" Ông Choi tự lẩm nhẩm một mình, đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân trước khi biểu cảm của ông bỗng bừng sáng trở lại. "Ah! Cháu là con trai chủ tịch Choi phải không?"

"A-ah... vâng. Cháu có thể biết sao bác lại quen biết cha cháu không ạ...?" Yeonjun lo lắng hỏi.

"Oh, ta đang làm việc tại công ty của cha cháu đấy, Đúng là trùng hợp thật!" Ông bật cười. "Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho con trai ta nhé. Ta hy vọng nó không quá khó khăn quá để cháu có thể chịu đựng được." Soobin suýt chút nữa thì sặc nước. "Điều đó có nghĩa là sao vậy ạ?!" Cậu nhíu mày.

Nếu có thì Soobin mới là người phải chịu đựng cháu mới phải. Yeonjun thầm nghĩ trước khi từ tốn đáp lại. "Ah, không đâu ạ. Em ấy là một người bạn tuyệt vời." Anh nói với nụ cười khẽ, đưa mắt về phía Soobin người đang nhìn sang một hướng khác.

Có cảm giác như thể lại một mũi dao nữa đâm thẳng vào trái tim Yeonjun. Nụ cười của anh thoáng nhạt đi một chút. Nguyên cả buổi chiều nay, người nhỏ hơn đã cố tình lờ đi sự tồn tại của anh và bản thân Yeonjun cũng biết rằng mình xứng đáng bị như thế, nhưng làm sao anh có thể không cảm thấy đau lòng được cơ chứ?

Bữa tối diễn qua khá suôn sẻ, gia đình nhỏ sau một thời gian dài mới được quây quần bên nhau, họ trò chuyện vui vẻ và cũng hỏi han Yeonjun đủ điều về tình bạn giữa anh và Soobin. Cứ thỉnh thoảng Soobin sẽ không nhịn được mà len lén liếc mắt về phía Yeonjun và rồi rất nhanh liền quay đi khi phát hiện ra người nọ cũng đang trộm nhìn cậu.

Yeonjun cũng biết rằng Kang Daniel hóa ra là anh họ của Soobin và Choi Joohyun hay Irene là chị gái của người nọ. Anh đã được cha Soobin thông báo rằng hai người họ rất cưng chiều Soobin và vô cùng bảo vệ cậu.

Điều đó đã được xác nhận ngay khi anh chứng kiến hai người nọ ném đến mình những lời đe dọa kiểu như:

"Nếu cậu dám làm bất cứ điều gì, đúng vậy, bất cứ điều gì với em ấy thì chính tay tôi sẽ xé họng cậu ra cho xem.""Hoặc nếu cậu dám làm em ấy khóc thì tôi sẽ ném cậu vào một căn phòng đầy những sinh vật chết chóc trước khi tôi sẽ tự tay lấy mạng cậu một cách từ từ."

Soobin và cha mẹ cậu chỉ biết thở dài và lắc đầu ngán ngẩm bởi họ sớm đã quen với điều đó rồi. Trong khi Yeonjun bất giác mà gật đầu lia lịa, không khỏi căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh vì anh biết rằng họ thực sự sẽ ra tay nếu phát hiện ra việc mà anh đã làm.

May mắn thay, cả mẹ Soobin và cậu đều không nói bất cứ điều gì thế nhưng anh thà rằng họ đã nói cho những người khác biết còn hơn là việc Soobin sẽ không cho mình một cơ hội thứ hai bởi anh thực sự hy vọng nhận được sự tha thứ.

Tất nhiên việc mà anh đã làm là hoàn toàn là sai trái và đáng ghê tởm thế nhưng anh chỉ mong muốn được biết xem suy nghĩ lúc này của Soobin về mình là như thế nào. Liệu đối với người nọ anh sẽ trở thành một người hoàn toàn xa lạ hay anh đã sớm được tha thứ dù chỉ một chút?

Anh chẳng bận tâm kể cả nếu cuối cùng họ sẽ chỉ là những người bạn bình thường nhưng anh thực sự sẽ chẳng thể sống nổi nếu Soobin không bao giờ muốn gặp lại anh lần nữa. Có vẻ như phương án tồi tệ thứ hai lại là lựa chọn có khả năng xảy ra nhất ngay tại thời điểm này bởi điều anh đã làm thực sự rất kinh khủng, mỗi một giây trôi đi sự tội lỗi trong lòng anh như càng đè nặng thêm một chút.

"Cô Choi... Cháu vô cùng xin lỗi vì những gì mình đã làm... thực sự xin lỗi ạ." Anh lí nhí, đầu cúi gằm khi đứng bên cạnh giúp đỡ bà rửa chén đĩa. Bà Choi thở dài một hơi, hành động đó chỉ khiến sự căng thẳng trong lòng Yeonjun càng trở nên tồi tệ hơn nữa.

"Yeonjun-ah... Ta không giận cháu. Được rồi, có thể là ta giận thật nhưng ta nghĩ rằng cháu sẽ không tự dưng làm vậy mà không có lấy một lời giải thích đúng chứ? Vậy nên ta chỉ cho rằng khi đó cháu đang say. Dù vậy thì đó hoàn toàn vẫn là lỗi của cháu." Yeonjun không khỏi ngạc nhiên trước câu trả lời của bà.

"T-thực ra... cháu đã say... k-không phải bởi vì cháu muốn thế. Chỉ là cháu gặp vấn đề với việc kiểm soát cảm xúc và chẳng thể điểu khiển được bản thân mình thế nhưng Soobin dường như luôn có thể giúp cháu bình tĩnh bằng sự hiện diện của em ấy, nhưng đêm đó... em ấy đã không làm vậy thế nên... cháu đã mất kiểm soát v-và..." Bà Choi nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng Yeonjun, không thể không nhận ra đôi mắt của anh đã dâng lên một tầng trong suốt.

"C-cháu vô cùng xin lỗi... Cháu thực sự... không cố ý đâu." Bà Choi khẽ lắc đầu trước khi kéo anh vào một cái ôm. "Không sao mà. Hãy nói chuyện với Soo và làm lành nhé, được chứ? Ta biết thằng nhóc cứng đầu ấy vẫn thích cháu nhiều lắm mặc dù nó không muốn thừa nhận điều đó đâu. Hãy cứ là chính mình và hành động thật lòng, cuối cùng rồi nó cũng sẽ phải nhượng bộ thôi. Dù sao thì ta cũng là mẹ nó mà, ta biết nó sẽ không tránh mặt cháu được lâu đâu."

"C-cảm ơn... cô–"

"Gọi mẹ được rồi. Giờ thì mau đi đi!" Bà rời cái ôm, khẽ đẩy nhẹ và nở nụ cười rạng rỡ với Yeonjun để cổ vũ anh. Yeonjun cũng mỉm cười đáp lại và gật đầu.

Anh rời khỏi phòng bếp và hướng thẳng lên tầng về phía phòng của Soobin. Yeonjun hít vào một hơi thật sâu trước khi khẽ vươn tay gõ cửa.

Sau vài giây, cánh cửa phòng chậm rãi bật mở để lộ ra mái đầu đen quen thuộc thế nhưng cậu lập tức liền khẽ kêu lên và định đóng cửa lại ngay khi nhìn thấy Yeonjun. Người lớn hơn cũng rất nhanh đã kịp trượt một cánh tay vào để ngăn lại thế nhưng cuối cùng lại không khỏi nhăn mặt đau đớn vì lực đóng cửa quá mạnh của Soobin.

Thấy người nọ bị đau, Soobin ngay tức khắc liền dừng hành động, phần nào cảm thấy có chút tội lỗi và lo lắng.

"Yah... làm ơn để tôi vào trong đi mà. Chúng ta cần nói chuyện." Anh nói khẽ.


+×+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net